Chương 46: Muốn để ảnh của em
Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy Diêu Dao nói có lý, như vậy muốn nghiêm túc xác định tâm ý của mình, đường nhỏ không phải dựa vào trí tưởng tượng và suy đoán của bản thân, mà phải tiếp xúc nhiều hơn với người đó, ngặt nỗi chính mình bị bệnh làm nhiễu loạn kế hoạch của cô.
Cô vốn là tính chờ hôm nay cùng Khâu Dạng tiếp xúc nhiều hơn, nhưng lúc cô đang ngủ Khâu Dạng có gửi tin nhắn cho cô, thậm chí khi cô còn mơ mơ màng màng lại gọi điện thoại đến.
Cảm mạo khiến người ta thật yếu ớt, muốn được quan tâm chăm sóc nhiều hơn.
Trước đây Thẩm Nịnh Nhược không tin câu nói này, bởi vì từ nhỏ đến lớn mỗi lần cô bị bệnh đều là chính mình tự lo, cha mẹ cũng mặc kệ chẳng quan tâm đến, đến sau khi trưởng thành rời đi khỏi người lớn, việc cô bị bệnh đều không muốn bị người khác biết.
Buổi sáng hôm nay cùng Diêu Dao nói chuyện đã thấy đau đầu rồi, hiện tại cả người đều cảm thấy không thoải mái, cô cũng không cùng Diêu Dao nói chuyện nữa.
Dù sao cô cũng sẽ ổn thôi, bệnh này cũng sẽ không kéo dài mãi.
Nhưng vào một khắc Khâu Dạng gọi đến, trong đầu cô không còn suy nghĩ nào khác.
Cô rất muốn cho Khâu Dạng biết, rất muốn Khâu Dạng có thể ở đây ngay lúc này, vì thế tiếng ho "Khụ khụ khụ" là thiệt tình thực lòng, mang theo nỗi ủy khuất bất tận bên trong.
Khâu Dạng nghe thấy cô khàn khàn cùng giọng mũi dày đặc, mày nhanh chóng ninh lại, nói không lo lắng là nói dối, Thẩm tổng giám lạnh lùng "Khụ khụ khụ", tình hình này khẳng định không tốt xíu nào, chỉ là Khâu Dạng nghe giọng cô như vậy, khó tránh khỏi cũng có chút kinh ngạc.
Nhưng kinh ngạc ngoài ý muốn, đồng thời nàng còn có chút áy náy.
Thẩm Nịnh Nhược tối hôm qua là vì chờ nàng mà phải chịu lạnh như vậy, trách nhiệm này nàng nhất định phải chịu.
"Chờ em." Khâu Dạng ném xuống hai chữ, trước khi ra cửa còn lấy hòm thuốc của mình, lúc trước Đào Tư Nhàn hay bệnh, nên nàng chuẩn bị rất nhiều dược phẩm ở bên trong.
Cửa nhà Miêu Nghệ bị gõ vang, cô ấy nhìn bộ dạng Khâu Dạng có chút sốt ruột, không khỏi lo lắng: "Dạng Dạng, làm sao vậy?"
"Phiền cậu giúp mình một việc." Khâu Dạng nói, "Mình còn chưa nấu cơm tối cho Bình Tử."
"OK, mình biết, mình hiểu."
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Miêu Nghệ nhìn chằm chằm Khâu Dạng treo hòm thuốc, có chút hoang mang.
"Mình......"
"Mình có một người bị bệnh, mình phải đến thăm cô ấy."
Khâu Dạng có chút không biết định vị quan hệ chính mình cùng Thẩm Nịnh Nhược như thế nào, dứt khoát liền nói "Bạn bè".
Miêu Nghệ thấy vẻ mặt nàng có chút ngượng ngùng, ngữ khí cũng không được tự nhiên, tiếng chuông cảnh báo trong lòng vang lên, lại nhớ tới lúc trước người yêu cũ rác rưởi của Khâu Dạng cũng hay bị bệnh, không khỏi hỏi: "Dạng Dạng, người bạn này không phải là cô ta đó chứ?"
Khâu Dạng vừa thấy vẻ mặt của cô ấy liền biết cô ấy đang suy nghĩ cái gì, vì thế lập tức xua tay phủ nhận: "Đương nhiên không phải!"
