Chương 17: Lần thứ hai
Từ sau hôm đó thì Ninh Thư và Tinh Thần cũng ít liên lạc với nhau, do anh có dự án về game phải nhanh chống thực hiện, còn cô thì cần sắp xếp mọi việc cho cửa hàng của mình để còn khai trương.
Tinh Thần thấy lâu như vậy rồi mà cô vẫn không trả lời tin nhắn của mình, cũng không chủ động liện lạc khi anh không chủ động, anh xoa xoa ấn đường thở dài nghĩ: "Đúng là người không tim không phổi mà, không bao giờ chủ động với mình hết, kiếp trước mình tạo nghiệp gì vậy chứ?"
Tinh Thần chủ động gọi cho Ninh Thư, một hồi lâu cô mới bắt máy, giọng cô mệt mõi trả lời: "Alo.. có chuyện gì không?"
Tinh Thần nhíu mày hỏi: "Giờ này em vẫn còn đang ngủ à? Có thấy chỗ nào không khoẻ không vậy?"
Ninh Thư giọng mệt mỏi trả lời: "Mấy giờ rồi?"
Tinh Thần: "12h trưa rồi, em có chỗ nào không khoẻ không vậy hả?"
Ninh Thư mệt mỏi ngồi dậy, xoa xoa cổ nói: "Không, vẫn khoẻ, do tối thức hơi khuya thôi, gần sáng mới ngủ nên ngủ quên mất, anh gọi tôi có chuyện gì không?"
Tinh Thần cũng không còn tâm trạng trách mốc cô về chuyện không chủ động liên lạc với mình, anh nhẹ giọng hỏi: "Ăn gì không anh mua đem qua, hay muốn ra ngoài ăn."
Ninh Thư ngáp to rồi trả lời: "Hôm khác đi tôi khao anh, dạo này tôi bận lắm không có thời gian đâu, đợi cửa tiệm đi vào hoạt động ổn định thì tôi thực hiện lời hứa của mình nha."
Tinh Thần cau mày tức giận hỏi: "Em nghĩ anh là người như vậy à? Liên lạc với em chỉ có chuyện giao ước đó thôi à?"
Ninh Thư vẫn chưa hiểu chuyện gì nên vẫn trả lời một cách vô tư nói: "Không vì chuyện đó thì còn vì chuyện gì nữa, chúng ta có chuyện gì khác đâu."
Cô vừa nói hết câu liền nghe tiếng tắt máy bên kia, cô vẫn không biết mình đã nói sai chuyện gì, cô nhìn điện thoại rồi nghĩ: "Tên này bị gì vậy? Mình lại nói gì sai làm anh ta giận nữa rồi? Có cần dễ dỗi vậy không?"
Tinh Thần bên này thì tức giận khi nghe cô nói như vậy, nhưng anh vẫn không thể làm gì hay nói gì với cô, tại anh biết hiện tại mình và cô vẫn chỉ là trong mối quan hệ hết sức bình thường thôi, anh thở dài rồi cũng cầm chìa khóa xuống hầm lấy xe đi mua đồ ăn cho cô.
Mọi người trong văn phòng khi thấy anh rời đi liền chụm đầu lại thì thầm. Vương Sâm hớn hở nói: "Mọi người đoán xem Tinh Thần đi đâu nè?"
Lý Thiên vẫn đang tập trung nhìn vào máy tính nói: "Chắc đi ăn chứ gì, cũng trưa rồi."
Đại béo thì vuốt vuốt cầm nói: "Ây da.. chưa chắc đâu nha, có thể đi gặp em dâu thì sau."
Vương Sâm vui vẻ phụ họa: "Đúng đúng, cái mặt này chỉ có thể đi gặp bé xíu thôi, từ ngày biết yêu rồi hay ra ngoài lắm, không còn đóng cọc ở văn phòng nữa."
Lý Thiên dừng tay đang gõ phím trên máy tính nhìn lại Đại béo hỏi: "Mày cũng gặp bé xíu của Tinh Thần rồi à?"
Đại béo cười vui vẻ nói: "Gặp rồi, gặp rồi, đúng là bé xíu thật, nhìn dễ thương lắm, hèn chi Tinh Thần không chết mê chết mệt sau được."
