Chương 37: 37: Hẹn Hò 3
Lục Hạo Nam thất thần trong nháy mắt, ranh giới giữa hiện thực và tưởng tượng biến mất trong thời gian ngắn làm anh không đoán được là thật hay là mơ.Chờ đến khi anh tỉnh táo lại thì mới cảm nhận được hơi ấm từ cái nắm tay của cô.Đang là mùa đông nhưng nó lại nóng rực.Trình Mẫn không thấy anh đáp lại thì nhìn trộm sắc mặt của anh.Ngoài dự đoán của cô, anh đang ngơ ngẩn.Cô im lặng để anh từ từ tiêu hóa.Lần đầu tiên Lục Hạo Nam cảm thấy nói chuyện là một việc vô cùng khó khăn, lắp bắp một hồi anh mới cho ra một câu hoàn chỉnh, nghi ngờ hỏi lại: “Em đồng ý rồi?”Trình Mẫn cảm thấy giờ phút này anh không khác gì một cậu bé ngây thơ, không rành chuyện đời.Thật ra anh đã hiểu rồi nhưng vẫn cảm thấy không thể tin nổi nên mới muốn xác nhận lại đáp án.Tuy không hề giống với một Lục Hạo Nam trầm ổn và bình tĩnh ngày thường, nhưng mà cô không thể không thừa nhận rằng thái độ khác thường này rất đáng yêu.Trình Mẫn cong môi, nói: “Không phải anh hiểu rồi à?”Anh không ép cô nữa, không phải bởi vì lương tâm anh trỗi dậy mà vì anh hiểu, cô đã bằng lòng ở bên anh.Lục Hạo Nam vẫn còn lạc trong sương mù nên không mở miệng nói chuyện.Hai người im lặng đi đến bảo tàng đồng hồ.Trình Mẫn đã từng đến đây nên không muốn vào nữa bèn tìm một cái ghế dài màu đen ngồi xuống.Cái ghế đặt trước tường son, một đen một đỏ, đáng lẽ phải tương phản với nhau nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà trông vô cùng hòa hợp.Năm ấy, Trình Mẫn đã chụp một tấm hình ở chỗ này.Tháng 12 năm ấy ở Bắc Kinh cũng không lạnh như bây giờ, trong ảnh cô mặc một chiếc váy kết hợp với áo khoác len có mũ trùm màu vàng.Cô chỉ ngồi đó, không hề tạo kiểu nhưng lại toát ra vẻ trẻ trung dạt dào sức sống.Cô vẫn giữ bức ảnh đó trong điện thoại.Trình Mẫn như dâng hiến vật quý cho anh xem.Lục Hạo Nam si mê nhìn khuôn mặt tươi cười trong điện thoại, hóa ra cô đã bá đạo từ hồi ấy rồi.Cô rất thích bức ảnh này, hỏi: “Lúc đấy em siêu đáng yêu đúng không?”Có lẽ ông trời không vừa lòng với sự đắc ý của cô nên cô bị trượt tay và nhảy tới bức hình tiếp theo.Đây là ảnh chụp chung, bên trong có Tằng Vũ.Hai người là bạn học cùng lớp nên xuất hiện cùng nhau cũng là chuyện bình thường.Nhưng mà lúc ấy Tằng Vũ đang theo đuổi cô nên tìm mọi cách tiếp cận.Bởi vậy trong bức ảnh đó, Tằng Vũ đang đứng cạnh cô, hơn nữa còn dựa sát vào.Xấu hổ thật đấy.Trình Mẫn liếc trộm biểu cảm của anh, chắc anh không phát hiện đâu ha.Lẳng lặng lờ đi như không có gì, cô tắt điện thoại.Làm sao Lục Hạo Nam có thể không phát hiện ra nhưng anh không cho phép mình đánh mất hình tượng.Tuy vẻ mặt anh vẫn dửng dưng như thường, chỉ là trong lòng đang nổi bão.Cái tên khốn kia, ai cho mi đứng cạnh cô ấy???? Lại còn dựa sát như vậy nữa!!!!Trình Mẫn sợ anh ghen nên vội lái sang chuyện khác, bắt anh chụp ảnh cho mình.Vốn chỉ để dỗ anh nên Trình Mẫn cũng không trông chờ lắm, không ngờ kỹ thuật của anh lại tốt như vậy.