Chương : 52
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây là kết cục tốt nhất, cũng có thể đối với vài người đó cùng là kết cục tệ nhất.
Quán caffe của Hắc Ma Vương trẻ tuổi phát triển không ngừng, còn các loại hoạt động tập kích khủng bố không hề có trong kế hoạch của cậu. So với ký ức từng có trong lịch sử —— hoặc nói so sánh với ký ức tương lai —— thành kiến tính cách của Tom Riddle của hôm nay càng lúc càng lớn… Kết quả là những kẻ xuyên việt tới đây đều bị nhãn hiệu quán caffe Voldemort kích thích làm cho phát điên, sau đó phải do Severus tiếp nhận chức vụ của Merlin này đến nghĩ cách trấn an.
Còn Merlin?
Sau khi nghi thức “giao ban” kết thúc, cậu bé tóc rặng đỏ có thú vui ác độc kia dường như đã biến mất khỏi thế giới này. Severus cùng Tom đều thử tìm cậu, nhưng không lần nào thành công.
Nhưng một khoảng thời gian sau, Severus Snape nằm mộng.
Hắn mộng thấy Minh Hà.
Làn nước mờ sương mênh mông trải rộng trước mắt hắn, sau đó hắn nhìn thấy nguyên dạng của trạm xe lửa Minh Hà. Đoàn trưởng Charon đứng trước đoàn tàu kéo dài trên sân ga mỉm cười với hắn, mà đứng ở đầu tàu cũ, rõ ràng là Merlin đã biến mất thật lâu.
“Nói chung… Nhớ kỹ đúng lúc buông tay.” Merlin vẫn như trước duy trì kiểu quần áo lễ phục của trẻ nhỏ, còn cởi mũ dưa xuống cúc cung với hắn.
“Cái gì?” Severus nghĩ mình vốn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng lại bị cậu chặn lời hết. Buông tay cái gì?
“Sau hơn trăm tuổi, nhớ kỹ đúng lúc buông tay tìm người thay ca.” Merlin vừa nói vừa nhảy lên toa xe, lúc này Severus mới ý thức được đứa bé thần linh này đang đứng cạnh toa tàu Minh Hà. Hiện tại Merlin dự định rời đi —— giống những con người khác, tới xe lửa Minh Hà bắt đầu đoạn hành trình mới.
Cảnh trong mơ nơi Nhà Ga Ngã Tư Vua này là nơi cuối cùng kết thúc nghi thức giao ban.
“Ngươi biết không? Ta có rất nhiều tên, họ gọi ta là Merlin, gọi ta là Thần Pháp Thuật, gọi ta là Thần Thời Không, còn có… Beedle Người Hát Rong.” Merlin trừng con mắt, đột nhiên nở nụ cười, “Chà, đúng vậy, Beedle là bút danh của ta, <Chuyển cổ ba anh em> cũng là do ta tự tay viết. Peverell dùng áo choàng tàng hình tránh được Tử Thần đã sống cuộc sống thật dài lâu, sau đó đã cởi áo choàng tiến tới hành trình mới… Đây mới là kết cục tốt nhất. Nếu không cẩn thận sống cuộc sống quá dài, sẽ biến thành kẻ như ta lão già điên điên ngốc ngốc.”
Đầu tàu vang lên tiếng còi xúp lơ bén nhọn.
Severus Snanpe sờ sờ mũi: “Ta nghĩ ta không rõ…”
“Không sao, đến lúc đó ngươi sẽ hiểu rõ. Tin tưởng ngươi sẽ không giống ta sống hơn ngàn năm, ngươi dũng cảm hơn ta nhiều, cũng không tham niệm bất tử.” Merlin bỗng nhiên lộ ra dáng cười thơ ngây, sau đó phất phất tay chào hắn, “Hẹn gặp lại, ta thích lúc ta là Nagini ở bên các ngươi.”
Không đợi hắn mở miệng hỏi đoàn tàu đã khởi hành, Severus Snape —— hoặc nói vị thần mới nhậm chức thay Merlin —— tỉnh mộng.
