Chương 1141 : Vô Ưu hòa thượng bằng hữu
Triệu Vô Cực nghe vậy lập tức nổi lên hứng thú :
“ ngươi nói là để cho ta nhìn thấy sao?”
Vô Ưu mỉm cười gật đầu một cái, không hề nhiều lời, tràn đầy thần bí vẻ mặt.
Triệu Vô Cực cũng nổi lên hứng thú, hắn không biết đối phương định làm như thế nào để cho hắn nhìn thấy, nhưng Triệu Vô Cực cũng muốn biết ở trong mắt mấy tên hòa thượng luyện thành Thiên nhãn thông nhìn thấy bản thân là như thế nào cảnh tượng.
“ được, tới đi!”
Triệu Vô Cực vừa nói xong, Vô Ưu ánh mắt bỗng nhiên hướng hắn hai mắt nhìn tới.
Triệu Vô Cực không tự chủ được bị đối phương ánh mắt hấp dẫn.
Hắn có thể thấy được, bên trong ánh mắt của Vô Ưu giống như là ẩn chứa tinh thần lấp láp, để hắn không nhịn được chìm vào sâu bên trong.
Triệu Vô Cực chỉ cảm giác trước mắt hoa một cái , hắn bỗng nhiên lấy Vô Ưu góc độ nhìn lấy chính mình, mà phía sau lưng hắn khung cảnh còn làm cho hắn ngạc nhiên hơn .
Đằng sau lưng hắn xa xôi nhất chính là núi thây biển máu, tràn đầy không nhìn rõ mặt người xác chết, mỗi cái tử trạng đều vô cùng tương tự, bị hắn trảo công đánh nát đầu, ở trên đầu mở ra mấy cái lỗ lớn.
Mà phía trước một chút lại có từng điểm từng điểm cực nhỏ kim quang, bên trong kim quang giống như từng cái bong bóng, ở trong bong bóng chính là một cái linh hồn đang yên giấc ngủ say, thoạt nhìn vô cùng an tường.
Nếu không dùng vi mô đến quan sát thì đây chính là Triệu Vô Cực công đức chi quang vầng sáng biểu hiện ra bên ngoài.
Cuối cùng chính là một đám mây tím lượn lờ ở dưới chân Triệu Vô Cực, cả người của hắn khí huyết cuồn cuộn chảy mạnh, lóe lên kim sắc quang mang.
Triệu Vô Cực đầu óc lần nữa lóe lên một cái, ý thức lần nữa quay trở về với bản thể, trước mặt hắn vẫn là Vô Ưu hòa thượng đam mỉm cười nhìn hắn.
Triệu Vô Cực nhíu mày một cái, cảm giác vô cùng thần kì.
Vừa rồi hắn giống như bị trúng đối phương nhãn thuật, sau đó liền nhìn thấy ảo giác.
Hắn cũng không biết rõ, đối phương vừa rồi phóng thích là cái gì nhãn thuật, hay là pháp thuật thần thông, càng không hiểu rõ đối phương ở phóng thích thời điểm có thể công kích bản thân hay không.
Nhưng Triệu Vô Cực biết rõ, hắn vừa rồi trong chốc lát là đã ngây người, hoàn toàn bị trúng chiêu của đối phương.
Lấy hắn tinh thần lực cường độ, vậy mà cũng không thể thành công chống cứ đối phương thi triển đồng thuật, nếu như vừa rồi Vô Ưu hòa thượng có thể di chuyển công kích hắn, không phải hắn liền chắc chắn phải chết sao?
Hoặc đối phương không thể di chuyển trong lúc thi triển đồng thuật, nhưng nếu có người phối hợp đem giết chết hắn, như vậy hắn hạ tràng cũng không phải là chết sao?
Triệu Vô Cực càng nghĩ càng cảm giác tên hòa thượng này quá quỷ dị, quá khó chơi.
Chưa bao giờ hắn gặp phải một tên tu sĩ mà khiến hắn không biết đối phó thế nào như vậy.
" đinh~ vừa rồi Vô Ưu cũng không hề di chuyển qua, trong ánh mắt xuất hiện dị sắc, dự đoán không thể di chuyển khi sử dụng đồng thuật, kí chủ xin mời cẩn thận ứng đối !”
Triệu Vô Cực nghe hệ thống nói vậy mới hơi nhẹ nhàng thở ra một chút.
Ít nhất chỉ cần Vô Ưu hòa thượng không có khả năng di chuyển lúc thi triển đồng thuật, dưới tình huống một đối một hắn tuyệt đối sẽ không bại trận.
Đây chính là Triệu Vô Cực tự tin.
Hơn nữa vừa rồi Triệu Vô Cực cũng không biết Vô Ưu cho hắn nhìn thấy hình ảnh có phải là toàn bộ những gì hắn trông thấy hay không, có thể bị cắt bớt hoặc thêm vào, như vậy hắn đều không thể biết được
Nói tóm lại, Triệu Vô Cực đối với Vô Ưu đánh giá là vô cùng quỷ dị, so với phật môn đệ tử lôi lệ phong hành trong ấn tượng của hắn là hoàn toàn khác biệt.
