Chương 17: Có muốn đi uống rượu không?
Có lẽ là tối hôm qua lăn lộn có chút lâu, sau khi Khâu Dạng họp xong, liền ngủ trưa với cái đầu ủ rũ.
Ngủ một giấc ba tiếng đồng hồ, nếu không phải Đào Tư Nhàn lại gọi điện thoại, nàng có lẽ vẫn còn tiếp tục ngủ.
Khâu Dạng dụi dụi mắt, nhìn cuộc gọi đến, đáy lòng dâng lên một nỗi bực bội, còn có chút tức giận.
Nàng tự hỏi hai giây, nhanh chóng nghe máy, không đợi Đào Tư Nhàn nói chuyện, mở miệng chính là một câu: "Cô bị thần kinh à?"
Lại gọi điện thoại tới, còn đánh thức giấc ngủ của nàng.
Đào Tư Nhàn ngẩn ra: "Làm sao vậy?"
Cô ta bật cười nói: "Uống lộn thuốc súng à?"
Chia tay gần mười ngày, Khâu Dạng mới lại nghe thấy được giọng nói Đào Tư Nhàn, cơn buồn ngủ của nàng nhanh chóng bị xua tan, cơn tức giận cũng đều biến mất không thấy, nhưng sự bực bội của nàng lại tăng lên.
Nàng đã không thể thoát ra khỏi nỗi đau tình cảm của mình một cách nhanh chóng.
Đầu dây bên kia là người nàng đã yêu suốt ba năm.
Đào Tư Nhàn như biết rằng Khâu Dạng sẽ cúp điện thoại ngay lập tức, vì vậy cô ta vội vàng nói: "Mình gọi điện thoại tới là muốn nói......"
"Dạng Dạng, nếu cậu không cho mình cơ hội, vậy thì chuyện giữa chúng ta coi như xong, về sau mình cũng sẽ không gửi tin nhắn cho cậu nữa."
Đào Tư Nhàn hiểu biết rõ về Khâu Dạng, cho nên lúc trước mới có thể đem Khâu Dạng ăn gắt gao đến như vậy.
Theo những hiểu biết của cô ta về Khâu Dạng, những lời cô ta nói ra Khâu Dạng khẳng định sẽ có chút do dự.
Đối phương trầm mặc làm Đào Tư Nhàn nhẹ nhàng thở ra.
Khâu Dạng là một người bạn gái tốt, cũng là một bảo mẫu tốt, ở bên nhau ba năm, bởi vì Khâu Dạng mà Đào Tư Nhàn phải tốn không ít tâm tư.
Ngay khi cô ta nghĩ rằng Khâu Dạng sẽ trả lời theo suy nghĩ của mình, Khâu Dạng liền không thể nhịn mắng một câu: "Bệnh tâm thần."
"Cút."
Sau khi cúp điện thoại của Đào Tư Nhàn và chặn cô ta, đồng thời xóa luôn WeChat của cô ta, làm xong hết thảy Khâu Dạng mới bụm mặt, thở ra một hơi hòa hoãn lại tâm tình.
Nàng cũng không biết mình đang có cảm xúc gì nữa.
Lòng nàng bình lặng đến không ngờ, không giống như những ngày trước mưa rền gió dữ.
Mặc dù là thế, hốc mắt của nàng không khỏi có chút chua xót.
Đào Tư Nhàn xem nàng là cái gì?
Làm sao mà con người cặn bã này có thể có cái quan niệm: mặc dù bản thân đã kết hôn nhưng vẫn có thể cùng người yêu cũ tiếp tục giữ một mối quan hệ tốt được.
Hơn nữa, những gì Đào Tư Nhàn vừa nói đều đổ hết trách nhiệm cho nàng, cái gì mà "Nếu cậu không cho mình cơ hội"?
Hãy tự hỏi bản thân xem cô ta có xứng đáng với mọi thứ không?
Khâu Dạng có chút đau đầu, nàng nhắm mắt lại, hoãn một hồi lâu, mới dần dần tỉnh táo lại.
Bữa sáng không ăn, bữa trưa cũng không ăn.
Bụng nàng đang biểu tình.
Khâu Dạng gọi cơm ngoài, lại nhấn mở WeChat.
Nhóm chat của đoàn du lịch hiện tại rất an tĩnh, nhưng trước khi mọi người ra ngoài vào buổi sáng thì rất sôi động, hai hướng dẫn viên du lịch lại dẫn mọi người đi chơi các danh lam thắng cảnh.
Bây giờ đã là ngày thứ tư.
Khâu Dạng đột nhiên nhận ra điều này.
Nhìn Ngô Hiểu Quỳnh và Triệu Minh Phân thay phiên nhau đăng trạng thái, xem ra Tây Thành quả thật là có rất nhiều địa điểm thú vị, trong video và hình ảnh bên dưới các dì vẫn luôn tươi cười thật vui vẻ.
