Chương 8: Chuơng 8: TIN TỨC
Trái lại với khung cảnh ăn uống bên nàng thì bên Thượng Quan Vũ lại rất căng thẳng.
Sau khi gặp nàng Thượng Quan Vũ mặc dù không muốn tin những hắn lại không thể không tin lời của nàng. Bất đắc dĩ hắn kêu thuộc hạ liên hệ với bên kia chấm dứt hoàn toàn hợp tác với họ.
Chỉ sau một ngày đội ngũ tình báo được Thượng Quan Vũ cài vào trận chiến đã gấp gáp quay trở về với một thân đầy vết thương.
“Đại ca! Không hay rồi, bên họ thật sự đã bị phục kích không những thế mà còn bị diệt cả băng đảng. Khó lắm em mới quay trở về được.”
Sắc mặt Thượng Quan Vũ đại biến nắm chặt lấy vai của thuộc hạ: “Vậy cậu có biết đối phương là ai không?”
Nói đến đây gương mặt tên thuộc hạ bỗng tái nhợt, toàn thân run rẩy.
“Là… là Bách Lý Hành.”
Cái tên vừa được thốt ra, tên thuộc hạ đã gục xuống đất. Cái chết lại chính là một phát đạn xuyên qua.
Theo đường bắn của đạn Thượng Quan Vũ nhìn ra bên ngoài với sắc mặt trắng bệch. Cánh cửa cũng bị đạp ngã một cách không thương tiếc.
Người đầu tiên bước vào là Ngao Linh một trong tứ đại Thiên Vương của thế giới ngầm hiện nay, nữ nhân thân người đầy vết xăm lớn nhỏ ánh mắt tựa như băng tuyết nhìn về phía hắn.
Đến lúc này đây Thượng Quan Vũ cũng không duy trì được mà quỳ rạp xuống đất.
Người bước vào tiếp theo càng làm cho trái tim vốn đang treo trên cao của Thượng Quan Vũ lập tức hơi xuống.
Người đàn ông cao lớn mặc một bộ vest đen lịch lãm, sau gáy là một hình xăm con rồng giúp pha đậm khí chất lãnh đạo của hắn ta.
Người đàn ông vừa ngồi xuống ghế, Ngao Linh cùng thuộc hạ liền quỳ xuống: “Kính chào Lão Đại.”
Thượng Quan Vũ lúc này không dám thở mạnh cúi đầu dưới chân của nam nhân kia, lấy hết can đảm cuối cùng mở lời.
“Không biết Lão Đại đến tìm tiểu đệ có việc gì?”
“Hừ… chẳng phải cậu nên biết rõ sao?”
Giọng nói khàn khàn mang ngàn ý cảnh cáo khiến Thượng Quan Vũ sởn gai óc đến mức không dám ngẩn đầu. Mặc dù không nhìn người này nhưng hắn cũng biết rõ ánh mắt đang nhìn mình đáng sợ đến mức nào.
Người trước mặt hắn đây chính là Bách Lý Hành, kẻ gây ra cơn ác mộng của toàn bộ hiệp hội Vũ Minh Bang từ hai năm trước. Được mệnh danh là “Con quỷ tàn nhẫn”
Bách Lý Hành nhận thấy Thượng Quan Vũ một lời cũng không nói, đôi lông mày rậm khẽ nhíu lại.
Nhận thấy thái độ không mấy hài lòng của Lão Đại, Ngao Linh tiếng đến bên cạnh Thượng Quan Vũ đạp mạnh vào lưng hắn một cái khiến hắn nằm bệt xuống dưới đất.
“Đến giờ này mày còn giả ngu sao? Mau chóng khai ra hết cho tao!”
“Ngao Linh!”
Không phải là quát lớn hay giọng điệu tức giận nhưng lại khiến Ngao Linh hoảng sợ vội quỳ một bên gối xuống: “Là thuộc hạ quá hấp tấp.”
Nhận được cái gật đầu của Bách Lý Hành, Ngao Linh bây giờ mới dám đứng lên lùi về một bên.
Thấy thái độ không muốn khai ra của hắn, Bạch Lý Hành điềm tĩnh rút cây súng lục từ trong túi, tháo chốt an toàn nhắm thẳng vào đùi của Thượng Quan Vũ bắn liền hai phát.
“Đột ngột hủy hợp tác với Thiên Nguyệt Bang một ngày trước giao dịch không có lý do nhưng lại đem người trà trộn vào làm tình báo. Thượng Quan tiểu đệ chính là đang có âm mưu gì?”
Một người khác từ trong nhóm Tứ Thiên Vương cũng bước ra, người này có mái tóc xanh khói đặc trưng cùng với chiếc mắt kính đính những hạt kim cương nhỏ. Nhìn thoáng cũng sớm nhận ra người này chính là Lưu Ngôn, quân sư bên cạnh Bách Lý Hành.
