Chương 7: Đồ Hổ giấy
Thành ngữ "Cừu vào miệng cọp" này, muộn nhất là ở tiểu học đã biết đến, nhìn thoáng qua không cần động não cũng có thể hiểu được ý nghĩa.
Khâu Dạng vốn dĩ đoán là "Nhào vào trong ngực", nhưng không ngờ nó lại khác xa với những gì Thẩm Nịnh Nhược nói.
Nếu nói như vậy...
"Tôi là cừu sao?" Khâu Dạng mở to mắt, không nhịn được mà hỏi.
Thẩm Nịnh Nhược bỗng chốc cười: "Không lẽ là tôi sao?"
Vừa nói, cô vừa búng nhẹ vào dái tai của Khâu Dạng, như thể cảm thấy chơi rất vui, lại búng một lần nữa.
Khâu Dạng không tiếp tục về chủ đề thành ngữ nữa, nhưng nàng có chút bối rối khi bị Thẩm Nịnh Nhược chơi đùa: "Cô làm cái gì vậy?"
Thẩm Nịnh Nhược phản ứng lại, lúc này mới dừng động tác này. Quá gây nghiện rồi.
"Tai cô chơi rất vui." Thẩm Nịnh Nhược hạ giọng nói, nói lời thật lòng mình.
Khâu Dạng: "......"
Nhưng theo cách này, sự căng thẳng của Khâu Dạng đã giảm bớt, và đôi tay đặt trên đầu gối của nàng cuối cùng cũng thả lỏng ra một chút, không có xu hướng gần bóp nát đầu gối của nàng nữa.
Không khí như đọng lại, bầu không khí dần giảm nhiệt độ.
Cái gọi là "Bắt đầu" giống như còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc.
Khâu Dạng tim đập cùng hô hấp dần khôi phục tới tần suất bình thường.
Điều phá vỡ sự bối rối là dạ dày của Khâu Dạng đột ngột vang lên hai tiếng trong không gian yên tĩnh này.
Thẩm Nịnh Nhược mở miệng, âm cuối vẫn có chút cao giọng: "Còn nói là không đói?"
"Bụng đói, không phải tôi đói." Khâu Dạng vẫn là nói như vậy, "Tôi không đói."
Thẩm Nịnh Nhược nhíu mày, cô lại giơ tay lên, nhưng lần này cô véo mặt Khâu Dạng, khiến Khâu Dạng quay đầu lại nhìn cô.
Động tác này có chút bá đạo, cũng rất thân mật, Thẩm Nịnh Nhược ý thức được điều này.
Cô nhìn thấy sự bối rối trên khuôn mặt Khâu Dạng qua ánh đèn mờ ảo.
Khâu Dạng bị cô nhéo như vậy, miệng tự động liền bĩu ra.
Ngay cả khi không có ánh sáng hoàn hảo, cô vẫn có thể nhìn thấy làn da căng bóng trên mặt.
Yết hầu Thẩm Nịnh Nhược lại giật giật, ánh mắt cùng Khâu Dạng đối thượng, lúc này mới mở miệng hỏi: "Vậy thứ tôi nhéo là mặt của cô, không phải cô sao?"
Đây là lời nói phản bác những gì Khâu Dạng vừa nói.
Thẩm Nịnh Nhược lực độ không lớn, sẽ không làm người ta cảm thấy khó chịu, nhưng Khâu Dạng có chút không quen.
Ngay khi Khâu Dạng đang nghĩ câu trả lời thì có tiếng gõ cửa.
Thẩm Nịnh Nhược buông nàng ra, nhìn về phía cửa.
Giọng Triệu Minh Phân ở bên ngoài vang lên: "Tiểu Thẩm, cháu ngủ rồi sao?"
Thẩm Nịnh Nhược đứng dậy đi đến mở cửa: "Chưa ạ, dì Phân có chuyện gì sao?"
"Tiểu Khâu đã ngủ rồi sao?" Triệu Minh Phân bộ dạng có chút lo lắng, "Dì có gửi tin nhắn cho con bé nhưng không thấy phản hồi, vừa mới gõ cửa phòng cũng không nghe tiếng, buổi tối cũng không thấy con bé ra ngoài."
Thẩm Nịnh Nhược thần thái tự nhiên, cô cười hỏi lại: "Dì Phân, cháu với cô ấy không thân, làm sao cháu biết cô ấy ở đâu được?"
Cô chặn ánh mắt Triệu Minh Phân nhìn vào trong phòng, lại tiếp tục nói: "Cũng có khả năng là cô ấy ngủ rồi, không cần lo lắng."
"Haizz, được rồi."
"Cháu cũng nghỉ ngơi sớm đi, Tiểu Thẩm."
"Ngủ ngon." Thẩm Nịnh Nhược vẫn mỉm cười, chờ Triệu Minh Phân rời khỏi trước cửa phòng mình, cô mới đóng cửa lại, ngăn cách ánh sáng bên ngoài hành lang.
Khâu Dạng vẫn còn ngồi trên sofa, trong tay nàng cầm cái trống bỏi, chỉ là không chơi, gần như chỉ cầm thôi.
Thẩm Nịnh Nhược không lập tức trở lại, cô đứng ở tủ lạnh nhỏ trước mặt, mở cánh cửa tủ lạnh ra, từ bên trong lấy ra bánh mì, sữa bò và trái cây.
Cánh cửa tủ lạnh kia đóng lại trong nháy mắt, cô mới nói với Khâu Dạng: "Cô ăn chút đồ ăn đi."
Cô nói liền tìm lấy cái cớ: "Tôi sợ buổi tối thể lực của cô không đủ."
Buổi chiều lúc gọi cơm hộp cô tiện tay mua thêm những món này, vốn là định sáng mai ăn bởi vì cô có thói quen ăn sáng.
Khâu Dạng: "...... Ồ."
Vừa rồi bụng nàng lại biểu tình nên nàng cũng không từ chối "sự quan tâm" của Thẩm Ninh Nhược.
Thẩm Nịnh Nhược đều đặt đồ ăn ở trên bàn, đi đến tủ với chiếc ba lô treo trên đó.
Cô mở khóa cặp sách và từ bên trong lấy chiếc máy chiếu mà cô mang theo.
"Cô ăn của cô đi, tôi đi chiếu phim." Thẩm Nịnh Nhược lại lấy ra điều khiển từ xa, liền ngồi bên cạnh Khâu Dạng.
Khâu Dạng nuốt xuống miếng bánh mì trong miệng, nhìn cô có đầy đủ hết trang bị, có chút nghi hoặc: "Cô đi ra ngoài còn mang theo máy chiếu sao?"
Thẩm Nịnh Nhược mở máy chiếu, quay đầu nhìn nàng một cái: "Thì sao? Rất kỳ lạ sao?"
"Không." Khâu Dạng lại cắn một miếng bánh mì.
Vừa đúng lúc phòng không có TV, sofa đối diện tường trắng tinh sạch sẽ, lấy tới chiếu hình càng thích hợp.
Thẩm Nịnh Nhược kết nối máy chiếu với wi-fi và điều chỉnh kích thước của bề mặt chiếu, cô mở khóa điện thoại của mình mà không do dự click vào một bộ phim mà cô chưa xem.
Đây là một bộ phim kinh dị, có điểm đánh giá cao và danh tiếng tốt khi mới phát hành.
Lúc trước Khâu Dạng cũng đã xem phim này ở rạp chiếu phim.
Chiếc đèn chùm dọc cũng đã bị Thẩm Nịnh Nhược tắt đi, hiện tại toàn bộ ánh sáng trong phòng đều từ chính hình ảnh máy chiếu.
Khâu Dạng bỏ một tép quýt vào miệng, cảm thấy hơi thái quá, nhưng nàng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra theo chiều hướng này.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nghiêng đầu nhìn Thẩm Ninh Nhược
Nhưng vẫn không thể nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt ưu việt của Thẩm Nịnh Nhược.
Đẹp đến nguy hiểm.
Khâu Dạng hai giây liền thu hồi ánh mắt, nàng rõ ràng muốn tránh xa Thẩm Nịnh Nhược, nhưng bây giờ hai người họ đang ngồi trên cùng một chiếc ghế sofa.
Còn không phải vấn đề của Thẩm Nịnh Nhược, mà là nàng chính mình chủ động "dâng" mình lên.
Khâu Dạng nhắm mắt và nhướng lông mày.
