Chương 1135.2 : Chiến đấu kết thúc
Tư Thiên Hải thấy cái này tràn đầy cổ lão hoa văn đại đỉnh, không tự chủ được liền nuốt nước bọt một cái, trong lòng cảm giác cực độ không ổn.
Quả nhiên cự đỉnh bỗng nhiên bay lên một cái, ầm ầm hướng về phía hắn băng phong đập tới.
Ầm!
Một đạo âm vang to lớn nổ tung, phong nhận bắn lên Thánh Diệu đỉnh bề mặt hoàn toàn không thể để lại cái gì dấu vết, hàn khí càng không thể ảnh hưởng đến Thánh Diệu đỉnh mảy may, đủ thấy được Thánh Diệu đỉnh có bao nhiêu cường đại.
Băng phong lập tức bị đập cái tán loạn, Tư Thiên Hải cuối cùng không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, mà Triệu Vô Cực cũng nhân lúc này lập tức hóa thành tàn ảnh đột kích mà vào, một trảo đem Tư Thiên Hải bắt lấy.
“Không, ta không thể thua như vậy được!”
Tư Thiên Hải không cam lòng rống to, bỗng nhiên hơi lệch cơ thể muốn chạy trốn.
Đáng tiếc, hắn sao có thể nhanh bằng Triệu Vô Cực được cơ chứ.
A a a, không muốn!
Răng rắc!
tiếng xương cốt đứt gãy vang lên, Tư Thiên Hải bị Triệu Vô Cực bắt trong tay mạnh mẽ bóp một cái, cả người xương cốt lập tức gãy nát, trong nháy mắt cả người mềm nhũn xuống dưới, trở thành phế nhân.
Linh lực trên người của hắn cũng theo đó lập tức đoạn mất, băng phong nhanh chóng tan biến, giữa thiên không chỉ còn lại nóng rực hỏa diễm của Triệu Vô Cực cùng lôi vân trận trận của Từ Tiểu Bạch mà thôi.
Triệu Vô Cực bắt được Tư Thiên Hải trong tay thành công đánh phế đối phương, lúc này mới âm thầm thở ra một hơi.
Ngắm nhìn khắp cơ thể mình to to nhỏ nhỏ vết thương, hắn thở dài một hơi.
Trận chiến này, quả thật quá căng thẳng.
Hắn cùng Từ Tiểu Bạch đều là toàn lực ứng chiến, nếu không phải cuối cùng hắn lấy ra Thánh Diệu đỉnh đem đập loạn Tư Thiên Hải băng phong chỉ sợ hắn cũng không có cơ hội đột phá băng phong thành công bắt được đối phương.
Triệu Vô Cực thả ra Tư Thiên Hải, cả người bắt đầu thu nhỏ lại , trở về hình dáng bình thường.
Dạng này biến hóa, đối với hắn mà nói cũng là không nhỏ gánh vác.
Ít nhất thể lực trôi qua nhanh chóng là thứ hắn cảm nhận vô cùng rõ ràng.
“khụ khụ!”
Tư Thiên Hải ho khan một cái, nôn ra một ngụm máu tươi, thần sắc hôi bại đến cực điểm.
Hắn bại, hắn vậy mà bại.
Trúc cơ kì đỉnh phong, ăn vào Nhiên huyết đan, vậy mà không thể đem hai cái trúc cơ kì hậu kì đánh giết, hoàn thành tông môn nhiệm vụ.
Hắn bại, thật thảm a!
Tư Thiên Hải đắng chát nghĩ tới.
Vừa rồi hắn cũng đã dốc toàn lực.
Đối phó một mình Triệu Vô Cực đã đủ hắn mồ hôi chảy ròng, Từ Tiểu Bạch cuối cùng nhảy ra quấy rối tăng thêm áp lực, lại thêm cái kia cổ lão đan đỉnh một cái đập xuống, cuối cùng hắn vẫn là lật thuyền trong mương , ôm hận ngàn thu.
“ khụ khụ, các ngươi thắng rồi.