Vương Sâm vội hỏi: "Gặp hồi nào vậy? Sao không rủ tao với, lâu rồi không gặp em ấy."
Đại béo suy nghĩ nói: "À, gặp chắc cũng tầm tháng rồi, em ấy muốn thuê mặt bằng, nên Tinh Thần giới thiệu tao cho em ấy."
Lý Thiên ngạc nhiên hỏi: "Mày mới mua mặt bằng à? Hồi nào sao tụi tao không biết?"
Vương Sâm: "Đúng đúng, sau không nói tụi tao biết?"
Đại béo cười to: "Ha.. ha.. ha.. Tao làm gì có cái mặt bằng nào. Chẳng phải chúng ta có đại gia sau, vì muốn lưu lại nơi đầu tiên chúng ta khởi nghiệp làm kỉ niệm mà đã cố gắng mua lại sau."
Vương Sâm, Lý Thiên: "Chặc.. Chặc.. Thâm thật, cho người đẹp thuê sợ bị từ chối nên đem mày ra thế mạng, chặc.. chặc.. Đúng là vắp phải con quỷ tình yêu có khác."
Tinh Thần đang đứng trước cửa nhà Ninh Thư hách xì vài cái, anh nghĩ: "Ai lại mắng mình vậy?" Anh đợi một hồi lâu thì mới có người mở cửa, nhưng lại là Tiểu Kiều, anh và cô vô cũng ngạc nhiên, cô hỏi: "Anh Tinh Thần anh tìm ai vậy?"
Tinh Thần vẫn lạnh lùng như thường ngày nói: "Ninh Thư có nhà không?"
Tiểu Kiều lắc đầu nói: "Không anh, chị ấy tới cửa tiệm rồi." Cô vừa nói xong thì anh đã xoay người ra về, cô nhìn theo dáng anh đi thắc mắc nghĩ: "Hai người này có chuyện gì à?"
Tinh Thần lên xe chạy thẳng đến cửa tiệm của Ninh Thư, khi anh vừa bước vào cửa tiệm thì thấy cô đang đứng thay bóng đèn, anh nhíu mày nói: "Sao em không thuê thợ sửa?"
Ninh Thư nghe tiếng người liền giật bắn người suyts chút nữa té xuống đất, cô liền cúi đầu xuống nhìn anh tức giận hỏi: "Có cần đi vào không tiếng động như vậy không hả? Sao anh lại tới đây rồi? Rảnh rổi vậy sao?"
Tinh Thần bình thản nói: "Tiện đường đi ngang xem cửa tiệm em làm tới đâu rồi."
Ninh Thư vui vẻ nói: "Hi.. hi.. Gần xong rồi, còn đợi vài mẫu nữa về, chờ ngày tốt khai trương là được rồi."
Tinh Thần cởi áo khoác, xắn tay áo lên đi về phía Ninh Thư: "Xuống đi, anh thay cho, sao em không thuê người làm."
Ninh Thư bước xuống nhường chỗ cho Tinh Thần, cô gãi gãi mũi ngại ngùng nói: "Mấy chuyện này tôi làm được rồi, thuê lại tốn tiền, tiết kiệm được gì tiết kiệm."
Tinh Thần làm một hồi cũng xong, anh trêu chọc: "Có gì hư tìm thợ, hoặc nói anh, anh lại làm cho không lấy tiền đâu mà lo, khao anh chầu là được."
Ninh Thư lườm anh, bỉu môi nói: "Thôi đi, một chầu của anh thì cũng bằng thuê thợ, thôi để tôi tự làm."
Tinh Thần kí nhẹ trán cô nói: "Đúng là keo kiệt, anh không lấy phí là được chứ gì."
Ninh Thư nghe vậy liền nịnh nọt nói: "Ôi! Tôi có nghe lầm không vậy? Nói rồi là không được nuốt lời đâu nha."
Tinh Thần cười khẽ nói: "Ừ, không nuốt lời, em lại ăn sủi cảo đi, anh mới mua còn nóng đó."
