Chương 42: 42: Phiên Ngoại 2 Mang Thai 2
Sau khi Trình Mẫn trở về biệt thự từ bệnh viện, cô nằm phơi nắng trên ban công nhỏ tầng hai.Ban công có gắn cửa sổ bằng kính vừa có thể chịu được ánh nắng mặt trời, vừa để ngắm nhìn cảnh đêm và không bị những cơn mưa tuyết quấy nhiễu.Hoa thật rất dễ dụ muỗi nên nơi này chỉ bày hoa giả.Những chậu hoa nhỏ bày trên kệ và hoa tú cầu tím trong góc đều là giả, chẳng qua do công nghệ làm ra nó rất tinh xảo nên vẫn có thể biến giả thành thật.Chỉ có loài hoa hồng champagne trên kệ cao nhất là thật.Nụ hoa nở rộ tăng thêm chút cảnh xuân cho nơi đây.Ánh mặt trời vào buổi chiều rất ấm áp, mới đầu Trình Mẫn chẳng nghĩ gì cả mà cứ nằm ườn ra chiếc ghế màu sợi đay như trước kia.Nhưng không bao lâu sau, cô đột nhiên nhớ ra trong bụng mình đang có một phôi thai chỉ mới to bằng hạt đậu thì lập tức điều chỉnh lại tư thế.Cô thật sự đã mang thai rối, bác sĩ nói cái thai đã gần hai tháng rồi.Trình Mẫn vuốt ve bụng mình, trong lòng rất kích động, bỗng dưng sinh ra một loại cảm động không thể nói rõ được.Hóa ra cảm giác khi mang trong mình một sinh mệnh bé nhỏ lại kỳ diệu như vậy.Trình Mẫn không kìm được mà bắt đầu tưởng tượng ra bộ dáng của đứa bé này.Tuy cô không được tính là đẹp nhưng cũng chẳng phải xấu đến mức không nỡ nhìn.Anh thì càng không cần phải nói, một gương mặt hoàn toàn không thể bắt bẻ.Cho nên chắc đứa trẻ của bọn họ khi lớn lên cũng không khó coi lắm đâu nhỉ.Đối với việc này cô vẫn có ít lòng tin.Vui vẻ qua đi, Trình Mẫn bắt đầu làm chút việc, chẳng hạn như lên kế hoạch nghỉ dưỡng sau sinh.Đến việc thuê y tá chăm sóc trong thời gian mang thai, hình như Lục Hạo Nam cũng đã tính tới rồi.Theo cô biết thì ngay cả bệnh viện anh cũng đã suy nghĩ xong rồi.Anh tích cực như vậy khiến Trình Mẫn rất vui vẻ thoải mái, không cần phải lo nghĩ nhiều.Sáu giờ tối, Trình Mẫn vẫn đang ngồi trong thư phòng gõ bàn phím.Do cô quá tập trung nên không hề phát hiện có người vừa bước vào.Đến khi cô nhận ra trên vai mình có thêm một bàn tay thì giật mình, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy người đến là Lục Hạo Nam mới thở phào nhẹ nhõm.Cô trách: “Bộ anh muốn hù chết em hả?”Vừa dứt lời, cô cảm thấy lời này không may mắn lắm, tới khi lấy lại tinh thần thì lại cười nhạo mình vì hoảng sợ mà bắt đầu mê tín.Lục Hạo Nam cười bảo: “Sao lá gan càng ngày càng nhỏ vậy?”Trình Mẫn bĩu môi một cái, anh bỗng xuất hiện ở sau lưng cô như vậy thì dù là ai cũng bị dọa thôi.Có điều hôm nay là một ngày tốt nên cô không muốn so đo với anh.Cô hỏi: “Hôm nay anh về rất đúng giờ.”Anh cúi người hôn má cô, thấp giọng nói: “Là em bảo anh về sớm mà, quên rồi à?”Buổi trưa, Trình Mẫn cố ý gửi tin nhắn bảo anh tối nhớ về sớm.Lúc anh nhận được tin nhắn còn cảm thấy đây đúng là chuyện lạ nên anh bèn suy nghĩ một phen và anh chắc chắn rằng hôm nay không phải ngày kỷ niệm đặc biệt gì cả.Như vậy, có lẽ là cô có chuyện gì đó, hơn nữa còn có khả năng rất lớn là chuyện tốt.Bởi vì cô gửi liên tiếp mấy biểu tượng cảm xúc và hành động này chỉ xuất hiện khi cô cực kỳ hưng phấn mà thôi.Tất nhiên