Chương 39: 39: Người Đàn Ông Thần Bí
Mục Vân Đông vừa thu châm lại, bệnh nhân đã ngồi dậy."Cảm giác thế nào?"Mục Vân Đông hỏi."Cảm giác rất tốt, thật tốt quá, thật lâu không có loại cảm giác cả người là sức lực này."Trong mắt người thanh niên kia chứa đựng nước mắt, 5 năm rồi, anh đã sắp tuyệt vọng rồi, vốn tưởng rằng quãng đời còn lại của mình sẽ phải vượt qua ở trên giường, không ngờ bây giờ chỉ mấy châm lại có thể khỏi rồi."Thật, thật sự là khỏe rồi?"Lý Dũng có chút không tin."Ông tới xem mạch đi."Mục Vân Đông nhướng mày một chút.Lý Dũng bắt lấy tay của bệnh nhân, bắt tay đặt ở cổ tay, bỗng cảm thấy mạch đập đập lên có lực, không có gì khác thường."Thần, thật sự là thần."Lý Dũng kích động không thôi, trong mắt hiện lên từng trận cuộn sóng, là bác sĩ chủ trị, một bệnh đơn giản mấy năm cũng không trị khỏi, đối với ông mà nói cũng là áp lực rất lớn.Vừa rồi Mục Vân Đông bày ra châm cứu thuật trước nay ông chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe nói, đột nhiên cảm thấy mình còn có một con đường rất dài phải đi trên con đường y đạo, nhất thời sùng bái Mục Vân Đông không thôi, quả thực chính là ngưỡng mộ như núi cao."Sư phụ, xin nhận của đồ nhi một lạy!"Lý Dũng đột nhiên hành lễ với Mục Vân Đông."Mẹ nó, anh, anh, anh làm gì vậy?"Mục Vân Đông bị hành vi bất ngờ của Lý Dũng làm cho sợ hãi."Bái anh làm thầy! Lý Dũng tôi nhiều năm như vậy, ngoại trừ y thánh Lương Kiếm Bình không phục ai ra thì hôm nay tôi phục rồi."Lý Dũng kích động nói."Nhưng mà tôi không nghĩ mình muốn nhận đồ đệ!"Mục Vân Đông ngơ ngác, anh không có thời gian chuyên môn giảng bài cho người khác, nói đi cũng phải nói lại đây đều là công lao của hệ thống, rất nhiều lý niệm vượt qua trình độ y học hiện tại, anh không thể dạy được."Viện trưởng Viên, tôi tới đây xem bệnh cho người ta."Mục Vân Đông nhìn Viên Bách Sinh bằng ánh mắt cầu cứu.Viên Bách Sinh lập tức hiểu ra."Bác sĩ Lý à, bác sĩ Mục là một bác sĩ trẻ tuổi, ngày thường không có việc gì thì mọi người trao đổi là được.""Được được, trao đổi thật tốt."Lý Dũng cũng không kiên trì, y thuật trâu bò như vậy không phải ai cũng sẽ hào phóng dạy cho người khác, có thể giao lưu thì rất tốt.Mục Vân Đông cũng nhìn ra được bác sĩ Lý Dũng này là một người nghiêm túc phụ trách y chỉ, chỉ là có chút ngạo khí mà thôi."Đúng rồi, bây giờ tiểu An bạn học của tôi có ai chỉ dẫn không?"Mục Vân Đông đột nhiên chú ý tới Tiểu An bên cạnh."Hả, anh ta vừa mới tới không bao lâu, còn chưa kịp tới cấp! ""Tôi dẫn tôi dẫn, sau này bạn học Lục Tiểu An sẽ đi theo tôi."Lý Dũng lập tức tỏ thái độ, nói giỡn, thần y mở miệng, đây chính là cơ hội tốt để tiếp cận thần y, nói không chừng ngày nào đó anh ta sẽ chỉ điểm châm cứu thuật thần kỳ kia một chút."Tiểu An, làm cho tốt vào!"Mục Vân Đông vỗ vai của Lục Tiểu An một chút.Lục Tiểu An dùng sức gật đầu, có như vậy, anh cảm thấy rất đáng giá.Từ trong phòng bệnh đi ra, đã gần giữa trưa.Mục Vân Đông lấy di động ra xem, lại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, có Trương Tiểu Mãnh, cũng có Đường Yên Mộng.Anh gọi cho Trương Tiểu Mãnh