Chương 54: Anh Nào Nỡ Chửi Chứ...!
Rời khỏi toà tháp, hai người nắm tay nhau chậm rãi tản bộ đi về nhà chính dọc đường đi Lạc Cẩn Du kể cho tiểu Đào nghe rất nhiều chuyện về Diệp Tịch.Nào là lúc bé anh nghịch ngợm trèo cây bị té gãy chân doạ bà khóc xuýt ngất, nào là anh ở trường đánh nhau với bạn bị mời phụ huynh làm bà giận suốt mấy ngày.Hôm nay hiếm khi anh nói rất nhiều kể rất nhiều, tiểu Đào ở bên lẵng lặng kiên nhẫn nghe anh nói cô vẫn giữ một nụ cười nhẹ trên môi nhưng ánh mắt lại không khỏi cay cay.Anh kể nhiều như thế chỉ kể toàn chuyện mình nghịch ngợm làm mẹ đau đầu như thế nào, lại chưa từng có một câu một chữ nói kể về ba.Cô không phải đứa ngốc, nếu anh có một tuổi thơ đẹp đẽ và hạnh phúc thì làm sao có thể có một Lạc Cẩn Du như bây giờ?Lúc đối mặt với Lạc Vĩnh Sơn trên người anh không hề che đậy sự khát máu bức người, lúc cảnh cáo Xuân Hương sự tàn nhẫn trong ánh mắt ấy khiến cô cũng phải run sợ.Nếu anh được hạnh phúc thì làm sao có thể trở nên tàn nhẫn và khát máu như thế? Tựa con sói đầu đàn trên sa mạc bất cứ lúc nào cũng có thể lao đến xé xác con mồi."Lại thất thần cái gì đấy?"Lạc Cẩn Du búng tay một cái, tiểu Đào hoàn hồn đẩy tay anh ra có hơi ngập ngừng hỏi:"Cẩn Du bác gái mất khi nào vậy ạ? Em thấy trên di ảnh bác ấy còn rất trẻ."Cô hơi thấp thỏm nhìn anh, cô suy đoán Diệp Tịch mất khi Lạc Cẩn Du còn rất nhỏ.Quả nhiên Lạc Cẩn Du hơi cụp mắt nhìn cô chăm chú, anh đưa tay vuốt ve sau ót cô khẽ đáp:"Đã 22 rồi, bà ấy sinh non băng huyết qua đời."Tiểu Đào hơi ngẩn người, nếu thế chính là bà ấy vừa sinh Lạc Thần thì liền qua đời. Cô hé môi đưa tay nắm lấy tay anh cười cười nói:"Thảo nào, anh thương Lạc Thần như thế."Lạc Cẩn Du không biết nghĩ tới cái gì liền hừ một tiếng."Thương cái rắm, chiều nó miết nó sắp leo lên đầu ông đây ngồi luôn rồi!"Tiểu Đào trợn mắt đánh anh một cái."Lại chửi bậy!"Lạc Cẩn Du nắm lấy tay cô kéo lên môi hôn một cái gừ gừ nói:"Anh chửi bậy cũng là chửi Thần Thần thôi, không chửi em là được."Tiểu Đào nhịn cười, kêu Thần Thần cơ đấy còn bày đặt chửi với mắng! Cô híp mắt nghiêng đầu vờ lườm anh."Vậy là anh cũng muốn chửi em hả?"Tay anh vẫn đặt sau ót cô khẽ bóp bóp một cái, hung dữ nói:"Em hả? Anh nào nỡ chửi chứ, cứ xách lên giường dạy dỗ là xong!"Tiểu Đào quả thật là bịt miệng anh lại không kịp mà, cũng may quanh đây không có người nếu không cô chẳng biết giấu mặt đi đâu."Anh im miệng cho em!"Cô trừng mắt chỉ tay vào mặt anh, Lạc Cẩn Du nhếch môi há miệng nhào qua cắn doạ tiểu Đào hốt hoảng rụt tay về giận dữ mắng."Anh là cẩu à?""Gâu."Lạc Cẩn Du dời tay đặt lên đầu cô xoa loạn một hồi, nhanh trí gâu một tiếng thành công khiến tiểu Đào á khẩu.Quả nhiên không nên nói lý với kẻ mặt dày vô sỉ!Hai người chầm chậm bước đi cũng về gần tới nhà chính, tiểu Đào bỗng lây lây cánh tay Lạc Cẩn Du nói:"Cẩn Du.""Gì?""Lúc trước anh nói sẽ tìm việc cho em đấy, khi nào em mới được đi làm ạ? Ở nhà mãi buồn chán lắm."Chân mày Lạc Cẩn Du khẽ nhướng, anh hỏi:"Anh bảo em trang trí lại biệt thự đã làm chưa?"Tiểu Đào hỏi một đằng anh lại trả lời một nẻo, cô mờ mịt đáp:"Rồi ạ."Lạc Cẩn Du gật đầu, hỏi tiếp:"Vậy anh kêu em học cách trông nom nhà cửa em học đến đâu rồi?"Tiểu Đào há hốc hốc miệng."Em..."Lạc Cẩn Du nhíu mày dừng bước chân liếc cô một cái sắc lẹm."Biệt thự rộng bao nhiêu? Có bao nhiêu phòng? Bao nhiêu nhân công, một tháng trả lương bao nhiêu? Chúng ta sinh hoạt một tháng mất bao nhiêu tiền?"Tiểu Đào ngốc luôn rồi, làm sao cô biết được những vấn đề này chứ! Cô chỉ mới đến đây chưa được một tuần nữa cơ mà?Lạc Cẩn Du híp mắt chọc chọc lên trán cô, hung dữ nói:"Khá lắm, chuyện nhà lo chưa xong em đã muốn chạy ra ngoài lo chuyện bao đồng à?"Tiểu Đào đánh tay anh, nghiêm túc chỉnh lại lời anh."Công việc không phải chuyện bao đồng."Lạc Cẩn Du nào nghe lọt tai, anh ôm lấy vai cô tiếp tục đi vào nhà."Ông đây không cần biết, em ngoan ngoãn ở nhà học cách quản lý gia đình đi!"Tiểu Đào nói không lại bị anh kéo thẳng vào nhà, lần đầu tiên lên ý kiến ra ngoài làm việc cứ thế mà bị bác bỏ.Lạc Cẩn Du ngược lại rất hài lòng với phản ứng của cô. Hừ, muốn ra ngoài làm việc à? Cô cứ kê cao gối ngủ mà mơ đi!