Chương : 20
Điều tôi đã học được chỉ gói gọn trong ba, bốn từ: Ngày ai đó yêu bạn, trời rất đẹp, tôi không thể nói gì hơn được nữa, trời rất đẹp!
Jean Gabin
Juliette yêu thương...
Anh xin em, hãy dành chút thời gian lắng nghe anh, cho dù em đang rất giận anh...
Anh biết những ngày vừa qua rất khó khăn với em và hãy tin rằng không một phút nào trôi qua mà anh không nghĩ về em.
Anh cũng biết sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu lúc ở sân bay anh có đủ can đảm đề nghị em ở lại với anh thay vì để em bước lên chuyến bay đáng nguyền rủa ấy. Chẳng phải vì anh không muốn thế, có thể chỉ là do sự mất niềm tin vào cuộc sống và nỗi sợ hãi rằng câu chuyện của chúng ta chỉ dựa trên những lời nói dối.
Juliette ngồi xuống ghế, hai chân co lên tận ngực, không hiểu Sam đang chuẩn bị tiết lộ điều gì với cô.
Vì anh đã nói dối em: anh không còn là người có gia đình nữa. Anh từng có gia đình, nhưng vợ anh đã qua đời cách đây một năm.
Cô ấy tên là Federica. Anh biết cô ấy từ thuở ấu thơ. Cả anh và cô ấy đều lớn lên trong cùng khu phố Brooklyn. Một khu phố nghèo khó như rất nhiều những khu phố tồn tại trong các thành phố lớn đông đúc. Anh chưa bao giờ biết đến cha mẹ mình và bà anh là người đã chăm sóc anh như bà có thể. Còn về Federica, toàn bộ gia đình mà cô ấy có được là một người mẹ nghiện ngập tới tận xương tủy suốt từ sáng đến tối. Đó là tuổi thơ của bọn anh. Để có thể hình dung, em chỉ cần biết đơn giản là những năm gần đây, mỗi lần nhìn lại những tấm ảnh lớp cũ, bọn anh đều nhận ra rằng đa số các bạn học cùng thời đó đều hoặc đã chết, hoặc đang ở trong tù.
Nhưng bọn anh, bọn anh vẫn sống. Anh là bác sĩ còn cô ấy là họa sĩ; bọn anh sống trong một căn hộ xinh đẹp; bọn anh đã thoát khỏi nơi đó.
Ít nhất, đó là điều anh vẫn tưởng cho tới buổi tối kinh hoàng ấy...
Anh còn nhớ dạo đó là khoảng giữa tháng Mười hai và là gia đình anh cảm thấy trong người rất thoải mái. Chiều hôm ấy ở bệnh viện mọi người đã cùng nhau mừng Noel trong bầu không khí ấm cúng. Bọn trẻ đã trang trí một cây thông thật lớn bằng những hình origami do chúng tự gấp. Đã mười lăm ngày liền anh không mất một bệnh nhân nào. Federica chuẩn bị sinh em bé và anh vô cùng hạnh phúc.
Khi ra khỏi bệnh viện, tối hôm đó, anh đã đi lang thangười một lát khắp các cửa hiệu để mua một vài món quà: một cuốn sách về Raphael cho Federica, một con rối bằng gỗ sơn màu và một con voi nhồi bông để trang trí phòng cho em bé...
Đó là lần duy nhất, tương lai hiện ra đối với anh gần như thanh bình và sáng sủa, và anh trở về nhà trong tâm trạng nhẹ nhàng. Cửa nhà để mở. Từ cầu thang, anh cất tiếng gọi Federica nhưng cô ấy không trả lời. Hơi băn khoăn, anh đẩy cửa buồng tắm và phát hiện ra điều không thể tin nổi. Tường và gạch nhớp nháp máu. Trong bồn tắm, cái xác không sự sống của Federica trôi bồng bềnh trong làn nước đỏ, cổ tay và cổ chân bị cứa rất sâu. Vợ anh đã tự sát trong lúc đang mang thai.
Choáng váng, Juliette lau một giọt nước mắt lăn dài trên má. Áp chặt chiếc máy ghi âm vào tai, cô bước ra hiên để hít thở chút không khí. Sam tiếp tục:
Dù trong tương lai có gặp phải chuyện gì đi nữa, anh cũng chắc chắn rằng nó không thể khủng khiếp hơn cái chết của vợ anh.