"Lần trước mình đã hứa với cậu, nếu còn gặp lại cô ta, mình sẽ hất nước vào mặt cô ta rồi mà."
"Làm sao còn đi gặp cô ta được."
Miêu Nghệ yên tâm, trong đầu hiện ra dáng vẻ của nữ nhân tối hôm qua đứng trước cửa nhà Khâu Dạng, như thể xác nhận là cùng một người, cô ấy nhếch miệng cười cười lại hỏi: "Là người tối hôm qua sao?"
"Ai cơ?" Khâu Dạng ngây ngốc.
"Tối hôm qua mình tan tầm trở về thấy có người đứng ở trước cửa nhà cậu, cô ấy nói là bạn của cậu, mình nói cậu không có ở nhà, không bao lâu cô ấy liền rời đi."
"Sao giờ lại bị cảm mạo rồi?"
"Là cô ấy." Thời gian khẩn cấp, Khâu Dạng quay lại đề tài, "Mình đến chăm sóc cô ấy."
"Được, cậu mau đi đi." Miêu Nghệ gật gật đầu, "Mình sẽ chăm sóc cho Bình Tử."
Khâu Dạng há miệng thở dốc, còn chưa có nói lời cảm ơn, Miêu Nghệ liền mở miệng trước nàng một bước: "Không được nói lời cảm ơn."
Khâu Dạng bật cười: "Được."
Khâu Dạng không có xe, nàng tới trước cửa tiểu khu cửa mua một phần cháo trắng, mới bắt xe taxi, may mà lần trước rời đi có để ý đến địa chỉ nhà Thẩm Nịnh Nhược, nếu không còn phải hỏi Thẩm Nịnh Nhược đang sống ở đâu.
Nàng ngồi trên xe một đường tới thẳng cửa tiểu khu, điền đăng ký thông tin thì bảo an mới cho nàng đi vào.
Khâu Dạng dựa vào ký ức mà đi đến nơi Thẩm Nịnh Nhược ở, trí nhớ nàng không tồi, hết thảy mọi thứ đều nhớ rõ ràng.
Chỉ là tới cửa thì không được, nàng không có thói quen nhìn lén, bởi vậy Thẩm Nịnh Nhược ngày đó nhập mật mã, nàng cũng sẽ không biết.
Nàng không thể không móc di động ra, gọi cho Thẩm Nịnh Nhược hỏi mật mã.
Nàng không muốn Thẩm Nịnh Nhược lê thân thể tới mở cửa cho nàng.
Thẩm Nịnh Nhược rất nhanh liền nghe máy, sau khi nghe thấy Khâu Dạng nói, nhớ mật mã sáu con số, Khâu Dạng một bên nghe một bên nhấn.
Giây tiếp theo, cửa liền mở ra.
Khâu Dạng cúp điện thoại, giữ cửa đẩy về phía trước, nàng hiện tại không có thời gian xem căn nhà giống như khách sạn này, thay dép lê liền đi trong nhà xem tình hình.
Nàng rất lo lắng cho Thẩm Nịnh Nhược, trên đường đến đây trên người còn đổ đầy mồ hôi.
Thẩm Nịnh Nhược trong phòng mở một cái đèn bàn, Khâu Dạng liếc mắt một cái liền thấy Thẩm Nịnh Nhược dựa vào đầu giường.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu, đem mặt bên kia của Thẩm Nịnh Nhược đổ bóng, nhưng từ đối diện đèn bàn mặt bên kia tới xem, là có thể thấy đại khái.
Môi trắng bệch, vẻ mặt tiều tụy, sắc mặt vô cùng tệ.
Khâu Dạng không rõ hiện tại trong lòng cảm giác như thế nào, nàng từng bước một mà đi tới bên Thẩm Nịnh Nhược, còn nhìn thấy Thẩm Nịnh Nhược khóe miệng nhếch lên một chút, đến khi nàng đứng ở trước mặt mình, Thẩm Nịnh Nhược tươi cười rất xán lạn.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười liền tắt lịm, bởi vì cổ họng không thoải mái, Thẩm Nịnh Nhược bắt đầu ho lên.
Khâu Dạng đem hòm thuốc đặt ở một bên, nhẹ nhàng mà vỗ lưng cô.
Hai người không nói gì cả, trong phòng chỉ có tiếng ho khan của Thẩm Nịnh Nhược.