Đến nước này Thượng Quan Vũ lại nhớ đến Điền Hi Vy lời nhắc nhở trước đó, hắn chính là cảm thấy may mắn khi không tham gia buổi giao dịch ngày hôm nay.
Thấy Thượng Quan Vũ có vẻ không muốn khai báo thành thật, Lưu Ngôn chỉ mỉm cười vỗ tay hai cái.
Một cặp mẹ con được thuộc hạ đưa lên trước mặt hắn, Thượng Quan Vũ cũng vì thế mà kích động: “Lão Đại! Con tôi không có tội, xin anh đừng động vào nó!”
Vừa nói Thượng Quan Vũ vừa dập đầu không ngừng, trên trán cũng đã đầm đìa máu tươi.
“Đủ rồi, là ai đã báo cho ngươi?”
Vẫn là thái độ điềm tĩnh của Bách Lý Hành, Thượng Quan Vũ nhìn lên. Trước mắt hắn là một bộ giáng cao thượng của nam nhân, hai mắt nhìn chăm chăm vào hắn như thể đang xem trò vui trước mắt.
Thấy hắn vẫn còn chần chừ, Bách Lý Hành phất tay. Thuộc hạ cũng đã nhận được lệnh trực tiếp giết chết tình nhân kia của hắn, con dao nhỏ kề lên cổ đứa bé làm nó khóc thật to.
“Khoan đã! Tôi khai, tôi sẽ khai… làm ơn Lão Đại hãy thả đứa nhỏ ra.”
Đến cuối cùng Thượng Quan Vũ cũng đã bị khuất phục, hắn quỳ xuống kể hết ra những gì trong mấy ngày qua. Càng nghe kể, đáy mắt của Bách Lý Hành càng đậm ý cười.
“Trên thế gian này có một người như thế sao?”
Trước câu hỏi của Bách Lý Hành, Thượng Quan Vũ khẳng định liên tục. Sau một lúc nói đến khô cả cổ họng Bách Lý Hành cũng cho người thả đứa nhỏ ra.
Hắn ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi rời đi, trước khi đi còn không quên nhắn nhủ: “Nên cảm thấy may mắn đi.”
Nói xong hắn ta liền rời đi.
“Lão Đại, có cần điều tra cô gái đó không?”
Bách Lý Hành cười nhạt cầm chiếc nhẫn xanh trên tay: “Cho người điều tra và theo dõi cô ta, có chuyện thì báo sớm cho ta.”
Sau khi gặp nàng Thượng Quan Vũ mặc dù không muốn tin những hắn lại không thể không tin lời của nàng. Bất đắc dĩ hắn kêu thuộc hạ liên hệ với bên kia chấm dứt hoàn toàn hợp tác với họ.
Chỉ sau một ngày đội ngũ tình báo được Thượng Quan Vũ cài vào trận chiến đã gấp gáp quay trở về với một thân đầy vết thương.
“Đại ca! Không hay rồi, bên họ thật sự đã bị phục kích không những thế mà còn bị diệt cả băng đảng. Khó lắm em mới quay trở về được.”
Sắc mặt Thượng Quan Vũ đại biến nắm chặt lấy vai của thuộc hạ: “Vậy cậu có biết đối phương là ai không?”
Nói đến đây gương mặt tên thuộc hạ bỗng tái nhợt, toàn thân run rẩy.
“Là… là Bách Lý Hành.”
Cái tên vừa được thốt ra, tên thuộc hạ đã gục xuống đất. Cái chết lại chính là một phát đạn xuyên qua.
Theo đường bắn của đạn Thượng Quan Vũ nhìn ra bên ngoài với sắc mặt trắng bệch. Cánh cửa cũng bị đạp ngã một cách không thương tiếc.
Người đầu tiên bước vào là Ngao Linh một trong tứ đại Thiên Vương của thế giới ngầm hiện nay, nữ nhân thân người đầy vết xăm lớn nhỏ ánh mắt tựa như băng tuyết nhìn về phía hắn.
Đến lúc này đây Thượng Quan Vũ cũng không duy trì được mà quỳ rạp xuống đất.
Người bước vào tiếp theo càng làm cho trái tim vốn đang treo trên cao của Thượng Quan Vũ lập tức hơi xuống.
Người đàn ông cao lớn mặc một bộ vest đen lịch lãm, sau gáy là một hình xăm con rồng giúp pha đậm khí chất lãnh đạo của hắn ta.
Người đàn ông vừa ngồi xuống ghế, Ngao Linh cùng thuộc hạ liền quỳ xuống: “Kính chào Lão Đại.”
Thượng Quan Vũ lúc này không dám thở mạnh cúi đầu dưới chân của nam nhân kia, lấy hết can đảm cuối cùng mở lời.
