Chương 20: Cuộc Họp
Mùa Đông đến, tuyết khẽ rơi xuống thành phố Con Mèo. Quả thật, mùa Đông năm nay có hơi đến trễ một chút nhưng vẫn cảm giác được bầu không khí lạnh giá bao quanh nơi đây.Tiêu Kỉ Duệ vươn vai đón chào ngày mới, tâm trạng dường như được cải thiện sau giấc ngủ ấm áp trong căn phòng vừa sạch sẽ vừa ấm áp nốt. Điều đầu tiên cậu thức dậy là mở cửa và vén màn sang một bên để có thể nhìn thời tiết của ngày mới đến. Tấm màn cửa nhanh chóng được cậu khéo léo quấn lại để lộ khung cảnh những bông hoa tuyết đầu tiên rơi trước mắt cậu.– A~ tuyết rơi rồi.Tuyết rơi – có nghĩa là báo hiệu mùa noen đã tới cũng là sắp đến ngày sinh nhật của cậu. Sau sinh nhật sẽ kéo theo những sự kiện khác nữa mà thôi lo già hoá non. Cậu cứ sống như ngày bình thường, cái gì đens cứ đến cậu vẫn tiếp ứng được nhanh. Tiêu Kỉ Duệ thôi nghĩ ngợi nhiều, xoay cửa lê đôi dép bông kì dị ra nhà bếp.Cậu mệt mỏi lôi từ trong tủ lạnh ra đống đồ ăn, định hôm nay sẽ làm món Hoa để ăn sáng vì lâu lắm rồi cậu chưa đụng gì đến những món này.Cậu lấy bột mì để vào bát, đập thêm vài trái trứng, bỏ thêm hành lá thái nhỏ vào rồi để lên chảo chiên, xịt thêm miếng tương ớt cùng thịt viên nấm tây băm nhỏ. Cậu đã có một cái bánh cuộn đơn giản nhưng không kém phần ngon miệng dành cho bữa sáng. Sau đó, cậu tiến hành làm một cái nữa.Xong xuôi bữa sáng, cậu qua phòng Mã Nhi gõ cửa gào thét vực cô dậy. Mãi không có động tĩnh, cậu chán nản tìm chìa khoá mở cửa bước vào phát vào mông cô vài cú. Tiêu Mã Nhi hôm nay lỳ lạ thường (chẳng qua do chị mày nửa đêm bị thằng khùng quấy rối thôi), cậu đành dùng biện pháp mạnh. Thở vào hít ra rồi hét lớn lên.– Mã Nhi!! Cháy nhà, động đấy, hú hú.Rất có tác dụng, Mã Nhi từ trên giường lăn đùng xuống đất tính xô Kỉ Duệ ra một bên để nhảy xuống cửa sổ thoát thân may mà Kỉ Duệ nhanh tay bắt lại.Vẫn như thường ngày, cô ăn sáng xong thì đi làm bằng xe buýt. Tới cửa công ty cô xui xẻo chạm mặt hai người giám đốc, Ngôn Quân và Tủa Phong. Cả ba nhìn lướt qua nhau rồi đi thẳng vào trong thang máy, không khí đã lạnh giá nay còn lạnh hơn vì những bộ mặt vô cùng hình sự này. Trong thang máy, Mã Nhi đứng sau Ngôn Quân, Tử Phong dựa thẳng vào phía bên trái thang máy nhìn khinh bỉ hai người kia. Tự nhiên gợi chuyện để gây sự.– Giám đốc Ngôn này, hôm nay giám đốc có tính qua nhà thư kí của mình ăn chực nữa không vậy? Haha, có vẻ như dự án tôi kí với anh vẫn không đủ trả tiền bữa tối mỗi ngày của anh à? chắc phải tăng lương, tăng lương cho giám đốc trẻ rồi.Mới sáng sớm mà Ngôn Quân đã phải chịu đòn đả kích mạnh mẽ này thật muốn chết quách cho rồi mà. Nhưng thôi phải kiềm nén, chịu đựng, hợp đồng vẫn chưa kí thì chưa tác oai tác quái được, kí xong ta nhất định vùng lên.Nói đến Mã Nhi, tối qua bị tên âm binh gần nhà kia quấy rầy làm cho tỉnh giác đến nỗi gần sáng mới ngủ lại được. Sáng còn phải đi làm sớm nên hiện giờ cô rất buồn ngủ, thừa dịp hai người kia chuẩn bị cãi nhau cô liền dựa đầu vào lưng Ngôn Quân nhắm mắt ngủ nhưng vừa đụng vào lưng của ai kia thì ai đó nhanh tay kéo cô dựa vào bắp tay anh ngù ngon lành. Tiêu Mã Nhi hơi bất ngờ trước hành động đó của Tử Phong nên tỉnh ngủ hẳn, phất tay Tử Phong ra lấy lại vẻ trang nghiêm (giả bộ thôi) đứng thẳng người.Ngôn Quân đứng đằng trước không thấy gì cả, lo suy tư cách nói sao cho oai với Tủ Phong. Lan man hồi cũng chẹp miệng nói.