Chờ đến khi ho xong, lại ngẩng đầu lên, mặt đã biến sắc, đỏ lên một tảng lớn.
Khâu Dạng mũi sụt sịt, nàng hiện tại chỉ cảm thấy có chút chua xót, nàng vén tóc Thẩm Nịnh Nhược sang một bên, lại đem lòng bàn tay sờ trán Thẩm Nịnh Nhược rồi mở hòm thuốc ra, lấy ra nhiệt kế từ bên trong: "Chúng ta đo nhiệt độ trước."
Nhiệt kế là loại kẹp vào nách, Thẩm Nịnh Nhược nhìn Khâu Dạng lắc lắc nhiệt kế, lại cẩn thận nhìn biểu cảm trên mặt cô để xác định nhiệt độ trên đó, trong lòng càng thêm ấm áp.
Khâu Dạng lắc nhiệt kế xong, cầm nó nói với Thẩm Nịnh Nhược: "Nhiệt kế có chút lạnh, nhưng chỉ trong nháy mắt thôi."
Thẩm Nịnh Nhược nhìn còn đáng thương hơn so với ngày hôm qua, giọng Khâu Dạng không tự giác mà dịu dàng hơn một chút.
"Được." Thẩm Nịnh Nhược mặc bộ đồ ngủ cài cúc, cô muốn đưa tay lên cởi bỏ hai cúc ở trên cùng.
Nhưng Khâu Dạng không cho cô cơ hội thì tay Khâu Dạng đã nhẹ nhàng mà cởi ra, nàng lại thấy vết dâu tây ở trên người Thẩm Nịnh Nhược mà nàng đã để lại tối hôm qua, chỉ là hiện tại không có một chút suy nghĩ dư thừa nào, Khâu Dạng đem nhiệt kế kẹp vào nách Thẩm Nịnh Nhược.
Nhiệt kế thật sự rất lạnh, thân thể Thẩm Nịnh Nhược nóng lên, càng tăng thêm đối lập với nhiệt kế.
Nhưng Thẩm Nịnh Nhược không biểu hiện ra ngoài, vẻ mặt cô cũng không thay đổi, hơn nữa còn cười cười, giống như đang tranh công trạng vậy: "Chị đã đem ảnh bỏ vào khung ảnh rồi."
Cô hỏi: "Em đi vào có thấy không?"
Khâu Dạng thấy ngay phía sau trên bàn sách.
Chỉ là hiện tại nàng không có dư thừa tâm tư để chú ý những thứ khác, nhưng Thẩm Nịnh Nhược hỏi như vậy, nàng cũng liền gật gật đầu: "Thấy."
Cũng không đợi Thẩm Nịnh Nhược nói, nàng lại hỏi: "Ấm đun nước ở đâu?"
"Không có."
"Chỉ có máy lọc nước."
Thẩm Nịnh Nhược trả lời xong câu hỏi, lại bắt đầu ho khan, Khâu Dạng vỗ vỗ lưng cô: "Em đi ra ngoài rót nước cho chị."
Thẩm Nịnh Nhược nhìn Khâu Dạng, muốn há mồm nói chuyện, nhưng Khâu Dạng lại đặt lòng bàn tay lên miệng cô, khó được cứng rắn lên: "Chị đừng nói nữa."
"Gật đầu hoặc lắc đầu, hoặc là gõ chữ cho em cũng được."
Thẩm Nịnh Nhược chớp chớp mắt, Khâu Dạng dừng một chút, tiếp tục bổ sung một câu: "Nghe quá thảm rồi."
"......" Thẩm Nịnh Nhược gật đầu.
Khâu Dạng buông tay ra, đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, mới tìm cái ly lấy nước cho Thẩm Nịnh Nhược.
Nàng pha với nước ấm, sẽ không quá nóng cũng không quá lạnh, nàng bưng ly nước vào phòng ngủ, đặt ở một bên bàn nhỏ cạnh giường, từ hòm thuốc lấy ra thuốc trị viêm họng.
Mở nắp hộp cháo mới mang đến, bởi vì đã qua hơn nửa tiếng đồng hồ, độ ấm cũng vừa vặn.
Khâu Dạng không cần đoán cũng biết Thẩm Nịnh Nhược chưa ăn gì, thể trạng như vậy uống thuốc thật không tốt, vì thế nàng đem cái muỗng bỏ vào phần cháo: "Ăn cháo trước đi rồi còn uống thuốc."
