Chương : 47
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong chuyến hành trình tới Đức, thiếu niên mười ba tuổi Tom Riddle đã học được rất nhiều thứ.
Mảnh hồn kia những gì có thể nói đều nói cho cậu… Tỷ như hai người chính là một, là quan hệ giữa mình và “mình của tương lai”; tỷ như Voldemort là một phù thủy vô cùng lợi hại, có lực lượng chinh phục thế giới. Lại tỷ như Severus Snape người này cũng đến từ tương lai, vốn là một Tử Thần Thực Tử từng bị đại nhân Voldemort tự mình xử tử.
Nhưng thái độ của cậu vẫn là: “—— nhưng có liên quan gì đến ta?”
Cho dù Severus là người xuyên việt đến từ tương lai, cho dù Severus có rắp tâm khác, cho dù những chuyện tương lai này đều là thật… Thì có làm sao? Phản ứng của Tom lúc đó là vô cùng bình tĩnh, dùng đầu đánh choáng cô bé Phirluty sau đó nói cảm ơn: “Kỳ thực nếu Severus đến từ tương lai mới tốt, nếu hắn có thể đến đây đương nhiên có thể lại trở về đây, tìm càng tiện.”
Cậu không có bị gây xích mích cũng không bị mê hoặc, từ đầu đến cuối vẫn cố chấp giữ bình tĩnh.
Tom Riddle tuổi còn nhỏ, nhưng cậu tinh tường biết mình muốn gì. Cho dù có đột ngột hiện ra một tên tự xưng “mình của tương lai”… cũng không hề có quan hệ gì với cậu.
Sau đó chính là cuộc hành trình tìm người dài dòng mà đơn giản.
Sau khi người giám hộ mất tích, thiếu niên này dường như chỉ trong một đêm đột nhiên lớn lên.
Từ chối điều kiện mê hoặc của “mình trong tương lai”, sau đó quay về trường học tự tạo màn giả chết.
Có Heleba hỗ trợ, trên thực tế việc này không tính khó khăn. Hơn nữa nhờ có những tin tức mà Voldemort xuyên việt kia cung cấp có thể giúp cậu biết nhiều chuyện trong tương lai, có thể quyết định nhiều chuyện trước khi nó phát sinh.
Một năm sau cậu tìm được nhà cũ Gaunt, lặng lẽ trộm Hòn đá Phục Sinh từ tay tên Morfin điên điên khùng khùng.
Lại qua một đoạn thời gian, cậu phát hiện mình đã cao lớn lên từ lúc nào. Dưới sự giúp đỡ của xà quái, cậu lại len lén trở lại trường học, phát hiện tâm tình mình không còn như trước.
Nhưng mà có một việc vẫn như cũ.
Việc duy nhất cậu muốn làm là mang Severus trở về, muốn trở nên mạnh mẽ hơn đều vì mục đích này. Cậu nghĩ mình hẳn có thể mang người giám hộ trở về, dù sao người kia cũng đến từ tương lai, có thể đến thế giới này một lần cũng có thể đến lần thứ hai… Cái tên “tương lai của chính mình” bám trên người cô bé Phirluty cũng đã đến đây tìm cậu hai lần, nhưng cậu đều từ chối.
Những chuyện tương lai hay xuyên việt này, hết thảy đều không liên quan đến cậu.
Tom Riddle cứ ôm thái độ đơn giản như vậy, trộm Hòn đá Phục Sinh từ tay ông cậu Morfin. “Như vậy… hẳn có thể ha?” Cậu dùng ngón tay vuốt ve cái nhẫn, thì thào nói.
—— một trong ba Bảo bố Tử Thần, có người nói có thể gọi về linh hồn của người đã chết.
Sau đó cậu nhìn thấy những “cảnh”.
Những cảnh của Hòn đá Phục Sinh.
“Ta chỉ muốn nhờ các ngươi giúp đỡ chết trở lại… Được không?” Một đứa bé mái tóc đỏ rực từ trên cao nhìn xuống Severus nói, sau đó dùng cách thức hoàn toàn khác với thường thức của người bình thường đoạt đi tính mệnh của đối phương. Tom cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay lan tràn đến toàn thân, đây là hồi tưởng cảnh tượng Severus chết.
Cái tên xuất hiện đột ngột bay loạn kia… chính là thần linh trong truyền thuyết?
Thần đã khiến Severus xuyên việt thời không?