trước, dù sao thì anh cũng đang ở phòng khám, không thể có bệnh nhân nào quan trọng."Này, Tiểu Mãnh, có chuyện gì mà gọi điện thoại nhiều như vậy?""Mẹ nó, lão đại, cuối cùng thì anh cũng nhận điện thoại rồi, đã xảy ra chuyện gì rồi?""Có chuyện gì vậy?"Nghe thấy giọng nói sốt ruột của Trương Tiểu Mãnh, Mục Vân Đông cũng rất lo lắng."Anh không thấy tin tức buổi sáng à? Anh vừa lên báo đấy, có người nhận ra anh, hiện tại cửa phòng khám đều là phóng viên và quần chúng.""Hả?"Mục Vân Đông sửng sốt, anh vội mở di động ra xem tin tức của Trạm Hải.Chỉ thấy một tin tức mạnh mẽ trên đầu đề bài đã vượt qua con số trăm vạn."Tin tức kính bạo: Sản phụ khó sinh hôn mê, mẹ chồng ác độc không ký tên giải phẫu, thần y trời giáng một tay Càn Khôn Đại Na Di, di chuyển đứa trẻ vào trong bụng mẹ chồng.""Mẹ nó!"Mục Vân Đông thô lỗ nói, đây là do ai làm, còn có cả ảnh chụp, trên ảnh chụp rõ ràng thể hiện chính diện của mình."Thật sự là quá sơ suất."Trong lòng Mục Vân Đông phát điên, giải thích như thế nào đây, làm không tốt sẽ bị người khác bắt tới cắt miếng nghiên cứu."Này này, lão đại làm sao bây giờ?"Đầu dây điện thoại kia lại truyền đến giọng nói của Trương Tiểu Mãnh."Tiểu Mãnh, cậu đóng cửa lại đi, hôm nay tôi sẽ không đến phòng khám nữa."Mục Vân Đông tắt điện thoại.Anh lại gọi điện thoại cho Đường Yên Mộng, trong lòng cũng bồn chồn, đây không phải là cô gái này nhìn thấy tin tức thì muốn bắt anh đi phê duyệt một chút à.Điện thoại chuyển được, giọng nói của Đường Yên Mộng rất ôn nhu:"Mục Vân Đông, anh ở đâu?""Tôi ở bệnh viện, có chuyện gì à?""Anh còn nhớ nhà Từ Phong không? Đến đây một chút.""Từ Phong?"Mục Vân Đông sửng sốt, sao lại đến nhà anh ta chứ?Thôi, vẫn tốt hơn là trở về phòng khám bị vây công."Tôi có việc, đi về trước một chút."Chào tạm biệt Viên Bách Sinh, Lý Dũng và Lục Tiểu An, Mục Vân Đông vội vàng lên xe, anh thật sự là sợ bị người khác nhận ra.Lúc Mục Vân Đông ở trên xe nhận được khen thưởng của hệ thống."Đinh, Mục Vân Đông cứu một mạng người, khen thưởng hai trăm vạn tiền mặt, một đạo đại pháp ngự khí.""Hả, sao hôm nay tiền mặt lại gấp đôi? Còn có đại pháp ngự khí kia là cái quái gì?"Mục Vân Đông hỏi."Hôm nay anh gặp phải người có liên quan đến hệ thống tàn thứ, xem như là khích lệ cho anh, còn về đại pháp ngự khí kia chính là tăng lên khí chất, dùng để làm màu."Hệ thống giải thích."Anh cho tôi một cái đồ chơi làm màu để làm gì, không thể ăn lại không thể uống."Rất hiển nhiên Mục Vân Đông không cảm thấy hứng thú đối với chuyện này."Anh đừng xem thường cái này, khi chiến đấu anh sẽ biết, sai một ly đi ngàn dặm, đặc biệt là trong chiến đấu cỡ lớn.""À, lại có chỗ tốt này, vậy tôi sẽ nhận."Hơn bốn mươi phút sau, Mục Vân Đông xuất hiện ở trong nhà Từ Phong.Từ Phong sớm đứng ở cửa nghênh đón:"Bác Sĩ Mục, hoan nghênh nha!"Từ Phong tươi cười đầy mặt, nhiệt tình nói.Mục Vân Đông ngẩng đầu lên nhìn, không phát hiện ra Đường Yên Mộng:"Không phải cảnh sát Đường ở đây à?""Cái gì? Cô ấy không ở đây thì anh không thể tới à?"Từ Phong cười cười."Hả, có thể, có thể!"Ý thức được mình đã lỡ lời, Mục Vân Đông vội vàng gật đầu."