Cũng chính là lúc này, hình ảnh hung thủ trong bộ phim đột ngột xuất hiện, khiến Thẩm Nịnh Nhược có chút hoảng sợ, cô theo bản năng mà bắt lấy đồ vật bên cạnh, muốn cho bản thân có chút cảm giác an toàn.
Nhưng bắt lấy được là tay của Khâu Dạng.
Khâu Dạng càng hết chỗ nói: "Cô sợ như thế mà vẫn xem?"
Hơn nữa không biết Thẩm Nịnh Nhược là cố ý hay vô tình, nàng rũ mắt nhìn thấy chỗ bị Thẩm Nịnh Nhược nắm lấy.
"Không thể à?" Thẩm Nịnh Nhược nhắm mắt lại, cũng đem tay chính mình buông ra, hỏi lại ngữ khí có chút cố chấp.
Khâu Dạng: "Có thể."
Nàng không ăn nhiều, cũng đã cảm thấy no rồi, mặc kệ Thẩm Nịnh Nhược, liền đứng lên đi vào phòng tắm, dùng bàn chải đánh răng một lần để loại bỏ thức ăn thừa trong miệng.
Chờ khi ra khỏi phòng tắm, nàng thấy bộ phim đã đến đoạn khủng bố đầu tiên, Thẩm Nịnh Nhược trông càng sợ hãi hơn, khuôn mặt của cô hướng về phía màn hình, nhưng cô lại nhắm chặt mắt.
Khóe miệng Khâu Dạng có chút cong lên nhưng nàng nhanh chóng kìm nén lại.
Lúc trước nàng và Đào Tư Nhàn đã cùng nhau xem bộ phim này, nhưng hai người đều đối với cảnh tượng khủng bố này không có cảm giác gì, và họ xem nó tương đối bình tĩnh.
Lại nghĩ đến Đào Tư Nhàn, Khâu Dạng mím môi.
Nhạc nền của phim hơi u ám, nghe có chút rùng rợn, Thẩm Ninh Nhược vẫn không có ý định mở mắt nữa.
Khâu Dạng trở lại chỗ ngồi xuống, hai giây nhìn bộ phim, mới nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: "Đã qua rồi."
Thẩm Nịnh Nhược nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới chịu mở mắt ra.
"Đã sợ hãi như vậy mà vẫn kiên trì xem?" Khâu Dạng cố hết sức để không phát ra vẻ giễu cợt.
Thẩm Nịnh Nhược bình tĩnh trở lại: "Cô không hiểu."
"Ừm, là tôi không hiểu."
"Tôi không có sợ hãi."
Thẩm Nịnh Nhược hừ nhẹ một tiếng, không phản ứng gì cả, nghiêm túc xem phim.
Khâu Dạng không nghịch điện thoại nữa, cũng đưa mắt nhìn lên, tình tiết của bộ phim này bị đảo ngược rất nhiều, lần đầu tiên xem, nàng đã kinh ngạc mấy lần nên Khâu Dạng có ấn tượng sâu sắc.
Không bao lâu, liền đến đoạn khủng bố thứ hai.
Khâu Dạng hơi nhìn về phía Thẩm Nịnh Nhược, liền thấy Thẩm Nịnh Nhược một chút ý thức cũng không có.
Hơn nữa cảnh khủng bố này đến rất đột ngột, Khâu Dạng suy nghĩ vài giây, khi sắp đến đoạn đấy nàng liền giơ tay lên, nhẹ nhàng che mắt Thẩm Ninh Nhược, chắn tầm nhìn của Thẩm Ninh Nhược.
Giây tiếp theo, nhân vật trong phim hét lên.
Khâu Dạng bởi vì cái động tác này mà dựa vào Thẩm Ninh Nhược gần hơn một chút, nàng nhẹ giọng nói: "Cô sẽ sợ."
Thẩm Nịnh Nhược khó khăn mà nuốt nước miếng, tiếng la hét trong phim vẫn tiếp tục, và nhạc phim thậm chí còn kinh khủng hơn.
Nhắm mắt làm ngơ, chính là ý này.
"Cảm ơn." Thẩm Nịnh Nhược mở miệng thở dốc.
Cô xem phim kinh dị chính là như vậy, nếu có cảnh nào đáng sợ, cô sẽ không ép mình xem, cũng không cảm thấy mình bỏ lỡ bất kỳ cốt truyện nào, ngược lại, cô sẽ gặp ác mộng sau khi xem chúng.