Ninh Thư nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi, nói: "Sao nay anh tốt vậy? Trúng dự án à? Hay sắp mở thêm công ty mới?"
Tinh Thần hết cách với cô, cười trêu chọc nói: "Anh thấy em vất vả quá, cố gắng tẩm bổ cho em, để sau này em làm phú bà không quên anh thôi."
Ninh Thư cười phụ họa nói: "Tẩm bổ thì nhớ mua bào ngư, vi cá nha, hay nhân sâm cũng được, sau này phú bà sẽ nhớ tới công lau này không quên đâu, ha.. ha.."
Tinh Thần bật cười, dùng tay xoa đầu cô nói: "Lại ăn đi kẻo ngụi."
Ninh Thư bất ngờ với hành động của anh, cô vội vàng lùi lại rồi xoay người lại ghế sofa, vừa đi vừa cố bình tĩnh nói: "Ha.. ha.. Thôi ăn tạm cái này cũng được."
Tinh Thần thấy hành động của cô như vậy, anh có thoáng chút buồn bã, nhưng cũng tỏ ra không có việc gì nói: "Cái ghế này cất đâu, anh đem cất dùm cho."
Ninh Thư chỉ chỉ tay về phía cánh cửa kho nói: "Đấy, để trong đấy dùm tôi với."
Sau khi Tinh Thần vào kho cất ghế, Ninh Thư ngoài này tâm trạng cô cùng rối bời, cô cứ mãi tự trấn an mình: "Ninh Thư à, tập trung cho sự nghiệp thôi, thời gian nữa chắc anh ta trở lại bình thường thôi, anh ta chỉ là nhất thời thôi."
Tinh Thần bên này vẫn không biết suy nghĩ của cô về mình, anh vẫn cố gắng tìm mọi cách để cô có thể chấp nhận mình. Anh ra khỏi nhà kho tiến lại ghế ngồi cạnh cô, tự rót cho mình ly nước, anh hỏi: "Em định khi nào khai trương?"
Ninh Thư vừa ăn vừa nói: "Đầu tuần sau ngày cũng đẹp thích hợp để khai trương."
Tinh Thần ngã người dựa vào sofa nói: "Em muốn quà khai trương là gì không?"
Ninh Thư quay ngoắc lại nhìn Tinh Thần với ánh mặt long lanh nói: "Vàng đi, càng nhiều càng tốt."
Tinh Thần híp mắt nhìn cô, nói: "Anh không phải đại gia."
Ninh Thư bỉu môi nói: "Không được thì thôi, tặng gì cũng được, có lòng là được rồi."
Tinh Thần trêu chọc nhìn cô nói: "Hay tặng anh cho em nha?"
Ninh Thư đang ăn nghe Tinh Thần nói vậy liền ho sặc sụa, anh thấy vậy liền rót cho cô ly nước, rồi dùng tay vỗ vỗ lưng cô trêu chọc nói: "Có cần phản ứng mạnh vậy không."
Ninh Thư lườm anh nói với giọng khàn khàn do sặc: "Anh bớt trêu chọc tôi đi."
Tinh Thần bỗng nghiêm túc lại nói: "Anh nói thật, em có từng suy nghĩ về chuyện chúng ta chưa, em có thể cho anh cơ hội không."
Ninh Thư nhìn anh với ánh mắt thoáng đượm buồn, nói: "Tôi không có gì tốt để anh bận tâm, có thể đây chỉ là cảm xúc nhất thời của anh thôi, hoặc chỉ là thương hại tôi thôi."
Tinh Thần nhìn Ninh Thư nhíu mày, thở dài nói: "Thôi được rồi, đợi công việc em ổn định đi, rồi cân nhắc tới. Đừng bận tâm quá."
Tinh Thần dùng tay xoa xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: "Chú ý sức khoẻ xíu, em ốm đi rồi, anh về công ty có việc rồi, em nhớ về nhà sớm, đường tối nguy hiểm lắm." Anh nói xong thì cũng cầm áo khoác rời khỏi cửa tiệm.
