Chương 8: Rắc Rối.
Lại nói đến Mạc Tử Phong sau khi ra nước ngoài sống. Anh bị cậu của mình bắt học quá trời. Khiến anh chẳng có lấy một chút thời gian nghỉ ngơi chỉ vì nuôi tham vọng anh sẽ là giám đốc siêu việt trong tương lai không xa.Nên khi anh tốt nghiệp trường đại học, anh đã phải tiếp quản công ty lớn của chú mình. Tiếp tục bù đầu bù cổ vô việc quản lý, kinh doanh công ty cho thật tốt không màng để ý đến chuyện yêu đương hay gì cả.Khoảnh thời gian thảnh thơi nhất của anh chắc là lúc tối, khi đó anh thường kiểm tra tin nhắn của QQ nhưng không trả lời lại vì mỗi lần đọc xong tin nhắn quá trời dài kia là anh lăn ra ngủ.Một ngày nọ, anh đang họp bàn kế hoạch marketing mới cho sản phẩm của công ty thì điện thoại anh reo vang. Trước đó, anh quên mất tắt điện thọai khi vào phòng họp. Do anh là tổng giám đốc nên mấy giám đốc mỗi bộ phận khác nhau không dám hó hé, thông cảm cho sự bất cẩn của anh.– Tổng giám đốc có việc quan trọng thì nghe máy trước đi ạ.Tử phong nghĩ thế cũng đúng, chắc là người trong công việc gọi đến. Anh thản nhiên cầm điện thoại nhìn lướt qua màn hình, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.Anh mất một giây suy nghĩ vì thấy lạ, đã lâu lắm rồi Mã Nhi chưa gọi cho anh. Mất thêm một giây ngạc nhiên, mất thêm hai giây bành hoàng rồi lại thêm ba giây nữa có nên bắt máy không? Tử Phong liếc liếc qua mấy vị giám đốc đang nhìn anh bằng con mắt trông đợi.Cuối cùng, anh thở hắt ra bấm vào nút nhận cuộc gọi.Còn về người bên kia, Tiêu Mã Nhi. Do cô không muốn lỡ mất người tình tương lai của bạn mình nên quyết tâm gọi cho Tử Phong dù tiền điện thoại ra nước ngoài khá mắc. Cũng bởi vì Ngôn Quân quá đẹp trai đã vậy còn thích con trai, nụ cười toả nắng như thế thì để mất có lẽ người hối hận sẽ là Tử Phong.Nhưng xui xẻo thay Tử Phong đang họp bàn trước mặt bao nhiêu là vị sếp lớn đáng kính.– Chào.- Giọng nói ấm ấm quen thuộc vang bên tai Mã Nhi. Cô hưng phấn quá hét lên.– Trúng mánh lớn rồi Tử Phong ạ. Mà anh ở bên đó sao rồi? Khoẻ không? Có bạn trai chưa?Mạc Tử Phong nghe thế, đen mặt im lặng vài giây chờ cô nói tiếp nhưng đầu dây bên kia bỗng im lặng. Anh ho vài cái, nhắc nhở.– Có chuyện gì mà cô không tiếc tiêng gọi tôi thế? Nói mau đi, tôi đang họp.– À ừm…Tiêu Mã Nhi im lặng. Tử Phong thấy lạ giơ điện thoại ra trước mặt, nhìn xem cuộc gọi vẫn hoạt động không vì nãy giờ chẳng thấy cô nói gì (Tại Mã Nhi nghĩ xem có nên nói không). Vậy mà trời xui đất khiến làm sao anh lỡ trượt tay chạm vào nút loa ngoài cùng lúc Tiêu Mã Nhi không im lặng nữa. Hét toáng lên kể với anh nguyên một tràng dài.– Là chuyện thế này. Tôi tìm thấy một nữa cho anh rồi là giám đốc công ty của tôi, đàn ông đàng hoàng. Da trắng, đẹp trai, baby, hàng chưa bóc tem luôn í. Anh khen thưởng tôi đi.- Nói rồi, cô cuòi cười mờ ám.Cả phòng họp nghe thấy hết đoạn hội thoại kia, mặt biến sắc bắt đầu túm tụm với nhau che miệng thì thầm gì đó. Cứ nhìn anh tiếc thay cho số phận đẹp trai vậy, tài giỏi vậy mà…thật ngại nói quá đi. Mấy lão giám đốc lắc lắc đầu, tiếp tục theo dõi chuyện hay. Còn Tử Phong thì hốt hoảng vì lỡ ấn loa ngoài còn không biết. Để họ nghe những điều đó, quả mất mặt. Cả phòng họp nghe thấy hết đoạn hội thoại kia, mặt biến sắc bắt đầu túm tụm với nhau che miệng thì thầm gì đó. Cứ nhìn anh tiếc thay cho số phận đẹp trai vậy, tài giỏi vậy mà…thật ngại nói quá đi. Mấy lão giám đốc lắc lắc đầu, tiếp tục theo dõi chuyện hay. Còn Tử Phong thì hốt hoảng vì lỡ ấn loa ngoài còn không biết. Để họ nghe những điều đó, quả mất mặt. Tiêu Mã Nhi cô, tôi thề sẽ lấy lại món nợ này.Anh Tức điên máu hét vào cái điện thoại, tựa hồ như đang phun mưa.