Nàng nói cái gì thì Thẩm Nịnh Nhược nghe cái đấy, gật gật đầu.
Khâu Dạng cũng không nói nữa, liền múc một muỗng cháo đưa tới miệng Thẩm Nịnh Nhược: "Em đút cho chị."
"Không có khẩu vị thì không cần ăn nhiều, ăn lót dạ xíu thôi cũng được."
Thẩm Nịnh Nhược ngậm lấy cái muỗng, nuốt một muỗng cháo này vào.
Nhưng cô thật sự không có khẩu vị, không ăn bao nhiêu cô liền lắc đầu, Khâu Dạng cũng không miễn cưỡng, sau đó mang thuốc viêm họng lại đây.
Thuốc này nhìn là biết rất đắng, Thẩm Nịnh Nhược nghẹt mũi nghe không thấy vị, nhưng cô vẫn có chút rụt rè.
"Không thích uống thuốc sao?" Khâu Dạng nhớ tới Thẩm Nịnh Nhược tối hôm qua có nói lúc trước bởi vì bị mèo cắn nên có bóng ma tâm lý, liền hỏi một câu.
Thẩm Nịnh Nhược gật đầu.
Khâu Dạng hơi hơi mỉm cười: "Nhưng hết cách rồi."
Nói liền đưa thuốc và nước qua cho cô: "Ngoan ngoãn uống đi nha."
Thẩm Nịnh Nhược lông mi rũ rũ, cô lo lắng mà nuốt nước bọt, nhưng cái động tác này làm cổ họng cô rất đau.
Thuốc là cần thiết phải uống, cô có muốn trốn cũng không thoát được.
"Há miệng."
Thẩm Nịnh Nhược há miệng, Khâu Dạng liền bỏ thuốc vào trong miệng cô, nước cũng uống xuống một ngụm.
Chờ uống xong thuốc này, cũng không sai biệt lắm đến thời gian lấy nhiệt kế, Khâu Dạng lấy ra nhìn xem, lông mày không khỏi nhíu lại: "38.5 độ."
"Uống thuốc hạ sốt trước."
Thẩm Nịnh Nhược lại nhẹ gật đầu, Khâu Dạng cảm thấy cô giống một con cún, điều này làm cho Khâu Dạng cầm lòng không được mà nâng tay lên xoa đầu cô: "Uống thuốc rồi ngủ một giấc, rất mau sẽ khoẻ lại thôi."
Thẩm Nịnh Nhược giương mắt nhìn thần sắc nhu hoà của nàng, đôi mắt cong cong, lấy di động gõ chữ: 【 Chị là tiểu cẩu cẩu sao? 】
"Không phải."
"Chị là đại cẩu cẩu."
Khâu Dạng nói xong cười cười, lấy thuốc hạ sốt cho Thẩm Nịnh Nhược, chờ lần nữa lại đặt ly nước ở một bên, Khâu Dạng liền nói: "Nằm xuống ngủ đi."
"Chờ chị ngủ một giấc sẽ hết mệt ngay."
【 Nhưng chị đã ngủ từ trưa đến giờ rồi. 】 Thẩm Nịnh Nhược lại gõ chữ.
Khâu Dạng nhìn dòng chữ này nhíu nhíu mi: "Buổi sáng chị có phải đã thấy không thoải mái rồi đúng không?"
Thẩm Nịnh Nhược nhẹ nhàng gật đầu, bắt đầu chột dạ lên.
Bởi vì cô không nói cho Khâu Dạng biết.
Khâu Dạng cũng không có tức giận, càng thêm bất đắc dĩ, tối hôm qua Thẩm Nịnh Nhược đợi nàng lâu như vậy, vốn đang ôm suy nghĩ may mắn cho rằng cô không cảm mạo, không nghĩ tới bệnh mới đấy đã nặng như vậy.
Nàng nhẹ giọng thở dài, xoay người nhìn về phía bức ảnh trên bàn sách.
Bốn cái khung ảnh được đặt ở cùng nhau, Khâu Dạng cảm thấy có chút buồn cười, nàng cầm một cái lại đây, đặt ở cái bàn nhỏ bên cạnh Thẩm Nịnh Nhược: "Đặt một tấm ở đây."