Em cần phải hiểu, Juliette ạ: là bác sĩ, nghề nghiệp của anh chủ yếu dựa trên lòng tin rằng nỗi đau không phải là định mệnh. Hàng ngày, khi khám bệnh, anh gặp phải những đứa trẻ khủng hoảng vì bị đánh đập tàn tệ, vì mất người thân hay vì bệnh tật. Công việc của anh là phải thuyết phục chúng rằng chúng có thể đứng dậy sau những cơn khủng hoảng đó. Và đa số trường hợp là anh thành công. Chính vì vậy một phần mà anh trở thành bác sĩ: bởi anh biết cuộc sống vẫn có thể tiếp diễn sau những điều khủng khiếp. Chăm sóc mọi người, đó không chỉ là tìm hiểu nguyên nhân căn bệnh của họ, mà còn là cho họ niềm tin rằng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn hôm qua.
Nhưng anh chưa bao giờ thuyết phục được Federica. Người phụ nữ anh yêu gặp hoàn cảnh tuyệt vọng và anh không thể giải thoát cô ấy khỏi nỗi đau đớn. Anh và cô ấy sống bên nhau nhưng bọn anh chỉ là "một + một" và không bao giờ thành được hai.
Anh tin rằng người ta chỉ có thể cứ ai đó chịu chấp nhận sự cứu giúp. Nhưng Federica ngày càng ít cởi mở. Cô ấy chưa từng thực sự thoát khỏi quá khứ. Cô ấy đã đánh mất ý chí đấu tranh đến một mức độ mà anh không thể ngờ. Người ta phải mất đi bao nhiêu hy vọng để có thể tự sát khi đang mang thai...
Trong suốt những tháng sau đó, mọi thứ đối với anh đều vô nghĩa. Chẳng có gì có thể tác động tới anh, kể cả niềm vui hay nỗi đau. Cái chết của chính mình cũng không làm anh sợ hãi nữa. Có những ngày, thậm chí anh còn mong đợi nó như một sự giải thoát.
Chỉ công việc là vẫn khiến anh quan tâm song anh làm việc mà ngày càng mất đi niềm tin. Anh không hy vọng điều gì, anh sống như một người máy.
Cho tới khi gặp em...
Em nghĩ chúng mình có bao nhiêu cơ may để gặp được nhau? Anh đã đọc ở đâu đó rằng có hơn một triệu rưỡi con người đi ngang qua nhau mỗi ngày ở Quảng trường Thời đại. Một triệu rưỡi, em tưởng tượng được không?
Chuyện gì có thể khiến mình không gặp nhau? Nửa giây? Cùng lắm là một giây thôi...
Nếu em đi ngang qua phố chỉ sớm hơn một giây, chúng ta có thể đã để hụt mất nhau. Nếu anh đổi làn đường chỉ muộn hơn một giây, chúng ta đã có thể để hụt mất nhau.
Toàn bộ câu chuyện của chúng ta phụ thuộc vào một giây đồng hồ ấy.
Chỉ một giây thôi và có lẽ anh không bao giờ nhìn thấy khuôn mặt em.
Chỉ một giây thôi và có lẽ em thậm chí chẳng biết anh tồn tại.
Một giây ngắn ngủi và có lẽ em không bước khỏi máy bay...
Một giây thôi và có lẽ mình đã chết... Juliette đứng trên hiên nghĩ.
Và nếu một giây đó quả đúng là giây phút của chúng ta? Tia sáng bất ngờ của chúng ta, vận may của chúng ta.
Điều có thể làm biến đổi cuộc sống của chúng ta mãi mãi...
Hãy nghĩ về điều đó!
Anh biết, anh đã nói dối em và hãy tin rằng anh vô cùng ân hận;.
Anh cũng biết em không phải luật sư, song đừng hình dung rằng điều đó khiến anh khó chịu, ngược lại. Phục vụ bàn hay diễn viên, quan trọng gì. Anh chẳng tìm kiếm giàu có hay danh vọng. Tiền chưa bao giờ là tiêu chí đầu tiên trong các quyết định của anh. Anh không có gia sản, anh chẳng có gì, thậm chí không có lấy một căn hộ riêng của mình. Chỉ có công việc là cả cuộc sống của anh.