Sống mãi là chuyện không có giá trị gì.
Sống quá lâu, bạn bè cùng người thân quen biết trong thế giới này đều rời xa mình… Sau đó tất cả sẽ dần phai nhạt mất ý nghĩa trong dòng chảy thời gian dài dằng dặc.
Merlin biết đã đến lúc rời đi.
Hơn nữa cậu cũng tin rằng người nối nghiệp mà cậu tuyển, sẽ ở mấy trăm năm sau chọn thời điểm thích hợp cũng tìm người nối nghiệp giao trọng trách. Người kia lý trí hơn cậu nhiều, sẽ không giống cậu vứt bỏ tình cảm loài người sau đó sống tạm bợ hơn ngàn năm… Cuối cùng chỉ nhớ rõ phải tìm người ở bên giúp cậu chơi cờ phù thủy nhàm chán.
Đó là trò chơi có tử ngàn năm trước Arthur đã dạy cho cậu chơi, lúc đó Arthur toàn mắng cậu là kẻ chơi cờ dở tệ.
Lúc đoàn tàu xuất hành, Merlin bỗng dưng nhớ tới ngàn năm qua vì sao mình vẫn duy trì hình thái trẻ con.
“Arthur…”
Khi Severus tỉnh giấc mộng, thấy Tom Riddle đang đứng cách đó không xa cạnh quầy hàng mỉm cười với hắn.
Đây là thế giới tan vỡ nhất đồng thời hòa bình nhất, hoặc nói đây là kết cục tốt nhất đồng thời tệ nhất.
Về việc Merlin giao ban và an bài có ảnh hưởng gì đối với thế giới này, Severus Snape sau một khoảng thời gian dài tiếp xúc mới có thể chậm rãi hiểu được. Thời gian kỳ thực là tuyến tính, chuyện đã phát sinh, cả thế giới cùng thời không cũng không thể quay lại chỉnh sửa.
Tỷ như… Phriluty Thrye.
Nhiều năm sau này, Severus ngẫu nhiên gặp được cô bé kỳ quái bị mảnh hồn Voldemort xuyên việt dạy xấu kia. Cô đã trưởng thành, thoạt nhìn chỉ là cô gái phổ thông không có gì dị thường. Có người nói cô được gả cho một vị nam phù thủy họ Lovegood, bởi vì đối phương nguyện ý bao dung những ý tưởng kỳ quái của cô.
Ban đầu Severus chỉ cảm thấy dòng họ “Lovegood” này khá quen tai, đến tận hai năm sau vợ chồng Lovegood đặt tên cho con trai họ là Xenophilius thì hắn mới nhớ ra là ai.
Xenophilius Lovegood, chẳng phải chính là chủ biên báo <Xướng làm trái lại> hay sao? Lúc đó Severus cảm giác biểu cảm trên mặt mình co quắp cả nửa ngày —— thì ra mẹ của chủ biên <Xướng làm trái lại>, hoặn nói bà nội của học sinh Luna của ngày trước cư nhiên có quá khứ nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy.
Một chuyện làm Severus chẳng biết nên bình luận làm sao như thế thực ra là… chính hắn không thấy.
Đúng vậy, quả thực “chính hắn” không thấy.
Cùng Phriluty Thrye quyết định chạy đi đăng kí kết hôn còn có… ngài Abraxas Malfoy. Nhưng đối tượng kết hôn của hắn hoàn toàn khác kiếp trước, cư nhiên lại là Eileen Prince.
Severus từ chỗ Tom biết tin tức này suýt nữa nghĩ mình nghe nhầm. Kết quả Abraxas không chỉ mời Tom, người bạn cùng phòng cũ tham gia hôn lễ, cư nhiên còn gửi Severus một thiếp mời. Severus cầm thiệp mời trầm mặc nữa ngày, tuy rằng mình “thấy mẹ trên sinh lý gả vào nhà Malfoy” không phải chuyện gì xấu, nhưng hai người kia từ lúc nào lại quen nhau a.