Khâu Dạng nhìn thấy cũng cong khóe môi, nhưng chỉ trong nháy mắt, liền hạ xuống.
Trong lòng nàng cảm thấy có chút thất bại, sau khi chặn số điện thoại và WeChat của Đào Tư Nhàn, sau này nàng và Đào Tư Nhàn không còn bất kỳ liên hệ gì nữa.
Kỳ thật nên làm như thế từ lâu rồi, trước kia vẫn luôn không xóa chính là muốn xem giới hạn đạo đức của Đào Tư Nhàn ở đâu, nhưng hiện tại khi xóa đi, nàng lại có chút hụt hẫng.
Có thể có một tầng ích kỷ khác khi không xóa nó ngay từ đầu—— bởi vì nàng không có cách nào dứt bỏ được trăm phần trăm, cho nên mới giữ lại Đào Tư Nhàn.
Hiện tại tầng tâm tư này đã bị Đào Tư Nhàn phá bỏ.
Nói không khó chịu là giả.
Mới chia tay chưa bao lâu, tình yêu mới cũng chưa gặp được.
Nàng còn phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể từ bỏ đoạn tình cảm này.
Cơm rất mau liền được giao tới, hiện tại là hai giờ chiều, chính là thời điểm mặt trời chiếu gay gắt nhất.
Khâu Dạng mở máy tính, đăng nhập PS, đem ảnh chụp phong cảnh mấy ngày nay chỉnh sửa một chút, rồi đăng lên Weibo.
Nghề nghiệp của nàng không phải là nhiếp ảnh gia, nhưng sở thích chính là chụp ảnh. Nàng có một tài khoản Weibo chuyên dùng để đăng hình ảnh mà Đào Tư Nhàn không biết, có đôi khi nàng sẽ đăng một số hình ảnh mà mình chụp lên đó.
Fans cũng không phải là nhiều, cũng chỉ một vạn hơn, nhưng mọi người đối với ảnh nàng chụp đều thực sự thích, có đôi khi còn bình luận nói muốn sử dụng nó làm hình nền, background.
Vậy tại sao lại giữ bí mật với Đào Tư Nhàn...
Bởi vì Đào Tư Nhàn chỉ cho nàng chụp mình cô ta, không được chụp người khác, bất luận là người hay là cảnh, muốn nàng làm nhiếp ảnh gia cho riêng cô ta.
Khâu Dạng hoàn toàn không có cách nào làm được, những lúc Đào Tư Nhàn bận rộn, nàng liền sẽ chụp một ít phong cảnh mình thích.
Nhưng lần trước mới biết được, Đào Tư Nhàn "bận rộn", chính là bận rộn hẹn hò và lên giường cùng vị hôn phu.
Thật là mỉa mai.
Khâu Dạng buông mí mắt, nhìn bàn phím máy tính của mình, nhẹ nhàng mà thở ra một hơi.
Sắp tới nàng sẽ cập nhật Weibo này thường xuyên hơn, bởi vì một tài khoản khác Đào Tư Nhàn đã biết.
Bởi vậy nơi này có thể xem như là căn cứ bí mật của nàng.
Chờ ảnh chụp đều đăng lên, nàng liền đóng máy tính lại, chuẩn bị rửa một ít trái cây trong tủ lạnh.
Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
Hiện tại khoảng thời gian này, đứng ở bên ngoài chỉ có thể là Thẩm Nịnh Nhược.
Khâu Dạng mím môi, lại nghĩ tới tối hôm qua.
Đến bây giờ chân nàng vẫn còn có chút đau.
Cửa mở ra, mặt Thẩm Nịnh Nhược đập vào tầm mắt nàng.
Khâu Dạng ngữ khí bằng phẳng, ánh mắt nhìn không ra hỉ nộ: "Có chuyện gì?"
Thẩm Nịnh Nhược nhìn quầng thâm mắt của nàng, hình như đã mờ đi không ít, có chút vui mừng.
Nhưng Thẩm Nịnh Nhược không đến đây chỉ để nhìn quầng thâm của Khâu Dạng, cô lại đưa tay ra và vén tóc cho Khâu Dạng: "Từ giờ cho đến lúc làm sập cái giường, chúng ta còn phải đi một đoạn đường dài."
Khâu Dạng: "......"
Khâu Dạng: "Từ giờ cho đến lúc làm sập khu homestay, chúng ta cũng phải đi một đoạn đường càng dài."
Thẩm Nịnh Nhược nhếch khóe miệng, lông mi rũ hạ: "Gần đây quán bar không ít, nếu như bây giờ không có việc gì, có muốn đi uống rượu không?"
Cô nói một hồi, lại giương mắt nhìn Khâu Dạng, nhướng mày, vẻ mặt cô độc lập tức biến mất: "Sau đó em muốn báo thù chuyện tối qua như nào đều được."
