Chương 33: Tiểu Tam Dương Miểu
:(((( Hnay ta buồn quá mới đắng truyện cho các hạ đọc. Huhuuu !!! Nhớ cmt an ủi ta >.Để lại Dương Miểu với bao nỗi oán hận. Và cũng vì sự oán hận đấy, Dương Miểu bắt đầu làm những việc biến thái như bơm silicon, độn mông để có được thân hình đãy đà. Song, cô theo dõi nhất cử nhất động của Mạc Tử Phong. Kèm theo đó, phát hiện ra rằng còn một người cô càn phải theo dõi nữa – Tiêu Mã Nhi. Cứ thế, cô theo đuôi họ như một con cún rồi để một ngày chợp được cơ hội làm thư kí cho Mạc Tử Phong. Nhưng hơi đau lòng là anh hoàn toàn không biết cô chính là người đã bị anh từ hôn. Tuy đuọc làm thư kí, ở gần anh nhưng từ khi cái cô tên Mã Nhi xuất hiện trong công ty này là cô chỉ việc ở khôg nhìn người khác làm phần việc của mình. Thế là, lòng ghen tuông nảy sinh lên, cô quyết tâm phải cua bằng được Tử Phong. Trước hết, cô tạm gạt anh qua để sau. Chuyện chính là phải kiếm người hậu thuẫn đằng sau và người hậu thuẫn tốt nhất chính là ông bà Mạc. Nghĩ đến, cô bấm máy gọi thẳng vào số điện thoại đã lâu không gọi. Ngồi than vãn với ông Mạc. – Chào ba, là con Dương Miểu đây. Hiện giờ, con thích Tử Phong quá ba à. Ba giúp con quen được anh ấy đi a~. Thiệt tình, Dương Miểu hết sức trơ trẽn. Dám gọi ông Mạc là “ba” trong khi con của ông Mạc đây chẳng biết cô là ai cả. Chậc chậc, có điều người kia còn trơ trẽn hơn gật đầu đồng ý bán con mình đi. Mọi chuyện bắt đầu từ đấy, bao nhiêu rắc rối cứ nối đuôi nhau một cách thân thiện…. Trước Tết, gia đình của hai bên ra gặp mặt nhau. Họ thống nhất sẽ bỏ qua chuyện năm trước, cố gắng hợp tác với nhau mai mối Tử Phong cho tiểu tam. Ông Mạc còn khiêm tốn bảo rằng sẽ hỏi ý nó, nếu không chịu ông cũng sẽ làm cho nó chịu. Bà Mạc thì tỏ ra khóc chịu với vấn đề này, hoàn toàn khó chịu. Bởi vì, bà Mạc không thích tiểu tam mà thích cô bé…tên gì nhỉ? Hình như là Tiêu Mã Nhi bà gặp từ nửa tháng trước. Nhìn Mã Nhi không đẹp bằng tiểu tam nhưng được cái ngoan, lễ phép thêm vẻ ngoài dễ thương như “thiên thần”. Tiểu tam phải nói là đằng cấp mặt dày, biết bà Mạc không ưa gì mình nên suốt ngày bám theo nịnh nọt đủ điều. Ông Mạc cũng theo phe con bé đấy, thuyết phục vợ mình nhưng bà Mạc chỉ nói một câu. – Rồi ông sẽ hối hận. Dứt lời, cả hai người kia buông bà Mạc ra nhìn nhau khó hiểu. Tết rốt cuộc cũng đến, trên thành phố tập đoàn Tử Phong gồm các thành viên Mã Nhi, Kỉ Duệ đang chuẩn bị đi về Trùng Khánh. Dĩ nhiên, họ đi bằng chiếc xe Cadilac đen lẳng lơ của Tử Phong. Tiêu Kỉ Duệ vô cùng hí hửng vì từ lâu nó đã là tín đồ của loại xe này, điên cuồng sờ hết chỗ này đến chỗ kia ở bên trong xe. Còn năn nỉ Tử Phong lái thử nhưng anh không thể nào cho tên nhóc vắt mũi chưa sạch kia đụng đến “người yêu của mình”. Đang yên ổn thì điện thoại anh hiện lên tên “Đại nhân” (là ông Mạc í), anh khẽ nhíu máy một cái rồi bắt máy. “Con đi tới đâu rồi?” “Sắp về