Chương 15: Đoạn tuyệt
Gương mặt cả nhà họ Điền lúc này tất không còn giọt máu, Tường Lam lo lắng cho con gái đi đến bên cạnh nàng dịu dàng xem xem nàng có một chút vết thương nào hay không.
Kỳ thật Điền Hi Vy chẳng biết người mẹ trong mắt luôn chỉ có Điền Thanh của mình từ khi nào lại quan tâm đến mình như thế, lại càng không muốn biết.
Nàng nhẹ nhàng đẩy tay bà ra khỏi người mình, ánh mắt kiên định nhìn thẳng về hướng Điền Phan.
“Con đã suy nghĩ rất lâu rồi… tốt nhất con nên rời khỏi gia đình họ Điền.”
Lời nói của nàng cất ra rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến những người đang có mặt trở nên thất kinh.
Điền Vô Cận vội vàng đi đến nắm lấy vai nàng: “Hi Vy! Em đừng suy nghĩ tiêu cực như thế, nhà họ Điền là nhà của em. Tuyệt đối không thể rời khỏi.”
Điền Hi Vy muốn đẩy người anh cả này ra nhưng lại nhìn lên bàn tay đầy máu của anh khiến nàng cuối cùng vẫn không nỡ, dù sao người này trước kia là người anh mà nàng yêu thương nhất.
Điền Hi Vy nghiêng đầu sang nhìn Hạ Tư: “Cảm ơn thầy đã đưa em về nhà, nhà em có chút chuyện không thể tiếp thầy được… thầy về cẩn thận nhé.”
Hạ Tư không đáp lại chỉ gật đầu một cái rồi nhìn gia đình Điền Gia gật đầu chào hỏi một cái rồi rời đi.
Điền Hi Vy lúc này hít sâu một hơi nắm lấy cổ tay của Điền Vô Cận kéo vào trong nhà.
“Cả nhà vào trong rồi nói chuyện, ở ngoài lâu sẽ bị cảm lạnh.”
Điền Vô Cận nhìn bàn tay nhỏ của em gái kéo tay mình đang tránh chỗ anh bị thương không khỏi cảm thấy ấm áp, cha mẹ Điền cũng thỏa hiệp đi theo sau.
Điền Hi Vy lúc này thật sự rất bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.
Nàng không vội nói vào chuyện chính mà đi lấy hộp cứu thương ngồi xuống tỉ mỉ gắp những mảnh thủy tinh trên tay anh trai rồi sơ cứu tạm thời.
“Ngày mai ghé bệnh viện kiểm tra lại, khả năng có những mảnh thủy tinh nhỏ vẫn còn.”
Điền Vô Cận mỉm cười gật đầu nhìn nàng rồi lại bất đắc dĩ nhìn cha mình.
Sau khi giải quyết vết thương cho anh trai xong Điền Hi Vy cũng đi thẳng vào chuyện chính.
“Như con đã nói, con muốn rời khỏi Điền Gia… không cần đoạn tuyệt quan hệ cũng được nhưng rời khỏi đây là điều con muốn.”
Điền Vô Cận nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, mím môi nghiến răng cúi đầu. Anh biết người em gái này của mình dù có làm cái gì đi chăng nữa sẽ không bao giờ thay đổi quyết định của mình.
Điền Phan tức giận đập bàn quát lớn: “Điền Hi Vy! Con là con ruột của cái nhà này, muốn rời khỏi đây thì cắt đứt quan hệ với cái gia đình này luôn đi.”
“Được… vài ngày sau con sẽ cử luật sư đến…”
Nói xong nàng bỏ lên lầu không một lời nào nói với gia đình này nữa.
Tường Lam nghe con gái nói những lời này đau lòng mà ngất xỉu, ông Điền đang tức giận cũng vội vàng đỡ vợ lên phòng. Ánh mắt nhìn Điền Hi Vy ghét bỏ.
Nàng đi lên lầu nhìn những món đồ không phải của mình thì cười lạnh, cất những bộ đồ trước kia vào trong ba lô nàng để lại một tủ quần áo đồ mới lại cho Điền Gia.
Hứa Giai Lâm nhìn một loạt hành động của nàng thì hai mắt sáng rực: “Chúng ta sẽ chuyển đi sao chị?”
Nàng dịu dàng xoa đầu đưa bé gật đầu xác nhận, nắm lấy tay cậu nhóc đi xuống dưới nhà.
Điền Vô Cận nhìn thấy đứa bé xuất hiện bên cạnh nàng thì kinh ngạc: “Đứa bé…”
“Là em nhận nuôi, không dùng tiền của Điền Gia nên anh không cần lo lắng.”
