Chương 38
Lúc này, yêu thú kia lạnh lùng nhìn ba người: “Một đám kiến hôi mà cũng dám làm phiền giấc ngủ của bổn đế!”
Nói rồi nó há to miệng định nuốt chửng ba người.
Ngay lúc này, Diệp Quân chợt kéo Nạp Lan Ca ra sau lưng, sau đó lấy kiếm Hành Đạo ra!
Khoanh tay chịu chết?
Không phải là phong cách của hắn!
Dù không có phần thắng thì hắn cũng phải liều chết thử một phen!
Ngay lúc Diệp Quân định xuất kiếm, yêu thú kia như gặp phải ma, nhảy cẫng lên: “Ối giời! Mẹ kiếp! Khốn nạn! Á… sao… sao ngươi lại có thanh kiếm này, ối giời… sao… sao ngươi lại có thanh kiếm này…”
Nói rồi, trong ánh nhìn kinh ngạc của ba người, nó lập tức chạy tới chỗ Diệp Quân, run lẩy bẩy: “Đại ca ơi, mọi thứ chỉ là hiểu lầm… hiểu lầm thôi mà… Ta không biết ngài là người của cô ấy, ta dập đầu trước ngài một cái nhé!”
Nói rồi nó quỳ một cái “rầm”, cơ thể không ngừng run rẩy.
Ba người: “…”
Ba người Diệp Quân ngẩn cả ra!
Yêu thú cấp Đế quỳ xuống rồi?
Ba người đều không dám tin vào mắt mình!
Diệp Quân nhìn thanh kiếm Hành Đạo trong tay mình, sau một hồi trầm mặc, hắn thầm nói: “Tháp gia, ngươi quen con yêu thú này không?”
Sau một hồi yên lặng, Tiểu Tháp nói: “Quen!”
Nghe vậy, Diệp Quân vội lấy Tiểu Tháp ra.
Nhìn thấy Tiểu Tháp, con yêu thú kia chợt sững người: “Cái này…”
Diệp Quân nhìn yêu thú, khẽ hỏi: “Tiền bối quen Tháp gia không?”
Yết hầu yêu thú chuyển động, sau đó nói: “Tiểu… Tháp?”
Tiểu Tháp bình thản hỏi: “Đế Khuyển, sao ngươi nhát gan thế?”
Giọng của nó chỉ có Đế Khuyển nghe được!
Vẻ mặt của Đế Khuyển chợt trở nên khó tin: “Thật sự là ngươi à?”
Tiểu Tháp khẽ đáp: “Không ngờ là sẽ gặp lại nhau ở đây!”
Đế Khuyển trầm giọng nói: “Tiểu Tháp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Nếu năm xưa ta không chạy nhanh thì ta đã chết rồi!”
Sau khi Tiểu Tháp trầm mặc một lát thì đáp: “Chuyện nói ra dài lắm!”
Đế Khuyển do dự rồi nhìn Diệp Quân: “Hắn là hậu duệ của Diệp thiếu…?”
Tiểu Tháp trả lời: “Ừ!”
Ánh mắt Đế Khuyển phức tạp, lại nhìn Diệp Quân lần nữa, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn.
Tiểu Tháp hỏi: “Ngươi vẫn luôn ẩn thân nơi này à?”
Đế Khuyển trả lời: “Đúng vậy!”
Tiểu Tháp lại hỏi: “Ngươi chuẩn bị rời đi sao?”
Đế Khuyển gật nhẹ đầu: “Chuẩn bị tới vũ trụ Quan Huyên, vì ta cảm nhận được lời hiệu triệu của viện trưởng Nhị Nha”.
Nói rồi nó há to miệng định nuốt chửng ba người.
Ngay lúc này, Diệp Quân chợt kéo Nạp Lan Ca ra sau lưng, sau đó lấy kiếm Hành Đạo ra!
Khoanh tay chịu chết?
Không phải là phong cách của hắn!
Dù không có phần thắng thì hắn cũng phải liều chết thử một phen!
Ngay lúc Diệp Quân định xuất kiếm, yêu thú kia như gặp phải ma, nhảy cẫng lên: “Ối giời! Mẹ kiếp! Khốn nạn! Á… sao… sao ngươi lại có thanh kiếm này, ối giời… sao… sao ngươi lại có thanh kiếm này…”
Nói rồi, trong ánh nhìn kinh ngạc của ba người, nó lập tức chạy tới chỗ Diệp Quân, run lẩy bẩy: “Đại ca ơi, mọi thứ chỉ là hiểu lầm… hiểu lầm thôi mà… Ta không biết ngài là người của cô ấy, ta dập đầu trước ngài một cái nhé!”
Nói rồi nó quỳ một cái “rầm”, cơ thể không ngừng run rẩy.
Ba người: “…”
Ba người Diệp Quân ngẩn cả ra!
Yêu thú cấp Đế quỳ xuống rồi?
Ba người đều không dám tin vào mắt mình!
Diệp Quân nhìn thanh kiếm Hành Đạo trong tay mình, sau một hồi trầm mặc, hắn thầm nói: “Tháp gia, ngươi quen con yêu thú này không?”
Sau một hồi yên lặng, Tiểu Tháp nói: “Quen!”
Nghe vậy, Diệp Quân vội lấy Tiểu Tháp ra.
Nhìn thấy Tiểu Tháp, con yêu thú kia chợt sững người: “Cái này…”
Diệp Quân nhìn yêu thú, khẽ hỏi: “Tiền bối quen Tháp gia không?”
Yết hầu yêu thú chuyển động, sau đó nói: “Tiểu… Tháp?”
Tiểu Tháp bình thản hỏi: “Đế Khuyển, sao ngươi nhát gan thế?”
Giọng của nó chỉ có Đế Khuyển nghe được!
Vẻ mặt của Đế Khuyển chợt trở nên khó tin: “Thật sự là ngươi à?”
Tiểu Tháp khẽ đáp: “Không ngờ là sẽ gặp lại nhau ở đây!”
Đế Khuyển trầm giọng nói: “Tiểu Tháp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Nếu năm xưa ta không chạy nhanh thì ta đã chết rồi!”
Sau khi Tiểu Tháp trầm mặc một lát thì đáp: “Chuyện nói ra dài lắm!”
Đế Khuyển do dự rồi nhìn Diệp Quân: “Hắn là hậu duệ của Diệp thiếu…?”
Tiểu Tháp trả lời: “Ừ!”
Ánh mắt Đế Khuyển phức tạp, lại nhìn Diệp Quân lần nữa, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn.
Tiểu Tháp hỏi: “Ngươi vẫn luôn ẩn thân nơi này à?”
Đế Khuyển trả lời: “Đúng vậy!”
Tiểu Tháp lại hỏi: “Ngươi chuẩn bị rời đi sao?”
Đế Khuyển gật nhẹ đầu: “Chuẩn bị tới vũ trụ Quan Huyên, vì ta cảm nhận được lời hiệu triệu của viện trưởng Nhị Nha”.