Cậu tiếp tục xem tiếp, kết quả nhìn thấy kiếp trước của Severus Snape… Một vài cảnh tượng mờ ảo hiện ra trước mắt cậu. Thiếu niên áo chùng đen một mình giữa vườn trường Hogwarts, trở thành trò đùa dai của Nhóm Đạo Tặc bốn người, trong đó có một người tương lai là chồng của thiếu nữ mắt xanh lá, còn có tên Ma Vương điên cuồng mặt rắn trắng bệch…
Ảo giác xuất hiện cùng biến mất rất nhanh, nhưng với Tom Riddle đã từng nghe những chuyện kể từ “mình của tương lai” có thể căn cứ những tranh vẽ này để bổ sung những chuyện từ đầu đến cuối…
Tom trước đó đã nghe mảnh hồn kể chuyện Severus…
Nhưng cho tới nay, cậu nhìn thấy chuyện thực từ Hòn đá Phục Sinh càng thêm khách quan, càng thêm khủng khiếp…
Khi “cảnh” biến mất, thiếu niên không tự chủ được run rẩy… Nếu Severus Snape đến từ tương lai, vậy đến tột cùng hắn dùng bao nhiêu nghị lực mới có thể bình tĩnh ở bên mình cùng nhau a…
Cậu cảm thấy tay chân đều mất lực, giơ lên Hòn đá Phục Sinh lần thứ hai triệu hồi ra các ảo cảnh. Kết quả các cảnh ngưng tụ lại nhau, một lát sau ảo giác biến mất, ngưng tụ trước mặt cậu chính là…
Một quyển sách.
Một quyển sách rất mỏng rất nhỏ, ngưng tụ thành thực thể giữa không trung. Tom Riddle vô cùng kinh ngạc nhìn quyển sách do ảo cảnh của Hòn đá Phục Sinh biến thành, sau đó thử vươn tay thăm dò mở nó ra. Vài tờ đầu tiên là chuyện cổ về Ba anh em trong tập <Những chuyện kể của Beedle Người Hát Rong>, là câu truyện khởi nguyên cậu đã đọc để tìm Bảo bối Tử Thần. Nhưng khi lật sách, lại có những dòng chữ hoa lệ màu đen khiến người ta rùng mình sợ run ——
“Người bị Tử Thần (Thanatos) tự mình mang đi, phải lấy sinh mạng đồng dạng trao đổi nga.”
Lại lật thêm một tờ…
Hiện ra trước mặt là một trận đồ pháp thuật cực kỳ phức tạp… Không, thay vì nói nó là trận đồ pháp thuật, nó càng giống hoa văn cầu khẩn thần lưu giữ từ thời Trung Cổ sau ngàn năm được lưu truyền đến nay. Phía trên viết phương pháp có thể giúp phù thủy tận mắt thấy “Thần” đồng thời tiến hành giao dịch trao đổi —— có điều giá để trao đổi là, ngươi trong vòng một tuần phải hiến tế sinh mạng của mình làm giá.
Nếu mang Severus trở về… Mình sẽ chết…
Từ đầu đến cuối quá trình chỉ cho phép một tuần, nói cách khác, tối đa mình chỉ có thể ở bên người giám hộ một tuần mà thôi. Mà nếu người kia biết mình vì loại chuyện này mà chết, có thể sẽ cảm thấy bứt rứt ha? Dù sao tính cách người kia như vậy, biểu hiện vẻ ngoài lạnh như tảng đá đứng bất động mặc người ngoài đâm, thế nhưng trên thực tế lại nhẹ dạ cùng bao che khuyết điểm hơn bất kỳ kẻ nào…
Sau đó cậu làm ra quyết định —— đi tìm “mình của tương lai”.
Nếu vì giao dịch với thần mà mình chết, như vậy thì thà bày ra vẻ mình chính là Voldemort “của tương lai”. Nói như vậy, người giám hộ của mình sẽ không vì chia tay đột ngột mà đau khổ nữa. Tại ảo cảnh về kiếp trước, Severus Snape của tương lai bị chính mình tàn nhẫn sát hại… Đã như thế, thì hoàn hắn một cái mạng có làm sao đâu?
Cậu không muốn làm Tom Riddle, cậu muốn mình biến thành Voldemort.
Cho dù tiếp thu ý kiến của mảnh hồn xuyên việt kia dung hợp lại cũng chẳng sao, dù sao hiện giờ việc cậu muốn làm là tự mình hủy diệt mình. Thiếu niên Riddle trong một khoảng khắc ấy làm ra quyết định, cậu trở lại tìm mảnh hồn Voldemort, dựa theo quỹ tích nhân sinh của đối phương để ngụy trang chính mình. Cậu phải đợi lần thứ hai gặp lại Severus, mình sẽ triệt để biến thành tên ác ôn.