Điền Vô Cận mím môi bất đắc dĩ, ý của hắn không phải như thế…
Nàng dắt tay Tiểu Lâm đi ra khỏi biệt thự, trước mặt nàng là Điền Tư Hiểu và Điền Tư Dạ vừa mới trở về.
Thấy nàng vẫn còn bình an đứng trước mặt mình Điền Tư Dạ thở phào nhẹ nhõm đi đến gần: “Em gái ngoan, tối rồi sao lại ra ngoài này. Sẽ cảm lạnh.”
Trái với Điền Tư Dạ, Điền Tư Hiểu ngạo nghễ đi đến.
“Vẫn còn về nhà à? Tưởng mày đi luôn cơ chứ.”
Mặc kệ lời châm chọc của anh trai mình Điền Tư Dạ nhìn thấy đứa bé sau lưng nàng thì kinh ngạc: “Đứa bé này là ai?”
Điền Hi Vy lạnh nhạt đáp lời: “Anh không cần biết…”
Dừng một chút nàng nhìn lại hướng Điền Tư Hiểu lạnh giọng.
“Đừng lo lắng, từ nay về sau tôi sẽ đi luôn không về lại nhà này nữa. Dù sao tôi cũng đoạn tuyệt với gia đình họ Điền rồi… Với lại tôi chưa bao giờ xem nơi này là nhà mình, và cũng chưa bao giờ coi các người là gia đình.”
Nói xong nàng liền dắt tay Tiểu Lâm rời đi để lại hai con người đứng sừng sững nhìn bóng lưng nàng đi xa.
Điền Hi Vy hiện tại không biết nên đi đâu nên gọi đến một số điện thoại trong danh bạ.
Bên đầu dây bên kia ngay lập tức bắt máy, giọng nói có chút vui mừng: “Điền Tiểu Thư, cô gọi tôi có chuyện gì sao?”
Điền Hi Vy khách sáo đáp.
“Làm phiền Thượng Quan Lão Đại rồi, hiện tại tôi mới cùng Điền Gia phũ bỏ quan hệ đang tìm một chỗ cho thuê rộng rãi…”
“Không phiền, không phiền… tôi có một căn nhà khá tốt bây giờ bỏ trống có thể bán lại cho cô giá rẻ.”
Điền Hi Vy mỉm cười: “Cảm ơn, phiền anh gửi địa chỉ tôi lập tức qua đó.”
Kỳ thật Điền Hi Vy chẳng biết người mẹ trong mắt luôn chỉ có Điền Thanh của mình từ khi nào lại quan tâm đến mình như thế, lại càng không muốn biết.
Nàng nhẹ nhàng đẩy tay bà ra khỏi người mình, ánh mắt kiên định nhìn thẳng về hướng Điền Phan.
“Con đã suy nghĩ rất lâu rồi… tốt nhất con nên rời khỏi gia đình họ Điền.”
Lời nói của nàng cất ra rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến những người đang có mặt trở nên thất kinh.
Điền Vô Cận vội vàng đi đến nắm lấy vai nàng: “Hi Vy! Em đừng suy nghĩ tiêu cực như thế, nhà họ Điền là nhà của em. Tuyệt đối không thể rời khỏi.”
Điền Hi Vy muốn đẩy người anh cả này ra nhưng lại nhìn lên bàn tay đầy máu của anh khiến nàng cuối cùng vẫn không nỡ, dù sao người này trước kia là người anh mà nàng yêu thương nhất.
Điền Hi Vy nghiêng đầu sang nhìn Hạ Tư: “Cảm ơn thầy đã đưa em về nhà, nhà em có chút chuyện không thể tiếp thầy được… thầy về cẩn thận nhé.”
Hạ Tư không đáp lại chỉ gật đầu một cái rồi nhìn gia đình Điền Gia gật đầu chào hỏi một cái rồi rời đi.
Điền Hi Vy lúc này hít sâu một hơi nắm lấy cổ tay của Điền Vô Cận kéo vào trong nhà.
“Cả nhà vào trong rồi nói chuyện, ở ngoài lâu sẽ bị cảm lạnh.”
Điền Vô Cận nhìn bàn tay nhỏ của em gái kéo tay mình đang tránh chỗ anh bị thương không khỏi cảm thấy ấm áp, cha mẹ Điền cũng thỏa hiệp đi theo sau.
Điền Hi Vy lúc này thật sự rất bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.
Nàng không vội nói vào chuyện chính mà đi lấy hộp cứu thương ngồi xuống tỉ mỉ gắp những mảnh thủy tinh trên tay anh trai rồi sơ cứu tạm thời.