Không ngờ Tư Thiên Hải ta hôm nay lại phải chết ở đây!
Cho ta một cái thống khoái a!”
hắn ho khan nói lấy, bên miệng còn chảy ra không ít bọt máu, hiển nhiên đã thương đến phổi.
Triệu Vô Cực lạnh lùng nhìn lấy hắn, trên tay phi châm bắn ra, đem hắn tại chỗ định trụ.
Tư Thiên Hải lập tức cả người cứng đờ, cho dù muốn động một chút linh lực hay cắn lưỡi tự tử cũng không thể.
Đây chính là Nghịch Thiên Cửu Bộ Châm bên trong khống chế người khác hành động một bộ châm pháp.
Tư Thiên Hải im bặt mà dừng, Triệu Vô Cực lúc này mới thở ra một hơi, nhìn về phía Từ Tiểu Bạch.
Từ Tiểu Bạch thoạt nhìn có vẻ khá chật vật , trên người không ít chỗ bị cắt thương, khóe miệng cũng chảy ra máu tươi
Trước đó chiến đấu hắn đã nhận không ít thương tổn, sau này bị Tư Thiên Hải một đạo băng phong đánh trúng, Từ Tiểu Bạch cũng không dễ chịu gì , cố gắng hết sức mới có thể đánh ra một chiêu kia.
Mà hắn thái độ cũng không có chiến thắng sau vui mừng, ngược lại thần sắc vô cùng ảm đạm.
Từ Tiểu Bạch lập tức phi hành về phía Tiểu Hoàng rời đi phương hướng, nhanh chóng tìm lấy Tiểu Hoàng ẩn nấp vị trí.
Triệu Vô Cực biết ý, lập tức đuổi theo, đồng thời kêu gọi Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng lập tức từ dưới mặt đất một cái hang động bò lên, mang theo Từ Lam.
Bởi vì Từ Lam được nó yêu khí bảo vệ, cũng không dính chút nào bùn đất.
Từ Lam lúc này sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn suy yếu đến cực hạn khiến cho Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch đều cảm giác thương tiếc.
Nàng hơi mở mắt ra, nhìn thấy là Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch đi tới, cố gắng nặn ra một cái khó xem nụ cười :
“ ca ca, ngươi đánh chết địch nhân sao? Trả thù cho ta sao?”
Từ Tiểu Bạch đi tới, con mắt đỏ hoe, run giọng nói ra:
“ ta đánh bại hắn, trả thù cho ngươi.
Từ Lam, ca ca có lỗi với ngươi!”
Từ Lam lắc đầu nói ra:
“ Lam Nhi không trách ca ca, ở trong giang hồ, đánh không lại người liền tai họa người khác gia thuộc sự tình cũng không phải là không gặp qua, ta hiểu rõ chuyện này là như thế nào, ca ca không cần tự trách.
Chỉ trách bản thân ta quá yếu đuối, không giúp gì được cho ca ca thì thôi, còn mang tới gánh nặng cho ngươi!”
Từ Tiểu Bạch nghe vậy nhãn thần run lên, vuốt tóc Từ Lam nói :
“ không, là lỗi của ta, là ta không đủ mạnh, không đủ độc ác tàn nhẫn mới khiến ngươi hôm nay gặp liên lụy!”
Từ Lam khổ sở nói :
“ ca ca, ngươi đừng tự trách mình được không? Làm phàm nhân cũng không phải là không được, không cần phải tranh đấu, chỉ cần an nhàn sống qua ngày, Lam Nhi còn có thể trộm lười đây!”
Từ Lam cố gắng cười nói, nhưng nàng không nhịn được lại ho khan mấy cái.
Triệu Vô Cực vội vàng đi tới, đem linh lực tràn vào trong cơ thể của nàng đi một vòng dò xét, sau đó giúp nàng chữa thương.
Hắn nói ra:
“ Tiểu Bạch, Từ Lam bị thương không tiện nói chuyện, ngươi cứ như vậy không phải là an ủi nàng mà đang hại nàng.