Trước đây, cô xem phim vì chán, nhưng lần này cô muốn chuyển hướng sự chú ý của mình.
Cô không quen ở chung một chỗ với Khâu Dạng như thế này.
Hoặc là có thể nói ngược lại.
Cô không ngờ Khâu Dạng lại chọn phương pháp "cực đoan" như vậy để dịch chuyển trọng tâm.
Nhưng Thẩm Nịnh Nhược cũng không có kinh nghiệm, những động tác rất tự nhiên mà cô dùng với Khâu Dạng thực ra đều đã trải qua sử dụng đầu óc tính toán một phen mới dám hành động.
Khâu Dạng không biết Thẩm Nịnh Nhược suy nghĩ cái gì.
Nàng còn chưa kịp buông bàn tay đang bịt mắt của Thẩm Nịnh Nhược ra, ánh mắt của nàng đã rơi vào môi Thẩm Nịnh Nhược.
Thẩm Nịnh Nhược có dáng môi rất đẹp, khi cô không cười trông hơi mỉm cười, nhưng bây giờ cô có thể hơi lo lắng, đôi môi mím lại.
"Khâu Dạng." Thẩm Nịnh Nhược kêu nàng một tiếng, "Đoạn đó đã qua chưa?"
Khâu Dạng nhẹ giọng đáp: "Qua rồi."
Thẩm Nịnh Nhược thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn giơ tay gỡ tay Khâu Dạng ra, nhưng giây tiếp theo, Khâu Dạng đã đặt lòng bàn tay hoàn toàn lên mắt Thẩm Nịnh Nhược.
Bây giờ thân thể Thẩm Nịnh Nhược cứng đờ.
"Tôi không cảm thấy tôi là cừu." Giọng nói Khâu Dạng dừng lại, "Cô đã chuẩn bị xong chưa? Còn muốn xem thêm một lát không?"
"......" Thẩm Nịnh Nhược biết chính mình bị nhìn thấu.
"Đồ hổ giấy." Khâu Dạng cười nhẹ.
Nói xong, nàng nghiêng người hôn lên môi Thẩm Ninh Nhược một cách chuẩn xác, đồng thời đưa tay xuống đặt lên vai Thẩm Ninh Nhược.
Bắt đầu rồi.
- -----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm đại tổng giám:??
Khâu Dạng vốn dĩ đoán là "Nhào vào trong ngực", nhưng không ngờ nó lại khác xa với những gì Thẩm Nịnh Nhược nói.
Nếu nói như vậy...
"Tôi là cừu sao?" Khâu Dạng mở to mắt, không nhịn được mà hỏi.
Thẩm Nịnh Nhược bỗng chốc cười: "Không lẽ là tôi sao?"
Vừa nói, cô vừa búng nhẹ vào dái tai của Khâu Dạng, như thể cảm thấy chơi rất vui, lại búng một lần nữa.
Khâu Dạng không tiếp tục về chủ đề thành ngữ nữa, nhưng nàng có chút bối rối khi bị Thẩm Nịnh Nhược chơi đùa: "Cô làm cái gì vậy?"
Thẩm Nịnh Nhược phản ứng lại, lúc này mới dừng động tác này. Quá gây nghiện rồi.
"Tai cô chơi rất vui." Thẩm Nịnh Nhược hạ giọng nói, nói lời thật lòng mình.
Khâu Dạng: "......"
Nhưng theo cách này, sự căng thẳng của Khâu Dạng đã giảm bớt, và đôi tay đặt trên đầu gối của nàng cuối cùng cũng thả lỏng ra một chút, không có xu hướng gần bóp nát đầu gối của nàng nữa.
Không khí như đọng lại, bầu không khí dần giảm nhiệt độ.
Cái gọi là "Bắt đầu" giống như còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc.
Khâu Dạng tim đập cùng hô hấp dần khôi phục tới tần suất bình thường.
Điều phá vỡ sự bối rối là dạ dày của Khâu Dạng đột ngột vang lên hai tiếng trong không gian yên tĩnh này.
Thẩm Nịnh Nhược mở miệng, âm cuối vẫn có chút cao giọng: "Còn nói là không đói?"
"Bụng đói, không phải tôi đói." Khâu Dạng vẫn là nói như vậy, "Tôi không đói."