“Không biết Lão Đại đến tìm tiểu đệ có việc gì?”
“Hừ… chẳng phải cậu nên biết rõ sao?”
Giọng nói khàn khàn mang ngàn ý cảnh cáo khiến Thượng Quan Vũ sởn gai óc đến mức không dám ngẩn đầu. Mặc dù không nhìn người này nhưng hắn cũng biết rõ ánh mắt đang nhìn mình đáng sợ đến mức nào.
Người trước mặt hắn đây chính là Bách Lý Hành, kẻ gây ra cơn ác mộng của toàn bộ hiệp hội Vũ Minh Bang từ hai năm trước. Được mệnh danh là “Con quỷ tàn nhẫn”
Bách Lý Hành nhận thấy Thượng Quan Vũ một lời cũng không nói, đôi lông mày rậm khẽ nhíu lại.
Nhận thấy thái độ không mấy hài lòng của Lão Đại, Ngao Linh tiếng đến bên cạnh Thượng Quan Vũ đạp mạnh vào lưng hắn một cái khiến hắn nằm bệt xuống dưới đất.
“Đến giờ này mày còn giả ngu sao? Mau chóng khai ra hết cho tao!”
“Ngao Linh!”
Không phải là quát lớn hay giọng điệu tức giận nhưng lại khiến Ngao Linh hoảng sợ vội quỳ một bên gối xuống: “Là thuộc hạ quá hấp tấp.”
Nhận được cái gật đầu của Bách Lý Hành, Ngao Linh bây giờ mới dám đứng lên lùi về một bên.
Thấy thái độ không muốn khai ra của hắn, Bạch Lý Hành điềm tĩnh rút cây súng lục từ trong túi, tháo chốt an toàn nhắm thẳng vào đùi của Thượng Quan Vũ bắn liền hai phát.
“Đột ngột hủy hợp tác với Thiên Nguyệt Bang một ngày trước giao dịch không có lý do nhưng lại đem người trà trộn vào làm tình báo. Thượng Quan tiểu đệ chính là đang có âm mưu gì?”
Một người khác từ trong nhóm Tứ Thiên Vương cũng bước ra, người này có mái tóc xanh khói đặc trưng cùng với chiếc mắt kính đính những hạt kim cương nhỏ. Nhìn thoáng cũng sớm nhận ra người này chính là Lưu Ngôn, quân sư bên cạnh Bách Lý Hành.
Đến nước này Thượng Quan Vũ lại nhớ đến Điền Hi Vy lời nhắc nhở trước đó, hắn chính là cảm thấy may mắn khi không tham gia buổi giao dịch ngày hôm nay.
Thấy Thượng Quan Vũ có vẻ không muốn khai báo thành thật, Lưu Ngôn chỉ mỉm cười vỗ tay hai cái.
Một cặp mẹ con được thuộc hạ đưa lên trước mặt hắn, Thượng Quan Vũ cũng vì thế mà kích động: “Lão Đại! Con tôi không có tội, xin anh đừng động vào nó!”
Vừa nói Thượng Quan Vũ vừa dập đầu không ngừng, trên trán cũng đã đầm đìa máu tươi.
“Đủ rồi, là ai đã báo cho ngươi?”
Vẫn là thái độ điềm tĩnh của Bách Lý Hành, Thượng Quan Vũ nhìn lên. Trước mắt hắn là một bộ giáng cao thượng của nam nhân, hai mắt nhìn chăm chăm vào hắn như thể đang xem trò vui trước mắt.
Thấy hắn vẫn còn chần chừ, Bách Lý Hành phất tay. Thuộc hạ cũng đã nhận được lệnh trực tiếp giết chết tình nhân kia của hắn, con dao nhỏ kề lên cổ đứa bé làm nó khóc thật to.
“Khoan đã! Tôi khai, tôi sẽ khai… làm ơn Lão Đại hãy thả đứa nhỏ ra.”
Đến cuối cùng Thượng Quan Vũ cũng đã bị khuất phục, hắn quỳ xuống kể hết ra những gì trong mấy ngày qua. Càng nghe kể, đáy mắt của Bách Lý Hành càng đậm ý cười.
“Trên thế gian này có một người như thế sao?”
Trước câu hỏi của Bách Lý Hành, Thượng Quan Vũ khẳng định liên tục. Sau một lúc nói đến khô cả cổ họng Bách Lý Hành cũng cho người thả đứa nhỏ ra.
Hắn ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi rời đi, trước khi đi còn không quên nhắn nhủ: “Nên cảm thấy may mắn đi.”
Nói xong hắn ta liền rời đi.
“Lão Đại, có cần điều tra cô gái đó không?”
Bách Lý Hành cười nhạt cầm chiếc nhẫn xanh trên tay: “Cho người điều tra và theo dõi cô ta, có chuyện thì báo sớm cho ta.”