Và một niềm hy vọng mà anh sẽ để em đoán...
Mắt đẫm nước, Juliette tắt máy đi. Cô cởi bỏ bộ choàng tắm và, thậm chí chẳng buồn dành thời gian trang điểm lại, cô mặc những quần áo vừa nhặt ra nhanh như chớp. Cô hoàn chỉnh trang phục của mình bằng một chiếc khăn choàng màu vàng chanh và một chiếc áo khoác bằng vải nhung kẻ sọc có lót lông bên trong.
Chỉ hay giây nữa thôi và cô chuẩn bị rời khỏi phòng.
Nhưng một lát sau cô lại quay trở lại: trong lúc vội vã, cô đã đi chân trần ra ngoài. Cô lục tìm trong túi và vớ được đôi giày Kickers hai màu chung thủy của mình, bằng da mịn và đế cao su.
Đứng trước gương trong thang máy, cô "chỉnh đốn" lại mình một chút. Suy cho cùng, nom cô không đến nỗi tệ. Bộ quần áo cũ khiến cô trông có vẻ bụi. Tất nhiên là không phải đỉnh cao của sự sang trọng, song ít ra cũng đúng là cô.
° ° °
Cô gặp lại Sam ở bệnh viện và cả hai đều có chung ý muốn trốn khỏi thành phố buổi chiều hôm đó. Thật đúng lúc: Leonard McQueen lại một lần nữa đề nghị với Sam nên tận dụng ngôi nhà của ông ở New England và lần này thì anh không từ chối.
Họ rời New York bằng Quốc lộ 95. Ngay trong xe ô tô họ cũng không buông nhau ra được. Thế là một bàn tay mười ngón cùng điều khiển tốc độ xe và họ hôn nhau mỗi lần dừng trước đèn đỏ. Những nụ hôn của họ có mùi vị của mùa xuân và họ cảm thấy thật ngỡ ngàng. Ngay khi vừa đi qua New Heaven, họ đã rời khỏi đường cao tốc để có thể tận hưởng hết vẻ đẹp của quang cảnh. Bờ biển trải dài về phía đông Bắc điểm xuyết bởi những vĩnh, những mỏm đá và những bến cảng. Nó dẫn thẳng tới biên giới giữa Connecticut và Đảo Rhode, trong một ngôi làng chài nhỏ nơi tọa lạc ngôi nhà của McQueen.
Vào những ngày đẹp trời, vùng này thu hút rất nhiều du khách và người chơi du thuyền hờ những phòng tranh và những cửa hiệu bán đồ mỹ nghệ song hôm nay ngôi làng gần như vắng tanh và trông còn đẹp hơn cả mùa du lịch.
Sau khi đậu xe, Sam và Juliette đi dạo một lát trên phố chính giữa những ngôi nhà cổ của các thuyền trưởng. Rồi họ đi về phía biển. Từ sáng, bầu trời đã quang mây và nhiệt độ dễ chịu kỳ lạ, như thể mùa hè Ấn Độ đổ bộ vào chính giữa mùa đông. Quả thật, sự đảo lộn khí hậu ngày càng trở nên rõ rệt. Tay trong tay, họ lang thang dưới ánh nắng vàng rộm, dọc theo đê chắn song. Họ ngắm nhìn những con tàu, trong khi Juliette buông một câu đùa:
- Nếu là trong một bộ phim, nếu em là diễn viên nổi tiếng và anh là Kevin Costner, chúng ta sẽ cùng lên một trong những thuyền buồm kia và anh sẽ đưa em ra khơi.
- Em có nghĩ là đang nói trúng phóc không: ông cụ McQueen bảo rằng ông có một con tàu thả neo ở gần đây.
- Tên nó là gì?
- Jasmine, - Sam vừa nói vừa xem lại giấy tờ của con tàu.
Sau vài phút tìm kiếm, họ đến trước một chiếc thuyền buồm dài khoảng hai mươi tám bộ, toàn bộ bằng gỗ đánh bóng, tuyệt đẹp.
