Chương : 22
Như vậy là ta đã gửi một thiên thần đến với con để chăm sóc con suốt chặng đường và đưa con tới nơi ta đã định.
Sách Xuất hành 23, 20
Ba lô khoác vai, Grace lang thang trên các con phố khu East Village. Khi cô mới vào nghề, người ta thường cử cô đi tuần trong khu này. Cô vẫn nhớ về nơi này như một nơi náo nhiệt lúc nào cũng đầy những cụ già Đông Âu, những người ăn mặc theo phong cách punk 1, những ngoại kiều phục trang lòe loẹt 2 và những người chuộng kiểu thời trang Gothic 3. Như ở khắp nơi tại Manhattan, khu này ngày càng trở nên trưởng giả, dù người nghèo vẫn nhan nhản trong các tòa nhà chung cư giá rẻ thuộc Alphabet City.
Không khí lạnh buốt, nhưng ánh nắng buổi sáng đã báo hiệu một ngày mùa đông đẹp trời. Grace dừng lại ở một tiệm bánh ngọt trên phố để mua một cốc cà phê mang đi cùng một miếng bánh sô cô la đen. Đúng là cuộc sống của con người luôn đầy rẫy những cám dỗ thật khó lòng chống chọi!
Jodie Costello đi lên Đại lộ số Một về phía Công viên Quảng trường Tompkins. Vô số những người bán hàng rong rải hàng hóa của họ khắp hai bên đường. Trốn mình sau những dãy hàng, Jodie kiểm tra chắc chắn không có một viên cảnh sát nào lảng vảng quanh đó. Mỗi lần đi giật túi, nó đều nhắm vào khách du lịch, vì xác suất tìm thấy tiền trong túi thường cao hơn. Nhưng sáng nay nó quyết định hành nghề trong một khu vực ít khách du lịch song cũng ít cảnh sát tuần tra hơn. Nó không được khỏe lắm: dáng đi xiêu vẹo, bụng quặn đau và gần như không đứng vững. Nó không muốn nhắm vào mục tiêu nào quá khó. Không phải một gã đàn ông muốn lên mặt anh hùng đuổi theo nó chẳng hạn.
Nó nhắm vào một người phụ nữ đang quay lưng về phía nó. Khoác chiếc áo da, trông cô ta có dáng thể thao và dường như còn trẻ. Hơi mạo hiểm, nhưng hai tay cô đang bận cầm cà phê và bánh ngọt. Đặc biệt chiếc túi bằng da thuộc của cô trông có vẻ là loại hàng tốt khiến nó đoán cô cũng có chút của gì đó.
Jodie cân nhắc hơn thiệt: lao ra, không lao ra, lao ra, không lao ra... Chúa ơi, nó căm ghét cái trò này. Nó cảm thấy mình thật đáng thương và nó sợ. Lao ra, không lao ra... Nó cần phải có tiền. Nó lại lên cơn đói thuốc và nó cảm thấy những giọt mồ hôi đang rịn ra dọc sống lưng. Lao ra, không lao ra... Đột nhiên, nó quyết định và bắt đầu lấy đà: lao ra.
Grace cảm thấy cánh tay trái của cô bị xô mạnh về phía trước như thể ai đó làm trật khớp vai cô. Chiếc cốc trên tay cô bắn lên không rồi rơi xuống lòng đường. Chính cô cũng bị mất thăng bằng và ngã lăn ra đất. Rất nhanh chóng, cô nhìn thấy kẻ tấn công: một phụ nữ, đúng hơn là một cô gái trẻ mặc áo trấn thủ. Cô kịp nhận ra mái tóc xơ xác và móng tay sơn đen của cô bé. Trong khoảnh khắc, ánh mắt họ gặp nhau. Có điều gì đó chợt lóe sáng trong đôi mắt tối tăm của Jodie: sự pha trộn giữa hy vọng và hoảng hốt nhanh chóng nhường chỗ cho cảm giác thoáng ngờ vực. Điều này diễn ra không quá một giây, song giây phút ấy kéo dài như trong thước phim quay chậm, đọng lại mãi mãi, như tia sáng pha lê, trong tâm ký ức của hai người.
Rồi mọi thứ tua nhanh trở lại. Jodie tiếp tục chạy, tay ôm chặt chiếc túi vừa giật được trước ngực. Những tiếng la ó phẫn nộ dậy lên xung quanh nó. Grace đứng bật dậy nhanh như chớp và đuổi theo nó... Có điều gì đó ở con bé khiến cô bàng hoàng, nhưng cô không biết là điều gì. Jodie băng qua phố, thiếu chút nữa thì bị xe tông phải. Nó đưa mắt liếc nhanh về phía sau, bực tức vì thấy nạn nhân của nó đuổi theo. Nó cố chạy nhanh hơn, chạy gần như đứt hơi và không cảm thấy đôi chân đâu nữa. Một loạt còi vang lên inh ỏi, đến lượt Grace chạy len lỏi giữa những làn xe hơi để sang được vỉa hè bên kia. Cô lao rất nhanh, mỗi bước chạy lại rút ngắn khoảng cách thêm vài phân nữa. Jodie thấy dạ dày như đảo lộn: nếu trong bụng nó có gì thì nó đã nôn thốc ra ở đây, ngay trên vỉa hè này rồi. Từng chút một, Grace rút ngắn khoảng cách, càng chạy tới gần, cô lại càng thấy choáng váng mà vẫn không hiểu nguyên nhân gì khiến cô xúc động như vậy. Jodie gần như hết hơi. Còn vài bước chân nữa thôi là nó sẽ bị tóm cổ. Chạy đến phố 14, nó rẽ trái. Có một trạm tàu điện ngầm ở cách đó không xa. Nó chỉ cần cố thêm vài mét nữa.
- Nó kia rồi! - một giọng đàn ông hét lên.
Jodie quay ngoắt đầu lại và nhìn thấy hai viên cảnh sát mặc đồng phục đang đuổi theo sát nút.
