Chương 3: Quyển 1 - Chương 3: Thế Giới Hào Môn - Công Lược Nam Chính Lạnh Lùng
" không thể, ký chủ"Cố Dương nghe xong mặt nhỏ càng ủ rũ hơn, cậu có một gương mặt xinh xắn , đôi mắt càng thêm có hồn như biết nói ,006 thấy vậy mềm lòng nhẹ giọng an ủi cậu," không sao, ký chủ chỉ cần không tiếp xúc nhiều với Trình Diệp là được rồi"" nha, tui hiểu rồi, cảm ơn 006"giải quyết được chuyện phiền não xong cậu thấy thoải mái hẳn , bụng bắt đầu thấy đói, lúc nãy ngồi đối diện nam chính cậu chả ăn được bao nhiêu , Cố Dương đặt ipad xuống giường , bước chân ra cửa cẩn thận mở cửa ló đầu ra ngoài , nhìn xung quanh xem có nam chính gần đây không, xác nhận không có ai cậu mới yên tâm xuống bếp.dì Hạ thấy cậu lập tức hỏi :" tiểu thiếu gia có gì phân phó cho tôi sao ?"" cháu đói , cháu muốn ăn bánh ngọt được không ạ ?" cậu đỏ mặt meo meo trả lời." được tiểu thiếu gia, tôi lập tức làm, ngài ra ngoài phòng khách chờ tôi một xíu "- hôm nay tiểu thiếu gia ngoan hơn thường ngày thì phải, ánh mắt dì Hạ nhìn cậu càng hòa ái.Cố Dương nghĩ nghĩ , "làm thêm một phần cho cháu được không ạ?" cậu nghĩ muốn làm bạn với người khác, cậu ăn gì cũng chia sẽ với người ta , mình muốn làm bạn với Trình Diệp, có phải nên chia bánh cho hắn không ? làm bạn thì sẽ lắp đầy thanh hảo cảm rồi , nghĩ thông gương mặt cậu rạng rỡ hẳn lên."tất nhiên rồi, tiểu thiếu gia ""cảm ơn dì Hạ " cậu không nhận ra trong giọng nói của cậu tràn ngập sự vui vẻ, dì Hạ lắc đầu cười . Cố Dương ăn xong bánh , thỏa mãn ôm bụng tròn dựa vào ghế sofa phòng khách , cậu chợt nhớ ra phải đem bánh cho Trình Diệp, liếc mắt về thư phòng lầu 2 thấy cánh cửa vẫn đóng chặt, cậu xoắn xuýt có nên trực tiếp đưa cho hắn không , nghĩ nghĩ cậu nhỏ giọng nhờ dì Hạ đem lên giúp cậu, nhưng dì Hạ từ chối nói cậu phải đem lên mới có thành ý. Cố Dương là bé ngoan ,cậu nhớ ra anh ba cậu từng nói so với quà cáp thành ý càng quan trọng hơn.Cố Dương tay cầm bánh đứng trước thư phòng một hồi lâu dơ tay lên gõ cửa, Trình Diệp đang tập trung làm việc , nghe thấy tiếng gõ mày kiếm hơi cau lại , hắn nhớ rõ giờ này người làm trong nhà không được phép lên lầu 2, chỉ có thể là Trình Dương mà thôi, kiếm hắn có việc gì. Trong lòng bỏ thêm câu phiền phức nhưng nét mặt hắn điều chỉnh rất nhanh " Vào đi "quả nhiên hắn thấy Cố Dương ló đầu vào " anh hai, anh có rảnh không ạ""lại đây, tìm anh có việc gì ?" hắn nhìn vào cậu, cậu vừa tắm xong, trên người còn mùi sữa tắm, hắn hơi nhíu mày vì mùi hương trên người cậu xâm phạm vào không gian riêng của hắn, trái lại hắn lại không thấy khó chịu, đôi mắt sau kính lóe lên sự nguy hiểm."nha, em thấy bánh ngọt dì Hạ làm