- Anh biết lái không? - cô vừa hỏi vừa nhảy lên cầu tàu.
- Cái lợi khi học Y ở trường Harvard là thỉnh thoảng được mời tới dự những lễ hội cuối tuần tại tàu của các đại gia trong vùng, - anh vừa giải thích vừa đi lên chỗ cô.
- Nghiêm túc nhé, anh có định làm một vòng không?
- Thì cũng phải xứng đáng với các diễn viên điện ảnh của em chứ.
- Nhưng em tưởng phải có giấy phép thì mới được lái một con tàu thế này...
- Em đừng lo, nếu bị tóm thì lần này sẽ là anh vào tù.
Anh tháo buồm và chuẩn bị cho con tàu. Sau khi tìm ra đúng chiếc chìa khóa trong chùm chìa ông cụ McQueen đưa, anh bật động cơ và máy tàu ngay lập tức kêu ro ro.
- Kéo neo đi! - Sam hét lên. - Thế nào, Costner chắc sẽ bảo thế, đúng không?
- Anh ta chẳng đứng đến gót chân của anh, - cô trả lời và hôn anh, rồi bằng một bước nhảy ngoạn mục, cô leo lên phần trên của cầu tàu nơi có thể ngắm nhìn những chú hải âu đang lượn vòng trên đầu.
Khi đón được làn gió thuận, Sam tắt động cơ, kéo rồi căng buồm hết cỡ. Từ từ, con tàu tăng tốc và ướng ra ngoài khơi. Mặt trời chậm chạp xuống dần, nhuộm bầu trời bằng những tia sáng màu da cam. Juliette lên khoang lái đứng cùng Sam. Cô ôm chặt lấy anh. Ngọn gió buổi tối khiến người họ rạng rỡ và bao quanh họ như một tấm voan vô hình. Trong yên lặng, họ cùng nhâm nhi niềm hạnh phúc giản đơn được ở bên nhau, thanh thản giữa tiếng sóng rì rào, thả mình vào khoảnh khắc ngắn ngủi mà ở đó cuộc sống chợt ngập tràn ánh sáng và như dâng tặng họ một vận may.
Họ quay về bến cảnh đã được nửa giờ. Juliette đang làm nóng mình bằng một tách trà trong một nhà hàng nhỏ trong khi Sam xếp buồm lại cho gọn gàng. Xong việc, anh quay lại lối đi dạo trồng cây dọc theo bờ biển. Anh cảm thấy thật nhẹ nhõm và thoải mái. Cuộc sống thực sự đổi màu khi người ta yêu. Một lần nữa, cuộc sống dường như lại trở nên có ý nghĩa đối với anh.
Anh chuẩn bị đến chỗ Juliette thì một hồi chuông vang lên phá tan niềm hạnh phúc tột độ của anh. Không phải máy nhắn tin hay điện thoại di động, chỉ là một trong những ca bin điện thoại công cộng ngoài đường. Một trò đùa chăng? Anh quay sang trái rồi quay sang phải: lối đi vắng tanh. Anh quyết định không để ý tới điều đó, song rất nhanh chóng anh bị phản xạ của một bác sĩ giữ chân: nhỡ là ai đó đang cần giúp đỡ thì sao? Tốt nhất là không nên mạo hiểm để một cuộc gọi không có người trả lời.
- Vâng? - anh vừa nhấc máy vừa hỏi.
Bên kia đầu dây, người mà anh không muốn nhớ tới nhất đang nhắc anh:
- Đừng có quên thỏa thuận của chúng ta, Galloway: câu chuyện sẽ chấm dứt vào giữa trưa thứ Bảy.
- Costello? Cô còn muốn gì nữa? Và trước hết, cô đang ở đâu?
- Anh biết rất rõ tôi muốn gì, - Grace đáp.
- Tôi không thể làm điều đó với người phụ nữ tôi yêu!
- Tôi e anh không được quyền lựa chọn.
- Tại sao cô lại làm điều đó với chúng tôi? Tôi đã phải chịu tang một lần rồi! Tôi đã phải trả giá bằng sự đau đớn của tôi rồi!
- Tôi biết, Sam, nhưng tôi không phải là người quyết định.
- Vậy thì ai quyết? - anh hét lên. - Ai quyết?