– Cô là ai vậy? Từ bệnh viện tâm thần rỗi hơi phá rối người đang làm việc à? Đừng để tôi có cơ hội gặp cô, tôi sẽ bóp chết cô đấy.Tử Phong bực bội tắt máy, nhét điện thoại bỏ vào túi thản nhiên bước đến bàn họp, miệng cố ý lẩm bẩm (thật ra nói rất lớn) rằng “Mới sáng sớm gặp cái thể loại gì không biết”. Xong, quay qua nhìn mọi người mỉm cười tựa như không có chuyện gì mới xảy ra cả.– Nào nao, chúng ta trở lại họp thôi.Mấy anh giám đốc lẫn mấy ông nhìn tổng giám đốc của họ từ trên xuống dưới cả trăm lần. Nghi hoạc giới tính của anh có được bình thường hay không.– Các người còn nhìn nữa thì đừng trách tôi trừ sạch lương.Ngay lập tức, mấy vị giám đốc bộ phận tập trung vào sổ sách trên bàn. Còn vị giám đốc bộ phận marketing bắt đầu trình chiếu kế hoạch của mình và nói thao thao bất tuyệt.Nhưng buổi họp vẫn mang hơi hướng ngượng ngùng cho đến khi kết thúc. Nguyên ngày hôm đó, Tử Phong rất quạu quọ đâm ra mọi người không dám lại gần sợ bị trừ sạch hết lương.Tệ hại hơn, tin tức tổng giám đốc Mạc Tử Phong có giới tính không bình thường bị truyền cả ra ngoài. Đến cả anh trợ lý Triệu Anh bé nhỏ cũng tin và giữ khoảng cách với boss.Mạc Tử Phong đương nhiên nhận ra chuyện bất thường ấy nhưng bất lực không thể đập tan tin đồn lẳng lặng nhận những con mắt nửa kính trọng nửa khác thường rọi vào người mình.Lúc đó, anh hận đến nỗi muốn bóp chết Mã Nhi.Tin đồn vẫn chưa hết, Mạc Tử Phong bị một tên giám đốc bộ phận hành chính trẻ trung suốt ngày bám lấy anh. Bám lấy kiểu bình thường thì không nói, cái tên này thì suốt ngày đụng chạm anh, liếc liếc anh kiểu như muốn thịt anh ngay tại chỗ.Tử Phong không chịu nỗi, lực bất tòng tâm anh lấy điện thoại gọi điện qua Kỉ Duệ (trước khi đi, Mã Nhi cho kèm số điện thoại Duệ Duệ).– Anh có chuyện cần nhờ cậu.– Chuyện gì?– Trang điểm thật đẹp cho chị cậu rồi chụp một tấm gửi qua tôi bằng QQ.– Trả công?– Trả công?– Tuỳ cậu.– Nhớ lời đó.“Tút, tút, tút…”Anh gấp máy lại, liếc qua tên giám đốc không bình thường kia rồi đi thẳng vào phòng bảo Triệu Anh ngăn cản tên giám đốc bộ phận kia đến gần anh.Cậu ta hất gọng kính lên, hỏi bằng cái giọng ngây thơ.– Chứ không phải tổng giám đốc thích anh ta à?Tử Phong nghe thế, đập bàn cái rầm.– Cậu…có tin tôi trừ sạch lương tháng này, tháng sau và tháng sau nữa không?Triệu Anh thôi trêu chọc boss, yên vị bày những bản hợp đồng phía các công ty lớn ở bên Hồng Kông cho boss xem. Họ luôn muốn được hợp tác với công ty bên đây vì công ty Tử Phong quản lý sở hữu rất nhiều nhân tài và các chiến dịch Marketing trước giờ luôn thu hút khách. Thế nên bản hợp đồng từ khắp các công ty trên mọi thành phố đều hướng về đây đều là một chuyện bình thương như cơm bữa.Nhưng Mạc Tử Phong nổi tiếng cái tôi cao, không muốn dựa dẫm vào ai để đưa công ty phát triển. Hoàn toàn tự thân vận động thế mà công ty vẫn phát triển cho đến lúc này.Thường thì những bản hợp đồng ấy đều bị Tử Phong xem sơ qua rồi thẳng tay trả lại.Lần này chắc cũng y hết như vậy.