rất ngon nên đem cho anh hai một phần, em , em về phòng "- cậu nói xong để bánh xuống kế bên hắn , thầm nghĩ muốn chuồn nhanh nhưng Trình Diệp làm sao có thể cho cậu cơ hội ."Dương Dương, em sợ anh hai ?" - Trình Diệp nhìn thấu cậu muốn chuồn đi, hôm nay em trai này của hắn rất lạ, tổng thể lạ ở đâu hắn không xác định được. Khóe miệng hắn hơi nhếch nhìn thẳng vào cậu, còn nữa , hắn rất ghét bánh ngọt.cậu bị hắn nhìn có chút không tự nhiên, đôi mắt mèo xinh đẹp theo bản năng đảo qua lại , mềm giọng nói " không , không có ""bình thường Dương Dương đều đút cho anh hai ăn, nhưng hôm nay Dương Dương rất lạnh nhạt với anh hai nha" tất nhiên làm gì có chuyện Trình Dương đút cho hắn ăn, hắn tò mò xem phản ứng cậu như thế nào, quả nhiên thấy hai tai em trai nhà mình đỏ lên bằng mắt thường, nhưng trên mặt vẫn cố gắng duy trì biểu cảm , nhìn có chút buồn cười, khóe miệng hắn nhếch lên và trong mắt có chút nhu hòa mà bản thân không biết."006, Trình Dương thường ngày sẽ đút cho Trình Diệp sao ?" cậu có chút hoang mang, nha đút .. đút cho nam chính ăn, nhưng mà bạn bè cậu không có như vậy a ."ký chủ, tùy cơ ứng biến, tôi thấy Trình Diệp tâm cơ âm trầm, cậu cẩn thận""thôi vậy,Dương Dương không muốn anh hai sẽ không ép em" nói xong hắn rũ mắt xuống ,trong lòng đang tính toán xấu xa, quả nhiên hắn nghe cậu nói " em sẽ đút cho anh hai, còn nữa em không có lạnh nhạt anh hai nha" . hắn nhìn cậu lại gần, mùi sữa trên người càng đậm buột miệng hỏi "uống sữa rồi sao ?"a, không ạ , mùi lắm sao- Cố Nguyên ngớ ngác hỏi . Trình Diệp ăn xong miếng bánh trên tay cậu, quả nhiên bánh ngọt là loại hắn chán ghét nhất , cụp mắt nhìn xuống Cô Nguyên, cậu đang ngoan ngoãn đút hắn ăn,mỗi lần quay qua tóc xù sẽ cọ nhẹ vào môi hắn, đáy lòng Trình Diệp run lên, trong mắt hắn như đang quan sát con mồi, bất giác ăn gần hết nửa cái bánh, Cố Nguyên meo meo hỏi "anh hai ăn nữa không ạ " nhìn nhìn cậu có chút thèm, rõ ràng là ăn rồi, sao lại ham ăn như thế nha, càng nghĩ cậu càng xấu hổ , tay còn lại vân vê áo không biết để đâu, mắt cũng không dám nhìn vào dĩa bánh.Trình Diệp nhận ra ánh mắt của cậu cố tình hỏi"muốn ăn?""không, em..em ăn rồi nha" cậu có chút không dám nhìn hắn, hai má hơi hồng lên"Được rồi, anh không ăn nữa , về phòng đi "- thu lại tâm tư chơi đùa cậu, hắn thấy bản thân không bình thường, hắn thế mà lại thấy Trình Dương dễ thương, hắn không quên mục đích của mình là cổ phần trong tay cậu, sủng cậu lên cao sau đó bỏ rơi cậu, không biết lão già Trình Du biết được có tức đến nỗi bật dậy từ nấm mồ hay không, hắn bật ra tiếng cười trầm thấp rồi lại đưa tay xoa mi tâm tiếp tục làm việc.