Ninh Thư nhìn theo bóng lưng anh, tim hình như nhói lên rồi trở lại bình thường, cô thở dài nghĩ: "Dạo này lau lực qua rồi, tới tim cũng phản kháng rồi, phải làm cho nhanh rồi nghĩ ngời mới được."
Tinh Thần thấy lâu như vậy rồi mà cô vẫn không trả lời tin nhắn của mình, cũng không chủ động liện lạc khi anh không chủ động, anh xoa xoa ấn đường thở dài nghĩ: "Đúng là người không tim không phổi mà, không bao giờ chủ động với mình hết, kiếp trước mình tạo nghiệp gì vậy chứ?"
Tinh Thần chủ động gọi cho Ninh Thư, một hồi lâu cô mới bắt máy, giọng cô mệt mõi trả lời: "Alo.. có chuyện gì không?"
Tinh Thần nhíu mày hỏi: "Giờ này em vẫn còn đang ngủ à? Có thấy chỗ nào không khoẻ không vậy?"
Ninh Thư giọng mệt mỏi trả lời: "Mấy giờ rồi?"
Tinh Thần: "12h trưa rồi, em có chỗ nào không khoẻ không vậy hả?"
Ninh Thư mệt mỏi ngồi dậy, xoa xoa cổ nói: "Không, vẫn khoẻ, do tối thức hơi khuya thôi, gần sáng mới ngủ nên ngủ quên mất, anh gọi tôi có chuyện gì không?"
Tinh Thần cũng không còn tâm trạng trách mốc cô về chuyện không chủ động liên lạc với mình, anh nhẹ giọng hỏi: "Ăn gì không anh mua đem qua, hay muốn ra ngoài ăn."
Ninh Thư ngáp to rồi trả lời: "Hôm khác đi tôi khao anh, dạo này tôi bận lắm không có thời gian đâu, đợi cửa tiệm đi vào hoạt động ổn định thì tôi thực hiện lời hứa của mình nha."
Tinh Thần cau mày tức giận hỏi: "Em nghĩ anh là người như vậy à? Liên lạc với em chỉ có chuyện giao ước đó thôi à?"
Ninh Thư vẫn chưa hiểu chuyện gì nên vẫn trả lời một cách vô tư nói: "Không vì chuyện đó thì còn vì chuyện gì nữa, chúng ta có chuyện gì khác đâu."
Cô vừa nói hết câu liền nghe tiếng tắt máy bên kia, cô vẫn không biết mình đã nói sai chuyện gì, cô nhìn điện thoại rồi nghĩ: "Tên này bị gì vậy? Mình lại nói gì sai làm anh ta giận nữa rồi? Có cần dễ dỗi vậy không?"
Tinh Thần bên này thì tức giận khi nghe cô nói như vậy, nhưng anh vẫn không thể làm gì hay nói gì với cô, tại anh biết hiện tại mình và cô vẫn chỉ là trong mối quan hệ hết sức bình thường thôi, anh thở dài rồi cũng cầm chìa khóa xuống hầm lấy xe đi mua đồ ăn cho cô.
Mọi người trong văn phòng khi thấy anh rời đi liền chụm đầu lại thì thầm. Vương Sâm hớn hở nói: "Mọi người đoán xem Tinh Thần đi đâu nè?"
Lý Thiên vẫn đang tập trung nhìn vào máy tính nói: "Chắc đi ăn chứ gì, cũng trưa rồi."
Đại béo thì vuốt vuốt cầm nói: "Ây da.. chưa chắc đâu nha, có thể đi gặp em dâu thì sau."
Vương Sâm vui vẻ phụ họa: "Đúng đúng, cái mặt này chỉ có thể đi gặp bé xíu thôi, từ ngày biết yêu rồi hay ra ngoài lắm, không còn đóng cọc ở văn phòng nữa."
Lý Thiên dừng tay đang gõ phím trên máy tính nhìn lại Đại béo hỏi: "Mày cũng gặp bé xíu của Tinh Thần rồi à?"
Đại béo cười vui vẻ nói: "Gặp rồi, gặp rồi, đúng là bé xíu thật, nhìn dễ thương lắm, hèn chi Tinh Thần không chết mê chết mệt sau được."