Thẩm Nịnh Nhược nhíu mày, cô lại giơ tay lên, nhưng lần này cô véo mặt Khâu Dạng, khiến Khâu Dạng quay đầu lại nhìn cô.
Động tác này có chút bá đạo, cũng rất thân mật, Thẩm Nịnh Nhược ý thức được điều này.
Cô nhìn thấy sự bối rối trên khuôn mặt Khâu Dạng qua ánh đèn mờ ảo.
Khâu Dạng bị cô nhéo như vậy, miệng tự động liền bĩu ra.
Ngay cả khi không có ánh sáng hoàn hảo, cô vẫn có thể nhìn thấy làn da căng bóng trên mặt.
Yết hầu Thẩm Nịnh Nhược lại giật giật, ánh mắt cùng Khâu Dạng đối thượng, lúc này mới mở miệng hỏi: "Vậy thứ tôi nhéo là mặt của cô, không phải cô sao?"
Đây là lời nói phản bác những gì Khâu Dạng vừa nói.
Thẩm Nịnh Nhược lực độ không lớn, sẽ không làm người ta cảm thấy khó chịu, nhưng Khâu Dạng có chút không quen.
Ngay khi Khâu Dạng đang nghĩ câu trả lời thì có tiếng gõ cửa.
Thẩm Nịnh Nhược buông nàng ra, nhìn về phía cửa.
Giọng Triệu Minh Phân ở bên ngoài vang lên: "Tiểu Thẩm, cháu ngủ rồi sao?"
Thẩm Nịnh Nhược đứng dậy đi đến mở cửa: "Chưa ạ, dì Phân có chuyện gì sao?"
"Tiểu Khâu đã ngủ rồi sao?" Triệu Minh Phân bộ dạng có chút lo lắng, "Dì có gửi tin nhắn cho con bé nhưng không thấy phản hồi, vừa mới gõ cửa phòng cũng không nghe tiếng, buổi tối cũng không thấy con bé ra ngoài."
Thẩm Nịnh Nhược thần thái tự nhiên, cô cười hỏi lại: "Dì Phân, cháu với cô ấy không thân, làm sao cháu biết cô ấy ở đâu được?"
Cô chặn ánh mắt Triệu Minh Phân nhìn vào trong phòng, lại tiếp tục nói: "Cũng có khả năng là cô ấy ngủ rồi, không cần lo lắng."
"Haizz, được rồi."
"Cháu cũng nghỉ ngơi sớm đi, Tiểu Thẩm."
"Ngủ ngon." Thẩm Nịnh Nhược vẫn mỉm cười, chờ Triệu Minh Phân rời khỏi trước cửa phòng mình, cô mới đóng cửa lại, ngăn cách ánh sáng bên ngoài hành lang.
Khâu Dạng vẫn còn ngồi trên sofa, trong tay nàng cầm cái trống bỏi, chỉ là không chơi, gần như chỉ cầm thôi.
Thẩm Nịnh Nhược không lập tức trở lại, cô đứng ở tủ lạnh nhỏ trước mặt, mở cánh cửa tủ lạnh ra, từ bên trong lấy ra bánh mì, sữa bò và trái cây.
Cánh cửa tủ lạnh kia đóng lại trong nháy mắt, cô mới nói với Khâu Dạng: "Cô ăn chút đồ ăn đi."
Cô nói liền tìm lấy cái cớ: "Tôi sợ buổi tối thể lực của cô không đủ."
Buổi chiều lúc gọi cơm hộp cô tiện tay mua thêm những món này, vốn là định sáng mai ăn bởi vì cô có thói quen ăn sáng.
Khâu Dạng: "...... Ồ."
Vừa rồi bụng nàng lại biểu tình nên nàng cũng không từ chối "sự quan tâm" của Thẩm Ninh Nhược.
Thẩm Nịnh Nhược đều đặt đồ ăn ở trên bàn, đi đến tủ với chiếc ba lô treo trên đó.
Cô mở khóa cặp sách và từ bên trong lấy chiếc máy chiếu mà cô mang theo.
"Cô ăn của cô đi, tôi đi chiếu phim." Thẩm Nịnh Nhược lại lấy ra điều khiển từ xa, liền ngồi bên cạnh Khâu Dạng.
Khâu Dạng nuốt xuống miếng bánh mì trong miệng, nhìn cô có đầy đủ hết trang bị, có chút nghi hoặc: "Cô đi ra ngoài còn mang theo máy chiếu sao?"