Làm mình trở nên gắt gỏng một chút, điên cuồng một chút.
Severus sẽ bị cậu giấu diếm, hiểu biết tương lai là ưu thế đồng thời là ngược điểm. Chỉ cần cậu hơi lộ vẻ dấu hiệu “Tom Riddle bằng Voldemort”, có thể kích phát Severus liên tưởng cao độ.
“Severus…”
Lần thứ hai gặp lại, chỉ mong ngươi có thể tin tưởng Tom Riddle đã mất.
Cậu còn có một tuần còn lại… để Severus tin rằng mình hoàn toàn là mảnh hồn Ma Vương xuyên việt kia. Thiếu niên tóc đen mắt đỏ thở ra một hơi thật nhẹ không ra tiếng, quay mặt đối diện cái gương trong phòng rửa mặt lẩm bẩm: “Hành động của mình cũng không tệ lắm đúng không…”
Trời biết cậu có bao nhiêu nỗ lực khống chế chính mình, để mình có thể bày ra vẻ lừa dối lãnh tĩnh trấn định.
Ở sâu trong nội tâm, cậu vẫn nghĩ mình là đứa bé của Severus, cậu chỉ muốn xông lên nói chán ghét hắn không nói một lời từ biệt đã đi, lại mong chờ nhớ hắn đến cỡ nào… Nhưng cậu biết mình không thể làm vậy.
Còn có một tuần.
Cậu bỗng nhiên nhớ tới ngày đó cậu từng đứng trước đại sảnh Hogwarts, tuyên bố mình thích Severus, còn mua một đống sách tiểu thuyết ngôn tình của Muggle để tham khảo. Cảm giác trái tim tựa như bị một đôi móng vuốt thật lớn sắc nhọn nắm lấy, đau đớn co rút, thế nhưng cậu biết mình vẫn phải tiếp tục ngụy trang. Chỉ có như vậy mới có thể lừa Severus về chuyện Hòn đá Phục Sinh cùng quyển sách ảo cảnh, chỉ có vậy mới có thể không xúc phạm một lần nữa tới người giám hộ của mình…
Cậu đã thiếu hắn nhiều lắm, không phải sao?
“Lúc đó chẳng phải ta cũng bắt chước sách? Nói chuyện yêu đương với ngươi, Severus, cho nên giờ muốn giả làm một Hắc Ma Vương che dấu ngươi hẳn không có vấn đề gì ha?” Cậu híp mắt, thì thào nói trong phòng rửa mặt không có bóng người, “Ngươi xem, ta từ nhỏ đã am hiểu diễn kịch.”
Trong chuyến hành trình tới Đức, thiếu niên mười ba tuổi Tom Riddle đã học được rất nhiều thứ.
Mảnh hồn kia những gì có thể nói đều nói cho cậu… Tỷ như hai người chính là một, là quan hệ giữa mình và “mình của tương lai”; tỷ như Voldemort là một phù thủy vô cùng lợi hại, có lực lượng chinh phục thế giới. Lại tỷ như Severus Snape người này cũng đến từ tương lai, vốn là một Tử Thần Thực Tử từng bị đại nhân Voldemort tự mình xử tử.
Nhưng thái độ của cậu vẫn là: “—— nhưng có liên quan gì đến ta?”
Cho dù Severus là người xuyên việt đến từ tương lai, cho dù Severus có rắp tâm khác, cho dù những chuyện tương lai này đều là thật… Thì có làm sao? Phản ứng của Tom lúc đó là vô cùng bình tĩnh, dùng đầu đánh choáng cô bé Phirluty sau đó nói cảm ơn: “Kỳ thực nếu Severus đến từ tương lai mới tốt, nếu hắn có thể đến đây đương nhiên có thể lại trở về đây, tìm càng tiện.”
Cậu không có bị gây xích mích cũng không bị mê hoặc, từ đầu đến cuối vẫn cố chấp giữ bình tĩnh.
Tom Riddle tuổi còn nhỏ, nhưng cậu tinh tường biết mình muốn gì. Cho dù có đột ngột hiện ra một tên tự xưng “mình của tương lai”… cũng không hề có quan hệ gì với cậu.
Sau đó chính là cuộc hành trình tìm người dài dòng mà đơn giản.