Thẩm Nịnh Nhược nhìn nàng không nói chuyện, Khâu Dạng nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy? Đặt ở đây không phải khá tốt sao?"
Thẩm Nịnh Nhược gõ chữ: 【 Muốn để ảnh của em cơ. 】
Cô vốn là tính chờ hôm nay cùng Khâu Dạng tiếp xúc nhiều hơn, nhưng lúc cô đang ngủ Khâu Dạng có gửi tin nhắn cho cô, thậm chí khi cô còn mơ mơ màng màng lại gọi điện thoại đến.
Cảm mạo khiến người ta thật yếu ớt, muốn được quan tâm chăm sóc nhiều hơn.
Trước đây Thẩm Nịnh Nhược không tin câu nói này, bởi vì từ nhỏ đến lớn mỗi lần cô bị bệnh đều là chính mình tự lo, cha mẹ cũng mặc kệ chẳng quan tâm đến, đến sau khi trưởng thành rời đi khỏi người lớn, việc cô bị bệnh đều không muốn bị người khác biết.
Buổi sáng hôm nay cùng Diêu Dao nói chuyện đã thấy đau đầu rồi, hiện tại cả người đều cảm thấy không thoải mái, cô cũng không cùng Diêu Dao nói chuyện nữa.
Dù sao cô cũng sẽ ổn thôi, bệnh này cũng sẽ không kéo dài mãi.
Nhưng vào một khắc Khâu Dạng gọi đến, trong đầu cô không còn suy nghĩ nào khác.
Cô rất muốn cho Khâu Dạng biết, rất muốn Khâu Dạng có thể ở đây ngay lúc này, vì thế tiếng ho "Khụ khụ khụ" là thiệt tình thực lòng, mang theo nỗi ủy khuất bất tận bên trong.
Khâu Dạng nghe thấy cô khàn khàn cùng giọng mũi dày đặc, mày nhanh chóng ninh lại, nói không lo lắng là nói dối, Thẩm tổng giám lạnh lùng "Khụ khụ khụ", tình hình này khẳng định không tốt xíu nào, chỉ là Khâu Dạng nghe giọng cô như vậy, khó tránh khỏi cũng có chút kinh ngạc.
Nhưng kinh ngạc ngoài ý muốn, đồng thời nàng còn có chút áy náy.
Thẩm Nịnh Nhược tối hôm qua là vì chờ nàng mà phải chịu lạnh như vậy, trách nhiệm này nàng nhất định phải chịu.
"Chờ em." Khâu Dạng ném xuống hai chữ, trước khi ra cửa còn lấy hòm thuốc của mình, lúc trước Đào Tư Nhàn hay bệnh, nên nàng chuẩn bị rất nhiều dược phẩm ở bên trong.
Cửa nhà Miêu Nghệ bị gõ vang, cô ấy nhìn bộ dạng Khâu Dạng có chút sốt ruột, không khỏi lo lắng: "Dạng Dạng, làm sao vậy?"
"Phiền cậu giúp mình một việc." Khâu Dạng nói, "Mình còn chưa nấu cơm tối cho Bình Tử."
"OK, mình biết, mình hiểu."
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Miêu Nghệ nhìn chằm chằm Khâu Dạng treo hòm thuốc, có chút hoang mang.
"Mình......"
"Mình có một người bị bệnh, mình phải đến thăm cô ấy."
Khâu Dạng có chút không biết định vị quan hệ chính mình cùng Thẩm Nịnh Nhược như thế nào, dứt khoát liền nói "Bạn bè".
Miêu Nghệ thấy vẻ mặt nàng có chút ngượng ngùng, ngữ khí cũng không được tự nhiên, tiếng chuông cảnh báo trong lòng vang lên, lại nhớ tới lúc trước người yêu cũ rác rưởi của Khâu Dạng cũng hay bị bệnh, không khỏi hỏi: "Dạng Dạng, người bạn này không phải là cô ta đó chứ?"
Khâu Dạng vừa thấy vẻ mặt của cô ấy liền biết cô ấy đang suy nghĩ cái gì, vì thế lập tức xua tay phủ nhận: "Đương nhiên không phải!"
"Lần trước mình đã hứa với cậu, nếu còn gặp lại cô ta, mình sẽ hất nước vào mặt cô ta rồi mà."
"Làm sao còn đi gặp cô ta được."
