Chương 14: Không phải chứ
Hai người cùng tiến vào nhà hàng kiểu Pháp, nơi Tinh Thần đã đặt bàn sẵn, Ninh Thư vừa đi vừa nói: "Này anh, hôm nay anh có chuyện gì vui à, hay người anh yêu thầm mới chấp nhận lời tỏ tình của anh vậy, mắc gì mời tôi đi ăn nơi sang trọng vậy?"
Ninh Thư bất giác kéo tay áo Tinh Thần lại, thấp thỏm hỏi: "Tôi có làm gì sai không vậy? Nếu ở Lý Sơn tôi có làm gì anh buồn cũng đừng để trong lòng nha. Đừng vì chuyện nhỏ mà hại tôi nha."
Tinh Thần nhìn Ninh Thư đang nắm lấy tay áo mình cười khẽ dẫn cô tiến lại ghế, nói: "Em làm gì sợ anh vậy? Chỉ là hôm nay anh có chuyện muốn nói với em thôi, đợi món lên xong mình vừa ăn vừa nói."
Ninh Thư tò mò hỏi: "Hai chúng ta có chuyện gì để nói ngoài ân oán cá nhân?"
Tinh Thần tiến lại ghế đối diện ngồi xuống cười vui vẻ nói: "Anh với em có ân oán gì? Kể anh nghe xem nó có đủ để anh tốn công sức như vầy không?"
Ninh Thư suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Thì lúc hôn lễ anh Tinh Khôi với chị Tô Doanh ý, tôi đi không nhìn đường nên có úp đĩa bánh kem vào anh nè." Cô cười vui vẻ nói: "Hì.. hì.. Còn lúc anh vừa thay xong đồ tôi lại lỡ làm đổ rượu lên áo anh, làm anh phải đi thay lần nữa."
Tinh Thần chống tay lên cằm nhìn cô tập trung nhớ về chuyện lúc trước, anh vui vẻ nói: "Ồ! Em còn nhớ sau?"
Ninh Thư ngại ngùng gãi gãi mũi nói: "Thì tôi biết đó cũng là lỗi tại tôi, nhưng tại anh đứng giữ đường mà, với lại anh gặp tôi lúc nào cũng tỏ vẻ khó chịu."
Tinh Thần mặt đen lại, trêu chọc Ninh Thư: "Có sao. Còn đỡ hơn có người bị một bà lão lừa rời qăn một bạt tay, mọi người xung quanh chỉ trích mình không biết tôn trọng người già nữa chứ."
Ninh Thư ngạc nhiên hỏi: "Sao anh biết?"
Nhân viên bưng đồ ăn lên, khiến câu chuyện của hai người ngưng trong giây lát, Tinh Thần vừa dùng dao cắt phần thịt bò thành từng miếng nhỏ vừa ăn rồi đưa đĩa của mình cho Ninh Thư, rồi lấy phần của cô đặt về phía mình, anh cười khẽ nói: "Hôm hôn lễ anh Tinh Khôi, anh có việc phải ra ngoài trên đường trở về thì thấy em cũng đang tiến đến nơi diễn ra hôn lễ. Thấy em bị bà lão tự đụng trúng em rồi ăn vạ, còn tát em một bạt tay nữa."
Ninh Thư mỉm cười nói: "Ờ, cái tát đó đúng đau luôn, có hơi uất ức chút, nhưng tại tôi đang đem nhẫn đến hôn lễ nên không thể nào chậm trễ được, đành phải nhịn thôi, chứ ngày thường tôi làm cho ra lẽ rồi."
Tinh Thần mỉm cười nhìn cô: "Anh biết mà. Tới nơi mọi người hỏi mặt em sao em còn cười hô hố lên nói đánh phấn quá tay nữa mà."
Ninh Thư lườm Tinh Thần nói: "Anh đang mỉa mai tôi à, chẳng lẽ ngày vui tôi lại khóc bù lu bù loa lên."
Tinh Thần nhìn cô cười không trả lời. Cô bỉu môi nói: "Anh thấy vậy không lại giúp tôi, còn thái độ với tôi nữa, tôi đang vì hạnh phúc của anh chị anh đó."
Anh nhìn cô hỏi lại: "Hai người họ không phải cũng anh chị của em à?"