“A, đại khái lúc ta mất tích, Abu nghĩ cách đi tìm ta” Tom Riddle giương hai tay giải thích “Sau đó Eileen Prince cũng đang truy tìm tung tích của Phriluty nhà mình … từ đó, hai người họ tìm được tiếng nói chung trong chuyện tìm người nên cứ thế thành một tổ truy tìm ở bên nhau thôi.”
“……” cho nên thế giới này sẽ không xuất hiện tiểu “Severus Snape” nữa, mẹ hắn cũng đã trở thành Malfoy phu nhân.
“Hơn nữa Abu trước đây có nói, nếu có khả năng hắn nhất định sinh hai con trai. Tốt nhất một đứa giống hắn, một đứa giống Eileen —— ừm, nguyên lời của hắn có rất nhiều từ ngữ hoa lệ hết lời ca ngợi dung mạo của mình, ta đã tự động cắt rớt mấy đoạn tự kỷ của hắn rồi.
“Hai con trai lớn lên giống Abraxas cùng Eileen…” Severus trong đầu nghĩ, bỗng phát hiện đấy chẳng phải là một là Lucius Malfoy, còn kẻ còn lại phải chăng là chính hắn thời nhỏ a.
Hơn nữa từ góc độ di truyền học mà nói, chuyện này quả thật là có khả năng phát sinh…
Eileen Prince trời sinh khuôn mặt tăm tối, rất có khả năng tạo nên khác biệt cho gia tộc Malfoy từ trước tới nay, sinh ra một tiểu dơi tóc đen đầu tiên gì gì đó…
Severus trầm mặc hơn nửa ngày, sau đó bỗng nhiên nghe Tom bên cạnh nói ra đề nghị kinh thế hãi tục: “Ngươi xem gần đây có rất nhiều người kết hôn a… Severus chúng ta có nên đi một chuyến đến Bộ Pháp Thuật?”
“….Cái gì?”
Đây là kết cục tốt nhất, cũng có thể đối với vài người đó cùng là kết cục tệ nhất.
Quán caffe của Hắc Ma Vương trẻ tuổi phát triển không ngừng, còn các loại hoạt động tập kích khủng bố không hề có trong kế hoạch của cậu. So với ký ức từng có trong lịch sử —— hoặc nói so sánh với ký ức tương lai —— thành kiến tính cách của Tom Riddle của hôm nay càng lúc càng lớn… Kết quả là những kẻ xuyên việt tới đây đều bị nhãn hiệu quán caffe Voldemort kích thích làm cho phát điên, sau đó phải do Severus tiếp nhận chức vụ của Merlin này đến nghĩ cách trấn an.
Còn Merlin?
Sau khi nghi thức “giao ban” kết thúc, cậu bé tóc rặng đỏ có thú vui ác độc kia dường như đã biến mất khỏi thế giới này. Severus cùng Tom đều thử tìm cậu, nhưng không lần nào thành công.
Nhưng một khoảng thời gian sau, Severus Snape nằm mộng.
Hắn mộng thấy Minh Hà.
Làn nước mờ sương mênh mông trải rộng trước mắt hắn, sau đó hắn nhìn thấy nguyên dạng của trạm xe lửa Minh Hà. Đoàn trưởng Charon đứng trước đoàn tàu kéo dài trên sân ga mỉm cười với hắn, mà đứng ở đầu tàu cũ, rõ ràng là Merlin đã biến mất thật lâu.
“Nói chung… Nhớ kỹ đúng lúc buông tay.” Merlin vẫn như trước duy trì kiểu quần áo lễ phục của trẻ nhỏ, còn cởi mũ dưa xuống cúc cung với hắn.
“Cái gì?” Severus nghĩ mình vốn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng lại bị cậu chặn lời hết. Buông tay cái gì?