Vương Sâm vội hỏi: "Gặp hồi nào vậy? Sao không rủ tao với, lâu rồi không gặp em ấy."
Đại béo suy nghĩ nói: "À, gặp chắc cũng tầm tháng rồi, em ấy muốn thuê mặt bằng, nên Tinh Thần giới thiệu tao cho em ấy."
Lý Thiên ngạc nhiên hỏi: "Mày mới mua mặt bằng à? Hồi nào sao tụi tao không biết?"
Vương Sâm: "Đúng đúng, sau không nói tụi tao biết?"
Đại béo cười to: "Ha.. ha.. ha.. Tao làm gì có cái mặt bằng nào. Chẳng phải chúng ta có đại gia sau, vì muốn lưu lại nơi đầu tiên chúng ta khởi nghiệp làm kỉ niệm mà đã cố gắng mua lại sau."
Vương Sâm, Lý Thiên: "Chặc.. Chặc.. Thâm thật, cho người đẹp thuê sợ bị từ chối nên đem mày ra thế mạng, chặc.. chặc.. Đúng là vắp phải con quỷ tình yêu có khác."
Tinh Thần đang đứng trước cửa nhà Ninh Thư hách xì vài cái, anh nghĩ: "Ai lại mắng mình vậy?" Anh đợi một hồi lâu thì mới có người mở cửa, nhưng lại là Tiểu Kiều, anh và cô vô cũng ngạc nhiên, cô hỏi: "Anh Tinh Thần anh tìm ai vậy?"
Tinh Thần vẫn lạnh lùng như thường ngày nói: "Ninh Thư có nhà không?"
Tiểu Kiều lắc đầu nói: "Không anh, chị ấy tới cửa tiệm rồi." Cô vừa nói xong thì anh đã xoay người ra về, cô nhìn theo dáng anh đi thắc mắc nghĩ: "Hai người này có chuyện gì à?"
Tinh Thần lên xe chạy thẳng đến cửa tiệm của Ninh Thư, khi anh vừa bước vào cửa tiệm thì thấy cô đang đứng thay bóng đèn, anh nhíu mày nói: "Sao em không thuê thợ sửa?"
Ninh Thư nghe tiếng người liền giật bắn người suyts chút nữa té xuống đất, cô liền cúi đầu xuống nhìn anh tức giận hỏi: "Có cần đi vào không tiếng động như vậy không hả? Sao anh lại tới đây rồi? Rảnh rổi vậy sao?"
Tinh Thần bình thản nói: "Tiện đường đi ngang xem cửa tiệm em làm tới đâu rồi."
Ninh Thư vui vẻ nói: "Hi.. hi.. Gần xong rồi, còn đợi vài mẫu nữa về, chờ ngày tốt khai trương là được rồi."
Tinh Thần cởi áo khoác, xắn tay áo lên đi về phía Ninh Thư: "Xuống đi, anh thay cho, sao em không thuê người làm."
Ninh Thư bước xuống nhường chỗ cho Tinh Thần, cô gãi gãi mũi ngại ngùng nói: "Mấy chuyện này tôi làm được rồi, thuê lại tốn tiền, tiết kiệm được gì tiết kiệm."
Tinh Thần làm một hồi cũng xong, anh trêu chọc: "Có gì hư tìm thợ, hoặc nói anh, anh lại làm cho không lấy tiền đâu mà lo, khao anh chầu là được."
Ninh Thư lườm anh, bỉu môi nói: "Thôi đi, một chầu của anh thì cũng bằng thuê thợ, thôi để tôi tự làm."
Tinh Thần kí nhẹ trán cô nói: "Đúng là keo kiệt, anh không lấy phí là được chứ gì."
Ninh Thư nghe vậy liền nịnh nọt nói: "Ôi! Tôi có nghe lầm không vậy? Nói rồi là không được nuốt lời đâu nha."
Tinh Thần cười khẽ nói: "Ừ, không nuốt lời, em lại ăn sủi cảo đi, anh mới mua còn nóng đó."
Ninh Thư nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi, nói: "Sao nay anh tốt vậy? Trúng dự án à? Hay sắp mở thêm công ty mới?"