“Ngày mai ghé bệnh viện kiểm tra lại, khả năng có những mảnh thủy tinh nhỏ vẫn còn.”
Điền Vô Cận mỉm cười gật đầu nhìn nàng rồi lại bất đắc dĩ nhìn cha mình.
Sau khi giải quyết vết thương cho anh trai xong Điền Hi Vy cũng đi thẳng vào chuyện chính.
“Như con đã nói, con muốn rời khỏi Điền Gia… không cần đoạn tuyệt quan hệ cũng được nhưng rời khỏi đây là điều con muốn.”
Điền Vô Cận nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, mím môi nghiến răng cúi đầu. Anh biết người em gái này của mình dù có làm cái gì đi chăng nữa sẽ không bao giờ thay đổi quyết định của mình.
Điền Phan tức giận đập bàn quát lớn: “Điền Hi Vy! Con là con ruột của cái nhà này, muốn rời khỏi đây thì cắt đứt quan hệ với cái gia đình này luôn đi.”
“Được… vài ngày sau con sẽ cử luật sư đến…”
Nói xong nàng bỏ lên lầu không một lời nào nói với gia đình này nữa.
Tường Lam nghe con gái nói những lời này đau lòng mà ngất xỉu, ông Điền đang tức giận cũng vội vàng đỡ vợ lên phòng. Ánh mắt nhìn Điền Hi Vy ghét bỏ.
Nàng đi lên lầu nhìn những món đồ không phải của mình thì cười lạnh, cất những bộ đồ trước kia vào trong ba lô nàng để lại một tủ quần áo đồ mới lại cho Điền Gia.
Hứa Giai Lâm nhìn một loạt hành động của nàng thì hai mắt sáng rực: “Chúng ta sẽ chuyển đi sao chị?”
Nàng dịu dàng xoa đầu đưa bé gật đầu xác nhận, nắm lấy tay cậu nhóc đi xuống dưới nhà.
Điền Vô Cận nhìn thấy đứa bé xuất hiện bên cạnh nàng thì kinh ngạc: “Đứa bé…”
“Là em nhận nuôi, không dùng tiền của Điền Gia nên anh không cần lo lắng.”
Điền Vô Cận mím môi bất đắc dĩ, ý của hắn không phải như thế…
Nàng dắt tay Tiểu Lâm đi ra khỏi biệt thự, trước mặt nàng là Điền Tư Hiểu và Điền Tư Dạ vừa mới trở về.
Thấy nàng vẫn còn bình an đứng trước mặt mình Điền Tư Dạ thở phào nhẹ nhõm đi đến gần: “Em gái ngoan, tối rồi sao lại ra ngoài này. Sẽ cảm lạnh.”
Trái với Điền Tư Dạ, Điền Tư Hiểu ngạo nghễ đi đến.
“Vẫn còn về nhà à? Tưởng mày đi luôn cơ chứ.”
Mặc kệ lời châm chọc của anh trai mình Điền Tư Dạ nhìn thấy đứa bé sau lưng nàng thì kinh ngạc: “Đứa bé này là ai?”
Điền Hi Vy lạnh nhạt đáp lời: “Anh không cần biết…”
Dừng một chút nàng nhìn lại hướng Điền Tư Hiểu lạnh giọng.
“Đừng lo lắng, từ nay về sau tôi sẽ đi luôn không về lại nhà này nữa. Dù sao tôi cũng đoạn tuyệt với gia đình họ Điền rồi… Với lại tôi chưa bao giờ xem nơi này là nhà mình, và cũng chưa bao giờ coi các người là gia đình.”
Nói xong nàng liền dắt tay Tiểu Lâm rời đi để lại hai con người đứng sừng sững nhìn bóng lưng nàng đi xa.
Điền Hi Vy hiện tại không biết nên đi đâu nên gọi đến một số điện thoại trong danh bạ.
Bên đầu dây bên kia ngay lập tức bắt máy, giọng nói có chút vui mừng: “Điền Tiểu Thư, cô gọi tôi có chuyện gì sao?”
Điền Hi Vy khách sáo đáp.
“Làm phiền Thượng Quan Lão Đại rồi, hiện tại tôi mới cùng Điền Gia phũ bỏ quan hệ đang tìm một chỗ cho thuê rộng rãi…”
“Không phiền, không phiền… tôi có một căn nhà khá tốt bây giờ bỏ trống có thể bán lại cho cô giá rẻ.”
Điền Hi Vy mỉm cười: “Cảm ơn, phiền anh gửi địa chỉ tôi lập tức qua đó.”