Chương : 39
Tìm Hiểu Thành công!
Đoạt Tiên Phong Sắc kịch độc. Là loại độc không màu không mùi không vị. Xuất hiện ở cực hàn Phía Tây Đại lục. Loại độc này đoạt đi sức khỏe của nạn nhân. Bào mòn từng chút một đến khi tử vong toàn thân màu đen, toàn bộ thân thể hoàn toàn là độc. Nạn nhân sẽ bị hành hạ cực kì đau khổ.
Hoàng Minh cắn lưỡi, quá tà ác, là kẻ nào nhẫn tâm đến như vậy. Loại độc này có cách giải không?
Hoàng Minh ngóng hàng cuối cùng, xin chờ....
Chỉ có hai chữ xin chờ dấu 3 chấm liên tục chạy.
Lúc này Chu Du đã có chút đỡ hơn, Trương Vô Kỵ dìu hắn ngồi lên.
Chu Du dường như đã quen thuộc, hắn chắp tay:
- Đa tạ các vị huynh đệ lo lắng. Hôm nay không khí thật náo nhiệt. Làm lòng người cao hứng. Thế nhưng tại hạ trên người có chút bệnh tật, e rằng không thể tiếp mọi người được. Có lẽ sẽ hẹn vào dịp khác vậy. Xin thứ lỗi!
Nói xong Trương Vô Kỵ hiểu ý nâng Chu Du dậy.
Đúng lúc này. Hoàng Minh cất tiếng ngăn lại.
- Chờ đã!
Chu Du có chút không vui, thật sự muốn lưu người sao.
Hoàng Minh thật sự không thể để bọn hắn đi, bởi vì bên tai hắn lúc này đã vang lên thông báo.
Tìm hiểu cách trị thành công!
Cách trị:
Sử dụng một ngàn con kiến thay nhau cắn khắp cơ thể. Độc dược sẽ được thanh trừ.
Đồng thời.
Ban bố nhiệm vụ, gây dựng lại ý chí của Chu Du.
Chu Du người mang kịch độc, tâm tư đè nén, ý chí bị bào mòn. Nên thức tỉnh hắn.
Nhiệm Vụ thành công.
Thưởng: 800 Kim tệ
Đá tiến hóa 1 viên!
Nhiệm vụ thất bại.
Chu Du chết, bát hùng không thể tụ hợp, nhiệm vụ chính tuyến thất bại.
Hoàng Minh nhìn nhiệm vụ mà muốn khóc. Con mẹ nó. Ngươi hay là giết ta đi. Hệ thống chết tiệt.
Lại còn cách trị như thế này, không lẽ không còn cách giải độc nào khác. Ngàn con kiến cùng cắn. Sao mà ngươi cũng nghĩ ra được.
- Hoàng huynh có chuyện gì sao?
Chu Du hai mắt khép hờ, hỏi lại.
Hoàng Minh cũng không muốn vòng vo nữa. Đáp lại:
- Chu Huynh đây là Đoạt Tiên Phong Sắc làm tới!
Chu Du biến sắc, Trương Vô Kỵ cũng vậy, không nghĩ tới hắn là biết. Không có lí nào, đây là loại kịch độc cực hiếm, không có thuốc giải. Bọn hắn đã đi tìm biết bao đan sư, bao nhiêu y sư có tiếng cũng không thể chữa trị. Vất vả lắm mới hỏi được tên của chất độc này. Vậy mà, hắn ta là ai mà chỉ nhìn qua đã đoán được. Vốn chuyến đi này, bọn hắn muốn tìm tới vị thần y Phúc Khải thử vận may. Thế nhưng mà. Không lẽ tiểu tử này là người của Lôi Trấn tông, nếu không sao có thể biết được. Nghĩ tới Trương Vô Kỵ hai mắt đầy lưu sóng, tay nắm chặt chuôi đao.
- Vô Kỵ, Bình tĩnh đã!
Chu du nói với Trương Vô Kỵ một câu rồi quay lại. Hắn nhìn kĩ Hoàng Minh một chút, nhưng chỉ thấy nụ cười tự tin của Hoàng Minh, Chu Du không thể làm cách nào khác.
- Tại sao Hoàng huynh biết được tại hạ trên người chính là..