– Lương tôi đâu đến nỗi, chỉ tại tôi rất hợp khẩu vị nấu ăn của Kỉ Duệ cho nên tới thôi.– Lương tôi đâu đến nỗi, chỉ tại tôi rất hợp khẩu vị nấu ăn của Kỉ Duệ cho nên tới thôi.Tử Phong liếc nhìn giám đốc nhỏ, khinh bỉ bảo.– Xin lỗi chắc phiền giám đốc hôm nay ra ngoài ăn rồi, tôi mượn Kỉ Duệ tối đến nấu ăn.Ngôn Quân tiếp tục nghiến răng, oán thầm.“Biết ngay anh sẽ giở trò ức hiếp tôi mà, trước giờ tôi luôn nể anh mới nhiệt tình. Còn bây giờ hả?…Grrr!!”Ngôn Quân dẹp suy nghĩ ấy qua, trả lòi trái với lương tâm cuae chính mình.– Đâu có gì phải khách sáo chứ, tiện thể hôm nay tôi cũng ra ngoài cùng đối tác rồi.Tử Phong dành phần thắng, nhếch miệng cười khì khì.Tiêu Mã Nhi chỉ mong tháng máy nhanh chóng đi lên mau mau đi, không hiểu sao hôm nay thang máy công ty nổi tiếng lại chậm chạp đến thế cứ kéo dài thời gian để hai vị này cãi nhau hoài.Ting – Ding.Ước nguyện của cô cũng thành công, Mạc Tử Phong được hai vị cấp dưới nhường cho ra trước. Anh đi đầu tiên, trông rất oai phong lẫm liệt kế đến là Ngôn Quân, cũng….oai phong lẫm liệt không kém. Kế đến nữa là bạn Mã Nhi, người lờ đà lờ đờ như bóng ma khẽ lướt vào phòng thư kí mệt mỏi buông người trên chiếc ghế xoay. Mọi nhân viên trong văn phòng rất thắc mắc tại sao người ngốc như Tiêu Mã Nhi lại được vô đây nhảy tọt lên làm chức thư kí giám đốc không qua bất kì phỏng vấn nào. Mặt cô ta như thế mà có tài ư? Chỉ ngoại trừ cái bằng tốt nghiệp đại học danh giá nhất thành phố là xài đuọc, còn nhiêu…đồ bỏ!Còn tổng giám đốc Mạc Tử Phong của chúng ta đây khác hoàn toàn, cũng tốt nghiệp trường đại học danh giá đó thôi nhưng khi ra trường được làm ông hoàng, có kẻ hầu cộng người hâm mộ (bao gồm Mã Nhi) lẽo đẽo theo sau. Kiểu như giám đốc Ngôn Quân vois Mã Nhi vẫn chưa với tới nõi Tử Phong đâu. Nghĩ đến đấy, đám nhân viên quắn quéo cả buổi nhìn chằm chẳm Tử Phong.Có Ngôn Quân đây khóc thầm.“Các cô làm ơn đừng có mới nới cũ, so tôi với cái tên khùng đó nữa. Huhu.”Mạc Tử Phong không màng đến tiếng xì xào hai bên tay, nhằm đường thẳng mà đi. Đám nhân viên đưa ánh mắt kính nể nhìn hắn, khẽ cúi đầu chào. Hắn hiểu phép tắc và lịch sự nơi công cộng cúi đầu chào lại, miệng mỉm mỉm lên khiến bao con tim bạn nữ nghẹt thở.Mạc Tử Phong không màng đến tiếng xì xào hai bên tay, nhằm đường thẳng mà đi. Đám nhân viên đưa ánh mắt kính nể nhìn hắn, khẽ cúi đầu chào. Hắn hiểu phép tắc và lịch sự nơi công cộng cúi đầu chào lại, miệng mỉm mỉm lên khiến bao con tim bạn nữ nghẹt thở.