Khi lần thứ hai chạm phải ánh mắt của con bé giật đồ, Grace cảm thấy một cơn rùng mình làm sống lưng cô tê cứng. Lúc ấy cô hiểu điều gì ở con bé đó khiến cô choáng váng, nhưng điều này khó tin đến mức bộ não của cô không chịu chấp nhận.
Sợ hãi cùng cực, Jodie lao xuống trạm tàu điện ngầm và đi vội trên bậc thang chính. Cố thu hết sức lực, nó nhảy qua thanh chắn tự động, theo sau sát gót là Grace và hai viên cảnh sát. Grace không muốn mất dấu. Cô xô đẩy vài khách du lịch, lao xuống cầu thang ngược chiều và cuối cùng cũng đến được đường tàu. Một lần nữa cô choáng nhìn thấy con bé và trái tim cô cất tiếng bất chấp lý trí:
- Jodie? - cô hét lên, - Jodie!
Con bé đứng sững lại trên đà lao, như một luồng điện đánh trúng. Nó từ từ quay lại, thả rơi chiếc túi đang nắm trong tay và cảm thấy tim bung ra như một trái lựu đạn vừa nổ tung thành hàng ngàn mảnh nhỏ. Giọng nói này, khuôn mặt này...
Sững sờ vì không thể tin nổi, hai người đứng đối diện nhau, chỉ cách có vài mét.
- Mẹ...? - Jodie gọi và giọng nó lạc đi.
Nó mở miệng thêm lần nữa nhưng không một âm thanh nào phát ra và toàn thân nó chợt trào lên những tiếng nức nở không thể kìm được. Một lần nữa, thời gian kéo dài ra và đó là khoảnh khắc của họ. Khoảnh khắc đồng sinh và tái sinh; khoảnh khắc vượt thời gian và phi lý trí.
Tàu điện ập đến, không khí xoáy như có lốc.
Khi những định luật vạn vật hấp dẫn lại phát huy tác dụng, Jodie tiến thêm một bước về phía trước để được gần Grace. Nhưng hai người cảnh sát đã đuổi gần tới chỗ họ và người to cao hơn đổ sập xuống người con bé.
- Tôi túm được nó rồi! - ông ta hét lên và ghì chặt nó xuống đất.
Ông giữ nó nằm im chẳng mấy khó khăn, úp mặt nó xuống đất và vặn ngược cánh tay nó ra phía sau để chụp còng sắt vào.
Ông vừa bấm được một bên còng thì một cú đá rất mạnh vào sườn khiến ông nghẹt thở. Không hiểu điều gì xảy đến với mình, ông quay về phía Grace đúng lúc cô bồi thêm cú thứ hai và mặt khiến ông mất thăng bằng.
- Lên tàu ngay! - Grace ra lệnh cho con gái trong khi viên cảnh sát thứ hai rút dùi cui xông lại bảo vệ đồng nghiệp.
Sững người vì xúc động, Jodie như bị đóng đinh một chỗ, không hiểu điều gì đang diễn ra.
- Lên tàu đi! - Grace nhắc lại khi hồi còi báo hiệu đóng cửa tàu vang lên.
Cú dùi cui thứ nhất bổ lên gáy cô, rồi cú thứ hai. Ngay trước khi bất tỉnh, cô dường như nhìn thấy con gái mình nhảy vào trong toa tàu.
Trong khi tàu từ từ chuyển bánh, Jodie đứng dán mặt vào kính để nhìn hai viên cảnh sát lôi mẹ của nó di dọc theo cầu thang.
° ° °
Shake Powell đang lo lắng. Anh không muốn Sam thấy điều đó, nhưng câu chuyện về sứ giả khiến anh băn khoăn và một câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu anh.
Anh gọi điện tới tổng đài thông tin và yêu cầu được nối máy với bệnh viện St. Matthew. Gọi tới nơi, anh xưng tên và xin được nói chuyện với bác sĩ Galloway.
- Shake hả?
- Này cậu, người phụ nữ mà cậu nói với tớ lúc nãy tên là gì nhỉ?
- Grace Costello, - Sam đáp, - cậu nhớ ra điều gì hả.
- Không, - linh mục nói dối. - Xin lỗi vì đã làm phiền cậu.
Anh vội vã gác máy, sợ rằng bạn anh sẽ hỏi thêm câu gì nữa.
Grace Costello, anh nhắc lại như một tiếng vang. Đó là cái tên mà anh không muốn nghe nhất. Shake đột nhiên cảm thấy rần rật ở hai bên thái dương. Anh cần không khí. Gần như lảo đảo, anh xuống gác đi ra sân bóng rổi.
Grace Costello! Có lẽ anh nên báo cho Sam biết chăng? Anh suy nghĩ một lát về giả thiết này, song không quyết định được. Gần như miễn cưỡng, anh đi vào nhà thờ và làm dấu thánh. Từ biết bao năm nay, để có thể giữ vững đức tin, anh vẫn luôn đánh cược về sự tồn tại của một Đức Chúa đầy thông cảm và lòng thương. Song thực chất, anh biết gì về Thượng đế? Quả là Đức Chúa anh vẫn đối thoại cùng ở sâu thẳm trong anh rất nhân từ và độ lượng.
Nhưng Đức Chúa ấy liệu có tồn tại ở nơi nào khác ngoài tâm trí anh không?
Juliette tỉnh dậy trong khung cảnh tiện nghi trái ngược hoàn toàn với ba đêm trong tù. Cô vùi mình lần cuối dưới lớp chăn, êm và ấm như bộ lông cừu, rồi mới liếc mắt về phía đồng hồ treo tường và tá hỏa: đã 8h30 trong khi Cục Nhập cảnh hẹn cô 10h tới kiểm tra sức khỏe, thủ tục không thể thiếu trong việc gia hạn visa. Một hành động phòng ngừa xưa như trái đất.
Cô nhảy phắt dậy, gọi cho một loạt taxi rồi kiểm tra giờ tàu. Cô có thể đến kịp, nhưng sẽ phải chạy.