Hoàng Minh không vội, tay phải đưa lên một chén rượu uống cạn. Khà một tiếng rồi đáp lại.
- Nếu ta nói, ta có thể giải thì sao?
Một câu nói của Hoàng Minh như tiếng sét đánh ngang tai Chu Du cùng Trương Vô Kỵ. Một năm nay, bọn hắn đi khắp nơi cầu y, cầu đan. Vậy mà không những có người không biết là loại độc gì, có người biết nhưng không hề có cách giải. Vậy mà ở đây, thiếu niên này phân một câu chắc nịch, ta có thể giải.
Đây là cỡ gì rung động!
Chu Du đánh giá lại Hoàng Minh một lần nữa. Tuổi tác đối phương chắc cũng ngang ngửa mình. Thế nhưng lại có một cỗ tự tin, tự tin vô cùng.
Hoàng Minh tự tin, vì hắn biết, hắn có thứ mà người khác không có.
-Hai vị Huynh Đệ, trước tiên ngồi đi. Ta sẽ kể một câu chuyện, được chứ!
- Wow, Minh ca ca lại kể chuyện, thật là tốt quá!
Tiểu Ngư Nhi hai tay vỗ bốp bốp, Lệnh Hồ Sung cùng Kiều Phong cũng cười rất tươi. Những người còn lại không biết lí do tại sao 3 ngươi kia lại vui vẻ như vậy.
Đoàn Dự hai mắt tinh quang, lẽ nào. Lúc trước người ta nói rằng, Tiếu Ngạo Giang Hồ là một thiếu niên kể lại. Phải chăng?
Thú vị đây.
Chu Du cũng cảm thấy có chút thú vị, với lại đối phương cũng đã nói như vậy, thôi thì cứ ở lại xem đã. Biết đâu thật sự có kì tích.
Hoàng Minh thấy Chu Du cùng Trương Vô Kỵ ngồi xuống. Hắn lại bắt đầu cái dáng vẻ thần côn của mình. Chân trái đắt lên bàn. Miệng nói rất to.
- Ta kể các ngươi nghe Tam Quốc Diễn Nghĩa
Đoạt Tiên Phong Sắc kịch độc. Là loại độc không màu không mùi không vị. Xuất hiện ở cực hàn Phía Tây Đại lục. Loại độc này đoạt đi sức khỏe của nạn nhân. Bào mòn từng chút một đến khi tử vong toàn thân màu đen, toàn bộ thân thể hoàn toàn là độc. Nạn nhân sẽ bị hành hạ cực kì đau khổ.
Hoàng Minh cắn lưỡi, quá tà ác, là kẻ nào nhẫn tâm đến như vậy. Loại độc này có cách giải không?
Hoàng Minh ngóng hàng cuối cùng, xin chờ....
Chỉ có hai chữ xin chờ dấu 3 chấm liên tục chạy.
Lúc này Chu Du đã có chút đỡ hơn, Trương Vô Kỵ dìu hắn ngồi lên.
Chu Du dường như đã quen thuộc, hắn chắp tay:
- Đa tạ các vị huynh đệ lo lắng. Hôm nay không khí thật náo nhiệt. Làm lòng người cao hứng. Thế nhưng tại hạ trên người có chút bệnh tật, e rằng không thể tiếp mọi người được. Có lẽ sẽ hẹn vào dịp khác vậy. Xin thứ lỗi!
Nói xong Trương Vô Kỵ hiểu ý nâng Chu Du dậy.
Đúng lúc này. Hoàng Minh cất tiếng ngăn lại.
- Chờ đã!
Chu Du có chút không vui, thật sự muốn lưu người sao.
Hoàng Minh thật sự không thể để bọn hắn đi, bởi vì bên tai hắn lúc này đã vang lên thông báo.
Tìm hiểu cách trị thành công!
Cách trị:
Sử dụng một ngàn con kiến thay nhau cắn khắp cơ thể. Độc dược sẽ được thanh trừ.
Đồng thời.
Ban bố nhiệm vụ, gây dựng lại ý chí của Chu Du.
Chu Du người mang kịch độc, tâm tư đè nén, ý chí bị bào mòn. Nên thức tỉnh hắn.