Đi theo tôi, có người muốn gặp anh."Từ Phong đưa Mục Vân Đông tới thư phòng lầu hai, thư phòng rất lớn, bày đầy các loại sách vở, một người đàn ông trung niên dáng người cao lớn đang đứng ở cửa sổ."Cha, người tới rồi."Từ Phong nói với người đàn ông trung niên kia."Đến đây ngồi đi."Người đàn ông chậm rãi quay mặt đi tới.Mục Vân Đông nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, ông có khuôn mặt chữ điền tiêu chuẩn, cái mũi cao thẳng, đôi môi hơi mỏng, lông mày giống như kiếm, đôi mắt không lớn lộ ra vẻ lạnh lùng.Ông mặt không thay đổi, không giận tự uy, khi Mục Vân Đông nhìn về phía ông thì một luồng khí tức cường đại ập vào mặt."Đây chắc chắn là một người có địa vị cao, tay nắm thực quyền."Trong lòng Mục Vân Đông âm thầm nghĩ, lặng lẽ vận chuyển đại pháp ngự khí, hoá giải hoảng loạn do áp bách nhân khí.Mục Vân Đông không thể không bội phục hệ thống, đồ vật khen thưởng thường thường rất nhanh là có thể dùng đến.Mấy giây sau, người đàn ông trung niên lấy di động ra, mở ra hình ảnh tin tức hôm nay, chính là tin tức anh chuyển dời đứa trẻ này đến trong bụng bà mẹ chồng."Mục thần y, thủ đoạn thật hay!"Người đàn ông trung niên thở dài, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo."Xong rồi, xong rồi! Người này nhất định muốn bắt mình tới cắt miếng nghiên cứu."Trong lòng Mục Vân Đông thấp thỏm, lại tăng nhanh tốc độ vận hành của ngự khí đại pháp."Đâu có đâu có! Xiếc nho nhỏ, không thể coi là cao cấp."Mục Vân Đông ra vẻ trấn tĩnh.Mấy lần thử nghiệm, người đàn ông trung niên phát hiện Mục Vân Đông vẫn trấn định không thôi, hơn nữa loáng thoáng có một luồng khí thế đang đối kháng với mình, nhưng lực lượng lại ngang nhau.Nếu như khí thế của năm người đàn ông trong truyền thuyết là nguy nga như núi cao, thâm trầm hồn hậu thì khí thế của Mục Vân Đông kia giống như biển rộng cuồn cuộn.Người đàn ông trung niên rất hài lòng, lập tức thu khí thế lại, thay bằng một nụ cười hoà ái, ngồi xuống ở đối diện."Từ Phong, con đi rót nước cho khách đi."Người đàn ông trung niên phân phó.Từ Phong vâng lời đi ra ngoài, người đàn trung niên đột nhiên đứng lên hành lễ với Mục Vân Đông."Mục thần y đã trị hết bệnh cho con trai tôi, xin nhận của tôi một lạy.""Aiz không đảm đương nổi, không đảm đương nổi."Sự thay đổi đột nhiên này làm cho Mục Vân Đông hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy người đàn ông trung niên."Ân cứu mạng không có gì báo đáp, nên nhận."Người đàn ông trung niên lại trịnh trọng nói:"Tôi là cha của Từ Phong, Từ Quang Viễn, Từ Phong là đứa con duy nhất của tôi, anh cứu nó cũng chính là cứu cả nhà chúng tôi.""Trước đó chúng tôi đã không ôm hy vọng đối với đứa trẻ này, mấy ngày trước đây mẹ của nó điện báo nói nó đã khỏi rồi tôi còn không tin, về đến nhà vừa thấy quả nhiên đã hoàn toàn khỏi rồi, tôi vẫn luôn cho rằng mình đang nằm mơ, mãi đến buổi sáng nhìn thấy tin tức về anh, tôi tin tưởng đây là sự thật."Từ Quang Viễn nói đến xúc động, lập tức khóe mắt đều hàm chứa nước mắt, không biết trong mấy năm Từ Phong xảy ra chuyện, ông đã bận tâm bao nhiêu..