Chương 22: Chỉ có ngài ấy mới trị đuợc
Cuối cùng, biết rõ bản thân không thoát khỏi nanh vuốt của con hổ lớn này. Trương Tú Vi cũng mặc cho hắn muốn đưa mình đi đâu thì đi, tay ôm lấy cô hắn trong vô thức nàng lại rất dựa dẫm vào nam nhân này.
Tựa như một bản năng…
Trương Tú Vi được nam nhân bế đi trong sự kinh ngạc của gia đình Trương và sự căm thù của Trương Vũ Nhi.
Nhìn bóng lưng cao lớn của nam nhân đi xa dần, lòng bàn tay của cô ta nắm chặt đã ứa máu. Sự căm ghét dành cho đứa em gái vô dụng Trương Tú Vi trong lòng Trương Vũ Nhi càng lúc càng sâu.
“Nếu mày không xuất hiện, có lẽ người trở thành Phu Nhân Lão Đại sẽ là tao… khốn kiếp.”
Đứng một bên, toàn bộ biểu cảm của chị gái nhỏ đã thu hết vào trong ánh mắt của Trương Gia Kỳ.
[…]
Trương Tú Vi lúc này đã được nam nhân nọ bế ra xe, nhìn chiếc xe sang trước mắt nàng khẳng định nam nhân này không hề tầm thường.
Một người mà ngay cả Trương Gia cũng kiêng dè, theo kí ức của nguyên thân cũng chỉ có duy nhất Bách Lý Hành.
Vị hôn phu của nàng.
Trương Tú Vi tay phải nắm lấy cổ tay đang đỡ hông mình, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn: “Anh là Bách Lý Hành?”
Cuộc trò chuyện tưởng chừng như đơn giản của cả hai lại khiến cho tài xế đang lái xe sợ xanh mặt.
“Ừm, là tôi.”
Tài xế nhìn sắc mặt của Lão Đại thông qua gương chiếu hậu không có biểu cảm tức giận nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Làm việc ở đây riết chắc có ngày ông đau tim mà chết thôi.
Không khí trong xe lúc này lại yên tĩnh đến ngượng ngùng, Trương Tú Vi không biết nên nói gì tiếp theo rồi cũng im lặng ngồi đó.
Được một lúc nàng lại nhận ra có gì đó không đúng, kỳ thật nàng lúc này đang ngồi trong lòng của Bách Lý Hành.
Điều này khiến nàng liên tưởng đến bản thân đang ngồi trong lòng một con hổ lớn khiến nàng rợn gai óc không thôi, thân thể ngồi im cuối cùng cũng không chịu được mà muốn đứng lên qua bên cạnh hắn.
Nhưng không để nàng đứng, Bách Lý Hành đã nhanh tay kéo nàng ngồi lại vào lòng mình.
Bàn tay to lớn giữ lấy eo nàng tuyệt nhiên không cho nàng đứng lên, Trương Tú Vi dùng hết sức lực muốn đẩy cánh tay của hắn nhưng thân thể nàng lại quá yếu được một lúc cũng đuối sức.
“Ngồi yên một chút.”
Trương Tú Vi cũng biết sợ, nhận được lời cảnh cáo cũng ngoan ngoãn ngồi im không dám ngọ nguậy.
Biết đâu nam nhân kia tức giận liền rút súng nả cho nàng một viên thì sao? Xin lỗi Trương Tú Vi mặc dù kiêu ngạo nhưng cũng yêu đời lắm.
Ngồi trong lòng người đàn ông cao gần mét chín này, mặc dù nguyên thân cũng không tính là thấp nhưng lại lọt thỏm vào lòng hắn.
Trong vô thức Trương Tú Vi dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, đưa mắt nhìn về chuyển động của những chiếc xe trên chuyến đường cao tốc bên cửa kính.
Chưa được bao lâu nàng cũng chìm vào giấc ngủ.
Cảm nhận được nhịp thở đều của người trong lòng, Bàn tay to lớn của hắn cũng ôm lấy nàng nhẹ nhàng vỗ về khiến tài xế trên xe vô tình liếc mắt qua trầm trồ.
Nhưng thuộc hạ không nên để tâm quá nhiều đến việc của Lão Đại nên tài xế cũng giả vờ không biết cho qua, chuyên tâm lái xe đến khu nhà chính.
Một mặt khác bên hệ thống đang ngồi nhìn cặp đôi thông qua màn hình ảo thì không khỏi tán thưởng vỗ vỗ Lourist đang ngồi bên cạnh.