“Can you feel my heart beat?” Là câu diễn tả trạng thái hiện giờ của các bạn nữ.Các bác phòng khác cũng vô cùng kính nể con người này không kém, kính nể bội phần hơn khi anh ta chịu hợp tác với cái công ty bé nhỏ này. Ai ai cũng tin tưởng giao cho hắn cả vì hắn tài giỏi, đẹp trai (??). Có khi nhờ vụ này công ty sẽ thu về lợi nhuận to. Điều đấy quá chắc chắn, nghe đồn hán ta là lão hồ ly tinh trong nghành khiến bao công ty lớn phải phá sản. À. Tâng bốc đến đây là được rồi hen?Chuyển cảnh đê!!Tiêu Mã Nhi ngồi trong phòng chưa được nóng ghế đã nhận được lệnh chuẩn bị soạn biên bản cho cuộc họp vào 10 giờ. Cô liền đánh máy lẹ rồi gửi lên phòng in bản thảo sau đó chưa đến 10 giờ cô đã đứng trước phòng họp đợi sẵn, Ngôn Quân và Tủ Phong đến sau. Cô nhìn thấy họ liền cúi gập người chào lịch sự. Tử Phong liếc cô rồi đi lướt qua, không màng đến. Tiêu Mã Nhi dường như rất quen thuọc, chẳng chấp nhất gì tên ấy tiếp tục cúi đầu chào sếp lớn của mình.Ngôn Quân gật đầu chào lại, khuôn mặt đầy sát khí nối gót Tử Phong bước vào. Bên tay phải anh cầm laptop của hãng Apple, bên tay trái kẹp một đống tài liệu nhìn hoa cả mắt. Tiêu Mã Nhi đóng cửa, chạy vào đỡ tập tài liệu giúp giám đốc đặt lên bàn. Cô tiếp tục dành lấy máy tính của Ngôn Quân, nhanh nhẹn cắm dây vào laptop nối vào máy chiếu. Hăng hái sửa soạn lại phòng họp sao cho đẹp.Hai vị sếp lớn kia nhìn Mã Nhi đi tới lui nãy giờ, lòng nở hoa.Mọi vị lãnh tụ của công ty Cú Mèo đứng ngoài phòng họp bàn tán xôn xao vì nhìn thấy vị đối tác của công ty bên Mỹ có ngủ quan thanh tú, lông mày rậm, môi đỏ hồng, da không trắng cũng không đen nói chung nhìn vào thật khiến người khác người khác vừa mắt. Không ai dám nghĩ vị trẻ tuổi này đã làm biết bao công ty lớn, nhỏ phải điêu đứng như cây con chống chọi gió bão.Người đồn một, một đồn một trắm khắp công ty nhân viên, giám đốc bộ phận marketing, giám đốc bộ phận xây dựng hay cả “giám đốc” vệ sinh kéo ùn ùn đến phòng họp sớm hơn nửa tiếng với ý định nhìn được con người bí ẩn nghe đồn là tổng giám đốc của công ty nổi tiếng bên Mỹ. Cuối cùng họ cũng được nhìn thấy Tử Phong với cự ly gần, chẳng cần phải mày nheo mắt nhíu lại nhìn rõ sắc đẹp của Tử Phong ở xa như ngày nào. Vì trước giờ, Mạc Tử Phong vẫn chưa làm rõ ràng hay chắc chắn cái gì thì chẳng bao giờ lộ mặt và tiết lộ bất cứ điều gì trong bản thảo ngoài những người trông cuộc. Thế nên đến hôm nay, các vị giám đốc nhỏ mới biết đến bảng hợp đồng làm ăn chuẩn bị được công bố sau nửa tiếng nữa.Người xem đồng hồ, người ngồi rung đùi chơi điện thoại, người thì tranh thủ học lại màn diễn đạt của chính mình,… Quả thật sảnh lớn của phòng họp 2 đông đúc hơn cả ngày thường.Ở bên trong, Tử Phong lặng lẽ ngồi yên kế bên là Mã Nhi cũng ngồi lặng thinh. Có Ngôn Quân vẫn còn đi qua đi lại, lăng xăng xem hết cái này đến cái kia rồi mở cửa ra ngoài hắng giọng bảo đã tới giờ họp có thể vào được rồi.Mọi người thôi làm việc riêng, trật tự bước vào phòng họp với phong thái lãnh đạm. Cuộc họp nhanh chóng diễn ra, đầu tiên mỗi giám đốc tưngf bộ phận khác nhau sẽ báo cáo thực trạng một tháng nay tại phòng họ. Họ làm nhanh gọn lẹ, nói năng lưu loát đến độ Mã Nhi tay chân lóng ngóng không biết làm gì. Tử Phong bên cạnh nãy giờ chăm chú thấy người kế bên cứ ngọ ngậy không yên liền đưa mắt nhìn qua. Theo như tài năng đọc sắc mặt người khác, anh đoán được Mã Nhi đang lúng túng không biết làm gì. Anh khẽ cười sau đó cúi thấp đầu thì thấm vào tai Mã Nhi. Hơi ấm nhẹ nhàng vờn quanh cổ cô khiến da cô bắt đầu đỏ ửng.