Chương 41
Nhìn thấy hai quyển công pháp cấp Địa, Diệp Tiêu hoàn toàn sững sờ.
Lúc này, Diệp Quân lại lấy ra một chiếc nhẫn không gian đặt trước mặt Diệp Tiêu: “Trong nhẫn không gian có một nghìn kim tinh và năm nghìn tử linh tinh cực phẩm, ngài tự chia ạ!”
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Diệp Tiêu chợt run giọng gọi: “Tiểu Quân!”
Diệp Quân dừng bước: “Tộc trưởng, đừng để người ngoài biết về công pháp và kim tinh, nếu không sẽ rước lấy đại hoạ cho gia tộc họ Diệp ta!”
Nói rồi hắn đi ra ngoài!
Trong điện, Diệp Tiêu nhìn hai quyển công pháp cấp Địa với chiếc nhẫn không gian trước mặt mình, mãi lâu sau ông mới lắc đầu cười: “Nhóc con này thật là…”
… Sau khi rời khỏi đại điện, Diệp Quân đi thẳng tới viện của Diệp Khải, vừa vào viện đã gặp Diệp Khải.
Nhìn thấy Diệp Quân, Diệp Khải hơi ngẩng ra, sau đó khẽ cúi đầu hành lễ: “Diệp Quân ca!”
Diệp Quân xoè bàn tay ra, quyển công pháp cấp Địa còn lại bay tới trước mặt Diệp Khải: “Cho đệ!”
Diệp Khải ngây người, y mở ra xem thử, thoáng chốc, sắc mặt y đã thay đổi: “Diệp Quân ca, đây là…”
Diệp Quân nói: “Chăm chỉ tu luyện, gia tộc họ Diệp cần ta, cũng cần đệ!”
Nói rồi hắn quay người đi!
Trong viện, Diệp Khải nhìn quyển công pháp cấp Địa trong tay, mãi sau mới lắc đầu cười: “Sư phụ…”
Lúc này, một giọng nói bỗng vọng từ trong cơ thể y ra: “Người này tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường, tương lai chắc chắn sẽ tung hoành thiên địa!”
Diệp Khải cười khổ.
Giọng nói kia tiếp tục: “Ta biết con cũng muốn dẫn dắt gia tộc họ Diệp đi lên đỉnh cao, mà hắn cũng vậy, nếu đã thế thì sao con không bắt tay với hắn?”
Diệp Khải rơi vào im lặng.
Giọng nói đó tiếp tục thuyết phục: “Ta biết con không chịu thua kẻ khác, nhưng nếu đã không bằng người ta thì phải dứt khoát nhận thua, tuyệt đối không được nảy ý đố kỵ, tránh đi nhầm đường. Con hiểu chưa?”
Diệp Khải nghiêm mặt đáp: “Hiểu rồi ạ!”
…
Diệp Quân ra núi phía sau Diệp phủ, hắn ngồi xếp bằng rồi lấy Tiểu Tháp ra.
Diệp Quân nhìn Tiểu Tháp: “Tháp gia, ngươi không có gì muốn nói với ta à?”
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Quân hơi nhíu mày.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi sắp gặp nguy rồi!”
Diệp Quân ngẩn người ra.
Tiểu Tháp tiếp tục nói: “Ngươi tưởng yêu thú cho ngươi lợi ích, đồng thời thể hiện thái độ hoà hảo với ngươi thì ngươi an toàn rồi sao?”
Diệp Quân do dự một lát rồi hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Lúc này, Diệp Quân lại lấy ra một chiếc nhẫn không gian đặt trước mặt Diệp Tiêu: “Trong nhẫn không gian có một nghìn kim tinh và năm nghìn tử linh tinh cực phẩm, ngài tự chia ạ!”
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Diệp Tiêu chợt run giọng gọi: “Tiểu Quân!”
Diệp Quân dừng bước: “Tộc trưởng, đừng để người ngoài biết về công pháp và kim tinh, nếu không sẽ rước lấy đại hoạ cho gia tộc họ Diệp ta!”
Nói rồi hắn đi ra ngoài!
Trong điện, Diệp Tiêu nhìn hai quyển công pháp cấp Địa với chiếc nhẫn không gian trước mặt mình, mãi lâu sau ông mới lắc đầu cười: “Nhóc con này thật là…”
… Sau khi rời khỏi đại điện, Diệp Quân đi thẳng tới viện của Diệp Khải, vừa vào viện đã gặp Diệp Khải.
Nhìn thấy Diệp Quân, Diệp Khải hơi ngẩng ra, sau đó khẽ cúi đầu hành lễ: “Diệp Quân ca!”
Diệp Quân xoè bàn tay ra, quyển công pháp cấp Địa còn lại bay tới trước mặt Diệp Khải: “Cho đệ!”
Diệp Khải ngây người, y mở ra xem thử, thoáng chốc, sắc mặt y đã thay đổi: “Diệp Quân ca, đây là…”
Diệp Quân nói: “Chăm chỉ tu luyện, gia tộc họ Diệp cần ta, cũng cần đệ!”
Nói rồi hắn quay người đi!
Trong viện, Diệp Khải nhìn quyển công pháp cấp Địa trong tay, mãi sau mới lắc đầu cười: “Sư phụ…”
Lúc này, một giọng nói bỗng vọng từ trong cơ thể y ra: “Người này tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường, tương lai chắc chắn sẽ tung hoành thiên địa!”
Diệp Khải cười khổ.
Giọng nói kia tiếp tục: “Ta biết con cũng muốn dẫn dắt gia tộc họ Diệp đi lên đỉnh cao, mà hắn cũng vậy, nếu đã thế thì sao con không bắt tay với hắn?”
Diệp Khải rơi vào im lặng.
Giọng nói đó tiếp tục thuyết phục: “Ta biết con không chịu thua kẻ khác, nhưng nếu đã không bằng người ta thì phải dứt khoát nhận thua, tuyệt đối không được nảy ý đố kỵ, tránh đi nhầm đường. Con hiểu chưa?”
Diệp Khải nghiêm mặt đáp: “Hiểu rồi ạ!”
…
Diệp Quân ra núi phía sau Diệp phủ, hắn ngồi xếp bằng rồi lấy Tiểu Tháp ra.
Diệp Quân nhìn Tiểu Tháp: “Tháp gia, ngươi không có gì muốn nói với ta à?”
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Quân hơi nhíu mày.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi sắp gặp nguy rồi!”
Diệp Quân ngẩn người ra.
Tiểu Tháp tiếp tục nói: “Ngươi tưởng yêu thú cho ngươi lợi ích, đồng thời thể hiện thái độ hoà hảo với ngươi thì ngươi an toàn rồi sao?”
Diệp Quân do dự một lát rồi hỏi: “Sao lại nói vậy?”