Miêu Nghệ yên tâm, trong đầu hiện ra dáng vẻ của nữ nhân tối hôm qua đứng trước cửa nhà Khâu Dạng, như thể xác nhận là cùng một người, cô ấy nhếch miệng cười cười lại hỏi: "Là người tối hôm qua sao?"
"Ai cơ?" Khâu Dạng ngây ngốc.
"Tối hôm qua mình tan tầm trở về thấy có người đứng ở trước cửa nhà cậu, cô ấy nói là bạn của cậu, mình nói cậu không có ở nhà, không bao lâu cô ấy liền rời đi."
"Sao giờ lại bị cảm mạo rồi?"
"Là cô ấy." Thời gian khẩn cấp, Khâu Dạng quay lại đề tài, "Mình đến chăm sóc cô ấy."
"Được, cậu mau đi đi." Miêu Nghệ gật gật đầu, "Mình sẽ chăm sóc cho Bình Tử."
Khâu Dạng há miệng thở dốc, còn chưa có nói lời cảm ơn, Miêu Nghệ liền mở miệng trước nàng một bước: "Không được nói lời cảm ơn."
Khâu Dạng bật cười: "Được."
Khâu Dạng không có xe, nàng tới trước cửa tiểu khu cửa mua một phần cháo trắng, mới bắt xe taxi, may mà lần trước rời đi có để ý đến địa chỉ nhà Thẩm Nịnh Nhược, nếu không còn phải hỏi Thẩm Nịnh Nhược đang sống ở đâu.
Nàng ngồi trên xe một đường tới thẳng cửa tiểu khu, điền đăng ký thông tin thì bảo an mới cho nàng đi vào.
Khâu Dạng dựa vào ký ức mà đi đến nơi Thẩm Nịnh Nhược ở, trí nhớ nàng không tồi, hết thảy mọi thứ đều nhớ rõ ràng.
Chỉ là tới cửa thì không được, nàng không có thói quen nhìn lén, bởi vậy Thẩm Nịnh Nhược ngày đó nhập mật mã, nàng cũng sẽ không biết.
Nàng không thể không móc di động ra, gọi cho Thẩm Nịnh Nhược hỏi mật mã.
Nàng không muốn Thẩm Nịnh Nhược lê thân thể tới mở cửa cho nàng.
Thẩm Nịnh Nhược rất nhanh liền nghe máy, sau khi nghe thấy Khâu Dạng nói, nhớ mật mã sáu con số, Khâu Dạng một bên nghe một bên nhấn.
Giây tiếp theo, cửa liền mở ra.
Khâu Dạng cúp điện thoại, giữ cửa đẩy về phía trước, nàng hiện tại không có thời gian xem căn nhà giống như khách sạn này, thay dép lê liền đi trong nhà xem tình hình.
Nàng rất lo lắng cho Thẩm Nịnh Nhược, trên đường đến đây trên người còn đổ đầy mồ hôi.
Thẩm Nịnh Nhược trong phòng mở một cái đèn bàn, Khâu Dạng liếc mắt một cái liền thấy Thẩm Nịnh Nhược dựa vào đầu giường.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu, đem mặt bên kia của Thẩm Nịnh Nhược đổ bóng, nhưng từ đối diện đèn bàn mặt bên kia tới xem, là có thể thấy đại khái.
Môi trắng bệch, vẻ mặt tiều tụy, sắc mặt vô cùng tệ.
Khâu Dạng không rõ hiện tại trong lòng cảm giác như thế nào, nàng từng bước một mà đi tới bên Thẩm Nịnh Nhược, còn nhìn thấy Thẩm Nịnh Nhược khóe miệng nhếch lên một chút, đến khi nàng đứng ở trước mặt mình, Thẩm Nịnh Nhược tươi cười rất xán lạn.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười liền tắt lịm, bởi vì cổ họng không thoải mái, Thẩm Nịnh Nhược bắt đầu ho lên.
Khâu Dạng đem hòm thuốc đặt ở một bên, nhẹ nhàng mà vỗ lưng cô.
Hai người không nói gì cả, trong phòng chỉ có tiếng ho khan của Thẩm Nịnh Nhược.
Chờ đến khi ho xong, lại ngẩng đầu lên, mặt đã biến sắc, đỏ lên một tảng lớn.
