Chương 24: Phản đối
Đêm hôm nay, Bách Lý Hành đã dỗ dành nàng ngủ cả một đêm dài.
Sau khi đã xác nhận người trong lòng đã say giấc, Bách Lý Hành nhẹ nhàng đắp chăn lên kín người nàng. Chỉnh điều hòa ở nhiệt độ vừa phải, hôn nhẹ lên trán nàng một cái rồi mới quyến luyến rời đi.
Xuống dưới sảnh lớn đã thấy năm người thuộc hạ đang tụ tập đông đủ.
Hắc Vũ cùng Lâm Sinh đang cùng nhau thưởng thức túi Đại Hồng Bào mới được tặng, Đình Vỹ lại lộ ra biểu cảm lười biếng nằm trên ghế sofa say giấc.
Trái với ba người yên tĩnh bên kia thì Lung Tuyết cùng Thương Lam lại đang đấu khẩu gay gắt, cả hai vốn ngay từ đầu đã không ưa gì nhau.
Sau khi thấy Bách Lý Hành đi xuống thì bọn họ đều dừng hoạt động hiện tại của mình hướng ánh mắt nhìn về phía hắn.
Thương Lam liền lên tiếng: “Lão Đại! Anh vẫn chưa ngủ sao?”
“Làm sao có thể ngủ được? Lão Phu Nhân sắp đến đây rồi.” Bách Lý Hành thở dài.
Nhất thời gương mặt năm vị thuộc hạ đang còn hồng hào đã trắng bệch.
Ác mộng của bọn họ đang sắp đến.
Lúc này Lung Tuyết đột nhiên lên tiếng: “Vậy còn… nữ nhân khi nãy ngài mang về thì sao ạ? Có cần thuộc hạ…”
Chưa để nàng ta nói xong, Bách Lý Hành đã trừng mắt nhìn Lung Tuyết khiến nàng ta sợ hãi ngay lập tức im miệng.
“Lung Tuyết a! Cô nên biết thức thời, chuyện của Lão Đại đâu phải một thuộc hạ như chúng ta có thể xen vào.”
Lần này người nói là Lâm Sinh, anh sớm đã không ưa nữ thuộc hạ mới này của Lão Đại từ lâu. Đột ngột một nữ nhân không có tài nghệ gì ngoài công nghệ thông tin của mình ra được đứng chung một hàng ngũ với “Tứ Đại Hắc Long” bọn họ.
Bị nói cho không thể mở miệng, Lung Tuyết cũng chỉ có thể im lặng căm phẫn nhìn Lâm Sinh vẫn đang thản nhiên uống tách trà trong tay.
Nghe thuộc hạ của mình đấu khẩu không ngừng, Bách Lý Hành không khỏi cảm thấy phiền não: “Im miệng, còn cãi nhau nữa thì tất cả đến chỗ Lão Phu Nhân nhận phạt.”
Ngay trong tức khắc không ai còn nói một lời nào, im lặng ngoan ngoãn ngồi đó.
Nhận thấy đã ổn định xong, Bách Lý Hành ngồi xuống ghế. Chân bắt chéo, lưng dựa vào ghế trông đậm chất “bố đời”.
“Như các người đã thấy hồi chiều, em ấy từ nay về sau sẽ trở thành Bách Phu Nhân.”
Vừa dứt lời Thương Lam đã đập bàn tức giận: “Lão Đại! Em phản đối!”
Bách Lý Hành nhướng mày.
“Không thể để một nữ nhân tay trói gà không chặt làm vợ của ngài được! Hơn nữa Lão Phu Nhân chắc chắn sẽ không đồng ý.”
Đình Vỹ nghe đến đây nhất thời khựng lại, ban đầu còn nghĩ sẽ có trò vui nhưng không ngờ lại đi hơi xa.
Càng nghĩ đến lời của Thương Lam nói gương mặt của Đình Vỹ lại càng khó coi.
Ai có thể nói cho hắn ta biết Thương Lam từ đâu mà nói Trương Nhị Tiểu Thư của Trương Gia kia là tay trói gà không chặt? Đình Vỹ chính là tận mắt nhìn thấy Trương Tú Vi kia một tay đè anh trai mình, một tay kề dao vào cổ hắn. Một chút nữa là giết chết một mạng người.
Yếu kém? Yếu đuối? Trói gà không chặt là như vậy sao?
Nhưng mà Đình Vỹ lại không muốn nói nhiều, tiếp tục nằm dài trên sofa xem một màn kịch lớn.