Thẩm Nịnh Nhược mở máy chiếu, quay đầu nhìn nàng một cái: "Thì sao? Rất kỳ lạ sao?"
"Không." Khâu Dạng lại cắn một miếng bánh mì.
Vừa đúng lúc phòng không có TV, sofa đối diện tường trắng tinh sạch sẽ, lấy tới chiếu hình càng thích hợp.
Thẩm Nịnh Nhược kết nối máy chiếu với wi-fi và điều chỉnh kích thước của bề mặt chiếu, cô mở khóa điện thoại của mình mà không do dự click vào một bộ phim mà cô chưa xem.
Đây là một bộ phim kinh dị, có điểm đánh giá cao và danh tiếng tốt khi mới phát hành.
Lúc trước Khâu Dạng cũng đã xem phim này ở rạp chiếu phim.
Chiếc đèn chùm dọc cũng đã bị Thẩm Nịnh Nhược tắt đi, hiện tại toàn bộ ánh sáng trong phòng đều từ chính hình ảnh máy chiếu.
Khâu Dạng bỏ một tép quýt vào miệng, cảm thấy hơi thái quá, nhưng nàng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra theo chiều hướng này.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nghiêng đầu nhìn Thẩm Ninh Nhược
Nhưng vẫn không thể nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt ưu việt của Thẩm Nịnh Nhược.
Đẹp đến nguy hiểm.
Khâu Dạng hai giây liền thu hồi ánh mắt, nàng rõ ràng muốn tránh xa Thẩm Nịnh Nhược, nhưng bây giờ hai người họ đang ngồi trên cùng một chiếc ghế sofa.
Còn không phải vấn đề của Thẩm Nịnh Nhược, mà là nàng chính mình chủ động "dâng" mình lên.
Khâu Dạng nhắm mắt và nhướng lông mày.
Cũng chính là lúc này, hình ảnh hung thủ trong bộ phim đột ngột xuất hiện, khiến Thẩm Nịnh Nhược có chút hoảng sợ, cô theo bản năng mà bắt lấy đồ vật bên cạnh, muốn cho bản thân có chút cảm giác an toàn.
Nhưng bắt lấy được là tay của Khâu Dạng.
Khâu Dạng càng hết chỗ nói: "Cô sợ như thế mà vẫn xem?"
Hơn nữa không biết Thẩm Nịnh Nhược là cố ý hay vô tình, nàng rũ mắt nhìn thấy chỗ bị Thẩm Nịnh Nhược nắm lấy.
"Không thể à?" Thẩm Nịnh Nhược nhắm mắt lại, cũng đem tay chính mình buông ra, hỏi lại ngữ khí có chút cố chấp.
Khâu Dạng: "Có thể."
Nàng không ăn nhiều, cũng đã cảm thấy no rồi, mặc kệ Thẩm Nịnh Nhược, liền đứng lên đi vào phòng tắm, dùng bàn chải đánh răng một lần để loại bỏ thức ăn thừa trong miệng.
Chờ khi ra khỏi phòng tắm, nàng thấy bộ phim đã đến đoạn khủng bố đầu tiên, Thẩm Nịnh Nhược trông càng sợ hãi hơn, khuôn mặt của cô hướng về phía màn hình, nhưng cô lại nhắm chặt mắt.
Khóe miệng Khâu Dạng có chút cong lên nhưng nàng nhanh chóng kìm nén lại.
Lúc trước nàng và Đào Tư Nhàn đã cùng nhau xem bộ phim này, nhưng hai người đều đối với cảnh tượng khủng bố này không có cảm giác gì, và họ xem nó tương đối bình tĩnh.
Lại nghĩ đến Đào Tư Nhàn, Khâu Dạng mím môi.
Nhạc nền của phim hơi u ám, nghe có chút rùng rợn, Thẩm Ninh Nhược vẫn không có ý định mở mắt nữa.
Khâu Dạng trở lại chỗ ngồi xuống, hai giây nhìn bộ phim, mới nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: "Đã qua rồi."
Thẩm Nịnh Nhược nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới chịu mở mắt ra.
"Đã sợ hãi như vậy mà vẫn kiên trì xem?" Khâu Dạng cố hết sức để không phát ra vẻ giễu cợt.