Khâu Dạng mũi sụt sịt, nàng hiện tại chỉ cảm thấy có chút chua xót, nàng vén tóc Thẩm Nịnh Nhược sang một bên, lại đem lòng bàn tay sờ trán Thẩm Nịnh Nhược rồi mở hòm thuốc ra, lấy ra nhiệt kế từ bên trong: "Chúng ta đo nhiệt độ trước."
Nhiệt kế là loại kẹp vào nách, Thẩm Nịnh Nhược nhìn Khâu Dạng lắc lắc nhiệt kế, lại cẩn thận nhìn biểu cảm trên mặt cô để xác định nhiệt độ trên đó, trong lòng càng thêm ấm áp.
Khâu Dạng lắc nhiệt kế xong, cầm nó nói với Thẩm Nịnh Nhược: "Nhiệt kế có chút lạnh, nhưng chỉ trong nháy mắt thôi."
Thẩm Nịnh Nhược nhìn còn đáng thương hơn so với ngày hôm qua, giọng Khâu Dạng không tự giác mà dịu dàng hơn một chút.
"Được." Thẩm Nịnh Nhược mặc bộ đồ ngủ cài cúc, cô muốn đưa tay lên cởi bỏ hai cúc ở trên cùng.
Nhưng Khâu Dạng không cho cô cơ hội thì tay Khâu Dạng đã nhẹ nhàng mà cởi ra, nàng lại thấy vết dâu tây ở trên người Thẩm Nịnh Nhược mà nàng đã để lại tối hôm qua, chỉ là hiện tại không có một chút suy nghĩ dư thừa nào, Khâu Dạng đem nhiệt kế kẹp vào nách Thẩm Nịnh Nhược.
Nhiệt kế thật sự rất lạnh, thân thể Thẩm Nịnh Nhược nóng lên, càng tăng thêm đối lập với nhiệt kế.
Nhưng Thẩm Nịnh Nhược không biểu hiện ra ngoài, vẻ mặt cô cũng không thay đổi, hơn nữa còn cười cười, giống như đang tranh công trạng vậy: "Chị đã đem ảnh bỏ vào khung ảnh rồi."
Cô hỏi: "Em đi vào có thấy không?"
Khâu Dạng thấy ngay phía sau trên bàn sách.
Chỉ là hiện tại nàng không có dư thừa tâm tư để chú ý những thứ khác, nhưng Thẩm Nịnh Nhược hỏi như vậy, nàng cũng liền gật gật đầu: "Thấy."
Cũng không đợi Thẩm Nịnh Nhược nói, nàng lại hỏi: "Ấm đun nước ở đâu?"
"Không có."
"Chỉ có máy lọc nước."
Thẩm Nịnh Nhược trả lời xong câu hỏi, lại bắt đầu ho khan, Khâu Dạng vỗ vỗ lưng cô: "Em đi ra ngoài rót nước cho chị."
Thẩm Nịnh Nhược nhìn Khâu Dạng, muốn há mồm nói chuyện, nhưng Khâu Dạng lại đặt lòng bàn tay lên miệng cô, khó được cứng rắn lên: "Chị đừng nói nữa."
"Gật đầu hoặc lắc đầu, hoặc là gõ chữ cho em cũng được."
Thẩm Nịnh Nhược chớp chớp mắt, Khâu Dạng dừng một chút, tiếp tục bổ sung một câu: "Nghe quá thảm rồi."
"......" Thẩm Nịnh Nhược gật đầu.
Khâu Dạng buông tay ra, đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, mới tìm cái ly lấy nước cho Thẩm Nịnh Nhược.
Nàng pha với nước ấm, sẽ không quá nóng cũng không quá lạnh, nàng bưng ly nước vào phòng ngủ, đặt ở một bên bàn nhỏ cạnh giường, từ hòm thuốc lấy ra thuốc trị viêm họng.
Mở nắp hộp cháo mới mang đến, bởi vì đã qua hơn nửa tiếng đồng hồ, độ ấm cũng vừa vặn.
Khâu Dạng không cần đoán cũng biết Thẩm Nịnh Nhược chưa ăn gì, thể trạng như vậy uống thuốc thật không tốt, vì thế nàng đem cái muỗng bỏ vào phần cháo: "Ăn cháo trước đi rồi còn uống thuốc."
Nàng nói cái gì thì Thẩm Nịnh Nhược nghe cái đấy, gật gật đầu.