“Lão Đại… em thấy Thương Lam nói cũng đúng…”
Được đà Lung Tuyết cũng tiếp tay nói thêm vài lời, chỉ là… muốn nói thêm một chút lại bị cái trừng mắt của Bách Lý Hành làm cho sợ hãi.
Trước thái độ kiên quyết của Thương Lam, Bách Lý Hành cũng không giằng co nhiều.
“Tôi chỉ thông báo cho các cậu biết, còn việc riêng của tôi không cần các người xen vào.”
Thương Lam cũng không nói thêm, im lặng nắm chặt lòng bàn tay đến ướm máu. Tình nghĩa huynh đệ kề sai sát cánh hơn chục năm chỉ vì một chuyện nhỏ mà không để ý kiến của cậu ta vào lòng.
“Lão Đại… tôi có chút mệt, tôi về phòng trước.”
Không nói được gì thêm, Thương Lam liền muốn rời đi.
“Đi đi.”
Sau khi được sự cho phép của hắn, cậu ta liền ngay lập tức rời đi.
Bốn người còn lại dường như nhớ được cái gì đó liền vội vội vàng vàng xin phép về phòng trước, có lẽ là trốn tránh đi cái gì đó.
“Lão Đại! Xe của Lão Phu Nhân đã đến biệt thự rồi ạ.”
[…]
Thời gian đã đến nửa đêm, bên ngoài biệt thự đã tối đen như mực.
Hàng chục vệ sĩ canh gác luân phiên nhau thay ca, cổng chỉnh được mở lớn. Một chiếc siêu xe chạy với tốc độ kinh người được thắng gấp đậu ngay ngắn tại khu giữ xe của biệt thự.
Bước xuống xe là một quý bà trung niên, mặc dù tuổi tác đã ở buổi xế chiều nhưng phong cách ăn mặc của bà ấy lại rất thời thượng.
Quý bà mặc một bộ váy đen ôm sát toàn bộ cơ thể, dù đã U50 nhưng đường nét trên gương mặt lại trông rất trẻ.
Mái tóc được búi gọn, nhìn tổng thể lại trông rất sang trọng và quý phái.
Khí chất cao sang cùng với gương mặt đẹp lão không ai tả nổi, quý bà sau khi bước xuống xe lại không chần chừ mà đi thẳng vào bên trong biệt thự.
Sau khi đã xác nhận người trong lòng đã say giấc, Bách Lý Hành nhẹ nhàng đắp chăn lên kín người nàng. Chỉnh điều hòa ở nhiệt độ vừa phải, hôn nhẹ lên trán nàng một cái rồi mới quyến luyến rời đi.
Xuống dưới sảnh lớn đã thấy năm người thuộc hạ đang tụ tập đông đủ.
Hắc Vũ cùng Lâm Sinh đang cùng nhau thưởng thức túi Đại Hồng Bào mới được tặng, Đình Vỹ lại lộ ra biểu cảm lười biếng nằm trên ghế sofa say giấc.
Trái với ba người yên tĩnh bên kia thì Lung Tuyết cùng Thương Lam lại đang đấu khẩu gay gắt, cả hai vốn ngay từ đầu đã không ưa gì nhau.
Sau khi thấy Bách Lý Hành đi xuống thì bọn họ đều dừng hoạt động hiện tại của mình hướng ánh mắt nhìn về phía hắn.
Thương Lam liền lên tiếng: “Lão Đại! Anh vẫn chưa ngủ sao?”
“Làm sao có thể ngủ được? Lão Phu Nhân sắp đến đây rồi.” Bách Lý Hành thở dài.
Nhất thời gương mặt năm vị thuộc hạ đang còn hồng hào đã trắng bệch.
Ác mộng của bọn họ đang sắp đến.
Lúc này Lung Tuyết đột nhiên lên tiếng: “Vậy còn… nữ nhân khi nãy ngài mang về thì sao ạ? Có cần thuộc hạ…”
Chưa để nàng ta nói xong, Bách Lý Hành đã trừng mắt nhìn Lung Tuyết khiến nàng ta sợ hãi ngay lập tức im miệng.
“Lung Tuyết a! Cô nên biết thức thời, chuyện của Lão Đại đâu phải một thuộc hạ như chúng ta có thể xen vào.”
Lần này người nói là Lâm Sinh, anh sớm đã không ưa nữ thuộc hạ mới này của Lão Đại từ lâu. Đột ngột một nữ nhân không có tài nghệ gì ngoài công nghệ thông tin của mình ra được đứng chung một hàng ngũ với “Tứ Đại Hắc Long” bọn họ.