Ninh Thư không còn lời nào phản bác nên đành nói sang chuyện khác: "Hôm nay anh mời tôi ăn có chuyện gì nói mau."
Tinh Thần cười khẽ, bỏ dao nĩa xuống nghiêm túc nói: "Anh thấy cũng được khoảng thời gian rồi, em có dự định tìm người mới chưa?"
Ninh Thư ngạc nhiên hỏi lại: "Tôi có dự định tìm người mới hay không liên quan gì tới anh?"
Tinh Thần nghiêm túc nói: "Có chứ."
Ninh Thư trêu chọc hỏi: "Làm gì liên quan tới anh, chẳng lẽ anh để ý tôi à?"
Ninh Thư thấy Tinh Thần nhìn cô hồi lâu không trả lời, cô nuốt nuốt nước bọt nhỏ giọng hỏi lại: "Không phải vậy chứ?"
Tinh Thần gật đầu, hỏi: "Nếu đúng vậy thì sao?"
Ninh Thư bình tĩnh giải thích cho Tinh Thần: "Anh đừng giỡn nha, chúng ta không hợp đâu."
Tinh Thần nghiêm túc hỏi lại: "Không hợp chỗ nào?"
Ninh Thư cố gắng giải thích: "Thì tính cách nè, với lại chúng ta còn là thông gia nữa."
Tinh Thần vừa ăn phần ăn của mình vừa nói: "Anh chưa có con nên không làm thông gia với em được."
Ninh Thư bình tĩnh lại nói: "À à không phải ý tôi là anh Tinh Khôi là anh của anh còn chị Tô Doanh là chị của tôi, hai người vợ chồng thì hai chúng ta cũng là gia đình mà. Thỏ còn không ăn cỏ gần hang huống chi là tôi."
Tinh Thần cau mày nói: "Em chỉ là họ hàng của chị Doanh chứ không phải em ruột. Em cũng không phải thỏ nên không cần ăn cỏ."
Ninh Thư bực bội nói: "Nói túm lại là không được, tôi chưa nghĩ tới."
Tinh Thần nói với giọng nghiêm túc: "Thì bây giờ em có thể nghĩ tới rồi đó. Anh đợi được."
Ninh Thư rối bời nói: "Thôi thôi, tôi về trước anh ở lại ăn đi."
Tinh Thần đứng dậy đi theo Ninh Thư nói: "Để anh đưa em về."
Ninh Thư đi vội nói: "Không cần đâu, tôi tự về được."
Tinh Thần vội đi theo nắm cổ tay giữ cô lại nói: "Để anh đưa em về, anh không ăn thịt em đâu mà sợ."
Ninh Thư đành đợi Tinh Thần thanh toán xong rồi hai người cùng lên xe về. Ngồi trên xe Ninh Thư vẫn một mực giữ im lặng, Tinh Thần thấy vậy bèn mở lời trước: "Em cứ cư xử như bình thường là được, khi nào rảnh chú ý tới anh một chút cũng được."
Mắt Ninh Thư vẫn nhìn ra ngoài cửa xe, cô khẽ nói: "Anh thích tôi từ bao giờ?"
Tinh Thần bình thản trả lời: "Anh không biết nữa, chắc từ lúc gặp em ngoài hôn lễ của anh Tinh Khôi."
Ninh Thư có chút ngạc nhiên hỏi lại: "Tôi có gì để anh thích tôi chứ?"
Tinh Thần khẽ cười rồi trả lời: "Anh không biết nữa, có thể do em mạnh mẽ hơn vẻ ngoài nhỏ bé của em, cũng có thể có nhiều lý do khác."
Ninh Thư vẫn nhìn ra ngoài cửa xe trả lời anh bằng giọng lạnh nhạt: "Chúng ta không thể đâu, tôi còn chưa quên anh ấy, nếu tôi quen anh bây giờ anh sẽ bị thiệt thòi."
Tinh Thần bất ngờ với câu trả lời của cô, anh thoáng nhìn qua cô rồi tập trung láy xe, trong ánh mắt anh đượm buồn, nhưng anh vẫn trả lời cô với giọng dịu dàng: "Chưa gì hết từ chối anh rồi sao, em cứ từ từ quên anh ta, anh đợi em."
Ninh Thư ngạc nhiên quay đầu nhìn Tinh Thần nói: "Anh bị điên à? Với điều kiện của anh không thiếu người làm bạn gái đâu."