“Sau hơn trăm tuổi, nhớ kỹ đúng lúc buông tay tìm người thay ca.” Merlin vừa nói vừa nhảy lên toa xe, lúc này Severus mới ý thức được đứa bé thần linh này đang đứng cạnh toa tàu Minh Hà. Hiện tại Merlin dự định rời đi —— giống những con người khác, tới xe lửa Minh Hà bắt đầu đoạn hành trình mới.
Cảnh trong mơ nơi Nhà Ga Ngã Tư Vua này là nơi cuối cùng kết thúc nghi thức giao ban.
“Ngươi biết không? Ta có rất nhiều tên, họ gọi ta là Merlin, gọi ta là Thần Pháp Thuật, gọi ta là Thần Thời Không, còn có… Beedle Người Hát Rong.” Merlin trừng con mắt, đột nhiên nở nụ cười, “Chà, đúng vậy, Beedle là bút danh của ta, <Chuyển cổ ba anh em> cũng là do ta tự tay viết. Peverell dùng áo choàng tàng hình tránh được Tử Thần đã sống cuộc sống thật dài lâu, sau đó đã cởi áo choàng tiến tới hành trình mới… Đây mới là kết cục tốt nhất. Nếu không cẩn thận sống cuộc sống quá dài, sẽ biến thành kẻ như ta lão già điên điên ngốc ngốc.”
Đầu tàu vang lên tiếng còi xúp lơ bén nhọn.
Severus Snanpe sờ sờ mũi: “Ta nghĩ ta không rõ…”
“Không sao, đến lúc đó ngươi sẽ hiểu rõ. Tin tưởng ngươi sẽ không giống ta sống hơn ngàn năm, ngươi dũng cảm hơn ta nhiều, cũng không tham niệm bất tử.” Merlin bỗng nhiên lộ ra dáng cười thơ ngây, sau đó phất phất tay chào hắn, “Hẹn gặp lại, ta thích lúc ta là Nagini ở bên các ngươi.”
Không đợi hắn mở miệng hỏi đoàn tàu đã khởi hành, Severus Snape —— hoặc nói vị thần mới nhậm chức thay Merlin —— tỉnh mộng.
Sống mãi là chuyện không có giá trị gì.
Sống quá lâu, bạn bè cùng người thân quen biết trong thế giới này đều rời xa mình… Sau đó tất cả sẽ dần phai nhạt mất ý nghĩa trong dòng chảy thời gian dài dằng dặc.
Merlin biết đã đến lúc rời đi.
Hơn nữa cậu cũng tin rằng người nối nghiệp mà cậu tuyển, sẽ ở mấy trăm năm sau chọn thời điểm thích hợp cũng tìm người nối nghiệp giao trọng trách. Người kia lý trí hơn cậu nhiều, sẽ không giống cậu vứt bỏ tình cảm loài người sau đó sống tạm bợ hơn ngàn năm… Cuối cùng chỉ nhớ rõ phải tìm người ở bên giúp cậu chơi cờ phù thủy nhàm chán.
Đó là trò chơi có tử ngàn năm trước Arthur đã dạy cho cậu chơi, lúc đó Arthur toàn mắng cậu là kẻ chơi cờ dở tệ.
Lúc đoàn tàu xuất hành, Merlin bỗng dưng nhớ tới ngàn năm qua vì sao mình vẫn duy trì hình thái trẻ con.
“Arthur…”
Khi Severus tỉnh giấc mộng, thấy Tom Riddle đang đứng cách đó không xa cạnh quầy hàng mỉm cười với hắn.
Đây là thế giới tan vỡ nhất đồng thời hòa bình nhất, hoặc nói đây là kết cục tốt nhất đồng thời tệ nhất.
Về việc Merlin giao ban và an bài có ảnh hưởng gì đối với thế giới này, Severus Snape sau một khoảng thời gian dài tiếp xúc mới có thể chậm rãi hiểu được. Thời gian kỳ thực là tuyến tính, chuyện đã phát sinh, cả thế giới cùng thời không cũng không thể quay lại chỉnh sửa.