– Đây là bản hợp đồng làm ăn của công ty Cú Mèo do giám đốc Ngôn Quân đích thân soạn.Công ty Cú Mèo là nơi Mã Nhi nói trên QQ rằng cô được nhận vào làm và cái tên Ngôn Quân chính là người cô muốn giới thiệu cho anh. Tử Phong lập tức giật lấy và ngồi xem chăm chú chứ không như mấy lần khác. Khiến Triệu Anh tưởng rằng hôm nay boss ăn trúng cái gì mà thay đổi tính tình.– Nói với bên họ, tôi sẽ về Hồng Kông bàn chuyện hợp tác với họ. Sẵn đây cậu đặt vé máy bay vào ngày mai tuyến đi về đó.– Vâng ạ.- Triệu Anh mừng rõ vì rốt cuộc boss cũng chịu hợp tác với công ty khác. Cậu trợ lý bé nhỏ vừa ra khỏi phòng hét toáng lên báo tin vui với tất cả nhân viên đang trực quầy. Mọi người không hẹn đồng thanh hét.Quả thật, boss nào thì nhân viên nấy. Khùng như nhau cả thôi.Tử Phong xoa xoa huyệt thái dương, nghĩ xem bây giờ nên làm gì tiếp theo. Có nên báo với Tiêu Mã Nhi rằng mai anh về để báo thù cô không nhưng nghĩ nếu bào thì cô ta sẽ trốn như thế mắc công anh phải tìm. Thôi thì cứ im lặng tấn công có vẻ hay hơn.Tử Phong xoa xoa huyệt thái dương, nghĩ xem bây giờ nên làm gì tiếp theo. Có nên báo với Tiêu Mã Nhi rằng mai anh về để báo thù cô không nhưng nghĩ nếu bào thì cô ta sẽ trốn như thế mắc công anh phải tìm. Thôi thì cứ im lặng tấn công có vẻ hay hơn.Màn hình QQ nhấp nháy báo tín hiệu có tin nhắn mới. Tử Phong thầm khen Kỉ Duệ quá nhanh quá nguy hiểm, nhấp vào khung chat. Một tấm hình hiện ra.Tử Phong thoáng bất động vì cô gái trong hình khác với trí tưởng tượng của anh.Khuôn mặt trắng không cần bôi phấn nền lẫn kem, đôi mắt được kẻ mascara và tô phấn nền màu xám trông như mắt khói. Toát lên vẻ đẹp ma mị khác với khuôn mặt mộc ngây thơ dễ thương như ngày nào. Đôi môi được tô son rất cẩn thận làm người nhìn chỉ muốn cắn vào đôi môi đỏ mọng căng đều ấy một cái. Đúng là, trên đời không có phụ nữa nào xấu chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp.Tử Phong mém tí nữa rớt nước miếng nhưng may thay anh đã kịp tỉnh táo lại. Lưu hình vào trong điện thoại rồi mở toang cửa sải chân dài bước đi trên sảnh hướng đến phòng hành chính. Cho điều giám đốc bên đó qua gặp anh.Hai phút sau, tên giám đốc biến thái có mặt. Nhìn anh cười bẽn lẽn như thiếu nữ 20. Đưa tay tính sờ vào ngực của Tử Phong may mà anh lùi lại né kịp và đưa bức ảnh của Mã Nhi trong điện thoại giơ trước mặt tên biến thái.– Tôi có bạn gái rồi, tôi không phải là gay. Quyến rũ cùng vô ích.Tên giám đốc bộ phận lùi lại, mặt có vẻ sốc lắm. Mấy chị nhân viên lẫn các anh nhân viên nhìn nhau, mặt như kiểu “ồ, thì ra tin đồn sai sự thật rồi.”. Thêm cái vẻ tiếc nuối hùi hụi nữa chứ.Tên giám đốc hành chính phất tay, dậm chân bình bịch lủi vào phòng riêng.– Hứ!!Còn vọng thêm tiếng “hứ” đầy khinh miệt. Tên này quả thật không sợ Tử Phong xíu nào.Mạc Tử Phong thở phào nhẹ nhõm, thế là anh đã đập tan tin đồn. Một công đôi việc thật quá tuyệt. Chưa kịp về phòng giám đốc thì bị Triệu Anh lao vào túm anh lại cầm điện thoại xem kĩ mặt của Mã Nhi.– Wow, chị ấy đẹp ghê ha.Vài giấy sau, Triệu Anh mới biết mình đang thất lễ với boss lớn. Nhanh chóng buông anh ra và chạy đi điện thoại cho bên công ty Cú Mèo.Mạc Tử Phong lườm cậu ta một phát rồi về phòng làm việc mong đợi đến lúc tan sở để về nhà soạn đồ đi Hồng Kông vào ngày mai.Quan trọng nhất là phải nghĩ kế trả đũa Tiêu Mã Nhi. ^_____^