Grace đã gác máy.
Điên cuồng, Sam đập mạnh ống nghe vào cabin.
Jean Gabin
Juliette yêu thương...
Anh xin em, hãy dành chút thời gian lắng nghe anh, cho dù em đang rất giận anh...
Anh biết những ngày vừa qua rất khó khăn với em và hãy tin rằng không một phút nào trôi qua mà anh không nghĩ về em.
Anh cũng biết sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu lúc ở sân bay anh có đủ can đảm đề nghị em ở lại với anh thay vì để em bước lên chuyến bay đáng nguyền rủa ấy. Chẳng phải vì anh không muốn thế, có thể chỉ là do sự mất niềm tin vào cuộc sống và nỗi sợ hãi rằng câu chuyện của chúng ta chỉ dựa trên những lời nói dối.
Juliette ngồi xuống ghế, hai chân co lên tận ngực, không hiểu Sam đang chuẩn bị tiết lộ điều gì với cô.
Vì anh đã nói dối em: anh không còn là người có gia đình nữa. Anh từng có gia đình, nhưng vợ anh đã qua đời cách đây một năm.
Cô ấy tên là Federica. Anh biết cô ấy từ thuở ấu thơ. Cả anh và cô ấy đều lớn lên trong cùng khu phố Brooklyn. Một khu phố nghèo khó như rất nhiều những khu phố tồn tại trong các thành phố lớn đông đúc. Anh chưa bao giờ biết đến cha mẹ mình và bà anh là người đã chăm sóc anh như bà có thể. Còn về Federica, toàn bộ gia đình mà cô ấy có được là một người mẹ nghiện ngập tới tận xương tủy suốt từ sáng đến tối. Đó là tuổi thơ của bọn anh. Để có thể hình dung, em chỉ cần biết đơn giản là những năm gần đây, mỗi lần nhìn lại những tấm ảnh lớp cũ, bọn anh đều nhận ra rằng đa số các bạn học cùng thời đó đều hoặc đã chết, hoặc đang ở trong tù.
Nhưng bọn anh, bọn anh vẫn sống. Anh là bác sĩ còn cô ấy là họa sĩ; bọn anh sống trong một căn hộ xinh đẹp; bọn anh đã thoát khỏi nơi đó.
Ít nhất, đó là điều anh vẫn tưởng cho tới buổi tối kinh hoàng ấy...
Anh còn nhớ dạo đó là khoảng giữa tháng Mười hai và là gia đình anh cảm thấy trong người rất thoải mái. Chiều hôm ấy ở bệnh viện mọi người đã cùng nhau mừng Noel trong bầu không khí ấm cúng. Bọn trẻ đã trang trí một cây thông thật lớn bằng những hình origami do chúng tự gấp. Đã mười lăm ngày liền anh không mất một bệnh nhân nào. Federica chuẩn bị sinh em bé và anh vô cùng hạnh phúc.
Khi ra khỏi bệnh viện, tối hôm đó, anh đã đi lang thangười một lát khắp các cửa hiệu để mua một vài món quà: một cuốn sách về Raphael cho Federica, một con rối bằng gỗ sơn màu và một con voi nhồi bông để trang trí phòng cho em bé...
Đó là lần duy nhất, tương lai hiện ra đối với anh gần như thanh bình và sáng sủa, và anh trở về nhà trong tâm trạng nhẹ nhàng. Cửa nhà để mở. Từ cầu thang, anh cất tiếng gọi Federica nhưng cô ấy không trả lời. Hơi băn khoăn, anh đẩy cửa buồng tắm và phát hiện ra điều không thể tin nổi. Tường và gạch nhớp nháp máu. Trong bồn tắm, cái xác không sự sống của Federica trôi bồng bềnh trong làn nước đỏ, cổ tay và cổ chân bị cứa rất sâu. Vợ anh đã tự sát trong lúc đang mang thai.
Choáng váng, Juliette lau một giọt nước mắt lăn dài trên má. Áp chặt chiếc máy ghi âm vào tai, cô bước ra hiên để hít thở chút không khí. Sam tiếp tục:
Dù trong tương lai có gặp phải chuyện gì đi nữa, anh cũng chắc chắn rằng nó không thể khủng khiếp hơn cái chết của vợ anh.