Trình Mẫn không quên.Cô cố ý điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, nghiêm túc hỏi: “Anh có biết tại sao hôm nay em lại bảo anh về sớm không?”Cách cô nói giống như anh đã làm sai chuyện gì vậy.Chẳng qua không làm chuyện xấu thì không sợ bị quỷ gõ cửa.Thế nên, Lục Hạo Nam đáp một cách bình thản: “Không biết.”Thật ra nếu anh làm chuyện gì xấu thật thì cũng sẽ không nói ra dù bị tra hỏi nghiêm túc như vậy đâu.Cho nên Trình Mẫn cũng chỉ đùa với anh một chút thôi, nghe anh trả lời như vậy cô nói tiếp: “Hôm nay em đến bệnh viện.”Lúc đầu Lục Hạo Nam định hỏi có phải cô bị bệnh hay không nhưng lại lập tức nhớ đến chuyện gần đây cô rất ham ngủ.Hơn nữa, anh vừa mới để ý tới sự vui mừng giữa hai hàng lông mày của cô.Hai chuyện này kết hợp lại với nhau thì anh đã lờ mờ đoán ra rồi.Mà suy đoán này lại khiến anh im lặng hồi lâu, sau đó giống như có một tia sấm sét quấy rầy dòng suy nghĩ của anh.Anh kiềm nén cảm xúc, bình tĩnh hỏi: “Em có thai rồi?”Trình Mẫn cũng không nén được nữa, nụ cười dần lan rộng trên khuôn mặt cô.Cô đứng bật dậy ôm anh, hôn lên cằm anh một cái, cười tủm tỉm đáp: “Anh thông minh quá đi à.”Động tác bất ngờ của cô dọa anh giật mình, bàn tay vội vã ôm eo cô, nói: “Cẩn thận chút nào.”Được anh nhắc nhở Trình Mẫn mới nhớ ra mình đang có em bé nên mọi cử chỉ đều phải cẩn thận.Cô thẹn thùng nói: “Em còn chưa quen với thân phận phụ nữ có thai mà.”Lục Hạo Nam muốn nói lại thôi, cảm xúc vui sướng ùa đến như mất khống chế, lấp đầy trái tim anh.Một ý nghĩ nào đó cứ chìm chìm nổi nổi trong lòng anh khiến anh hoảng hốt và cuối cùng anh cũng bắt được nó.Anh hỏi với giọng không mấy xác định: “Mẫn Mẫn, anh sắp làm ba sao?”Anh nghĩ, những lần thất thố trong đời anh dường như đều liên quan đến cô.Hai tay Trình Mẫn vịn vai anh, bốn mắt nhìn nhau, cô nói rõ từng chữ một: “Không sai.Cho nên, bắt đầu từ bây giờ trở đi anh phải học tập cho thật giỏi, cố gắng làm một người cha tốt, đừng nên phụ lòng kỳ vọng mà tổ chức đã dành cho anh.”Anh vẫn như đang ở trên mây, trong lúc hoảng hốt không nhận ra cô đang chế giễu mình, thậm chí còn nghiêm túc gật đầu.Trình Mẫn bị anh chọc cười.Anh mà cũng có biểu cảm ngốc nghếch như thế, lâu lâu nhìn thấy đúng là rất buồn cười.Cô định đi lấy giấy kết quả kiểm tra cho anh xem nhưng vừa sau người đã bị anh ôm chặt lấy từ phía sau.Tay anh đặt lên bụng cô, có lẽ là sợ mình sẽ quấy rầy đến đứa nhỏ nên lại dời sang bên eo cô.Trình Mẫn thấy anh dè dặt như vậy thì kéo tay anh đặt lên bụng mình lần nữa, cô nói: “Nó không yếu ớt như thế đâu.”Rõ ràng anh không chạm vào bất kỳ thứ gì nhưng vẫn cảm nhận được một sự ấm áp vô hình.Không ngờ anh còn mong mỏi nhiều hơn so với tưởng tượng ban đầu của mình làm anh kìm lòng không đặng mà khẽ hôn lên mái tóc cô.Sau một khoảng yên lặng, giọng anh vừa thấp vừa khàn, thậm chí còn hơi run rẩy: “Mẫn Mẫn, cảm ơn em.”Trình Mẫn vuốt ve mu bàn tay anh, đáp lời: “Đồ ngốc.”Mang thai được ba thang, Trình Mẫn bắt đầu có triệu chứng ốm nghén.Phản ứng nôn nghén của cô khá nghiêm trọng và cũng bắt đầu thấy chán ăn.Chuyên gia