rồi a.” “Ừ về sớm sớm đoàn tụ với Dương Miểu người mà trước đó con đã từ hôn nhé!” Nghe đến đây, mặt Tử Phong thoáng biến sắc. Từ trắng chuyển sang đỏ, rồi đen. Không ngờ, cái con bé thư kí lẳng lơ kia lại là người mà mấy năm trước anh đã từ hôn. Nhưng, sao bây giờ cô ta lại xuất hiện ỏ nhà anh? Cảm thấy không ổn, anh đạp ga phóng nhanh. Về đén nơi, Tử Phong nhanh tay dắt Mã Nhi vào trước còn Kỉ Duệ thì đi sau. Chưa bước đến ngưỡng cửa thì ông Mạc từ đâu phóng ra chặn con mình, líu lo nói. – Ôi con trai của ta, đã về rồi ư? Mạc Tử Phong vẫn siết chặt tay Mã Nhi khiến cô hơi thẹn, mấy lần định rút ra nhung bàn tay kia nắm quá chặt. Ông Mạc cũng thấy sự tình kia, chỉ nuốt nước miếng rồi nói tiếp. – Vào nhà đi, Dương Miểu nấu quá trời món đợi con về ăn kìa. Thật nha, nó là đứa con dâu ta vừa ý nhất… Chưa kịp nói dứt lời, Tử Phong mặt đã hầm hầm sát khí. – Không cần đâu. Rồi anh tức giận kéo Kỉ Duệ và Mã Nhi vào chiếc xe cadilac của mình bẻ tay lái phóng đi. Anh tức vì ông Mạc tiếp tục đi theo vết xe đổ, ép duyên anh phải cưới con bé chết tiệt kia dù anh đã có ngừoi trong lòng. Nhất thời không biết làm gì, anh đành thuê khách sạn ở tạm để tránh mặt gia đình. Ông Mạc đứng đằng xa, nhảy nhảy lên tức tối mắng Tử Phong là thằng con trời đánh. Huyết áp ông tăng dần, nên đành ngồi bệt xuống đất thỏ hổn hển chỉ vào chiếc xe cadilac đen ra lệnh với những tên vệ sĩ đứng vây quanh. Đang yên ổn thì điện thoại anh hiện lên tên “Đại nhân” (là ông Mạc í), anh khẽ nhíu máy một cái rồi bắt máy. “Con đi tới đâu rồi?” “Sắp về rồi a.” “Ừ về sớm sớm đoàn tụ với Dương Miểu người mà trước đó con đã từ hôn nhé!” Nghe đến đây, mặt Tử Phong thoáng biến sắc. Từ trắng chuyển sang đỏ, rồi đen. Không ngờ, cái con bé thư kí lẳng lơ kia lại là người mà mấy năm trước anh đã từ hôn. Nhưng, sao bây giờ cô ta lại xuất hiện ỏ nhà anh? Cảm thấy không ổn, anh đạp ga phóng nhanh. Về đén nơi, Tử Phong nhanh tay dắt Mã Nhi vào trước còn Kỉ Duệ thì đi sau. Chưa bước đến ngưỡng cửa thì ông Mạc từ đâu phóng ra chặn con mình, líu lo nói. – Ôi con trai của ta, đã về rồi ư? Mạc Tử Phong vẫn siết chặt tay Mã Nhi khiến cô hơi thẹn, mấy lần định rút ra nhung bàn tay kia nắm quá chặt. Ông Mạc cũng thấy sự tình kia, chỉ nuốt nước miếng rồi nói tiếp. – Vào nhà đi, Dương Miểu nấu quá trời món đợi con về ăn kìa. Thật nha, nó là đứa con dâu ta vừa ý nhất… Chưa kịp nói dứt lời, Tử Phong mặt đã hầm hầm sát khí. – Không cần đâu. Rồi anh tức giận kéo Kỉ Duệ và Mã Nhi vào chiếc xe cadilac của mình bẻ tay lái phóng đi. Anh tức vì ông Mạc tiếp tục đi theo vết xe đổ, ép duyên anh phải cưới con bé chết tiệt kia dù anh đã có ngừoi trong lòng. Nhất thời không biết làm gì, anh đành thuê khách sạn ở tạm để tránh mặt gia đình. Ông Mạc đứng đằng xa, nhảy nhảy lên tức tối mắng Tử Phong là thằng con trời đánh. Huyết áp ông tăng dần, nên đành ngồi bệt