Em cần phải hiểu, Juliette ạ: là bác sĩ, nghề nghiệp của anh chủ yếu dựa trên lòng tin rằng nỗi đau không phải là định mệnh. Hàng ngày, khi khám bệnh, anh gặp phải những đứa trẻ khủng hoảng vì bị đánh đập tàn tệ, vì mất người thân hay vì bệnh tật. Công việc của anh là phải thuyết phục chúng rằng chúng có thể đứng dậy sau những cơn khủng hoảng đó. Và đa số trường hợp là anh thành công. Chính vì vậy một phần mà anh trở thành bác sĩ: bởi anh biết cuộc sống vẫn có thể tiếp diễn sau những điều khủng khiếp. Chăm sóc mọi người, đó không chỉ là tìm hiểu nguyên nhân căn bệnh của họ, mà còn là cho họ niềm tin rằng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn hôm qua.
Nhưng anh chưa bao giờ thuyết phục được Federica. Người phụ nữ anh yêu gặp hoàn cảnh tuyệt vọng và anh không thể giải thoát cô ấy khỏi nỗi đau đớn. Anh và cô ấy sống bên nhau nhưng bọn anh chỉ là "một + một" và không bao giờ thành được hai.
Anh tin rằng người ta chỉ có thể cứ ai đó chịu chấp nhận sự cứu giúp. Nhưng Federica ngày càng ít cởi mở. Cô ấy chưa từng thực sự thoát khỏi quá khứ. Cô ấy đã đánh mất ý chí đấu tranh đến một mức độ mà anh không thể ngờ. Người ta phải mất đi bao nhiêu hy vọng để có thể tự sát khi đang mang thai...
Trong suốt những tháng sau đó, mọi thứ đối với anh đều vô nghĩa. Chẳng có gì có thể tác động tới anh, kể cả niềm vui hay nỗi đau. Cái chết của chính mình cũng không làm anh sợ hãi nữa. Có những ngày, thậm chí anh còn mong đợi nó như một sự giải thoát.
Chỉ công việc là vẫn khiến anh quan tâm song anh làm việc mà ngày càng mất đi niềm tin. Anh không hy vọng điều gì, anh sống như một người máy.
Cho tới khi gặp em...
Em nghĩ chúng mình có bao nhiêu cơ may để gặp được nhau? Anh đã đọc ở đâu đó rằng có hơn một triệu rưỡi con người đi ngang qua nhau mỗi ngày ở Quảng trường Thời đại. Một triệu rưỡi, em tưởng tượng được không?
Chuyện gì có thể khiến mình không gặp nhau? Nửa giây? Cùng lắm là một giây thôi...
Nếu em đi ngang qua phố chỉ sớm hơn một giây, chúng ta có thể đã để hụt mất nhau. Nếu anh đổi làn đường chỉ muộn hơn một giây, chúng ta đã có thể để hụt mất nhau.
Toàn bộ câu chuyện của chúng ta phụ thuộc vào một giây đồng hồ ấy.
Chỉ một giây thôi và có lẽ anh không bao giờ nhìn thấy khuôn mặt em.
Chỉ một giây thôi và có lẽ em thậm chí chẳng biết anh tồn tại.
Một giây ngắn ngủi và có lẽ em không bước khỏi máy bay...
Một giây thôi và có lẽ mình đã chết... Juliette đứng trên hiên nghĩ.
Và nếu một giây đó quả đúng là giây phút của chúng ta? Tia sáng bất ngờ của chúng ta, vận may của chúng ta.
Điều có thể làm biến đổi cuộc sống của chúng ta mãi mãi...
Hãy nghĩ về điều đó!
Anh biết, anh đã nói dối em và hãy tin rằng anh vô cùng ân hận;.
Anh cũng biết em không phải luật sư, song đừng hình dung rằng điều đó khiến anh khó chịu, ngược lại. Phục vụ bàn hay diễn viên, quan trọng gì. Anh chẳng tìm kiếm giàu có hay danh vọng. Tiền chưa bao giờ là tiêu chí đầu tiên trong các quyết định của anh. Anh không có gia sản, anh chẳng có gì, thậm chí không có lấy một căn hộ riêng của mình. Chỉ có công việc là cả cuộc sống của anh.