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Dương:?
Ngủ một giấc ba tiếng đồng hồ, nếu không phải Đào Tư Nhàn lại gọi điện thoại, nàng có lẽ vẫn còn tiếp tục ngủ.
Khâu Dạng dụi dụi mắt, nhìn cuộc gọi đến, đáy lòng dâng lên một nỗi bực bội, còn có chút tức giận.
Nàng tự hỏi hai giây, nhanh chóng nghe máy, không đợi Đào Tư Nhàn nói chuyện, mở miệng chính là một câu: "Cô bị thần kinh à?"
Lại gọi điện thoại tới, còn đánh thức giấc ngủ của nàng.
Đào Tư Nhàn ngẩn ra: "Làm sao vậy?"
Cô ta bật cười nói: "Uống lộn thuốc súng à?"
Chia tay gần mười ngày, Khâu Dạng mới lại nghe thấy được giọng nói Đào Tư Nhàn, cơn buồn ngủ của nàng nhanh chóng bị xua tan, cơn tức giận cũng đều biến mất không thấy, nhưng sự bực bội của nàng lại tăng lên.
Nàng đã không thể thoát ra khỏi nỗi đau tình cảm của mình một cách nhanh chóng.
Đầu dây bên kia là người nàng đã yêu suốt ba năm.
Đào Tư Nhàn như biết rằng Khâu Dạng sẽ cúp điện thoại ngay lập tức, vì vậy cô ta vội vàng nói: "Mình gọi điện thoại tới là muốn nói......"
"Dạng Dạng, nếu cậu không cho mình cơ hội, vậy thì chuyện giữa chúng ta coi như xong, về sau mình cũng sẽ không gửi tin nhắn cho cậu nữa."
Đào Tư Nhàn hiểu biết rõ về Khâu Dạng, cho nên lúc trước mới có thể đem Khâu Dạng ăn gắt gao đến như vậy.
Theo những hiểu biết của cô ta về Khâu Dạng, những lời cô ta nói ra Khâu Dạng khẳng định sẽ có chút do dự.
Đối phương trầm mặc làm Đào Tư Nhàn nhẹ nhàng thở ra.
Khâu Dạng là một người bạn gái tốt, cũng là một bảo mẫu tốt, ở bên nhau ba năm, bởi vì Khâu Dạng mà Đào Tư Nhàn phải tốn không ít tâm tư.
Ngay khi cô ta nghĩ rằng Khâu Dạng sẽ trả lời theo suy nghĩ của mình, Khâu Dạng liền không thể nhịn mắng một câu: "Bệnh tâm thần."
"Cút."
Sau khi cúp điện thoại của Đào Tư Nhàn và chặn cô ta, đồng thời xóa luôn WeChat của cô ta, làm xong hết thảy Khâu Dạng mới bụm mặt, thở ra một hơi hòa hoãn lại tâm tình.
Nàng cũng không biết mình đang có cảm xúc gì nữa.
Lòng nàng bình lặng đến không ngờ, không giống như những ngày trước mưa rền gió dữ.
Mặc dù là thế, hốc mắt của nàng không khỏi có chút chua xót.
Đào Tư Nhàn xem nàng là cái gì?
Làm sao mà con người cặn bã này có thể có cái quan niệm: mặc dù bản thân đã kết hôn nhưng vẫn có thể cùng người yêu cũ tiếp tục giữ một mối quan hệ tốt được.
Hơn nữa, những gì Đào Tư Nhàn vừa nói đều đổ hết trách nhiệm cho nàng, cái gì mà "Nếu cậu không cho mình cơ hội"?
Hãy tự hỏi bản thân xem cô ta có xứng đáng với mọi thứ không?
Khâu Dạng có chút đau đầu, nàng nhắm mắt lại, hoãn một hồi lâu, mới dần dần tỉnh táo lại.
Bữa sáng không ăn, bữa trưa cũng không ăn.
Bụng nàng đang biểu tình.
Khâu Dạng gọi cơm ngoài, lại nhấn mở WeChat.
Nhóm chat của đoàn du lịch hiện tại rất an tĩnh, nhưng trước khi mọi người ra ngoài vào buổi sáng thì rất sôi động, hai hướng dẫn viên du lịch lại dẫn mọi người đi chơi các danh lam thắng cảnh.
Bây giờ đã là ngày thứ tư.
Khâu Dạng đột nhiên nhận ra điều này.
Nhìn Ngô Hiểu Quỳnh và Triệu Minh Phân thay phiên nhau đăng trạng thái, xem ra Tây Thành quả thật là có rất nhiều địa điểm thú vị, trong video và hình ảnh bên dưới các dì vẫn luôn tươi cười thật vui vẻ.