xuống đất thỏ hổn hển chỉ vào chiếc xe cadilac đen ra lệnh với những tên vệ sĩ đứng vây quanh. – Bắt…bắt thằng nghịch tử đấy cho ta. Những tên vệ sĩ kia răm rắp đứng dậy, tướng đi cứng nhắc và khô cằn chui vào xe phóng theo Tử Phong. Còn hai ngừoi ngoài cuộc Tiêu Mã Nhi và Kỉ Duệ nãy giờ ngờ ngệch không hiểu chuyện gì sất. Ngồi sau xe lầm bầm hỏi Mạc Tử Phong rằng tại sao Dương Miểu lại ở đây. Mặt anh vẫn lạnh tanh, cố nén tức giận kể hết những chuyện từ trước tới giờ liên quan đến con mụ kia. Mã Nhi thì gật gù nhưng trong lòng lại nổi lửa. Cô thấy khó chịu khi nghe đến “chắc tôi và cô ấy sẽ bị ông Mạc ghép thành một đôi”. Thật sự, khó chịu đến phát điên. Nên cô quay sang nói răng cả ngày gặp ở chung cư và công ty đến phát chán. Đã thế còn bảo rằng cô ghét cái tưởng õng ẹo của cô ta, Kỉ Duệ thôi khỏi nói rồi. Nó tuôn nguyên một tràng bình luận về Dương Miểu, nào là bơm silicon đầy ngực, độn mông rồi còn lắc la lắc lại thấy mà mệt giúp cho, nói chung hai chị em nhà này đồng lòng rủa xả chị ta. Cả hai cũng có ý định bỏ về, than vãn với Mạc Tử Phong nãy giờ vẫn im lặng lái xe rằng đầu năm đầu tháng gặp Miểu mông bự kia là thấy xui hết nguyên năm. Luôn miệng lải nhải câu “Về đi, về đi.” Khiến ai kia đang bực bội càng tức thêm, một bên làm phiền thôi chứ sao cả hai bên đều tấn công về phía anh thế này? Đến khi chịu không nỗi nữa, Mạc Tử Phong hét lên. – Im hết đi! Tôi còn khó chịu nói chi là mấy người hả?? Hai kẻ mồm mép giật này mình rồi nín bặt, ngoan ngoãn co người lại nhìn chằm chằm khuôn mặt không có tí cảm xúc của Tử Phong qua cửa kính chiếu hậu. Không khí trên xe tĩnh lặng đến nỗi tiếng xe cộ inh ỏi ngoài đường xuyên qua lớp kính nghe rõ mồn một, rõ đến nõi thấy phát ồn. Lúc lâu sau, giọng nói thỏ thẻ của ai đấy vang lên. – Xin lỗi, cho em ý kiến. Em muốn đi về. Mạc Tử Phong chợt nhướng mày, thắng xe cái két lại. – Xuống xe đi. Hừ! Anh đuổi thì tôi đi, tôi sợ đếch gì anh? Tiêu Kỉ Duệ tức đến nỗi chửi thề trong lòng, tự hỏi hắn là ai mà có thể lên mặt với mọi người. Dù gì nơi này cậu cũng biết đường, biết tìm đường trú ẩn thì cần gì hắn nữa. Anh đuổi, tôi sẽ đi! Kỉ Duệ đùng đùng mỏ cửa xe tính kéo Mã Nhi đi nhưng cô tựa như đã dính chặt lấy cái ghế. Im thin thít nhìn Kỉ Duệ. Cậu lắc đầu rầu rĩ “tại sao nhà họ Tiêu lại yếu thế đến này?”. Thôi kệ, anh hùng không cần bầu bạn. Đi đơn thân một mình có sao đâu? Nhưng cậu đi chưa đuọc năm bước đã quay trở lại xe bỏi vì…ví tiền cậu để quên trên xe rồi. Tử Phong nhìn thấy Kỉ Duệ đang lết lại từ xa, nhếch miệng cuòi đểu rồi phóng xe chạy đi thẳng để lại cho Kỉ Duệ một làn khói trắng xem như an ủi tinh thần. Kỉ Duệ sốc đến nỗi, không kịp phản ứng gì lắp ba lắp bắp miệng chửi. – Đồ khốn… Mạc Tử Phong lái xe vài vòng nữa rồi mới đỗ tại một quán ăn bên đường vì bạn Mã Nhi trong xe cứ liên tục gào rú rằng mình rất đói bụng. Thế là, cô không