Tinh Thần khẽ cười nói: "Vậy sao? Vậy với điều kiện anh tại sao em không quên anh ta để quen anh chứ?"
Ninh Thư lườm anh rồi nói: "Không liên quan tới nhau, tôi nghĩ chúng ta chỉ nên làm bạn thôi, tôi không tốt như anh nghĩ đâu."
Tinh Thần: "Ồ! Chuyện anh thích em là chuyện của anh, chuyện của em là quên anh ta đi. Em tốt hay xấu anh biết là được."
Ninh Thư không biết nói gì chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, thoáng chốc cũng tới dưới chung cư của cô, anh vừa dừng xe, cô liền định mở cửa bước ra, nhưng anh đã kịp thời nắm cổ tay cô lại nói: "Em cứ từ từ suy nghĩ, không phải gấp đâu, anh với em vẫn giữ mối quan hệ bình thường này, đừng tránh né anh."
Ninh Thư nhìn tay Tinh Thần đang nắm lấy cổ tay mình, cô cố gắng vùng ra, nhưng càng bị nắm chặt, khi nghe anh nói như vậy thì lòng cô chỉ nghĩ: "Cái tên này, sao cứng đầu thế chứ." Nhưng miệng cô thì vẫn lạnh nhạt nói: "Được rồi, được rồi, anh buông tôi ra đi, dù gì mối quan hệ chúng ta cũng không quá thân thiết, cứ giữ vậy đi."
Tinh Thần mỉm cười buông tay cô ra, anh dịu dàng nói: "Được rồi, em không tránh mặt anh vậy cũng được rồi, từ từ chuyện gì cũng cần có thời gian, em lên nhà đi."
Ninh Thư nhìn Tinh Thần với ánh mặt ngạc nhiên rồi xuống xe, cô nói: "Anh về đi, tôi tới nhà rồi."
Tinh Thần: "Ừ, em lên đi, em lên anh về."
Ninh Thư đành xoay người lên chung cư, đi một đoạn cô nghe tiếng xe Tinh Thần rời đi, cô xoay người lại nhìn theo hướng xe anh chạy rồi thở dài nghĩ: "Mình có gì tốt chứ? Anh ta làm sao vậy? Chắc chỉ là mới mẻ nhất thời? Thời gian nữa cũng bình thường lại thôi."
Ninh Thư bất giác kéo tay áo Tinh Thần lại, thấp thỏm hỏi: "Tôi có làm gì sai không vậy? Nếu ở Lý Sơn tôi có làm gì anh buồn cũng đừng để trong lòng nha. Đừng vì chuyện nhỏ mà hại tôi nha."
Tinh Thần nhìn Ninh Thư đang nắm lấy tay áo mình cười khẽ dẫn cô tiến lại ghế, nói: "Em làm gì sợ anh vậy? Chỉ là hôm nay anh có chuyện muốn nói với em thôi, đợi món lên xong mình vừa ăn vừa nói."
Ninh Thư tò mò hỏi: "Hai chúng ta có chuyện gì để nói ngoài ân oán cá nhân?"
Tinh Thần tiến lại ghế đối diện ngồi xuống cười vui vẻ nói: "Anh với em có ân oán gì? Kể anh nghe xem nó có đủ để anh tốn công sức như vầy không?"
Ninh Thư suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Thì lúc hôn lễ anh Tinh Khôi với chị Tô Doanh ý, tôi đi không nhìn đường nên có úp đĩa bánh kem vào anh nè." Cô cười vui vẻ nói: "Hì.. hì.. Còn lúc anh vừa thay xong đồ tôi lại lỡ làm đổ rượu lên áo anh, làm anh phải đi thay lần nữa."
Tinh Thần chống tay lên cằm nhìn cô tập trung nhớ về chuyện lúc trước, anh vui vẻ nói: "Ồ! Em còn nhớ sau?"
Ninh Thư ngại ngùng gãi gãi mũi nói: "Thì tôi biết đó cũng là lỗi tại tôi, nhưng tại anh đứng giữ đường mà, với lại anh gặp tôi lúc nào cũng tỏ vẻ khó chịu."