Và một niềm hy vọng mà anh sẽ để em đoán...
Mắt đẫm nước, Juliette tắt máy đi. Cô cởi bỏ bộ choàng tắm và, thậm chí chẳng buồn dành thời gian trang điểm lại, cô mặc những quần áo vừa nhặt ra nhanh như chớp. Cô hoàn chỉnh trang phục của mình bằng một chiếc khăn choàng màu vàng chanh và một chiếc áo khoác bằng vải nhung kẻ sọc có lót lông bên trong.
Chỉ hay giây nữa thôi và cô chuẩn bị rời khỏi phòng.
Nhưng một lát sau cô lại quay trở lại: trong lúc vội vã, cô đã đi chân trần ra ngoài. Cô lục tìm trong túi và vớ được đôi giày Kickers hai màu chung thủy của mình, bằng da mịn và đế cao su.
Đứng trước gương trong thang máy, cô "chỉnh đốn" lại mình một chút. Suy cho cùng, nom cô không đến nỗi tệ. Bộ quần áo cũ khiến cô trông có vẻ bụi. Tất nhiên là không phải đỉnh cao của sự sang trọng, song ít ra cũng đúng là cô.
° ° °
Cô gặp lại Sam ở bệnh viện và cả hai đều có chung ý muốn trốn khỏi thành phố buổi chiều hôm đó. Thật đúng lúc: Leonard McQueen lại một lần nữa đề nghị với Sam nên tận dụng ngôi nhà của ông ở New England và lần này thì anh không từ chối.
Họ rời New York bằng Quốc lộ 95. Ngay trong xe ô tô họ cũng không buông nhau ra được. Thế là một bàn tay mười ngón cùng điều khiển tốc độ xe và họ hôn nhau mỗi lần dừng trước đèn đỏ. Những nụ hôn của họ có mùi vị của mùa xuân và họ cảm thấy thật ngỡ ngàng. Ngay khi vừa đi qua New Heaven, họ đã rời khỏi đường cao tốc để có thể tận hưởng hết vẻ đẹp của quang cảnh. Bờ biển trải dài về phía đông Bắc điểm xuyết bởi những vĩnh, những mỏm đá và những bến cảng. Nó dẫn thẳng tới biên giới giữa Connecticut và Đảo Rhode, trong một ngôi làng chài nhỏ nơi tọa lạc ngôi nhà của McQueen.
Vào những ngày đẹp trời, vùng này thu hút rất nhiều du khách và người chơi du thuyền hờ những phòng tranh và những cửa hiệu bán đồ mỹ nghệ song hôm nay ngôi làng gần như vắng tanh và trông còn đẹp hơn cả mùa du lịch.
Sau khi đậu xe, Sam và Juliette đi dạo một lát trên phố chính giữa những ngôi nhà cổ của các thuyền trưởng. Rồi họ đi về phía biển. Từ sáng, bầu trời đã quang mây và nhiệt độ dễ chịu kỳ lạ, như thể mùa hè Ấn Độ đổ bộ vào chính giữa mùa đông. Quả thật, sự đảo lộn khí hậu ngày càng trở nên rõ rệt. Tay trong tay, họ lang thang dưới ánh nắng vàng rộm, dọc theo đê chắn song. Họ ngắm nhìn những con tàu, trong khi Juliette buông một câu đùa:
- Nếu là trong một bộ phim, nếu em là diễn viên nổi tiếng và anh là Kevin Costner, chúng ta sẽ cùng lên một trong những thuyền buồm kia và anh sẽ đưa em ra khơi.
- Em có nghĩ là đang nói trúng phóc không: ông cụ McQueen bảo rằng ông có một con tàu thả neo ở gần đây.
- Tên nó là gì?
- Jasmine, - Sam vừa nói vừa xem lại giấy tờ của con tàu.
Sau vài phút tìm kiếm, họ đến trước một chiếc thuyền buồm dài khoảng hai mươi tám bộ, toàn bộ bằng gỗ đánh bóng, tuyệt đẹp.
- Anh biết lái không? - cô vừa hỏi vừa nhảy lên cầu tàu.