Khâu Dạng cũng không nói nữa, liền múc một muỗng cháo đưa tới miệng Thẩm Nịnh Nhược: "Em đút cho chị."
"Không có khẩu vị thì không cần ăn nhiều, ăn lót dạ xíu thôi cũng được."
Thẩm Nịnh Nhược ngậm lấy cái muỗng, nuốt một muỗng cháo này vào.
Nhưng cô thật sự không có khẩu vị, không ăn bao nhiêu cô liền lắc đầu, Khâu Dạng cũng không miễn cưỡng, sau đó mang thuốc viêm họng lại đây.
Thuốc này nhìn là biết rất đắng, Thẩm Nịnh Nhược nghẹt mũi nghe không thấy vị, nhưng cô vẫn có chút rụt rè.
"Không thích uống thuốc sao?" Khâu Dạng nhớ tới Thẩm Nịnh Nhược tối hôm qua có nói lúc trước bởi vì bị mèo cắn nên có bóng ma tâm lý, liền hỏi một câu.
Thẩm Nịnh Nhược gật đầu.
Khâu Dạng hơi hơi mỉm cười: "Nhưng hết cách rồi."
Nói liền đưa thuốc và nước qua cho cô: "Ngoan ngoãn uống đi nha."
Thẩm Nịnh Nhược lông mi rũ rũ, cô lo lắng mà nuốt nước bọt, nhưng cái động tác này làm cổ họng cô rất đau.
Thuốc là cần thiết phải uống, cô có muốn trốn cũng không thoát được.
"Há miệng."
Thẩm Nịnh Nhược há miệng, Khâu Dạng liền bỏ thuốc vào trong miệng cô, nước cũng uống xuống một ngụm.
Chờ uống xong thuốc này, cũng không sai biệt lắm đến thời gian lấy nhiệt kế, Khâu Dạng lấy ra nhìn xem, lông mày không khỏi nhíu lại: "38.5 độ."
"Uống thuốc hạ sốt trước."
Thẩm Nịnh Nhược lại nhẹ gật đầu, Khâu Dạng cảm thấy cô giống một con cún, điều này làm cho Khâu Dạng cầm lòng không được mà nâng tay lên xoa đầu cô: "Uống thuốc rồi ngủ một giấc, rất mau sẽ khoẻ lại thôi."
Thẩm Nịnh Nhược giương mắt nhìn thần sắc nhu hoà của nàng, đôi mắt cong cong, lấy di động gõ chữ: 【 Chị là tiểu cẩu cẩu sao? 】
"Không phải."
"Chị là đại cẩu cẩu."
Khâu Dạng nói xong cười cười, lấy thuốc hạ sốt cho Thẩm Nịnh Nhược, chờ lần nữa lại đặt ly nước ở một bên, Khâu Dạng liền nói: "Nằm xuống ngủ đi."
"Chờ chị ngủ một giấc sẽ hết mệt ngay."
【 Nhưng chị đã ngủ từ trưa đến giờ rồi. 】 Thẩm Nịnh Nhược lại gõ chữ.
Khâu Dạng nhìn dòng chữ này nhíu nhíu mi: "Buổi sáng chị có phải đã thấy không thoải mái rồi đúng không?"
Thẩm Nịnh Nhược nhẹ nhàng gật đầu, bắt đầu chột dạ lên.
Bởi vì cô không nói cho Khâu Dạng biết.
Khâu Dạng cũng không có tức giận, càng thêm bất đắc dĩ, tối hôm qua Thẩm Nịnh Nhược đợi nàng lâu như vậy, vốn đang ôm suy nghĩ may mắn cho rằng cô không cảm mạo, không nghĩ tới bệnh mới đấy đã nặng như vậy.
Nàng nhẹ giọng thở dài, xoay người nhìn về phía bức ảnh trên bàn sách.
Bốn cái khung ảnh được đặt ở cùng nhau, Khâu Dạng cảm thấy có chút buồn cười, nàng cầm một cái lại đây, đặt ở cái bàn nhỏ bên cạnh Thẩm Nịnh Nhược: "Đặt một tấm ở đây."
Thẩm Nịnh Nhược nhìn nàng không nói chuyện, Khâu Dạng nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy? Đặt ở đây không phải khá tốt sao?"
Thẩm Nịnh Nhược gõ chữ: 【 Muốn để ảnh của em cơ. 】