Chương 14: 14: Thảo Luận
Ánh nắng chiều mỹ lệ nhuộm hồng nơi cuối chân trời, lưu lại một vệt bóng dài trên đỉnh cột điện, làm chậm lại bước chân vội vã của mọi người.Mấy tiếng trước Trình Mẫn đã dọn ghế mây ra trước cửa sổ sát đất ngồi đọc sách nhưng bây giờ sắc trời đã tối dần nên chỉ thấy được bóng râm.Thế là cô dọn ghế mây vào trong, mở đèn trần trong phòng rồi làm tổ trên sofa tiếp tục đọc sách.Chỉ mới ở Thư Hải có vài ngày mà cô đã cảm thấy cảm thấy quen thuộc.Lúc trước khi còn ở Đại học Hồng Kông cô cũng như thế.Cô đã từng trông thấy cảnh thư viện ở đó vắng vẻ như thế nào vào buổi trưa và đông đúc ra sao vào buổi chiều.Cô cũng đã từng đặt chân đến thư viện Phùng Bình Sơn, thư viện truyền thông, thư viện pháp luật, thậm chí cả thư viện âm nhạc chẳng chút liên quan nào tới cô.Cô giống như một người lữ khách vừa đói vừa khát trên sa mạc, cố gắng hấp thụ lấy nguồn sống bằng những quyển sách.Chúng nó xây dựng nên thế giới tinh thần của cô thậm chí còn dựng nên một tòa thành kiên cố không gì phá nổi chỉ thuộc về một mình cô.Lúc học Đại học Trình Mẫn đã từng nghĩ, nếu như cô nhất định phải có một người bạn đời thì người đó phải có khả năng cùng cô nói về những điều kỳ diệu trong sách, cùng cô trò chuyện về những con chữ tuy nhạt nhẽo như nước lã nhưng lại vô cùng quý báu.Phần lớn thời gian, Lục Hạo Nam chưa từng xem Trình Mẫn như một cô gái đơn thuần chẳng có chút mưu tính nào.Vì đã lăn lộn ở nơi chỉ có danh lợi trong nhiều năm nên anh đã sớm học được cách nhìn thấu lòng người, thậm chí khả năng nắm rõ lòng người của anh còn hơn cả những gì anh tưởng tượng, điều đó đã gần như trở thành một loại bản năng rồi.Cho nên anh sẽ không nhìn lầm.Cô là một người phụ nữ giỏi trong chuyện giường chiếu.Nhưng vào thời điểm thích hợp, tham vọng của cô cũng tăng lên rất nhanh, giống như một con mèo ở trong tiệm bánh vậy, dù nó lớn đến mức nào cũng chẳng có gì lạ.Huống chi, năng lực của cô cũng chẳng kém tham vọng của cô.Chẳng qua là tuy cô ham mê phù phiếm là thế nhưng lại cứ khăng khăng giữ lại một thiên đường cho riêng mình.Cô luôn rất dễ thoả mãn, thậm chí còn là người dễ thỏa mãn nhất mà anh từng gặp.Một bữa cơm, một chén cháo, một quyển sách, một ly trà sữa và một cuộc tình cũng có thể khiến cô hài lòng.Người như cô thật sự rất đặc biệt.Anh chăm chú nhìn bóng lưng của cô một lúc lâu rồi bỗng nhớ tới kệ sách nhỏ trong phòng cô.Nói tới cũng thật buồn cười, đã rất lâu rồi cô không đụng vào quyển sách kia nên chỉ cần tùy tiện lấy một quyển ra cũng có thể thấy nguyên lớp bụi đóng trên đó.Nhưng cũng có ngoại lệ.Quyển sách duy nhất không bị vứt vào xó có một câu thế này: “Nếu một người phụ nữ muốn viết tiểu thuyết thì cô ấy nhất định phải giàu có và có một căn phòng của riêng mình”.Có lẽ cô rất thích việc dùng đủ loại bút highlight tô tô vẽ vẽ trong sách và câu nói kia được cô tô đậm bằng cây bút màu đỏ nổi bật.Thế nên biết đâu lúc cô theo đuổi danh lợi là vì muốn có một căn phòng cho riêng mình để tha hồ viết tiểu thuyết.Vì khác giới nên anh không hiểu được thế giới nội tâm của phái nữ nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy trên người cô tỏa ra một vòng ánh sáng nhàn nhạt.Nếu như có người có thể làm bạn rung động thì bạn nên cẩn thận.Lục Hạo Nam biết rất rõ điểm này nhưng thật ra anh chưa bao giờ học được cách kiềm chế.Lần này là Trình Mẫn phát hiện ra anh trước.Cô quay đầu lại, cười hỏi anh đứng đây làm gì.Anh nhấc chân bước đến gần cô, thấy rõ hàng chân mày đang cực kỳ vui vẻ của cô: “Đang nghĩ tới kệ sách trong phòng em.”Lại là kệ sách.Cô nhướng mày, yên lặng đếm số lần anh đến nhà cô.Cô hỏi: “Anh đã đọc bao nhiêu quyển sách rồi?”“Không nhiều lắm.” Anh đáp, “Hai, ba quyển, chắc chắn không thể nhiều bằng em được.”Trình Mẫn cúi đầu nhìn quyển sách trên tay cô.Quả thật cô đã đọc rất nhiều sách của anh, nghĩ vậy thì thấy hình như không lỗ gì cả.Cô tò mò hỏi: “Anh vừa nghĩ tới quyển nào thế?”Anh đáp đúng sự thật: “≪Một căn phòng riêng≫.” [*][*] Tên gốc là A Room of One’s Own, một tác phẩm của Virginia Woolf, sáng tác năm 1929.Trình Mẫn ồ một tiếng thật dài: “Biết thưởng thức lắm.”Cô tự khen mình một cách trá hình.Lục Hạo Nam không để ý chuyện cô mèo khen mèo dài đuôi, anh đứng cạnh cúi đầu liếc nhìn trang bìa đang khép hờ kia.Cô để ý thấy ánh mắt anh thì trêu: “Kiến thức lý luận rất phong phú, đọc quyển này còn được học thêm mấy tiếc chính trị và triết học, có lợi lắm đó.”Hiếm khi anh nói đùa với cô: “Hứng thú là người thầy tốt nhất.” [*][*] Một câu thành ngữ của TQ, ý chỉ làm việc gì cũng phải có hứng, phải thích mới làm được.Khuỷu tay của cô tựa vào lưng ghế sofa, nghiêng người nhìn anh: “Đúng là vậy thật.Chỉ có điều sách cũng là một người thầy không tồi, chẳng qua hình thức này chỉ thiếu cơ hội được tranh luận với thầy giáo thôi.”Lục Hạo Nam chú ý tới hai chữ “tranh luận” thì hỏi lại: “Chẳng hạn như?”Cô mở sách ra chỉ cho anh xem, trên đó viết: “Trên phương diện tinh thần, yêu chẳng qua chỉ là một loại cảm xúc do chính con người tạo nên dựa trên thói quen xã hội thôi.Phần lớn phụ nữ đều ca tụng nó quá mức, lấy đó để lập nên uy tín cho các cô ấy, để cho phái nữ vốn luôn phục tùng lên nắm quyền.”Anh đã nắm bắt được vài từ mấu chốt có khả năng xúc phạm tới cô nhưng vẫn giả vờ như chả biết gì, hỏi: “Câu nào thế?”Trình Mẫn cười cười, trong lòng sáng như gương.Cô nói: “Câu trước tôi rất tán thành nhưng câu sau thì không.”