Tỷ như… Phriluty Thrye.
Nhiều năm sau này, Severus ngẫu nhiên gặp được cô bé kỳ quái bị mảnh hồn Voldemort xuyên việt dạy xấu kia. Cô đã trưởng thành, thoạt nhìn chỉ là cô gái phổ thông không có gì dị thường. Có người nói cô được gả cho một vị nam phù thủy họ Lovegood, bởi vì đối phương nguyện ý bao dung những ý tưởng kỳ quái của cô.
Ban đầu Severus chỉ cảm thấy dòng họ “Lovegood” này khá quen tai, đến tận hai năm sau vợ chồng Lovegood đặt tên cho con trai họ là Xenophilius thì hắn mới nhớ ra là ai.
Xenophilius Lovegood, chẳng phải chính là chủ biên báo <Xướng làm trái lại> hay sao? Lúc đó Severus cảm giác biểu cảm trên mặt mình co quắp cả nửa ngày —— thì ra mẹ của chủ biên <Xướng làm trái lại>, hoặn nói bà nội của học sinh Luna của ngày trước cư nhiên có quá khứ nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy.
Một chuyện làm Severus chẳng biết nên bình luận làm sao như thế thực ra là… chính hắn không thấy.
Đúng vậy, quả thực “chính hắn” không thấy.
Cùng Phriluty Thrye quyết định chạy đi đăng kí kết hôn còn có… ngài Abraxas Malfoy. Nhưng đối tượng kết hôn của hắn hoàn toàn khác kiếp trước, cư nhiên lại là Eileen Prince.
Severus từ chỗ Tom biết tin tức này suýt nữa nghĩ mình nghe nhầm. Kết quả Abraxas không chỉ mời Tom, người bạn cùng phòng cũ tham gia hôn lễ, cư nhiên còn gửi Severus một thiếp mời. Severus cầm thiệp mời trầm mặc nữa ngày, tuy rằng mình “thấy mẹ trên sinh lý gả vào nhà Malfoy” không phải chuyện gì xấu, nhưng hai người kia từ lúc nào lại quen nhau a.
“A, đại khái lúc ta mất tích, Abu nghĩ cách đi tìm ta” Tom Riddle giương hai tay giải thích “Sau đó Eileen Prince cũng đang truy tìm tung tích của Phriluty nhà mình … từ đó, hai người họ tìm được tiếng nói chung trong chuyện tìm người nên cứ thế thành một tổ truy tìm ở bên nhau thôi.”
“……” cho nên thế giới này sẽ không xuất hiện tiểu “Severus Snape” nữa, mẹ hắn cũng đã trở thành Malfoy phu nhân.
“Hơn nữa Abu trước đây có nói, nếu có khả năng hắn nhất định sinh hai con trai. Tốt nhất một đứa giống hắn, một đứa giống Eileen —— ừm, nguyên lời của hắn có rất nhiều từ ngữ hoa lệ hết lời ca ngợi dung mạo của mình, ta đã tự động cắt rớt mấy đoạn tự kỷ của hắn rồi.
“Hai con trai lớn lên giống Abraxas cùng Eileen…” Severus trong đầu nghĩ, bỗng phát hiện đấy chẳng phải là một là Lucius Malfoy, còn kẻ còn lại phải chăng là chính hắn thời nhỏ a.
Hơn nữa từ góc độ di truyền học mà nói, chuyện này quả thật là có khả năng phát sinh…
Eileen Prince trời sinh khuôn mặt tăm tối, rất có khả năng tạo nên khác biệt cho gia tộc Malfoy từ trước tới nay, sinh ra một tiểu dơi tóc đen đầu tiên gì gì đó…
Severus trầm mặc hơn nửa ngày, sau đó bỗng nhiên nghe Tom bên cạnh nói ra đề nghị kinh thế hãi tục: “Ngươi xem gần đây có rất nhiều người kết hôn a… Severus chúng ta có nên đi một chuyến đến Bộ Pháp Thuật?”
“….Cái gì?”