Chương 32
Tay phải Nam Thanh Việt cũng xoè ra, một thanh đoản đao xuất hiện trong tay cô ta.
Bạn tốt?
Trong mắt cô ta chỉ có lợi ích. Kết giao với Nạp Lan Ca cũng là vì lợi ích, mà bây giờ giết cô là vì lợi ích khi giết cô lớn hơn lợi ích của việc kết bạn với cô.
Tư Thanh trầm giọng khuyên nhủ: “Thanh Việt, Trịnh Lâm, không cần phải làm vậy, bọn họ…”
Nam Thanh Việt bất thình lình liếc Tư Thanh, nhìn ánh mắt lạnh như băng của cô ta, Tư Thanh chợt sững sờ.
Diệp Quân nắm tay Nạp Lan Ca, sau đó kéo cô ra sau lưng mình, bình tĩnh nói: “Chút nữa muội chạy trước!”
Nạp Lan Ca sửng sốt nhìn Diệp Quân trước mặt.
Trịnh Lâm nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Hai ngươi đều phải chết!”
Nói rồi hắn ta chuẩn bị ra tay. Ngay lúc này, Diệp Quân đột nhiên nhìn phía sau Trịnh Lâm, kinh hãi hét: “Đằng kia…”
Trịnh Lâm bất giác quay đầu nhìn phía sau nhưng không thấy gì cả, sắc mặt hắn ta thay đổi trong tích tắc. Sau đó hắn ta quay phắt đầu, định ra tay nhưng đã muộn!
Phụt!
Một thanh kiếm đâm thẳng vào giữa ấn đường của hắn ta!
Trịnh Lâm đầy vẻ khó tin, sững người tại chỗ, hắn không tin được nhìn Diệp Quân: “Kiếm tu… ngươi là kiếm tu…”
Diệp Quân chỉ tay rút kiếm.
Vù!
Kiếm Hành Đạo bay về tay hắn!
Trịnh Lâm đã chết!
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nam Thanh Việt kia, sắc mặt cô ta chợt trắng bệch: “Ngươi… vậy mà lại là một kiếm tu!”
Diệp Quân không hề phí lời, kiếm Hành Đạo lại bay vút ra!
Đồng tử Nam Thanh Việt rút lại, hai tay vung lên cản, trên hai cánh tay hiện lên một cặp bao cổ tay màu bạc!
Rắc!
Đối đầu với Kiếm Hành Đạo, đôi bao tay màu bạc đó hệt như một miếng đậu phụ, bị đánh nát trong chớp mắt, tiếp theo đó, kiếm Hành Đạo đâm thẳng vào yết hầu cô ta!
Nam Thanh Việt trợn trắng hai mắt, cơ thể cứng ngắc đổ xuống!
Diệp Quân xoè tay, kiếm Hành Đạo lại bay về tay hắn. Sau đó, hắn quay đầu nhìn Tư Thanh phía xa.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Tư Thanh tái nhợt, cô ấy liên tiếp lùi về sau, trong mắt ngập tràn sợ hãi.
Diệp Quân nhìn Tư Thanh, trầm mặc không lên tiếng.
Hắn do dự!
Lúc này, giọng Tiểu Tháp vang lên: “Nếu không giết cô gái này, một khi cô ta ra ngoài thì chắc chắn việc ngươi có truyền thừa kiếm đạo sẽ không giấu được nữa. Đến lúc đó, không chỉ ngươi mà gia tộc họ Diệp của ngươi cũng sẽ phải đối diện với nguy cơ diệt vong, ngươi phải nghĩ cho kỹ!”
Diệp Quân siết chặt Kiếm Hành Đạo trong tay, không trả lời.
Bạn tốt?
Trong mắt cô ta chỉ có lợi ích. Kết giao với Nạp Lan Ca cũng là vì lợi ích, mà bây giờ giết cô là vì lợi ích khi giết cô lớn hơn lợi ích của việc kết bạn với cô.
Tư Thanh trầm giọng khuyên nhủ: “Thanh Việt, Trịnh Lâm, không cần phải làm vậy, bọn họ…”
Nam Thanh Việt bất thình lình liếc Tư Thanh, nhìn ánh mắt lạnh như băng của cô ta, Tư Thanh chợt sững sờ.
Diệp Quân nắm tay Nạp Lan Ca, sau đó kéo cô ra sau lưng mình, bình tĩnh nói: “Chút nữa muội chạy trước!”
Nạp Lan Ca sửng sốt nhìn Diệp Quân trước mặt.
Trịnh Lâm nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Hai ngươi đều phải chết!”
Nói rồi hắn ta chuẩn bị ra tay. Ngay lúc này, Diệp Quân đột nhiên nhìn phía sau Trịnh Lâm, kinh hãi hét: “Đằng kia…”
Trịnh Lâm bất giác quay đầu nhìn phía sau nhưng không thấy gì cả, sắc mặt hắn ta thay đổi trong tích tắc. Sau đó hắn ta quay phắt đầu, định ra tay nhưng đã muộn!
Phụt!
Một thanh kiếm đâm thẳng vào giữa ấn đường của hắn ta!
Trịnh Lâm đầy vẻ khó tin, sững người tại chỗ, hắn không tin được nhìn Diệp Quân: “Kiếm tu… ngươi là kiếm tu…”
Diệp Quân chỉ tay rút kiếm.
Vù!
Kiếm Hành Đạo bay về tay hắn!
Trịnh Lâm đã chết!
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nam Thanh Việt kia, sắc mặt cô ta chợt trắng bệch: “Ngươi… vậy mà lại là một kiếm tu!”
Diệp Quân không hề phí lời, kiếm Hành Đạo lại bay vút ra!
Đồng tử Nam Thanh Việt rút lại, hai tay vung lên cản, trên hai cánh tay hiện lên một cặp bao cổ tay màu bạc!
Rắc!
Đối đầu với Kiếm Hành Đạo, đôi bao tay màu bạc đó hệt như một miếng đậu phụ, bị đánh nát trong chớp mắt, tiếp theo đó, kiếm Hành Đạo đâm thẳng vào yết hầu cô ta!
Nam Thanh Việt trợn trắng hai mắt, cơ thể cứng ngắc đổ xuống!
Diệp Quân xoè tay, kiếm Hành Đạo lại bay về tay hắn. Sau đó, hắn quay đầu nhìn Tư Thanh phía xa.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Tư Thanh tái nhợt, cô ấy liên tiếp lùi về sau, trong mắt ngập tràn sợ hãi.
Diệp Quân nhìn Tư Thanh, trầm mặc không lên tiếng.
Hắn do dự!
Lúc này, giọng Tiểu Tháp vang lên: “Nếu không giết cô gái này, một khi cô ta ra ngoài thì chắc chắn việc ngươi có truyền thừa kiếm đạo sẽ không giấu được nữa. Đến lúc đó, không chỉ ngươi mà gia tộc họ Diệp của ngươi cũng sẽ phải đối diện với nguy cơ diệt vong, ngươi phải nghĩ cho kỹ!”
Diệp Quân siết chặt Kiếm Hành Đạo trong tay, không trả lời.