Cô đang vội vàng đi tắm thì thấy mẩu giấy Sam đặt trên gối. Cô đọc với vẻ thú vị. Một lần, hai lần, ba lần.
Cuốn mình trong tấm chăn, cô bước ra bãi biển và được bầu tời, đại dương và gió chào đón. Thoải mái, cô tận hưởng thời khắc của niềm hạnh phúc mới mẻ, sung sướng tua lại trong đầu đoạn phim ghi những khoảnh khắc mới đây của họ.
Gió biển lạnh buốt, song không đủ mạnh để ngăn cô dạo vài vòng trên cát.
Cô cảm thấy mình xinh đẹp và nhẹ nhàng. Cuộc sống thật tuyệt vời.
° ° °
Khi mở mắt ra, Grace thấy mình đang bị còng tay vào cánh cửa sau chiếc xe cảnh sát.
- Ái chà, nhẹ tay tí chứ! Người nhà đây mà! - cô kêu lên.
Từ phía trước, một trong hai viên cảnh sát quay lại ném cho cô cái nhìn hằn học. Phải nói thêm rằng ông ta đang giữ một chiếc mùi soa đầy máu trên mũi...
- Các anh đang làm một việc ngu ngốc đấy. Tôi là thanh tra quận 36.
- Phải rồi, - viên cảnh sát lái xe nói, - còn mẹ tôi là Britney Spears!
Để yên tâm, viên cảnh sát bị thương ở mặt lục trong túi áo vest của Grace và tìm thấy một chiếc phù hiệu mang hàng chữ NYPD.
- Quỷ tha ma bắt! - anh chàng "dùi cui" chửi thề và nhấn mạnh chân vào bàn phanh.
Anh ta điều khiển xe cho đậu vào sát vỉa hè dọc khu Lexington.
- Thế còn con bé kia? - anh ta hỏi bán tính bán nghi.
- Nó là một trong những người đưa tin của tôi! - Grace giải thích.
- Nhưng rõ ràng nó đã giật túi của cô?
- Chỉ là tạo cảnh thôi!
- Tạo cảnh?
- Nghe đây, mấy anh bạn, đừng tìm cách hiểu cặn kẽ, OK?
- Thế cô có cần phải dần chúng tôi mềm xương kiểu đó không? Cô đập gần vỡ mũi tôi rồi.
Grace nhún vai.
- Thì các anh cũng phải trả giá một chút cho sự nhầm lẫn ngu ngốc này chứ.
- Chúng tôi chỉ thực hiện đúng bổn phận thôi. Cũng phải thừa nhận cô tình ngay lý gian đi, - viên cảnh sát lái xe vừa biện hộ vừa tháo còng cho cô.
- Thôi được, thôi được! Giờ thì các anh hãy làm chút việc có ích và đưa tôi đến chỗ này đi.
- Cô muốn đi đâu?
- Bệnh viện St. Matthew, - cô vừa nói vừa xoa xoa cổ tay.
° ° °
Trụ sở của Trung tâm y tế John Kennedy được đặt tại một tòa nhà bọc thép và kính nằm ở đoạn giao nhau giữa Đại lộ Công viên và đường số 52. Juliette vội vã đi vào giữa nhà. Cô đến muộn gần mười lăm phút, nhưng chắc người ta cũng không đến nỗi vì thế mà tống lại cô vào tù.
Có điều, ở đây, ai mà biết được...
Trong lúc chờ thang máy, cô đưa mắt ngưỡng mộ nhìn về phía mái vòm kiểu Byzance - phủ toàn vàng lá và kính màu - bao trùm cả sảnh chính. Điều mà cô thích nhất ở New York: dù sống ở đây hàng năm trời nhưng thật hiếm có ngày nào đó trôi qua mà bạn không phát hiện ra một thứ đẹp đẽ mình chưa từng biết đến.
Cô đi thang máy lên tầng ba mươi ba, tự hứa với mình sau khi hoàn thành các thủ tục sẽ quay lại đây chiêm ngưỡng mái vòm này cho thỏa thích.
Cô xuất trình thư triệu tập tại quầy lễ tân. Người ta yêu cầu cô chờ một lát rồi đưa cô vào một hành lang dài có mùi bệnh viện. Juliette vẫn như lơ lửng trên mây và ngay cả những màu sắc ảm đạm, nhợt nhạt và lạnh lẽo như thép cũng không thể khiến tâm trạng cô buồn bã. Tất nhiên, cô vẫn thích ở chỗ khác hơn. "Muốn khỏe mạnh, hãy tránh xa bác sĩ," cụ của cô vẫn thường nhắc đi nhắc lại như vậy, mà cụ thì vừa vui khỏe bước qua tuổi chín mươi lăm, và cho đến giờ cô gái trẻ người Pháp vẫn luôn triệt để áp dụng lời khuyên đó.
- Cô Beaumont? - một người đàn ông mặc áo blouse trắng hỏi.
- Tôi đây.
- Tôi là bác sĩ Goldwyn. Nếu cô đồng ý thì chúng ta sẽ bắt đầu.
Juliette theo ông ta vào một căn phòng hình ống không có gì đặc biệt. Việc khám sức khỏe được tiến hành dưới dạng một cuộc khám tổng thể nhanh gọn. Trước hết người ta tiêm bổ sung vắc xin cho cô, rồi họ lấy máu để xét nghiệm. Sau đó cô trả lời một số câu hỏi về tiền sử y lý của cô và gia đình cô. Cuối cùng, bác sĩ nghe tim phổi cô như bình thường. Để làm dịu bầu không khí, Juliette hỏi như yêu cầu một ân huệ:
- Ông làm ơn đừng tìm ra ung thư ngày hôm nay: tôi đang yêu.
Nhưng bác sĩ thậm chí chẳng buồn mỉm cười. Ở trung tâm y tế người ta phải chăm sóc hàng tá bệnh nhân và nếu muốn sự nồng nhiệt thì tốt nhất là nên bấm chuông cửa khác.