Vô Ưu lúc này mỉm cười nói ra:
“ thế nào, đạo hữu cảm giác ta nói đúng sao?”
Triệu Vô Cực cười lạnh :
“ không biết ngươi vừa rồi là dùng trò gì, nhưng đồng thuật của ngươi không sai, ta cũng không thể nào tránh thoát khỏi ngươi đồng thuật mê hoặc.
Nhưng ta đâu biết ngươi cho ta thấy hình ảnh kia, là thật hay giả, có bị ngươi biến hóa hay không?”
Vô Ưu cười nhạt nói ra:
“ hắc hắc, vậy thì ta không hề đối với đạo hữu có cái gì ác ý công kích trong lúc đạo hữu trúng chiêu, cái này đủ chứng tỏ ta thành ý chứ?”
Triệu Vô Cực lắc đầu nói ra:
“ có thể là trong lúc sử dụng đồng thuật ngươi không thể di chuyển thì sao?”
Vô Ưu thở dài :
“ đạo hữu phòng bị tâm thật mạnh!”
Triệu Vô Cực cũng là nhàn nhạt nói ra:
“ ở hoang vu dã ngoại, thứ lỗi cho ta không thể không cẩn thận!”
Vô Ưu gật đầu :
“ đúng vậy, hoang vu dã ngoại, ai lại dám đại ý đây.
Phía trước nếu tiếp tục thâm nhập chỉ sợ sẽ gặp phải kim đan kì yêu thú.
Ta không nghĩ đạo hữu muốn tiếp tục thâm nhập a!”
Triệu Vô Cực không mặn không nhạt nói ra:
“ ta cũng không định tiếp tục đi tới, dừng ở đây được rồi!”
“ta nhìn đạo hữu, hẳn là Thanh Vân Tông đệ tử chứ?”
“không sai!”
“ Đại Lôi âm tự của chúng ta cùng Thanh Vân Tông giao tình không cạn, không bằng đạo hữu xem qua thứ này một chút!”
Vô Ưu thở dài , từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái lệnh bài, nhẹ nhàng dùng linh lực khống chế nó lơ lửng ở không trung đi tới giữa hai người nói ra:
“ đây là Thanh Vân Tông phát ra Hữu Võ lệnh, chỉ có môn phái có giao tình với Thanh Vân Tông mới có thể có được.
Người sở hữu lệnh bài này có thể đến Thanh Vân Tông tàng thư các tùy chọn một môn công pháp võ kĩ để học tập, bất kể đẳng cấp.
Từ trước tới nay, Thanh Vân Tông phát ra cái này lệnh bài cực ít, người sở hữu nó cũng là Thanh Vân Tông bằng hữu một trong!”
Triệu Vô Cực cẩn thận quan sát cái này lệnh bài.
Lệnh bài tạo hình tổng thể như một cái lá chắn, mặt trước chính là vẽ hình một đám mây, hai bên có hai thanh trường kiếm chỉ xuống, mặt sau chính là một chữ ‘Hữu’
Từ ngoại hình đến nói, Triệu Vô Cực đối chiếu trong trí nhớ của mình Hữu Võ lệnh, quả thật giống như đúc.
Hắn dùng tinh thần lực cẩn thần dò xét qua lại mấy lần, xác định bên trên không có cái gì bẫy rập mới kéo về phía mình bắt lấy.
Bên trên lệnh bài tỏa ra một cỗ chấn động cùng với hắn lệnh bài thân phận giống như đúc.
Vô Ưu hòa thượng lần nữa lấy ra một cái lệnh bài bằng gỗ đưa ra đồng thời nói :
“ đây là thân phận lệnh bài của ta, Đại Lôi âm tự chân truyền đệ tử!”
Triệu Vô Cực cũng cẩn thận kiểm tra một phen , sau đó bắt lấy xem.
Quả nhiên lệnh bài cũng không hề giả.
Triệu Vô Cực lúc này hoàn toàn xác định, tên này Vô Ưu hòa thượng nếu trong lòng không có ý xấu gì với hắn, như vậy hoàn toàn có thể thử nghiệm giao lưu một phen.
Triệu Vô Cực đem lệnh bài trả lại cho đối phương gật đầu nói :
“ xem ra đạo hữu thân phận không giả!”
Vô Ưu lúc này nói ra :
“ vậy đạo hữu có thể hay không cho ta xem lệnh bài chứng minh, cùng báo tên hào!”
Triệu Vô Cực gật đầu lấy ra lệnh bài của mình ném về phía Vô Ưu đồng thời nói ra:
“ ta là Triệu Vô Cực !”
Vô Ưu xem xét qua lệnh bài của hắn yên tâm trả lại, nhưng vừa nghe đến Triệu Vô Cực ba chữ hắn chợt giật mình :
“ là Triệu đạo hữu, con trai của Triệu Phi Dương Triệu trưởng lão sao?”
“ chính là!”