ngần ngại gọi ba xiên khoai tây xoắn, một bịch bắp răng bơ và ly sinh tố dâu cao ngất ngưỡng (í là nhiều ấy). Tử Phong coi như quá quen với việc này đi, nhắm mắt làm lơ không nhìn cảnh tượng cô ăn. Tiêu Mã Nhi đang sung sướng vùi mặt vào đồ ăn thì tiếng chuông điện thoại của ai đấy vang lên. Cô ngẩng mặt lên nhìn Tử Phong, anh chỉ khẽ lướt qua cô rồi kê tai nghe điện thoại. Không biết là do điện thoại của anh dởm hay giọng nói của người gọi quá lớn mà đến cả cô ngồi cách xe anh vài chục centimet cũng nghe được tiếng la oai oái lẫn chất giọng chẳng có vẻ gì thân thiện bên ấy. “Rốt cuộc mày có về không hả?” “Không ạ. Có Dương Miểu thì không có con.” Đoạn, anh cúp máy bỏ thẳng vào túi áo. Liếc qua Mã Nhi nãy giờ đang nhìn anh, quát. “Ăn lẹ đi.” Cô hết hồn nhẹ, tiếp tục càn quét đống đồ ăn trước mắt. Khoảng vài phút sau nữa, tiếng chuông điện thoại lại reo lên. Lần này thì cô không nghe rõ được giọng người gọi như lúc ban đầu. Lâu lâu nghe lọt vài tiếng nức nở. Tiếng nức nở đó là của bà Mạc, sau khi nghe ông Mạc báo cáo là con trai trốn đi bà buồn lắm. Vì lâu lâu gia đình mới sum họp mà để xảy ra chuyện này, cũng tại ông già Mạc hám gái cả (Bà Mạc ơi, yêu bà). Con trai không thích thì đừng có cố bắt ép, giờ để nó đi lang thang ngoài đường với vợ tương lai thật không thoả đáng. Nên bà mới gọi cho Tử Phong, dùnh những lời lẽ dịu dàng và nhẹ nhàng nhất dành cho con kèm theo đó là tiếng nức nở khóc bởi bà biết thằng bé không chịu nỗi chiêu này của bà đâu. Mạc Tử Phong chỉ vì thấy quá phiền nên đành gật đầu, kéo Mã Nhi lại vào xe xoay tay lái 180 độ lao về nhà với vận tốc nhanh. Đấy là biểu hiện Mạc Tử Phong ta đây nhịn không nỗi rồi đấy!! Gần tới nhà thì thấy Kỉ Duệ ngồi thu lu ở một góc đường, anh cũng nhân từ dừng xe lại cho cậu ta lên. Dù Kỉ Duệ có cảm thấy hơi khó chịu nhưng vẫn ráng nhịn mỏ cửa lên xe ngoan ngoãn ngồi yên không nói lời nào. Không biết là do điện thoại của anh dởm hay giọng nói của người gọi quá lớn mà đến cả cô ngồi cách xe anh vài chục centimet cũng nghe được tiếng la oai oái lẫn chất giọng chẳng có vẻ gì thân thiện bên ấy. “Rốt cuộc mày có về không hả?” “Không ạ. Có Dương Miểu thì không có con.” Đoạn, anh cúp máy bỏ thẳng vào túi áo. Liếc qua Mã Nhi nãy giờ đang nhìn anh, quát. “Ăn lẹ đi.” Cô hết hồn nhẹ, tiếp tục càn quét đống đồ ăn trước mắt. Khoảng vài phút sau nữa, tiếng chuông điện thoại lại reo lên. Lần này thì cô không nghe rõ được giọng người gọi như lúc ban đầu. Lâu lâu nghe lọt vài tiếng nức nở. Tiếng nức nở đó là của bà Mạc, sau khi nghe ông Mạc báo cáo là con trai trốn đi bà buồn lắm. Vì lâu lâu gia đình mới sum họp mà để xảy ra chuyện này, cũng tại ông già Mạc hám gái cả (Bà Mạc ơi, yêu bà). Con trai không thích thì đừng có cố bắt ép, giờ để nó đi lang thang ngoài đường với vợ tương lai thật không thoả đáng. Nên bà mới gọi cho Tử Phong, dùnh những