[Cậu thấy chưa, chỉ có ngài ấy mới trị được kí chủ của tôi thôi. Nói thật nha Đại Ma Vương đó bị dọa sợ như thế khiến tôi rất là thoải mái.”
Tựa như một bản năng…
Trương Tú Vi được nam nhân bế đi trong sự kinh ngạc của gia đình Trương và sự căm thù của Trương Vũ Nhi.
Nhìn bóng lưng cao lớn của nam nhân đi xa dần, lòng bàn tay của cô ta nắm chặt đã ứa máu. Sự căm ghét dành cho đứa em gái vô dụng Trương Tú Vi trong lòng Trương Vũ Nhi càng lúc càng sâu.
“Nếu mày không xuất hiện, có lẽ người trở thành Phu Nhân Lão Đại sẽ là tao… khốn kiếp.”
Đứng một bên, toàn bộ biểu cảm của chị gái nhỏ đã thu hết vào trong ánh mắt của Trương Gia Kỳ.
[…]
Trương Tú Vi lúc này đã được nam nhân nọ bế ra xe, nhìn chiếc xe sang trước mắt nàng khẳng định nam nhân này không hề tầm thường.
Một người mà ngay cả Trương Gia cũng kiêng dè, theo kí ức của nguyên thân cũng chỉ có duy nhất Bách Lý Hành.
Vị hôn phu của nàng.
Trương Tú Vi tay phải nắm lấy cổ tay đang đỡ hông mình, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn: “Anh là Bách Lý Hành?”
Cuộc trò chuyện tưởng chừng như đơn giản của cả hai lại khiến cho tài xế đang lái xe sợ xanh mặt.
“Ừm, là tôi.”
Tài xế nhìn sắc mặt của Lão Đại thông qua gương chiếu hậu không có biểu cảm tức giận nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Làm việc ở đây riết chắc có ngày ông đau tim mà chết thôi.
Không khí trong xe lúc này lại yên tĩnh đến ngượng ngùng, Trương Tú Vi không biết nên nói gì tiếp theo rồi cũng im lặng ngồi đó.
Được một lúc nàng lại nhận ra có gì đó không đúng, kỳ thật nàng lúc này đang ngồi trong lòng của Bách Lý Hành.
Điều này khiến nàng liên tưởng đến bản thân đang ngồi trong lòng một con hổ lớn khiến nàng rợn gai óc không thôi, thân thể ngồi im cuối cùng cũng không chịu được mà muốn đứng lên qua bên cạnh hắn.
Nhưng không để nàng đứng, Bách Lý Hành đã nhanh tay kéo nàng ngồi lại vào lòng mình.
Bàn tay to lớn giữ lấy eo nàng tuyệt nhiên không cho nàng đứng lên, Trương Tú Vi dùng hết sức lực muốn đẩy cánh tay của hắn nhưng thân thể nàng lại quá yếu được một lúc cũng đuối sức.
“Ngồi yên một chút.”
Trương Tú Vi cũng biết sợ, nhận được lời cảnh cáo cũng ngoan ngoãn ngồi im không dám ngọ nguậy.
Biết đâu nam nhân kia tức giận liền rút súng nả cho nàng một viên thì sao? Xin lỗi Trương Tú Vi mặc dù kiêu ngạo nhưng cũng yêu đời lắm.
Ngồi trong lòng người đàn ông cao gần mét chín này, mặc dù nguyên thân cũng không tính là thấp nhưng lại lọt thỏm vào lòng hắn.
Trong vô thức Trương Tú Vi dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, đưa mắt nhìn về chuyển động của những chiếc xe trên chuyến đường cao tốc bên cửa kính.
Chưa được bao lâu nàng cũng chìm vào giấc ngủ.
Cảm nhận được nhịp thở đều của người trong lòng, Bàn tay to lớn của hắn cũng ôm lấy nàng nhẹ nhàng vỗ về khiến tài xế trên xe vô tình liếc mắt qua trầm trồ.
Nhưng thuộc hạ không nên để tâm quá nhiều đến việc của Lão Đại nên tài xế cũng giả vờ không biết cho qua, chuyên tâm lái xe đến khu nhà chính.
Một mặt khác bên hệ thống đang ngồi nhìn cặp đôi thông qua màn hình ảo thì không khỏi tán thưởng vỗ vỗ Lourist đang ngồi bên cạnh.
[Cậu thấy chưa, chỉ có ngài ấy mới trị được kí chủ của tôi thôi. Nói thật nha Đại Ma Vương đó bị dọa sợ như thế khiến tôi rất là thoải mái.”