– Ghi chép lại báo cáo của họ. Ngôn Quân không dạy cô sao?Mã Nhi ngượng ngùng, cúi thấp đầu lôi quyển sổ ghi chép ra viết viết những báo cáo chính vào đấy, điều cần lưu ý hay những biện pháp cải thiện những vấn đề trong từng bộ phận. Sau đó, cô đi rót thêm nước cho Ngôn Quân và đưa bản thảo cô đã soạn từ lâu cho anh. Công việc nói ra thì nhẹ nhàng nhưng vẫn không kèm phần gian nan, phải chịu khó ngồi nhiều đến nỗi đau nhức toàn thân.Ngôn Quân thì say mê phát biểu, lúc sau mới trịnh trọng mời Tử Phong lên bục giới thiệu. Tiếng vỗ tay, những ánh nhìn kính nể, cả sự hồi hộp tò mò muốn tìm hiểu con người bí ẩn ngồi ngay bàn đầu đó lợi hại như thế nào. Mạc Tử Phong lãnh đạm bước lên, nhẹ nhàng sửa lại cà vạt. Rồi anh khẽ mấp máy môi. Âm thanh trầm đục vang khắp căn phòng, không khí bỗng chốc trang nghiêm lạ thường.Ngôn Quân thì say mê phát biểu, lúc sau mới trịnh trọng mời Tử Phong lên bục giới thiệu. Tiếng vỗ tay, những ánh nhìn kính nể, cả sự hồi hộp tò mò muốn tìm hiểu con người bí ẩn ngồi ngay bàn đầu đó lợi hại như thế nào. Mạc Tử Phong lãnh đạm bước lên, nhẹ nhàng sửa lại cà vạt. Rồi anh khẽ mấp máy môi. Âm thanh trầm đục vang khắp căn phòng, không khí bỗng chốc trang nghiêm lạ thường.– Xin chào, tôi là Mạc Tử Phong….Đầu tiên anh giới thiệu sơ qua bản thân anh, rồi nói tiếp vào vấn đề bản hợp đồng, các chính sách cải cách lại công ty, bàn về cần nên đổi phong cách làm việc ra sao,… Tiêu Mã Nhi vừa ngồi nghe đến chảy nước miếng vừa hí hoáy viết vào cuốn ghi chú. Cô nghĩ thầm dáng vẻ của Tử Phong khác ngày thường, không còn vẻ đùa cợt trên khuôn mặt thay vào đó rất ngừoi lớn, nghiêm túc. Trái tim cô đập mạnh mỗi khi nhìn thẳng mặt anh, cô không biết tại sao mình lại như thế. Cô chỉ biết…Tử Phong thật quá đẹp trai.Nghĩ ngợi nhiều quá, cô như người mất hồn thừ ra trên ghế đến lúc hết cuộc họp cũng chẳng biết.Các sếp lớn trưng bộ mặt vui vẻ ra ngoài dù buổi họp rất mệt vì phải ngồi nhiều. Nhung họ ra ngoài đều mang sự vui vẻ trên khoé mắt, miệng bàn tán về kế hoạch hay ho của Tủ Phong không ngớt. Thầm khen ngợi Tử Phng vừa đẹp trai vừa có tài. Thật không hổ danh hồ ly tinh trong nghành kế toán mà.Bên trong, Mã Nhi nhanh chóng thu dọn laptop, giầy tờ ôm vào người chạy lẽo đẽo theo sau Ngôn Quân. Nhìn vào thì thấy nó rất là nặng nhưng cô hoàn toàn không mệt chút nào cả (dư năng lượng quá mà :v). Mạc Tử Phong vẫn còn bận nói chuyện với người hâm mộ (ghê quá!). Khẽ liếc nhìn Mã Nhi đang chật vật ôm đống đồ. Bắt đầu giở trò lưu manh với người hâm mộ trước mặt.– Cậu có thể xách giúp cô ấy đống đồ đó không? Nếu giúp tôi sẽ chỉ cậu giải quyết vấn đề cậu mới đưa ra.Người hâm mộ: *gật đầu lia lịa*Anh ta nhanh chóng chạy đến cầm đồ cho Mã Nhi, phất tay bảo cô đi đâu thì đi tôi giúp cho. Tiêu Mã Nhi không hiểu gì hết, nhưng vẫn rối rít cảm ơn. Mạc Tử Phong cười mỉm nhìn cô gái trước mặt mình, không kiềm được lòng bước đến cúi đầu hôn sượt qua má Mã Nhi. Khẽ nói.– Vất vả rồi, đi nghỉ đi.Mã Nhi: *mặt thỏ con* Huh? Anh cưỡng hôn tôi nữa ư?Tử Phong nghe thế, cười ranh mãnh đè môi mình lên môi Mã Nhi.Thế là bạn ta bị cưỡng hôn lần nữa dù không biết lý do. (À, chỉ qua bạn Tử Phong quá thèm ăn Mã Nhi thôi.)