- Xong rồi, cô ạ.
- Tôi có thể đi được chưa?
- Được, hãy để lại địa chỉ cho chúng tôi và chúng tôi sẽ gửi cô toàn bộ báo cáo sức khỏe. Trừ khi cô muốn chờ lấy luôn kết quả.
- Có lâu không?
- Nửa tiếng.
- Tôi sẽ ở lại, - cô quyết định.
Tốt nhất là nên làm một thể cho xong chuyện này. Người ta đề nghị cô ngồi chờ trong phòng đợi đã tiệt trùng. Cô lấy một cốc cà phê từ máy bán hàng tự động và ngồi hồi lâu bên cửa kính để sẽ những tia sáng phản chiếu từ những tòa nhà chọc trời dọc hai bên Đại lộ Công viên. Như trong trò chơi lăng kính, mỗi ô cửa đều in hình bầu trời và những tòa nhà xung qunah. Juliette thấy cảnh đó thật tuyệt và cũng thật kinh khủng, có lẽ là cô thấy mình nhỏ xíu, mỏng manh, dễ chết.
Cốc cà phê khiến cô buồn nôn. Cô bóp nát chiếc cốc giấy giữa hai bàn tay. Tại sao đột nhiên cô lại có linh cảm kỳ cục như thế về sức khỏe của cô nhỉ?
Thật nực cười. Cô rất khỏe mạnh. Nếu được yêu cầu, cô sẵn sàng chạy marathon quanh New York hoặc leo một mạch lên tháp chuông bảy ngàn bậc ở Empire State Building. Cô xua đi những lo sợ của mình bằng cách nghĩ tới những điều tích cực. Chắc chắn anh sẽ nghỉ trưa và họ có thể cùng nhau thư giãn tại Công viên Bryant.
Cửa phòng bật mở và một cô y tá xuất hiện.
- Cô Beaumont, bác sĩ Goldwyn đã có kết quả của cô. Mời cô theo tôi.
° ° °
Jodie áp sát trán vào cửa kính tàu suốt quãng đường. Khung cảnh lòng đất trong đường tàu lướt qua trước mắt nó với tốc độ chóng mặt. Giữa cảm giác sợ hãi và bàng hoàng, nó chẳng biết phải nghĩ gì nữa. Đúng rồi, nó đang phát điên. Làm sao giải thích khác đi được chuyện nó tưởng mình vừa nhìn thấy mẹ?
Ôi! Nó chẳng huyễn hoặc mình làm gì. Nó biết chắc là mẹ đã chết và được chôn cất từ mười năm nay. Tất cả chỉ là do tác dụng phụ của cái thứ ma túy chết tiệt ấy thôi. Một kiểu ảo tưởng khiến đầu óc nó rối tung lên.
Thế nhưng mọi thứ lại có vẻ vô cùng thực. Mẹ nó trông giống hệt như trong trí nhớ của nó: vẫn ở tuổi ấy, vẫn dáng vẻ ấy, vẫn giọng nói đầy che chở và đáng tin cậy ấy. Trong đầu nó, những hình ảnh của cuộc gặp gỡ kỳ lạ đó đang diễn ra như trong thước phim quay chậm còn đầu óc nó thì càng lúc càng ong ong. Một câu hỏi cứ lặp đi lặp lại. Làm thế nào mà người phụ nữ ấy biết được tên nó và vì sao cô ta lại bảo vệ nó khỏi cảnh sát? Jodie tuyệt đối không nghĩ ra và suy cho cùng nó cũng chẳng dám chắc về điều nó thấy, bởi lẽ từ khi ma túy xuất hiện trong cuộc đời nó, chẳng còn gì là chắc chắn với nó nữa cả.
Con bé xuống ga Quảng trường Thống nhất và lên tàu đi về phía Bắc. Trong toa tàu đưa nó quay lại khu Bronx, có ai đó đưa mắt nhìn đôi còng còn lủng lẳng trên cổ tay nó. Jodie liền nhét sâu tay vào túi để che đi.
Những giọt nước mắt chảy dài trên mặt nó và nó chẳng thể làm gì để ngăn chúng lại. Nó chưa bao giờ cảm thấy mình yếu đuối và cô độc như lúc này.
° ° °
Juliette đẩy cửa phòng làm việc của bác sĩ Goldwyn.
- Mời cô ngồi, cô Beaumont.
Cô ngồi xuống đối diện với ông. Ông ta có vẻ cao ngạo của một bác sĩ biết được điều gì đó về cô mà cô không biết và ông ta coi đó như một thứ quyền lực.
- Thế nào? - Juliette hỏi để chấm dứt màn kịch ấy.
Bác sĩ đưa cô cô gái một tờ giấy rất bình thường: kết quả xét nghiệm máu. Juliette cúi đầu xem nhưng chỉ thấy một chuỗi các chữ số đang nhảy múa trước mắt cô.
- Tôi sắp chết phải không? - cô hỏi, nửa nghiêm túc, nửa lo lắng.
- Không, trái lại...
- Trái lại?
- Chúng tôi xét nghiệm thai cho tất cả các bệnh nhân nữ trong độ tuổi sinh nở...
- Và...?
- Cô có thai, cô Beaumont ạ.
--- ------ ------ ------ -------
1 Xu hướng thời trang lấy màu đen làm chủ đạo, đôi khi kết hợp thêm hai màu đỏ và trắng, đi kèm theo cách trang điểm, đầu tóc, phụ kiện, logo, khẩu ngữ đa dạng và hình thù kỳ dị, tạo nên vẻ ma quái cùng cá tính mạnh mẽ cho người khác.
2 Nguyên văn tiếng Pháp là "rastars", chỉ những người nước ngoài ăn mặc sặc sỡ và có vẻ giàu có đáng nghi ngờ.
3 Xu hướng thời trang tôn vinh vẻ đẹp nhiều họa tiết, cũng lấy màu đen làm chủ đạo để thể hiện sự lãng mạn và bí ẩn trong nỗi buồn đau, cô đơn, trầm uất.