Đối với một người thường xuyên bị bạn bè ghét bỏ tay nghề chụp hình như mình thì Trình Mẫn vô cùng hâm mộ.Lục Hạo Nam thấy ánh mắt sáng ngời như chứa hàng nghìn vì sao của cô thì như có một chiếc lông vũ lướt nhẹ qua tim anh, làm anh rung động.Nếu không phải do lý trí ngăn cản thì anh đã hôn cô trước mặt mọi người.Thật ra cũng chẳng có gì, do hồi đại học anh rảnh rỗi nên có khá nhiều sở thích, ngoài chụp ảnh ra còn có đi leo núi, trượt tuyết và bơi lội.Thời niên thiếu ngông cuồng, suốt ngày bay sang Châu Âu hoặc các vùng núi hẻo lánh.Mỗi khi bị ba mẹ biết thì đều bị mắng nhưng anh vẫn làm theo ý mình như cũ.Trình Mẫn nghe anh kể chuyện thì trong mắt lộ ra vài phần hâm mộ, cô nói: “Cuộc sống đại học của em rất nhàm chán, không yêu đương cũng không chơi đùa, suốt ngày chỉ có học.”Có vẻ rất ngoan.Anh luôn là người nhanh nhạy trong việc nắm bắt điểm mấu chốt, vì vậy lập tức hỏi lại: “Không yêu đương?”Trình Mẫn cứng họng ngay lập tức.Cũng không hẳn là không yêu đường, cô chỉ đang nói quá lên thôi.Tròng mắt xoay chuyển, cô thông minh lảng tránh đề tài này: “Chuyện này không quan trọng.Còn anh thì sao? Anh lớn tuổi hơn em nên chắc chắn anh từng yêu đương.”Lục Hạo Nam cũng không kiêng dè mà thành thật kể lại tình sử của mình.Anh không phải là kiều người dễ rung động nên thời Đại học chỉ có hai cô bạn gái, một là đàn em khóa dưới, người còn lại miễn cưỡng xem như thanh mai trúc mã vì hai nhà có chút giao tình.Hai đoạn tình cảm này đều rất bình thường, chẳng có gì nổi bật nên lúc nhắc lại anh cũng rất lạnh nhạt, giống như đang kể chuyện của một ai khác.Trình Mẫn vốn cho rằng mình sẽ không quá để ý nhưng ai ngờ nghe xong còn héo hơn cả hoa cúc để qua đêm.Cô bĩu môi, không nói một lời, dù cho anh đã bảo hồi đó mình chẳng có tình cảm mấy.Cô tự cho là mình che giấu rất khá nhưng không nghĩ tới tất cả phản ứng của mình đều rơi vào mắt anh.Tuy rằng anh thích nhìn cô ghen, nhưng cũng không muốn vì nó mà làm hai người nảy sinh ngăn cách.Bèn hôn trán cô, dùng giọng nói dịu dàng đến say lòng người hỏi: “Giận à?”Trình Mẫn mạnh miệng: “Sao em phải giận chứ?”Trợn mắt nói dối.Lục Hạo Nam buồn cười, ngón cái nâng cằm cô lên khiến cho cô hơi ngẩng đầu.Trình Mẫn đối diện với gương mặt kia, vẫn cố chống cự, nói: “Anh đừng hòng dùng sắc đẹp dụ dỗ em.”Trên thực tế, trước đó anh đã dụ dỗ rất nhiều lần và lần nào cũng thành công.Giờ cô có nói gì đi nữa thì cũng đã quá muộn.Khác với sự giả vờ như không để ý của cô, anh rất nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt như biển sâu che lấp đi những cơn sóng ngầm mãnh liệt, nói với vẻ khẳng định: “Sau này chỉ có hai ta.”Như là một câu hứa hẹn, cũng là một lời trần thuật.Lúc này Trình Mẫn mới lười biếng nâng mí mắt, vờ như không có việc gì mà “Ừ” một tiếng.Cũng không biết đang nghĩ gì mà xoay người đi về phía bảo tàng đồng hồ.Đi được vài bước lại vòng về, khuôn mặt còn hồng hơn cả hoa anh đào.Cô nhìn anh, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, nói: “Em sẽ không kết hôn.”Lục Hạo Nam không cho là đúng, anh sớm đã có tính toán nhưng vẫn đáp: “Anh biết.”Trình Mẫn lại nói: “Nhà anh chắc chắn sẽ phản đối.”Anh gật đầu: “Anh biết.”Cô thoáng đờ đẫn, không đợi anh nói tiếp đã cau mày, buồn bực nói: “Nhưng mà em không muốn rời xa anh.”Một câu vô cùng đơn giản lại làm Lục Hạo Nam suýt mất khống chế.Anh thở dài, bất chấp cái nhìn của người khác mà tiến lên kéo cô vào long.Lời anh nói như có ma lực, xóa tan tảng đá lớn ở trong lòng cô.Anh nói: “Mẫn Mẫn, hãy tin anh, ở bên anh em vẫn có thể là chính mình.”Trình Mẫn ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, nghĩ thầm anh đáng giá để mình tin tưởng.Đương nhiên, cô cũng tin tưởng vào bản thân mình, chỉ cần là thứ cô muốn thì cô sẽ cố gắng để giành lấy..