Bị nói cho không thể mở miệng, Lung Tuyết cũng chỉ có thể im lặng căm phẫn nhìn Lâm Sinh vẫn đang thản nhiên uống tách trà trong tay.
Nghe thuộc hạ của mình đấu khẩu không ngừng, Bách Lý Hành không khỏi cảm thấy phiền não: “Im miệng, còn cãi nhau nữa thì tất cả đến chỗ Lão Phu Nhân nhận phạt.”
Ngay trong tức khắc không ai còn nói một lời nào, im lặng ngoan ngoãn ngồi đó.
Nhận thấy đã ổn định xong, Bách Lý Hành ngồi xuống ghế. Chân bắt chéo, lưng dựa vào ghế trông đậm chất “bố đời”.
“Như các người đã thấy hồi chiều, em ấy từ nay về sau sẽ trở thành Bách Phu Nhân.”
Vừa dứt lời Thương Lam đã đập bàn tức giận: “Lão Đại! Em phản đối!”
Bách Lý Hành nhướng mày.
“Không thể để một nữ nhân tay trói gà không chặt làm vợ của ngài được! Hơn nữa Lão Phu Nhân chắc chắn sẽ không đồng ý.”
Đình Vỹ nghe đến đây nhất thời khựng lại, ban đầu còn nghĩ sẽ có trò vui nhưng không ngờ lại đi hơi xa.
Càng nghĩ đến lời của Thương Lam nói gương mặt của Đình Vỹ lại càng khó coi.
Ai có thể nói cho hắn ta biết Thương Lam từ đâu mà nói Trương Nhị Tiểu Thư của Trương Gia kia là tay trói gà không chặt? Đình Vỹ chính là tận mắt nhìn thấy Trương Tú Vi kia một tay đè anh trai mình, một tay kề dao vào cổ hắn. Một chút nữa là giết chết một mạng người.
Yếu kém? Yếu đuối? Trói gà không chặt là như vậy sao?
Nhưng mà Đình Vỹ lại không muốn nói nhiều, tiếp tục nằm dài trên sofa xem một màn kịch lớn.
“Lão Đại… em thấy Thương Lam nói cũng đúng…”
Được đà Lung Tuyết cũng tiếp tay nói thêm vài lời, chỉ là… muốn nói thêm một chút lại bị cái trừng mắt của Bách Lý Hành làm cho sợ hãi.
Trước thái độ kiên quyết của Thương Lam, Bách Lý Hành cũng không giằng co nhiều.
“Tôi chỉ thông báo cho các cậu biết, còn việc riêng của tôi không cần các người xen vào.”
Thương Lam cũng không nói thêm, im lặng nắm chặt lòng bàn tay đến ướm máu. Tình nghĩa huynh đệ kề sai sát cánh hơn chục năm chỉ vì một chuyện nhỏ mà không để ý kiến của cậu ta vào lòng.
“Lão Đại… tôi có chút mệt, tôi về phòng trước.”
Không nói được gì thêm, Thương Lam liền muốn rời đi.
“Đi đi.”
Sau khi được sự cho phép của hắn, cậu ta liền ngay lập tức rời đi.
Bốn người còn lại dường như nhớ được cái gì đó liền vội vội vàng vàng xin phép về phòng trước, có lẽ là trốn tránh đi cái gì đó.
“Lão Đại! Xe của Lão Phu Nhân đã đến biệt thự rồi ạ.”
[…]
Thời gian đã đến nửa đêm, bên ngoài biệt thự đã tối đen như mực.
Hàng chục vệ sĩ canh gác luân phiên nhau thay ca, cổng chỉnh được mở lớn. Một chiếc siêu xe chạy với tốc độ kinh người được thắng gấp đậu ngay ngắn tại khu giữ xe của biệt thự.
Bước xuống xe là một quý bà trung niên, mặc dù tuổi tác đã ở buổi xế chiều nhưng phong cách ăn mặc của bà ấy lại rất thời thượng.
Quý bà mặc một bộ váy đen ôm sát toàn bộ cơ thể, dù đã U50 nhưng đường nét trên gương mặt lại trông rất trẻ.
Mái tóc được búi gọn, nhìn tổng thể lại trông rất sang trọng và quý phái.
Khí chất cao sang cùng với gương mặt đẹp lão không ai tả nổi, quý bà sau khi bước xuống xe lại không chần chừ mà đi thẳng vào bên trong biệt thự.