Nhiệm Vụ thành công.
Thưởng: 800 Kim tệ
Đá tiến hóa 1 viên!
Nhiệm vụ thất bại.
Chu Du chết, bát hùng không thể tụ hợp, nhiệm vụ chính tuyến thất bại.
Hoàng Minh nhìn nhiệm vụ mà muốn khóc. Con mẹ nó. Ngươi hay là giết ta đi. Hệ thống chết tiệt.
Lại còn cách trị như thế này, không lẽ không còn cách giải độc nào khác. Ngàn con kiến cùng cắn. Sao mà ngươi cũng nghĩ ra được.
- Hoàng huynh có chuyện gì sao?
Chu Du hai mắt khép hờ, hỏi lại.
Hoàng Minh cũng không muốn vòng vo nữa. Đáp lại:
- Chu Huynh đây là Đoạt Tiên Phong Sắc làm tới!
Chu Du biến sắc, Trương Vô Kỵ cũng vậy, không nghĩ tới hắn là biết. Không có lí nào, đây là loại kịch độc cực hiếm, không có thuốc giải. Bọn hắn đã đi tìm biết bao đan sư, bao nhiêu y sư có tiếng cũng không thể chữa trị. Vất vả lắm mới hỏi được tên của chất độc này. Vậy mà, hắn ta là ai mà chỉ nhìn qua đã đoán được. Vốn chuyến đi này, bọn hắn muốn tìm tới vị thần y Phúc Khải thử vận may. Thế nhưng mà. Không lẽ tiểu tử này là người của Lôi Trấn tông, nếu không sao có thể biết được. Nghĩ tới Trương Vô Kỵ hai mắt đầy lưu sóng, tay nắm chặt chuôi đao.
- Vô Kỵ, Bình tĩnh đã!
Chu du nói với Trương Vô Kỵ một câu rồi quay lại. Hắn nhìn kĩ Hoàng Minh một chút, nhưng chỉ thấy nụ cười tự tin của Hoàng Minh, Chu Du không thể làm cách nào khác.
- Tại sao Hoàng huynh biết được tại hạ trên người chính là..
Hoàng Minh không vội, tay phải đưa lên một chén rượu uống cạn. Khà một tiếng rồi đáp lại.
- Nếu ta nói, ta có thể giải thì sao?
Một câu nói của Hoàng Minh như tiếng sét đánh ngang tai Chu Du cùng Trương Vô Kỵ. Một năm nay, bọn hắn đi khắp nơi cầu y, cầu đan. Vậy mà không những có người không biết là loại độc gì, có người biết nhưng không hề có cách giải. Vậy mà ở đây, thiếu niên này phân một câu chắc nịch, ta có thể giải.
Đây là cỡ gì rung động!
Chu Du đánh giá lại Hoàng Minh một lần nữa. Tuổi tác đối phương chắc cũng ngang ngửa mình. Thế nhưng lại có một cỗ tự tin, tự tin vô cùng.
Hoàng Minh tự tin, vì hắn biết, hắn có thứ mà người khác không có.
-Hai vị Huynh Đệ, trước tiên ngồi đi. Ta sẽ kể một câu chuyện, được chứ!
- Wow, Minh ca ca lại kể chuyện, thật là tốt quá!
Tiểu Ngư Nhi hai tay vỗ bốp bốp, Lệnh Hồ Sung cùng Kiều Phong cũng cười rất tươi. Những người còn lại không biết lí do tại sao 3 ngươi kia lại vui vẻ như vậy.
Đoàn Dự hai mắt tinh quang, lẽ nào. Lúc trước người ta nói rằng, Tiếu Ngạo Giang Hồ là một thiếu niên kể lại. Phải chăng?
Thú vị đây.
Chu Du cũng cảm thấy có chút thú vị, với lại đối phương cũng đã nói như vậy, thôi thì cứ ở lại xem đã. Biết đâu thật sự có kì tích.
Hoàng Minh thấy Chu Du cùng Trương Vô Kỵ ngồi xuống. Hắn lại bắt đầu cái dáng vẻ thần côn của mình. Chân trái đắt lên bàn. Miệng nói rất to.
- Ta kể các ngươi nghe Tam Quốc Diễn Nghĩa