Sách Xuất hành 23, 20
Ba lô khoác vai, Grace lang thang trên các con phố khu East Village. Khi cô mới vào nghề, người ta thường cử cô đi tuần trong khu này. Cô vẫn nhớ về nơi này như một nơi náo nhiệt lúc nào cũng đầy những cụ già Đông Âu, những người ăn mặc theo phong cách punk 1, những ngoại kiều phục trang lòe loẹt 2 và những người chuộng kiểu thời trang Gothic 3. Như ở khắp nơi tại Manhattan, khu này ngày càng trở nên trưởng giả, dù người nghèo vẫn nhan nhản trong các tòa nhà chung cư giá rẻ thuộc Alphabet City.
Không khí lạnh buốt, nhưng ánh nắng buổi sáng đã báo hiệu một ngày mùa đông đẹp trời. Grace dừng lại ở một tiệm bánh ngọt trên phố để mua một cốc cà phê mang đi cùng một miếng bánh sô cô la đen. Đúng là cuộc sống của con người luôn đầy rẫy những cám dỗ thật khó lòng chống chọi!
Jodie Costello đi lên Đại lộ số Một về phía Công viên Quảng trường Tompkins. Vô số những người bán hàng rong rải hàng hóa của họ khắp hai bên đường. Trốn mình sau những dãy hàng, Jodie kiểm tra chắc chắn không có một viên cảnh sát nào lảng vảng quanh đó. Mỗi lần đi giật túi, nó đều nhắm vào khách du lịch, vì xác suất tìm thấy tiền trong túi thường cao hơn. Nhưng sáng nay nó quyết định hành nghề trong một khu vực ít khách du lịch song cũng ít cảnh sát tuần tra hơn. Nó không được khỏe lắm: dáng đi xiêu vẹo, bụng quặn đau và gần như không đứng vững. Nó không muốn nhắm vào mục tiêu nào quá khó. Không phải một gã đàn ông muốn lên mặt anh hùng đuổi theo nó chẳng hạn.
Nó nhắm vào một người phụ nữ đang quay lưng về phía nó. Khoác chiếc áo da, trông cô ta có dáng thể thao và dường như còn trẻ. Hơi mạo hiểm, nhưng hai tay cô đang bận cầm cà phê và bánh ngọt. Đặc biệt chiếc túi bằng da thuộc của cô trông có vẻ là loại hàng tốt khiến nó đoán cô cũng có chút của gì đó.
Jodie cân nhắc hơn thiệt: lao ra, không lao ra, lao ra, không lao ra... Chúa ơi, nó căm ghét cái trò này. Nó cảm thấy mình thật đáng thương và nó sợ. Lao ra, không lao ra... Nó cần phải có tiền. Nó lại lên cơn đói thuốc và nó cảm thấy những giọt mồ hôi đang rịn ra dọc sống lưng. Lao ra, không lao ra... Đột nhiên, nó quyết định và bắt đầu lấy đà: lao ra.
Grace cảm thấy cánh tay trái của cô bị xô mạnh về phía trước như thể ai đó làm trật khớp vai cô. Chiếc cốc trên tay cô bắn lên không rồi rơi xuống lòng đường. Chính cô cũng bị mất thăng bằng và ngã lăn ra đất. Rất nhanh chóng, cô nhìn thấy kẻ tấn công: một phụ nữ, đúng hơn là một cô gái trẻ mặc áo trấn thủ. Cô kịp nhận ra mái tóc xơ xác và móng tay sơn đen của cô bé. Trong khoảnh khắc, ánh mắt họ gặp nhau. Có điều gì đó chợt lóe sáng trong đôi mắt tối tăm của Jodie: sự pha trộn giữa hy vọng và hoảng hốt nhanh chóng nhường chỗ cho cảm giác thoáng ngờ vực. Điều này diễn ra không quá một giây, song giây phút ấy kéo dài như trong thước phim quay chậm, đọng lại mãi mãi, như tia sáng pha lê, trong tâm ký ức của hai người.
Rồi mọi thứ tua nhanh trở lại. Jodie tiếp tục chạy, tay ôm chặt chiếc túi vừa giật được trước ngực. Những tiếng la ó phẫn nộ dậy lên xung quanh nó. Grace đứng bật dậy nhanh như chớp và đuổi theo nó... Có điều gì đó ở con bé khiến cô bàng hoàng, nhưng cô không biết là điều gì. Jodie băng qua phố, thiếu chút nữa thì bị xe tông phải. Nó đưa mắt liếc nhanh về phía sau, bực tức vì thấy nạn nhân của nó đuổi theo. Nó cố chạy nhanh hơn, chạy gần như đứt hơi và không cảm thấy đôi chân đâu nữa. Một loạt còi vang lên inh ỏi, đến lượt Grace chạy len lỏi giữa những làn xe hơi để sang được vỉa hè bên kia. Cô lao rất nhanh, mỗi bước chạy lại rút ngắn khoảng cách thêm vài phân nữa. Jodie thấy dạ dày như đảo lộn: nếu trong bụng nó có gì thì nó đã nôn thốc ra ở đây, ngay trên vỉa hè này rồi. Từng chút một, Grace rút ngắn khoảng cách, càng chạy tới gần, cô lại càng thấy choáng váng mà vẫn không hiểu nguyên nhân gì khiến cô xúc động như vậy. Jodie gần như hết hơi. Còn vài bước chân nữa thôi là nó sẽ bị tóm cổ. Chạy đến phố 14, nó rẽ trái. Có một trạm tàu điện ngầm ở cách đó không xa. Nó chỉ cần cố thêm vài mét nữa.
- Nó kia rồi! - một giọng đàn ông hét lên.
Jodie quay ngoắt đầu lại và nhìn thấy hai viên cảnh sát mặc đồng phục đang đuổi theo sát nút.