Điều này khiến anh hơi kinh ngạc, anh vốn cho rằng cô sẽ ủng hộ quan điểm “cảm xúc trời sinh” chứ.Cô ngớ người, lấy tay chọt chọt ống tay áo của anh: “Sao anh không hỏi tôi tại sao?”Sau khi học hỏi thì phải chia sẻ chút cảm nghĩ của mình chứ.Thế là Lục Hạo Nam liền phối hợp hỏi: “Tại sao thế?”Cô đáp: “Thật ra thì tôi cảm thấy đàn ông hiểu vì sao hơn.Cái gọi là tình cảm này, ôi, hoặc nên nói là khi bị đám đàn ông trong xã hội cưỡng ép bước vào hôn nhân để trói buộc cái gọi là tình cảm đó thì rốt cuộc ai mới là người nắm quyền đây?”Khả năng tiếp thu của anh rất tốt, lập tức tiếp lời: “Em cảm thấy thứ tình cảm này là công cụ để đàn ông thao túng phụ nữ.”Trình Mẫn gật đầu: “Rousseau [*] có chỗ đứng trong xã hội là nhờ có sự thống trị của phụ nữ nhưng thực tế là phụ nữ mới là những người bị thống trị trong suốt nhiều năm.Vì vậy, quan điểm phụ nữ thao túng đàn ông làm sao thành lập được.”[*] Jean-Jacques Rousseau (1712-1778) là một nhà triết học thuộc trào lưu Khai sáng có ảnh hưởng lớn tới Cách mạng Pháp 1789, sự phát triển của lý thuyết xã hội và sự phát triển của chủ nghĩa dân tộc.Nghe vậy, Lục Hạo Nam vui vẻ tiếp lời: “Có ba vai trò chính trong thành phố công chính của Socrates, nhưng không có cái nào thuộc về phụ nữ, phụ nữ chỉ thuộc về nguồn tài nguyên phụ trợ.Đây là điều mà em muốn nói đúng không?”Khả năng tiếp thu của anh còn vượt xa những gì cô tưởng tượng.Cô nhướng mày, nói: “Đúng vậy.Bản ≪Tuyên Ngôn Độc Lập≫ được cho là có tinh thần tự do mà cũng nói thế này: ‘Chúng tôi khẳng định những chân lý này là hiển nhiên, mọi người sinh ra đều bình đẳng’, cho thấy từ trước đến nay phụ nữ luôn bị loại ra khỏi hai thứ là quyền lợi và quyền lực.” [*][*] Bản Tuyên Ngôn Độc Lập của Hoa Kỳ.Câu nguyên văn là: We hold these truths to be self-evident, that all men are created equal.Cô chợt nói thêm: “Tôi tưởng anh sẽ phản bác tôi chứ.”Lục Hạo Nam vẫn kịp nhìn thấy vẻ vui sướng chuyển động trong mắt cô.Điều này anh đã sớm quen rồi.Anh đáp: “Đã là sự thật thì không thể nào cãi được.”Bây giờ anh đã hơi hiểu quan điểm của cô rồi.Anh suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Em theo chủ nghĩa không kết hôn à?”Hóa ra là anh mới biết.Vì vậy, Trình Mẫn đáp với vẻ khẳng định: “Đương nhiên, hôn nhân chẳng có tác dụng gì với tôi cả.Hình như anh không đồng tình lắm: “Có lẽ có đó.”Trình Mẫn từ chối cho ý kiến: “Có lẽ vậy, cũng giống như đa số đàn bà đều tin rằng đàn ông chinh phục thế giới còn đàn bà thì chinh phục đàn ông.Nghe có vẻ rất tốt đẹp đấy chứ.”Cô nói đến đây thì cười nhạo một tiếng: “Đó là bởi vì họ đã xem đàn ông như lũ ngốc cả rồi.Engels [*] thế mà lại là một người đàng hoàng.Ông ấy từng nói, chế độ hôn nhân cá thể như là sự nô dịch của giới này với giới kia; nó tuyên bố cuộc đấu tranh giữa hai giới, một cuộc đấu tranh chưa từng được biết tới trước kia.”[*] Friedrich Engels (1820 – 1895) là nhà tư tưởng, nhà giáo dục, nhà cách mạng, nhà lý luận quân sự, nhà triết học người Đức và là một người cộng sản thế kỷ 19.Lục Hạo Nam nghe thấy cô thốt ra những lời này thì hơi hoảng hốt, cố tìm hiểu thâm ý trong lời nói của cô.Anh tỉ mỉ nhớ lại thì đoán được sơ sơ đoạn này được trích từ quyển ≪Nguồn gốc Gia đình, Chế độ tư hữu và Nhà nước≫ [*].Nhưng cùng lúc đó anh phát hiện mình không hề có ấn tượng sâu sắc với quyển sách này.Khoảng hai phút sau, anh mới lên tiếng: “Engels cũng đã từng nói, chỉ có những người có thể tự điều khiển bản thân mình, hành động và tài sản của họ đều ngang bằng với với tất cả mọi người thì mới có thể ký vào bản thỏa thuận.Cho nên, có lẽ em có thể cân nhắc một khả năng khác.”