- Cái lợi khi học Y ở trường Harvard là thỉnh thoảng được mời tới dự những lễ hội cuối tuần tại tàu của các đại gia trong vùng, - anh vừa giải thích vừa đi lên chỗ cô.
- Nghiêm túc nhé, anh có định làm một vòng không?
- Thì cũng phải xứng đáng với các diễn viên điện ảnh của em chứ.
- Nhưng em tưởng phải có giấy phép thì mới được lái một con tàu thế này...
- Em đừng lo, nếu bị tóm thì lần này sẽ là anh vào tù.
Anh tháo buồm và chuẩn bị cho con tàu. Sau khi tìm ra đúng chiếc chìa khóa trong chùm chìa ông cụ McQueen đưa, anh bật động cơ và máy tàu ngay lập tức kêu ro ro.
- Kéo neo đi! - Sam hét lên. - Thế nào, Costner chắc sẽ bảo thế, đúng không?
- Anh ta chẳng đứng đến gót chân của anh, - cô trả lời và hôn anh, rồi bằng một bước nhảy ngoạn mục, cô leo lên phần trên của cầu tàu nơi có thể ngắm nhìn những chú hải âu đang lượn vòng trên đầu.
Khi đón được làn gió thuận, Sam tắt động cơ, kéo rồi căng buồm hết cỡ. Từ từ, con tàu tăng tốc và ướng ra ngoài khơi. Mặt trời chậm chạp xuống dần, nhuộm bầu trời bằng những tia sáng màu da cam. Juliette lên khoang lái đứng cùng Sam. Cô ôm chặt lấy anh. Ngọn gió buổi tối khiến người họ rạng rỡ và bao quanh họ như một tấm voan vô hình. Trong yên lặng, họ cùng nhâm nhi niềm hạnh phúc giản đơn được ở bên nhau, thanh thản giữa tiếng sóng rì rào, thả mình vào khoảnh khắc ngắn ngủi mà ở đó cuộc sống chợt ngập tràn ánh sáng và như dâng tặng họ một vận may.
Họ quay về bến cảnh đã được nửa giờ. Juliette đang làm nóng mình bằng một tách trà trong một nhà hàng nhỏ trong khi Sam xếp buồm lại cho gọn gàng. Xong việc, anh quay lại lối đi dạo trồng cây dọc theo bờ biển. Anh cảm thấy thật nhẹ nhõm và thoải mái. Cuộc sống thực sự đổi màu khi người ta yêu. Một lần nữa, cuộc sống dường như lại trở nên có ý nghĩa đối với anh.
Anh chuẩn bị đến chỗ Juliette thì một hồi chuông vang lên phá tan niềm hạnh phúc tột độ của anh. Không phải máy nhắn tin hay điện thoại di động, chỉ là một trong những ca bin điện thoại công cộng ngoài đường. Một trò đùa chăng? Anh quay sang trái rồi quay sang phải: lối đi vắng tanh. Anh quyết định không để ý tới điều đó, song rất nhanh chóng anh bị phản xạ của một bác sĩ giữ chân: nhỡ là ai đó đang cần giúp đỡ thì sao? Tốt nhất là không nên mạo hiểm để một cuộc gọi không có người trả lời.
- Vâng? - anh vừa nhấc máy vừa hỏi.
Bên kia đầu dây, người mà anh không muốn nhớ tới nhất đang nhắc anh:
- Đừng có quên thỏa thuận của chúng ta, Galloway: câu chuyện sẽ chấm dứt vào giữa trưa thứ Bảy.
- Costello? Cô còn muốn gì nữa? Và trước hết, cô đang ở đâu?
- Anh biết rất rõ tôi muốn gì, - Grace đáp.
- Tôi không thể làm điều đó với người phụ nữ tôi yêu!
- Tôi e anh không được quyền lựa chọn.
- Tại sao cô lại làm điều đó với chúng tôi? Tôi đã phải chịu tang một lần rồi! Tôi đã phải trả giá bằng sự đau đớn của tôi rồi!
- Tôi biết, Sam, nhưng tôi không phải là người quyết định.
- Vậy thì ai quyết? - anh hét lên. - Ai quyết?
Grace đã gác máy.
Điên cuồng, Sam đập mạnh ống nghe vào cabin.