Nàng đan điền đã bị đánh nát, nhưng khí hải chỉ là bị thương nhẹ, chủ yếu nhất chính là tiên căn của nàng còn rất yếu ớt nên gặp phải dạng này đả kích liền bị hủy hoại.
Kinh mạch cũng không bị thương , nói không chừng sau này còn có thể cứu chữa một chút!”
Từ Tiểu Bạch đối với tu luyện kiến thúc cũng không ít.
Hắn biết rõ, tiên căn nếu bị hủy hoại, linh lực tiết lộ ra ngoài, như vậy liền đối với với tiên đạo vô duyên.
Từ Lam không hiểu ra sao liền có được tiên căn, sau đó cũng bị cưỡng ép trở thành tu sĩ, đáng tiếc nàng cứ như vậy liền bị người cho phế , Từ Tiểu Bạch cũng hết hi vọng a.
Nhưng Triệu Vô Cực bây giờ nói có cơ hội chữa trị, hắn quả thật là khó có thể tin được.
“Vô Cực, thật có cơ hội sao?”
Triệu Vô Cực gật đầu :
“ có chút mỏng manh, nhưng không phải là không có.
Chờ ta trở về tông môn chuẩn bị một phen sau đó sẽ giúp nàng chữa trị.
Nếu không được ta có thể cầu sư gia của ta ra tay!”
Từ Tiểu Bạch trong lòng hối hận vô cùng chính là vì hắn không thể bảo vệ được Từ Lam để nàng bị phế , làm một cái giang hồ võ giả cũng không được, bởi vậy vô cùng tự trách.
Bây giờ Triệu Vô Cực muốn giúp hắn cho muội muội của hắn chữa trị, cái này ân tình, Từ Tiểu Bạch không biết dùng từ gì cảm kích cho hết.
Hắn hít sâu một hơi nói ra:
“ Vô Cực, tất cả nhờ ngươi!”
Từ Lam lúc này cũng nói ra:
“ Vô Cực ca ca, thật lâu chúng ta mới gặp lại nhau.
Đây là linh lực sao? Linh lực của ngươi thật ấm áp!”
Triệu Vô Cực nhìn vào ánh mắt của nàng, nhẹ nhàng hòa ái mỉm cười một cái.
Từ Lam biết, Triệu Vô Cực chính là nàng thân ca ca bằng hữu tốt, lúc trước hai người còn ở trong giang hồ thời điểm đã cùng nhau phiêu bạt giang hồ, đánh ra không ít tên tuổi, là sinh tử tương giao loại kia.
Lúc này gặp phải ca ca bị người dụ sát, Triệu Vô Cực lại xuất hiện cùng hắn kề vai tác chiến, nàng quả thật vô cùng vui vẻ.
Triệu Vô Cực giao Từ Lam cho Từ Tiểu Bạch để hắn ôm lấy, sau đó quay lại trước mặt Tư Thiên Hải , ánh mắt băng lãnh mà nhìn lấy hắn.
Từ Tiểu Bạch cũng đi tới, cắn răng nghiến lợi nói ra:
“ Vô Cực, ta muốn tự tay giết chết hắn, báo thù cho muội muội của ta!”
Triệu Vô Cực vội vàng giữ hắn lại nói :
“ không vội, ta đối với hắn còn có việc dùng.
Có điều ta có thể đảm bảo với ngươi, hắn hạ tràng chắc chắn không thể nào thoát được cái chết!”
Từ Tiểu Bạch nhìn Triệu Vô Cực một cái, cuối cùng lại nhìn Tư Thiên Hải , sau đó gật đầu thu tay lại.
Hắn tin tưởng Triệu Vô Cực chắc chắn sẽ không lừa hắn, không để cho cái này hại muội muội của hắn người có thể sống sót.
Triệu Vô Cực đối với Từ Tiểu Bạch thái độ vô cùng hài lòng, nhanh chóng phong bế lại Tư Thiên Hải , sau đó bắt lấy hắn trở về Thanh Vân Tông .