Tinh Thần mặt đen lại, trêu chọc Ninh Thư: "Có sao. Còn đỡ hơn có người bị một bà lão lừa rời qăn một bạt tay, mọi người xung quanh chỉ trích mình không biết tôn trọng người già nữa chứ."
Ninh Thư ngạc nhiên hỏi: "Sao anh biết?"
Nhân viên bưng đồ ăn lên, khiến câu chuyện của hai người ngưng trong giây lát, Tinh Thần vừa dùng dao cắt phần thịt bò thành từng miếng nhỏ vừa ăn rồi đưa đĩa của mình cho Ninh Thư, rồi lấy phần của cô đặt về phía mình, anh cười khẽ nói: "Hôm hôn lễ anh Tinh Khôi, anh có việc phải ra ngoài trên đường trở về thì thấy em cũng đang tiến đến nơi diễn ra hôn lễ. Thấy em bị bà lão tự đụng trúng em rồi ăn vạ, còn tát em một bạt tay nữa."
Ninh Thư mỉm cười nói: "Ờ, cái tát đó đúng đau luôn, có hơi uất ức chút, nhưng tại tôi đang đem nhẫn đến hôn lễ nên không thể nào chậm trễ được, đành phải nhịn thôi, chứ ngày thường tôi làm cho ra lẽ rồi."
Tinh Thần mỉm cười nhìn cô: "Anh biết mà. Tới nơi mọi người hỏi mặt em sao em còn cười hô hố lên nói đánh phấn quá tay nữa mà."
Ninh Thư lườm Tinh Thần nói: "Anh đang mỉa mai tôi à, chẳng lẽ ngày vui tôi lại khóc bù lu bù loa lên."
Tinh Thần nhìn cô cười không trả lời. Cô bỉu môi nói: "Anh thấy vậy không lại giúp tôi, còn thái độ với tôi nữa, tôi đang vì hạnh phúc của anh chị anh đó."
Anh nhìn cô hỏi lại: "Hai người họ không phải cũng anh chị của em à?"
Ninh Thư không còn lời nào phản bác nên đành nói sang chuyện khác: "Hôm nay anh mời tôi ăn có chuyện gì nói mau."
Tinh Thần cười khẽ, bỏ dao nĩa xuống nghiêm túc nói: "Anh thấy cũng được khoảng thời gian rồi, em có dự định tìm người mới chưa?"
Ninh Thư ngạc nhiên hỏi lại: "Tôi có dự định tìm người mới hay không liên quan gì tới anh?"
Tinh Thần nghiêm túc nói: "Có chứ."
Ninh Thư trêu chọc hỏi: "Làm gì liên quan tới anh, chẳng lẽ anh để ý tôi à?"
Ninh Thư thấy Tinh Thần nhìn cô hồi lâu không trả lời, cô nuốt nuốt nước bọt nhỏ giọng hỏi lại: "Không phải vậy chứ?"
Tinh Thần gật đầu, hỏi: "Nếu đúng vậy thì sao?"
Ninh Thư bình tĩnh giải thích cho Tinh Thần: "Anh đừng giỡn nha, chúng ta không hợp đâu."
Tinh Thần nghiêm túc hỏi lại: "Không hợp chỗ nào?"
Ninh Thư cố gắng giải thích: "Thì tính cách nè, với lại chúng ta còn là thông gia nữa."
Tinh Thần vừa ăn phần ăn của mình vừa nói: "Anh chưa có con nên không làm thông gia với em được."
Ninh Thư bình tĩnh lại nói: "À à không phải ý tôi là anh Tinh Khôi là anh của anh còn chị Tô Doanh là chị của tôi, hai người vợ chồng thì hai chúng ta cũng là gia đình mà. Thỏ còn không ăn cỏ gần hang huống chi là tôi."
Tinh Thần cau mày nói: "Em chỉ là họ hàng của chị Doanh chứ không phải em ruột. Em cũng không phải thỏ nên không cần ăn cỏ."
Ninh Thư bực bội nói: "Nói túm lại là không được, tôi chưa nghĩ tới."
Tinh Thần nói với giọng nghiêm túc: "Thì bây giờ em có thể nghĩ tới rồi đó. Anh đợi được."
Ninh Thư rối bời nói: "Thôi thôi, tôi về trước anh ở lại ăn đi."
Tinh Thần đứng dậy đi theo Ninh Thư nói: "Để anh đưa em về."