[*] Một tác phẩm của Engels Friedrich, được xuất bản năm 1884.Trình Mẫn bình tĩnh nhìn anh và cất lời: “Thật ra đây chính là cái nhìn của tôi.Engels cho rằng chỉ cần chế độ phụ hệ còn tồn tại thì loại hôn nhân nô lệ này sẽ không có cách nào bị loại bỏ.Tôi rất tán đồng quan điểm này.Cho nên nếu có một mảnh đất cằn cỗi không nở ra hoa được thì thay đất mới đi.”Một mảnh yên lặng rất dài.Anh dùng chút thời gian để vạch rõ suy nghĩ, nói: “Em tin tưởng vào tình cảm nhưng lại chán ghét hôn nhân.”Trình Mẫn rất thích câu tổng kết của anh bèn cất lời: “Có rất nhiều người không hiểu nổi tư tưởng không kết hôn là bởi vì chế độ phụ hệ làm cho người ta cho rằng hôn nhân là để buộc chặt tình cảm như một lẽ đương nhiên.Nhưng thực ra hôn nhân và tình yêu là hai thứ khác nhau.Hôn nhân không tình yêu vẫn có thể diễn ra như thường nhưng tình yêu mà không cần hôn nhân thì thường rất lâu dài.Và một nguyên nhân cuối cùng đó là bởi vì tình yêu là một loại nhu cầu bản năng, còn hôn nhân là một loại chế độ thỏa thuận.Vì thế nên đối với tôi mà nói thì nó vẫn là một loại chế độ lạc hậu.Mà tôi thì sẽ không chọn loại chế độ này.”Quan điểm của cô và Lục Hạo Nam khác nhau, thế nhưng vẫn không ngăn được anh suy nghĩ về những lời mà cô nói.Anh rất giỏi trong việc suy ngẫm về ý kiến của người khác bèn nói: “Cũng đúng.”Thật ra Trình Mẫn rất kinh ngạc, không chỉ đối với anh mà còn đối với mình.Hình như cô rất thích thảo luận với anh, thậm chí luôn có thể thổ lộ nỗi lòng ở trước mặt anh.Bởi vì cho dù anh không thể nào hiểu hoặc tiếp thu nhưng vẫn có thừa sự tôn trọng.Đây không giống như chuyện mà một cấp trên có thể làm ra.Cô lên tiếng: “Tôi rất bất ngờ khi anh có thể thảo luận những thứ này với tôi đấy.”Lần đầu tiên Lục Hạo Nam bắt gặp ấn tượng của mình trong cô.Anh đẩy sợi tóc rơi trên mu bàn tay của cô ra, sợi tóc ấy như một làn khói mỏng rất nhanh đã không còn bóng dáng: “Em có cho rằng chủ nghĩa Mác-lê-nin là chính xác không?”Điều này hiển nhiên là không thể nào rồi: “Sao lại hỏi vậy?”Anh nghiêm túc nói: “Chính trị cũng không vô đạo đức.”Nghe vậy, cô ừ một tiếng rồi im lặng nhìn anh, cảm thấy hình như có thứ gì đó khang khác.Lục Hạo Nam liếc nhìn thời gian, thấy vừa đúng sáu giờ liền nói với cô: “Đi thôi.”❄Editor: Chương này có liên quan đến chính trị, truyện chỉ hư cấu ,để giải trí là chính nên mong mọi người đừng quá đặt nặng vấn đề.Những câu trích dẫn trong sách mình đều lấy từ câu gốc, nếu muốn tìm hiểu sâu hơn mọi người có thể tìm theo những tên mà mình đã chú thích.