lời lẽ dịu dàng và nhẹ nhàng nhất dành cho con kèm theo đó là tiếng nức nở khóc bởi bà biết thằng bé không chịu nỗi chiêu này của bà đâu. Mạc Tử Phong chỉ vì thấy quá phiền nên đành gật đầu, kéo Mã Nhi lại vào xe xoay tay lái 180 độ lao về nhà với vận tốc nhanh. Đấy là biểu hiện Mạc Tử Phong ta đây nhịn không nỗi rồi đấy!! Gần tới nhà thì thấy Kỉ Duệ ngồi thu lu ở một góc đường, anh cũng nhân từ dừng xe lại cho cậu ta lên. Dù Kỉ Duệ có cảm thấy hơi khó chịu nhưng vẫn ráng nhịn mỏ cửa lên xe ngoan ngoãn ngồi yên không nói lời nào. Xe đỗ trước căn nhà rộng lớn của họ Mạc, người trong nhà lao ra mừng rỡ cậu về nhà nói đúng hơn chỉ có Dương Miểu mừng anh. “Ông xã a, có mệt không nào?” Tử Phong không thèm trả lời, nắm tay Mã Nhi lách người qua Dương Miểu đi vào trong nhà. Bà Mạc thấy con trai về mà còn có khách nữa nên gạt hết nước mắt trở về quý phu nhân họ Mạc chào đón khách. Tiêu Kỉ Duệ lễ phép chào bà Mạc và coi Dương Miểu như không có ở đấy. Ông Mạc cũng chầm chầm đi ra, nhìn nhìn hai chị em họ Tiêu rồi mới nhìn đến Tử Phong. Bỗng nhiên ông đánh cái bốp vào đầu anh, la mắng. – Thằng con nghịch tử kia, mày nghĩ mày đủ lông đủ cánh rồi muốn làm gì thì làm hả?– Vậy bố nghĩ bố có thể cản con sao? Ông Mạc cắn môi dưới, đoạn giơ tay lên đánh nữa nhưng thật bất ngờ…Tiêu Mã Nhi lại đứng đỡ cho cú đấm đấy. Cô không hiểu tại sao mình lại đỡ giúp anh, cô chỉ biết khoảng khắc cánh tay đó đưa lên cô không thể nào ngồi yên được. “Ông già kia!! Ông dám làm gì chị tôi hả??” Tiêu Kỉ Duệ không nhịn được khi người khác đánh chị mình, quên hết cả lễ phép lao đến hét ầm lên. May mà Mã Nhi chặn kịp thời bằng một cú đấm vào đầu khiến Kỉ Duệ đau quá chẳng nhúc nhích gì được. Cô không hiểu tại sao mình lại đỡ giúp anh, cô chỉ biết khoảng khắc cánh tay đó đưa lên cô không thể nào ngồi yên được. “Ông già kia!! Ông dám làm gì chị tôi hả??” Tiêu Kỉ Duệ không nhịn được khi người khác đánh chị mình, quên hết cả lễ phép lao đến hét ầm lên. May mà Mã Nhi chặn kịp thời bằng một cú đấm vào đầu khiến Kỉ Duệ đau quá chẳng nhúc nhích gì được. – Hê hê, con không sao đâu ạ. Tại hồi nãy con trượt chân…. Bà Mạc cũng lao đến, đánh cái chát vào vai ông Mạc. – Ông già kia, có biết đây là khách quý không hả? Ông Mạc: Tôi đâu có già lắm đâu. T_T – Im đi, đánh như thế mà không thấy sao? Cô có còn là con gái không hả? Mạc Tử Phong lên tiếng, đôi mắt anh sắc bén nhìn lướt qua tất cả mọi người. Không khí xung quanh anh dường như nóng lên, có lẽ cơn tức giận sắp dâng trào. Anh không nghĩ ngợi gì nữa, kéo Mã Nhi lên lầu bỏ lại một câu nói. “Mấy người thích làm gì thì mấy người làm, còn tôi, tôi thích làm gì thì tôi làm. Không cần mấy người can thiệp và cấm mấy người đụng đến con cún (Mã Nhi =.=) của tôi!” Mã Nhi có vẻ hơi sốc trợn mắt nhìn anh. “Tôi là cún của anh hồi nào?” “Từ lúc vào công ty tôi.” Cô thật sự hối hận rồi đấy.