Khi lần thứ hai chạm phải ánh mắt của con bé giật đồ, Grace cảm thấy một cơn rùng mình làm sống lưng cô tê cứng. Lúc ấy cô hiểu điều gì ở con bé đó khiến cô choáng váng, nhưng điều này khó tin đến mức bộ não của cô không chịu chấp nhận.
Sợ hãi cùng cực, Jodie lao xuống trạm tàu điện ngầm và đi vội trên bậc thang chính. Cố thu hết sức lực, nó nhảy qua thanh chắn tự động, theo sau sát gót là Grace và hai viên cảnh sát. Grace không muốn mất dấu. Cô xô đẩy vài khách du lịch, lao xuống cầu thang ngược chiều và cuối cùng cũng đến được đường tàu. Một lần nữa cô choáng nhìn thấy con bé và trái tim cô cất tiếng bất chấp lý trí:
- Jodie? - cô hét lên, - Jodie!
Con bé đứng sững lại trên đà lao, như một luồng điện đánh trúng. Nó từ từ quay lại, thả rơi chiếc túi đang nắm trong tay và cảm thấy tim bung ra như một trái lựu đạn vừa nổ tung thành hàng ngàn mảnh nhỏ. Giọng nói này, khuôn mặt này...
Sững sờ vì không thể tin nổi, hai người đứng đối diện nhau, chỉ cách có vài mét.
- Mẹ...? - Jodie gọi và giọng nó lạc đi.
Nó mở miệng thêm lần nữa nhưng không một âm thanh nào phát ra và toàn thân nó chợt trào lên những tiếng nức nở không thể kìm được. Một lần nữa, thời gian kéo dài ra và đó là khoảnh khắc của họ. Khoảnh khắc đồng sinh và tái sinh; khoảnh khắc vượt thời gian và phi lý trí.
Tàu điện ập đến, không khí xoáy như có lốc.
Khi những định luật vạn vật hấp dẫn lại phát huy tác dụng, Jodie tiến thêm một bước về phía trước để được gần Grace. Nhưng hai người cảnh sát đã đuổi gần tới chỗ họ và người to cao hơn đổ sập xuống người con bé.
- Tôi túm được nó rồi! - ông ta hét lên và ghì chặt nó xuống đất.
Ông giữ nó nằm im chẳng mấy khó khăn, úp mặt nó xuống đất và vặn ngược cánh tay nó ra phía sau để chụp còng sắt vào.
Ông vừa bấm được một bên còng thì một cú đá rất mạnh vào sườn khiến ông nghẹt thở. Không hiểu điều gì xảy đến với mình, ông quay về phía Grace đúng lúc cô bồi thêm cú thứ hai và mặt khiến ông mất thăng bằng.
- Lên tàu ngay! - Grace ra lệnh cho con gái trong khi viên cảnh sát thứ hai rút dùi cui xông lại bảo vệ đồng nghiệp.
Sững người vì xúc động, Jodie như bị đóng đinh một chỗ, không hiểu điều gì đang diễn ra.
- Lên tàu đi! - Grace nhắc lại khi hồi còi báo hiệu đóng cửa tàu vang lên.
Cú dùi cui thứ nhất bổ lên gáy cô, rồi cú thứ hai. Ngay trước khi bất tỉnh, cô dường như nhìn thấy con gái mình nhảy vào trong toa tàu.
Trong khi tàu từ từ chuyển bánh, Jodie đứng dán mặt vào kính để nhìn hai viên cảnh sát lôi mẹ của nó di dọc theo cầu thang.
° ° °
Shake Powell đang lo lắng. Anh không muốn Sam thấy điều đó, nhưng câu chuyện về sứ giả khiến anh băn khoăn và một câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu anh.
Anh gọi điện tới tổng đài thông tin và yêu cầu được nối máy với bệnh viện St. Matthew. Gọi tới nơi, anh xưng tên và xin được nói chuyện với bác sĩ Galloway.
- Shake hả?
- Này cậu, người phụ nữ mà cậu nói với tớ lúc nãy tên là gì nhỉ?
- Grace Costello, - Sam đáp, - cậu nhớ ra điều gì hả.
- Không, - linh mục nói dối. - Xin lỗi vì đã làm phiền cậu.
Anh vội vã gác máy, sợ rằng bạn anh sẽ hỏi thêm câu gì nữa.
Grace Costello, anh nhắc lại như một tiếng vang. Đó là cái tên mà anh không muốn nghe nhất. Shake đột nhiên cảm thấy rần rật ở hai bên thái dương. Anh cần không khí. Gần như lảo đảo, anh xuống gác đi ra sân bóng rổi.
Grace Costello! Có lẽ anh nên báo cho Sam biết chăng? Anh suy nghĩ một lát về giả thiết này, song không quyết định được. Gần như miễn cưỡng, anh đi vào nhà thờ và làm dấu thánh. Từ biết bao năm nay, để có thể giữ vững đức tin, anh vẫn luôn đánh cược về sự tồn tại của một Đức Chúa đầy thông cảm và lòng thương. Song thực chất, anh biết gì về Thượng đế? Quả là Đức Chúa anh vẫn đối thoại cùng ở sâu thẳm trong anh rất nhân từ và độ lượng.
Nhưng Đức Chúa ấy liệu có tồn tại ở nơi nào khác ngoài tâm trí anh không?
Juliette tỉnh dậy trong khung cảnh tiện nghi trái ngược hoàn toàn với ba đêm trong tù. Cô vùi mình lần cuối dưới lớp chăn, êm và ấm như bộ lông cừu, rồi mới liếc mắt về phía đồng hồ treo tường và tá hỏa: đã 8h30 trong khi Cục Nhập cảnh hẹn cô 10h tới kiểm tra sức khỏe, thủ tục không thể thiếu trong việc gia hạn visa. Một hành động phòng ngừa xưa như trái đất.
Cô nhảy phắt dậy, gọi cho một loạt taxi rồi kiểm tra giờ tàu. Cô có thể đến kịp, nhưng sẽ phải chạy.