Thẩm Nịnh Nhược bình tĩnh trở lại: "Cô không hiểu."
"Ừm, là tôi không hiểu."
"Tôi không có sợ hãi."
Thẩm Nịnh Nhược hừ nhẹ một tiếng, không phản ứng gì cả, nghiêm túc xem phim.
Khâu Dạng không nghịch điện thoại nữa, cũng đưa mắt nhìn lên, tình tiết của bộ phim này bị đảo ngược rất nhiều, lần đầu tiên xem, nàng đã kinh ngạc mấy lần nên Khâu Dạng có ấn tượng sâu sắc.
Không bao lâu, liền đến đoạn khủng bố thứ hai.
Khâu Dạng hơi nhìn về phía Thẩm Nịnh Nhược, liền thấy Thẩm Nịnh Nhược một chút ý thức cũng không có.
Hơn nữa cảnh khủng bố này đến rất đột ngột, Khâu Dạng suy nghĩ vài giây, khi sắp đến đoạn đấy nàng liền giơ tay lên, nhẹ nhàng che mắt Thẩm Ninh Nhược, chắn tầm nhìn của Thẩm Ninh Nhược.
Giây tiếp theo, nhân vật trong phim hét lên.
Khâu Dạng bởi vì cái động tác này mà dựa vào Thẩm Ninh Nhược gần hơn một chút, nàng nhẹ giọng nói: "Cô sẽ sợ."
Thẩm Nịnh Nhược khó khăn mà nuốt nước miếng, tiếng la hét trong phim vẫn tiếp tục, và nhạc phim thậm chí còn kinh khủng hơn.
Nhắm mắt làm ngơ, chính là ý này.
"Cảm ơn." Thẩm Nịnh Nhược mở miệng thở dốc.
Cô xem phim kinh dị chính là như vậy, nếu có cảnh nào đáng sợ, cô sẽ không ép mình xem, cũng không cảm thấy mình bỏ lỡ bất kỳ cốt truyện nào, ngược lại, cô sẽ gặp ác mộng sau khi xem chúng.
Trước đây, cô xem phim vì chán, nhưng lần này cô muốn chuyển hướng sự chú ý của mình.
Cô không quen ở chung một chỗ với Khâu Dạng như thế này.
Hoặc là có thể nói ngược lại.
Cô không ngờ Khâu Dạng lại chọn phương pháp "cực đoan" như vậy để dịch chuyển trọng tâm.
Nhưng Thẩm Nịnh Nhược cũng không có kinh nghiệm, những động tác rất tự nhiên mà cô dùng với Khâu Dạng thực ra đều đã trải qua sử dụng đầu óc tính toán một phen mới dám hành động.
Khâu Dạng không biết Thẩm Nịnh Nhược suy nghĩ cái gì.
Nàng còn chưa kịp buông bàn tay đang bịt mắt của Thẩm Nịnh Nhược ra, ánh mắt của nàng đã rơi vào môi Thẩm Nịnh Nhược.
Thẩm Nịnh Nhược có dáng môi rất đẹp, khi cô không cười trông hơi mỉm cười, nhưng bây giờ cô có thể hơi lo lắng, đôi môi mím lại.
"Khâu Dạng." Thẩm Nịnh Nhược kêu nàng một tiếng, "Đoạn đó đã qua chưa?"
Khâu Dạng nhẹ giọng đáp: "Qua rồi."
Thẩm Nịnh Nhược thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn giơ tay gỡ tay Khâu Dạng ra, nhưng giây tiếp theo, Khâu Dạng đã đặt lòng bàn tay hoàn toàn lên mắt Thẩm Nịnh Nhược.
Bây giờ thân thể Thẩm Nịnh Nhược cứng đờ.
"Tôi không cảm thấy tôi là cừu." Giọng nói Khâu Dạng dừng lại, "Cô đã chuẩn bị xong chưa? Còn muốn xem thêm một lát không?"
"......" Thẩm Nịnh Nhược biết chính mình bị nhìn thấu.
"Đồ hổ giấy." Khâu Dạng cười nhẹ.
Nói xong, nàng nghiêng người hôn lên môi Thẩm Ninh Nhược một cách chuẩn xác, đồng thời đưa tay xuống đặt lên vai Thẩm Ninh Nhược.
Bắt đầu rồi.
- -----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm đại tổng giám:??