dinh dưỡng đã chuẩn bị rất nhiều món ăn với đầy đủ sắc hương vị mà cô vẫn không nuốt nổi.Vì để đốc thúc Trình Mẫn ăn mà Lục Hạo Nam phải nghĩ hết mọi biện pháp.Anh sẽ ăn sáng với cô, khi cô lấy lý do quá mệt không thức dậy nổi để khỏi ăn sáng thì anh sẽ nửa dỗ dành nửa uy hiếp để cô ăn sáng trên giường luôn, đợi cô ăn xong rồi anh mới cho cô ngủ tiếp.Nhưng anh không thể ăn trưa với cô được nên bèn áp dụng phương pháp giám sát từ xa, dù thế nào cũng phải bắt cô ngồi trước màn hình ăn cho anh xem.Đến nỗi bữa tối, anh cũng sẽ cố gắng từ chối hết các buổi xã giao không cần thiết để về nhà với cô.Nếu gặp phải buổi xã giao nào đó không thể thoái thác được thì sẽ do chuyên gia dinh dưỡng và dì giúp việc coi chừng cô.Trình Mẫn thật sự hận đến ngứa răng, cô muốn ăn ít hơn nhưng lần nào chống lại cũng không thành công.Đến tháng thứ tư, phản ứng nôn nghén của cô mới giảm dần, đồng thời bắt đầu thấy thèm ăn.Nhưng điều này lại kéo theo một vấn đề mới, chứng thèm ăn của cô chỉ thể hiện rõ ràng nhất với các món quà vặt.Lục Hạo Nam đã giảng giải thậm chí còn cứng rắn cấm cô không được ăn quà vặt rất nhiều lần nhưng cô lại không khống chế được bản thân nên cứ ăn vượt quá mức cho phép.Thế là Lục Hạo Nam lại phải nghĩ đủ biện pháp để giấu đống quà vặt ấy đi.Hai người giống như đang chơi trò mèo vờn chuột vậy còn không thì cũng đấu trí đấu dũng suốt ngày.Khi Trình Mẫn phát hiện quà vặt của mình lại bị giấu nữa thì cảm thấy hơi tuyệt vọng.Vì vậy, buổi tối trước khi đi ngủ cô còn không quên nói xa nói gần với Lục Hạo Nam.Nhưng căn bản anh không bị dính chiêu này, thậm chí còn đánh Thái Cực với cô.Thấy anh lại lấp liếm cho qua, Trình Mẫn bực mình nhưng lại không có cách nào.Cô tức giận nằm trên giường, không muốn nói chuyện với anh.Xưa nay Lục Hạo Nam rất nhẫn nại.Chờ cô làm loạn đủ rồi anh mới đi lấy mỹ phẩm dưỡng da dành cho thai phụ, vén áo ngủ của cô lên, thoa lên vùng bụng đã hơi nhô lên của cô.Anh đã hết sức quen thuộc với công việc này nên tay nghề rất tốt, lực độ vừa phải, thường sẽ làm cho cô thoải mái giống như một chú mèo con đang lăn lộn trên cỏ vậy.Đúng như dự đoán, được vỗ về như thế làm sự bực tức trong lòng Trình Mẫn tiêu tan hơn nửa.Thoa xong phần bụng, Lục Hạo Nam sửa sang lại áo ngủ cho cô rồi cởi quần ra, bắt đầu thoa lên đùi.Anh phát hiện ra cô đã bắt đầu híp mắt hưởng thụ bèn đúng lúc hỏi: “Còn tức giận không?”Trình Mẫn đã tỉnh táo lại, trong lòng cô hiểu rõ chuyện này là mình không đúng còn anh không cho cô ăn nhiều quà vặt mới là không sai.Cô nhìn trần nhà, suy nghĩ một lát mới hỏi: “Hạo Nam, anh có cảm thấy dạo gần đây em rất phiền không?”Tất nhiên anh sẽ không nghĩ cô như vậy rồi: “Tính tình càng lúc càng nóng nảy.”Trình Mẫn liếc anh.Anh bổ sung: “Chỉ có điều rất đáng yêu.”Cô yên lặng thu hồi tầm mắt.Lục Hạo Nam cười một tiếng, tiến tới hôn chóp mũi cô, nhẹ giọng nói: “Bất kể em trở nên như thế nào anh cũng sẽ không chê em phiền.”Trình Mẫn tiếp lời: “Chỉ biết nói ngon nói ngọt là hay.”Nhưng mà điều này cũng không ngăn được nụ cười tươi rói đang nở rộ trên khuôn mặt cô..