Cô đang vội vàng đi tắm thì thấy mẩu giấy Sam đặt trên gối. Cô đọc với vẻ thú vị. Một lần, hai lần, ba lần.
Cuốn mình trong tấm chăn, cô bước ra bãi biển và được bầu tời, đại dương và gió chào đón. Thoải mái, cô tận hưởng thời khắc của niềm hạnh phúc mới mẻ, sung sướng tua lại trong đầu đoạn phim ghi những khoảnh khắc mới đây của họ.
Gió biển lạnh buốt, song không đủ mạnh để ngăn cô dạo vài vòng trên cát.
Cô cảm thấy mình xinh đẹp và nhẹ nhàng. Cuộc sống thật tuyệt vời.
° ° °
Khi mở mắt ra, Grace thấy mình đang bị còng tay vào cánh cửa sau chiếc xe cảnh sát.
- Ái chà, nhẹ tay tí chứ! Người nhà đây mà! - cô kêu lên.
Từ phía trước, một trong hai viên cảnh sát quay lại ném cho cô cái nhìn hằn học. Phải nói thêm rằng ông ta đang giữ một chiếc mùi soa đầy máu trên mũi...
- Các anh đang làm một việc ngu ngốc đấy. Tôi là thanh tra quận 36.
- Phải rồi, - viên cảnh sát lái xe nói, - còn mẹ tôi là Britney Spears!
Để yên tâm, viên cảnh sát bị thương ở mặt lục trong túi áo vest của Grace và tìm thấy một chiếc phù hiệu mang hàng chữ NYPD.
- Quỷ tha ma bắt! - anh chàng "dùi cui" chửi thề và nhấn mạnh chân vào bàn phanh.
Anh ta điều khiển xe cho đậu vào sát vỉa hè dọc khu Lexington.
- Thế còn con bé kia? - anh ta hỏi bán tính bán nghi.
- Nó là một trong những người đưa tin của tôi! - Grace giải thích.
- Nhưng rõ ràng nó đã giật túi của cô?
- Chỉ là tạo cảnh thôi!
- Tạo cảnh?
- Nghe đây, mấy anh bạn, đừng tìm cách hiểu cặn kẽ, OK?
- Thế cô có cần phải dần chúng tôi mềm xương kiểu đó không? Cô đập gần vỡ mũi tôi rồi.
Grace nhún vai.
- Thì các anh cũng phải trả giá một chút cho sự nhầm lẫn ngu ngốc này chứ.
- Chúng tôi chỉ thực hiện đúng bổn phận thôi. Cũng phải thừa nhận cô tình ngay lý gian đi, - viên cảnh sát lái xe vừa biện hộ vừa tháo còng cho cô.
- Thôi được, thôi được! Giờ thì các anh hãy làm chút việc có ích và đưa tôi đến chỗ này đi.
- Cô muốn đi đâu?
- Bệnh viện St. Matthew, - cô vừa nói vừa xoa xoa cổ tay.
° ° °
Trụ sở của Trung tâm y tế John Kennedy được đặt tại một tòa nhà bọc thép và kính nằm ở đoạn giao nhau giữa Đại lộ Công viên và đường số 52. Juliette vội vã đi vào giữa nhà. Cô đến muộn gần mười lăm phút, nhưng chắc người ta cũng không đến nỗi vì thế mà tống lại cô vào tù.
Có điều, ở đây, ai mà biết được...
Trong lúc chờ thang máy, cô đưa mắt ngưỡng mộ nhìn về phía mái vòm kiểu Byzance - phủ toàn vàng lá và kính màu - bao trùm cả sảnh chính. Điều mà cô thích nhất ở New York: dù sống ở đây hàng năm trời nhưng thật hiếm có ngày nào đó trôi qua mà bạn không phát hiện ra một thứ đẹp đẽ mình chưa từng biết đến.
Cô đi thang máy lên tầng ba mươi ba, tự hứa với mình sau khi hoàn thành các thủ tục sẽ quay lại đây chiêm ngưỡng mái vòm này cho thỏa thích.
Cô xuất trình thư triệu tập tại quầy lễ tân. Người ta yêu cầu cô chờ một lát rồi đưa cô vào một hành lang dài có mùi bệnh viện. Juliette vẫn như lơ lửng trên mây và ngay cả những màu sắc ảm đạm, nhợt nhạt và lạnh lẽo như thép cũng không thể khiến tâm trạng cô buồn bã. Tất nhiên, cô vẫn thích ở chỗ khác hơn. "Muốn khỏe mạnh, hãy tránh xa bác sĩ," cụ của cô vẫn thường nhắc đi nhắc lại như vậy, mà cụ thì vừa vui khỏe bước qua tuổi chín mươi lăm, và cho đến giờ cô gái trẻ người Pháp vẫn luôn triệt để áp dụng lời khuyên đó.
- Cô Beaumont? - một người đàn ông mặc áo blouse trắng hỏi.
- Tôi đây.
- Tôi là bác sĩ Goldwyn. Nếu cô đồng ý thì chúng ta sẽ bắt đầu.
Juliette theo ông ta vào một căn phòng hình ống không có gì đặc biệt. Việc khám sức khỏe được tiến hành dưới dạng một cuộc khám tổng thể nhanh gọn. Trước hết người ta tiêm bổ sung vắc xin cho cô, rồi họ lấy máu để xét nghiệm. Sau đó cô trả lời một số câu hỏi về tiền sử y lý của cô và gia đình cô. Cuối cùng, bác sĩ nghe tim phổi cô như bình thường. Để làm dịu bầu không khí, Juliette hỏi như yêu cầu một ân huệ:
- Ông làm ơn đừng tìm ra ung thư ngày hôm nay: tôi đang yêu.
Nhưng bác sĩ thậm chí chẳng buồn mỉm cười. Ở trung tâm y tế người ta phải chăm sóc hàng tá bệnh nhân và nếu muốn sự nồng nhiệt thì tốt nhất là nên bấm chuông cửa khác.
- Xong rồi, cô ạ.