Ninh Thư đi vội nói: "Không cần đâu, tôi tự về được."
Tinh Thần vội đi theo nắm cổ tay giữ cô lại nói: "Để anh đưa em về, anh không ăn thịt em đâu mà sợ."
Ninh Thư đành đợi Tinh Thần thanh toán xong rồi hai người cùng lên xe về. Ngồi trên xe Ninh Thư vẫn một mực giữ im lặng, Tinh Thần thấy vậy bèn mở lời trước: "Em cứ cư xử như bình thường là được, khi nào rảnh chú ý tới anh một chút cũng được."
Mắt Ninh Thư vẫn nhìn ra ngoài cửa xe, cô khẽ nói: "Anh thích tôi từ bao giờ?"
Tinh Thần bình thản trả lời: "Anh không biết nữa, chắc từ lúc gặp em ngoài hôn lễ của anh Tinh Khôi."
Ninh Thư có chút ngạc nhiên hỏi lại: "Tôi có gì để anh thích tôi chứ?"
Tinh Thần khẽ cười rồi trả lời: "Anh không biết nữa, có thể do em mạnh mẽ hơn vẻ ngoài nhỏ bé của em, cũng có thể có nhiều lý do khác."
Ninh Thư vẫn nhìn ra ngoài cửa xe trả lời anh bằng giọng lạnh nhạt: "Chúng ta không thể đâu, tôi còn chưa quên anh ấy, nếu tôi quen anh bây giờ anh sẽ bị thiệt thòi."
Tinh Thần bất ngờ với câu trả lời của cô, anh thoáng nhìn qua cô rồi tập trung láy xe, trong ánh mắt anh đượm buồn, nhưng anh vẫn trả lời cô với giọng dịu dàng: "Chưa gì hết từ chối anh rồi sao, em cứ từ từ quên anh ta, anh đợi em."
Ninh Thư ngạc nhiên quay đầu nhìn Tinh Thần nói: "Anh bị điên à? Với điều kiện của anh không thiếu người làm bạn gái đâu."
Tinh Thần khẽ cười nói: "Vậy sao? Vậy với điều kiện anh tại sao em không quên anh ta để quen anh chứ?"
Ninh Thư lườm anh rồi nói: "Không liên quan tới nhau, tôi nghĩ chúng ta chỉ nên làm bạn thôi, tôi không tốt như anh nghĩ đâu."
Tinh Thần: "Ồ! Chuyện anh thích em là chuyện của anh, chuyện của em là quên anh ta đi. Em tốt hay xấu anh biết là được."
Ninh Thư không biết nói gì chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, thoáng chốc cũng tới dưới chung cư của cô, anh vừa dừng xe, cô liền định mở cửa bước ra, nhưng anh đã kịp thời nắm cổ tay cô lại nói: "Em cứ từ từ suy nghĩ, không phải gấp đâu, anh với em vẫn giữ mối quan hệ bình thường này, đừng tránh né anh."
Ninh Thư nhìn tay Tinh Thần đang nắm lấy cổ tay mình, cô cố gắng vùng ra, nhưng càng bị nắm chặt, khi nghe anh nói như vậy thì lòng cô chỉ nghĩ: "Cái tên này, sao cứng đầu thế chứ." Nhưng miệng cô thì vẫn lạnh nhạt nói: "Được rồi, được rồi, anh buông tôi ra đi, dù gì mối quan hệ chúng ta cũng không quá thân thiết, cứ giữ vậy đi."
Tinh Thần mỉm cười buông tay cô ra, anh dịu dàng nói: "Được rồi, em không tránh mặt anh vậy cũng được rồi, từ từ chuyện gì cũng cần có thời gian, em lên nhà đi."
Ninh Thư nhìn Tinh Thần với ánh mặt ngạc nhiên rồi xuống xe, cô nói: "Anh về đi, tôi tới nhà rồi."
Tinh Thần: "Ừ, em lên đi, em lên anh về."
Ninh Thư đành xoay người lên chung cư, đi một đoạn cô nghe tiếng xe Tinh Thần rời đi, cô xoay người lại nhìn theo hướng xe anh chạy rồi thở dài nghĩ: "Mình có gì tốt chứ? Anh ta làm sao vậy? Chắc chỉ là mới mẻ nhất thời? Thời gian nữa cũng bình thường lại thôi."