Khâu Dạng nhìn thấy cũng cong khóe môi, nhưng chỉ trong nháy mắt, liền hạ xuống.
Trong lòng nàng cảm thấy có chút thất bại, sau khi chặn số điện thoại và WeChat của Đào Tư Nhàn, sau này nàng và Đào Tư Nhàn không còn bất kỳ liên hệ gì nữa.
Kỳ thật nên làm như thế từ lâu rồi, trước kia vẫn luôn không xóa chính là muốn xem giới hạn đạo đức của Đào Tư Nhàn ở đâu, nhưng hiện tại khi xóa đi, nàng lại có chút hụt hẫng.
Có thể có một tầng ích kỷ khác khi không xóa nó ngay từ đầu—— bởi vì nàng không có cách nào dứt bỏ được trăm phần trăm, cho nên mới giữ lại Đào Tư Nhàn.
Hiện tại tầng tâm tư này đã bị Đào Tư Nhàn phá bỏ.
Nói không khó chịu là giả.
Mới chia tay chưa bao lâu, tình yêu mới cũng chưa gặp được.
Nàng còn phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể từ bỏ đoạn tình cảm này.
Cơm rất mau liền được giao tới, hiện tại là hai giờ chiều, chính là thời điểm mặt trời chiếu gay gắt nhất.
Khâu Dạng mở máy tính, đăng nhập PS, đem ảnh chụp phong cảnh mấy ngày nay chỉnh sửa một chút, rồi đăng lên Weibo.
Nghề nghiệp của nàng không phải là nhiếp ảnh gia, nhưng sở thích chính là chụp ảnh. Nàng có một tài khoản Weibo chuyên dùng để đăng hình ảnh mà Đào Tư Nhàn không biết, có đôi khi nàng sẽ đăng một số hình ảnh mà mình chụp lên đó.
Fans cũng không phải là nhiều, cũng chỉ một vạn hơn, nhưng mọi người đối với ảnh nàng chụp đều thực sự thích, có đôi khi còn bình luận nói muốn sử dụng nó làm hình nền, background.
Vậy tại sao lại giữ bí mật với Đào Tư Nhàn...
Bởi vì Đào Tư Nhàn chỉ cho nàng chụp mình cô ta, không được chụp người khác, bất luận là người hay là cảnh, muốn nàng làm nhiếp ảnh gia cho riêng cô ta.
Khâu Dạng hoàn toàn không có cách nào làm được, những lúc Đào Tư Nhàn bận rộn, nàng liền sẽ chụp một ít phong cảnh mình thích.
Nhưng lần trước mới biết được, Đào Tư Nhàn "bận rộn", chính là bận rộn hẹn hò và lên giường cùng vị hôn phu.
Thật là mỉa mai.
Khâu Dạng buông mí mắt, nhìn bàn phím máy tính của mình, nhẹ nhàng mà thở ra một hơi.
Sắp tới nàng sẽ cập nhật Weibo này thường xuyên hơn, bởi vì một tài khoản khác Đào Tư Nhàn đã biết.
Bởi vậy nơi này có thể xem như là căn cứ bí mật của nàng.
Chờ ảnh chụp đều đăng lên, nàng liền đóng máy tính lại, chuẩn bị rửa một ít trái cây trong tủ lạnh.
Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
Hiện tại khoảng thời gian này, đứng ở bên ngoài chỉ có thể là Thẩm Nịnh Nhược.
Khâu Dạng mím môi, lại nghĩ tới tối hôm qua.
Đến bây giờ chân nàng vẫn còn có chút đau.
Cửa mở ra, mặt Thẩm Nịnh Nhược đập vào tầm mắt nàng.
Khâu Dạng ngữ khí bằng phẳng, ánh mắt nhìn không ra hỉ nộ: "Có chuyện gì?"
Thẩm Nịnh Nhược nhìn quầng thâm mắt của nàng, hình như đã mờ đi không ít, có chút vui mừng.
Nhưng Thẩm Nịnh Nhược không đến đây chỉ để nhìn quầng thâm của Khâu Dạng, cô lại đưa tay ra và vén tóc cho Khâu Dạng: "Từ giờ cho đến lúc làm sập cái giường, chúng ta còn phải đi một đoạn đường dài."
Khâu Dạng: "......"
Khâu Dạng: "Từ giờ cho đến lúc làm sập khu homestay, chúng ta cũng phải đi một đoạn đường càng dài."
Thẩm Nịnh Nhược nhếch khóe miệng, lông mi rũ hạ: "Gần đây quán bar không ít, nếu như bây giờ không có việc gì, có muốn đi uống rượu không?"
Cô nói một hồi, lại giương mắt nhìn Khâu Dạng, nhướng mày, vẻ mặt cô độc lập tức biến mất: "Sau đó em muốn báo thù chuyện tối qua như nào đều được."
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Dương:?