- Tôi có thể đi được chưa?
- Được, hãy để lại địa chỉ cho chúng tôi và chúng tôi sẽ gửi cô toàn bộ báo cáo sức khỏe. Trừ khi cô muốn chờ lấy luôn kết quả.
- Có lâu không?
- Nửa tiếng.
- Tôi sẽ ở lại, - cô quyết định.
Tốt nhất là nên làm một thể cho xong chuyện này. Người ta đề nghị cô ngồi chờ trong phòng đợi đã tiệt trùng. Cô lấy một cốc cà phê từ máy bán hàng tự động và ngồi hồi lâu bên cửa kính để sẽ những tia sáng phản chiếu từ những tòa nhà chọc trời dọc hai bên Đại lộ Công viên. Như trong trò chơi lăng kính, mỗi ô cửa đều in hình bầu trời và những tòa nhà xung qunah. Juliette thấy cảnh đó thật tuyệt và cũng thật kinh khủng, có lẽ là cô thấy mình nhỏ xíu, mỏng manh, dễ chết.
Cốc cà phê khiến cô buồn nôn. Cô bóp nát chiếc cốc giấy giữa hai bàn tay. Tại sao đột nhiên cô lại có linh cảm kỳ cục như thế về sức khỏe của cô nhỉ?
Thật nực cười. Cô rất khỏe mạnh. Nếu được yêu cầu, cô sẵn sàng chạy marathon quanh New York hoặc leo một mạch lên tháp chuông bảy ngàn bậc ở Empire State Building. Cô xua đi những lo sợ của mình bằng cách nghĩ tới những điều tích cực. Chắc chắn anh sẽ nghỉ trưa và họ có thể cùng nhau thư giãn tại Công viên Bryant.
Cửa phòng bật mở và một cô y tá xuất hiện.
- Cô Beaumont, bác sĩ Goldwyn đã có kết quả của cô. Mời cô theo tôi.
° ° °
Jodie áp sát trán vào cửa kính tàu suốt quãng đường. Khung cảnh lòng đất trong đường tàu lướt qua trước mắt nó với tốc độ chóng mặt. Giữa cảm giác sợ hãi và bàng hoàng, nó chẳng biết phải nghĩ gì nữa. Đúng rồi, nó đang phát điên. Làm sao giải thích khác đi được chuyện nó tưởng mình vừa nhìn thấy mẹ?
Ôi! Nó chẳng huyễn hoặc mình làm gì. Nó biết chắc là mẹ đã chết và được chôn cất từ mười năm nay. Tất cả chỉ là do tác dụng phụ của cái thứ ma túy chết tiệt ấy thôi. Một kiểu ảo tưởng khiến đầu óc nó rối tung lên.
Thế nhưng mọi thứ lại có vẻ vô cùng thực. Mẹ nó trông giống hệt như trong trí nhớ của nó: vẫn ở tuổi ấy, vẫn dáng vẻ ấy, vẫn giọng nói đầy che chở và đáng tin cậy ấy. Trong đầu nó, những hình ảnh của cuộc gặp gỡ kỳ lạ đó đang diễn ra như trong thước phim quay chậm còn đầu óc nó thì càng lúc càng ong ong. Một câu hỏi cứ lặp đi lặp lại. Làm thế nào mà người phụ nữ ấy biết được tên nó và vì sao cô ta lại bảo vệ nó khỏi cảnh sát? Jodie tuyệt đối không nghĩ ra và suy cho cùng nó cũng chẳng dám chắc về điều nó thấy, bởi lẽ từ khi ma túy xuất hiện trong cuộc đời nó, chẳng còn gì là chắc chắn với nó nữa cả.
Con bé xuống ga Quảng trường Thống nhất và lên tàu đi về phía Bắc. Trong toa tàu đưa nó quay lại khu Bronx, có ai đó đưa mắt nhìn đôi còng còn lủng lẳng trên cổ tay nó. Jodie liền nhét sâu tay vào túi để che đi.
Những giọt nước mắt chảy dài trên mặt nó và nó chẳng thể làm gì để ngăn chúng lại. Nó chưa bao giờ cảm thấy mình yếu đuối và cô độc như lúc này.
° ° °
Juliette đẩy cửa phòng làm việc của bác sĩ Goldwyn.
- Mời cô ngồi, cô Beaumont.
Cô ngồi xuống đối diện với ông. Ông ta có vẻ cao ngạo của một bác sĩ biết được điều gì đó về cô mà cô không biết và ông ta coi đó như một thứ quyền lực.
- Thế nào? - Juliette hỏi để chấm dứt màn kịch ấy.
Bác sĩ đưa cô cô gái một tờ giấy rất bình thường: kết quả xét nghiệm máu. Juliette cúi đầu xem nhưng chỉ thấy một chuỗi các chữ số đang nhảy múa trước mắt cô.
- Tôi sắp chết phải không? - cô hỏi, nửa nghiêm túc, nửa lo lắng.
- Không, trái lại...
- Trái lại?
- Chúng tôi xét nghiệm thai cho tất cả các bệnh nhân nữ trong độ tuổi sinh nở...
- Và...?
- Cô có thai, cô Beaumont ạ.
--- ------ ------ ------ -------
1 Xu hướng thời trang lấy màu đen làm chủ đạo, đôi khi kết hợp thêm hai màu đỏ và trắng, đi kèm theo cách trang điểm, đầu tóc, phụ kiện, logo, khẩu ngữ đa dạng và hình thù kỳ dị, tạo nên vẻ ma quái cùng cá tính mạnh mẽ cho người khác.
2 Nguyên văn tiếng Pháp là "rastars", chỉ những người nước ngoài ăn mặc sặc sỡ và có vẻ giàu có đáng nghi ngờ.
3 Xu hướng thời trang tôn vinh vẻ đẹp nhiều họa tiết, cũng lấy màu đen làm chủ đạo để thể hiện sự lãng mạn và bí ẩn trong nỗi buồn đau, cô đơn, trầm uất.