Tinh Thần hết cách với cô, cười trêu chọc nói: "Anh thấy em vất vả quá, cố gắng tẩm bổ cho em, để sau này em làm phú bà không quên anh thôi."
Ninh Thư cười phụ họa nói: "Tẩm bổ thì nhớ mua bào ngư, vi cá nha, hay nhân sâm cũng được, sau này phú bà sẽ nhớ tới công lau này không quên đâu, ha.. ha.."
Tinh Thần bật cười, dùng tay xoa đầu cô nói: "Lại ăn đi kẻo ngụi."
Ninh Thư bất ngờ với hành động của anh, cô vội vàng lùi lại rồi xoay người lại ghế sofa, vừa đi vừa cố bình tĩnh nói: "Ha.. ha.. Thôi ăn tạm cái này cũng được."
Tinh Thần thấy hành động của cô như vậy, anh có thoáng chút buồn bã, nhưng cũng tỏ ra không có việc gì nói: "Cái ghế này cất đâu, anh đem cất dùm cho."
Ninh Thư chỉ chỉ tay về phía cánh cửa kho nói: "Đấy, để trong đấy dùm tôi với."
Sau khi Tinh Thần vào kho cất ghế, Ninh Thư ngoài này tâm trạng cô cùng rối bời, cô cứ mãi tự trấn an mình: "Ninh Thư à, tập trung cho sự nghiệp thôi, thời gian nữa chắc anh ta trở lại bình thường thôi, anh ta chỉ là nhất thời thôi."
Tinh Thần bên này vẫn không biết suy nghĩ của cô về mình, anh vẫn cố gắng tìm mọi cách để cô có thể chấp nhận mình. Anh ra khỏi nhà kho tiến lại ghế ngồi cạnh cô, tự rót cho mình ly nước, anh hỏi: "Em định khi nào khai trương?"
Ninh Thư vừa ăn vừa nói: "Đầu tuần sau ngày cũng đẹp thích hợp để khai trương."
Tinh Thần ngã người dựa vào sofa nói: "Em muốn quà khai trương là gì không?"
Ninh Thư quay ngoắc lại nhìn Tinh Thần với ánh mặt long lanh nói: "Vàng đi, càng nhiều càng tốt."
Tinh Thần híp mắt nhìn cô, nói: "Anh không phải đại gia."
Ninh Thư bỉu môi nói: "Không được thì thôi, tặng gì cũng được, có lòng là được rồi."
Tinh Thần trêu chọc nhìn cô nói: "Hay tặng anh cho em nha?"
Ninh Thư đang ăn nghe Tinh Thần nói vậy liền ho sặc sụa, anh thấy vậy liền rót cho cô ly nước, rồi dùng tay vỗ vỗ lưng cô trêu chọc nói: "Có cần phản ứng mạnh vậy không."
Ninh Thư lườm anh nói với giọng khàn khàn do sặc: "Anh bớt trêu chọc tôi đi."
Tinh Thần bỗng nghiêm túc lại nói: "Anh nói thật, em có từng suy nghĩ về chuyện chúng ta chưa, em có thể cho anh cơ hội không."
Ninh Thư nhìn anh với ánh mắt thoáng đượm buồn, nói: "Tôi không có gì tốt để anh bận tâm, có thể đây chỉ là cảm xúc nhất thời của anh thôi, hoặc chỉ là thương hại tôi thôi."
Tinh Thần nhìn Ninh Thư nhíu mày, thở dài nói: "Thôi được rồi, đợi công việc em ổn định đi, rồi cân nhắc tới. Đừng bận tâm quá."
Tinh Thần dùng tay xoa xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: "Chú ý sức khoẻ xíu, em ốm đi rồi, anh về công ty có việc rồi, em nhớ về nhà sớm, đường tối nguy hiểm lắm." Anh nói xong thì cũng cầm áo khoác rời khỏi cửa tiệm.
Ninh Thư nhìn theo bóng lưng anh, tim hình như nhói lên rồi trở lại bình thường, cô thở dài nghĩ: "Dạo này lau lực qua rồi, tới tim cũng phản kháng rồi, phải làm cho nhanh rồi nghĩ ngời mới được."