Sau khi người giám hộ mất tích, thiếu niên này dường như chỉ trong một đêm đột nhiên lớn lên.
Từ chối điều kiện mê hoặc của “mình trong tương lai”, sau đó quay về trường học tự tạo màn giả chết.
Có Heleba hỗ trợ, trên thực tế việc này không tính khó khăn. Hơn nữa nhờ có những tin tức mà Voldemort xuyên việt kia cung cấp có thể giúp cậu biết nhiều chuyện trong tương lai, có thể quyết định nhiều chuyện trước khi nó phát sinh.
Một năm sau cậu tìm được nhà cũ Gaunt, lặng lẽ trộm Hòn đá Phục Sinh từ tay tên Morfin điên điên khùng khùng.
Lại qua một đoạn thời gian, cậu phát hiện mình đã cao lớn lên từ lúc nào. Dưới sự giúp đỡ của xà quái, cậu lại len lén trở lại trường học, phát hiện tâm tình mình không còn như trước.
Nhưng mà có một việc vẫn như cũ.
Việc duy nhất cậu muốn làm là mang Severus trở về, muốn trở nên mạnh mẽ hơn đều vì mục đích này. Cậu nghĩ mình hẳn có thể mang người giám hộ trở về, dù sao người kia cũng đến từ tương lai, có thể đến thế giới này một lần cũng có thể đến lần thứ hai… Cái tên “tương lai của chính mình” bám trên người cô bé Phirluty cũng đã đến đây tìm cậu hai lần, nhưng cậu đều từ chối.
Những chuyện tương lai hay xuyên việt này, hết thảy đều không liên quan đến cậu.
Tom Riddle cứ ôm thái độ đơn giản như vậy, trộm Hòn đá Phục Sinh từ tay ông cậu Morfin. “Như vậy… hẳn có thể ha?” Cậu dùng ngón tay vuốt ve cái nhẫn, thì thào nói.
—— một trong ba Bảo bố Tử Thần, có người nói có thể gọi về linh hồn của người đã chết.
Sau đó cậu nhìn thấy những “cảnh”.
Những cảnh của Hòn đá Phục Sinh.
“Ta chỉ muốn nhờ các ngươi giúp đỡ chết trở lại… Được không?” Một đứa bé mái tóc đỏ rực từ trên cao nhìn xuống Severus nói, sau đó dùng cách thức hoàn toàn khác với thường thức của người bình thường đoạt đi tính mệnh của đối phương. Tom cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay lan tràn đến toàn thân, đây là hồi tưởng cảnh tượng Severus chết.
Cái tên xuất hiện đột ngột bay loạn kia… chính là thần linh trong truyền thuyết?
Thần đã khiến Severus xuyên việt thời không?
Cậu tiếp tục xem tiếp, kết quả nhìn thấy kiếp trước của Severus Snape… Một vài cảnh tượng mờ ảo hiện ra trước mắt cậu. Thiếu niên áo chùng đen một mình giữa vườn trường Hogwarts, trở thành trò đùa dai của Nhóm Đạo Tặc bốn người, trong đó có một người tương lai là chồng của thiếu nữ mắt xanh lá, còn có tên Ma Vương điên cuồng mặt rắn trắng bệch…
Ảo giác xuất hiện cùng biến mất rất nhanh, nhưng với Tom Riddle đã từng nghe những chuyện kể từ “mình của tương lai” có thể căn cứ những tranh vẽ này để bổ sung những chuyện từ đầu đến cuối…
Tom trước đó đã nghe mảnh hồn kể chuyện Severus…
Nhưng cho tới nay, cậu nhìn thấy chuyện thực từ Hòn đá Phục Sinh càng thêm khách quan, càng thêm khủng khiếp…
Khi “cảnh” biến mất, thiếu niên không tự chủ được run rẩy… Nếu Severus Snape đến từ tương lai, vậy đến tột cùng hắn dùng bao nhiêu nghị lực mới có thể bình tĩnh ở bên mình cùng nhau a…
Cậu cảm thấy tay chân đều mất lực, giơ lên Hòn đá Phục Sinh lần thứ hai triệu hồi ra các ảo cảnh. Kết quả các cảnh ngưng tụ lại nhau, một lát sau ảo giác biến mất, ngưng tụ trước mặt cậu chính là…
Một quyển sách.
Một quyển sách rất mỏng rất nhỏ, ngưng tụ thành thực thể giữa không trung. Tom Riddle vô cùng kinh ngạc nhìn quyển sách do ảo cảnh của Hòn đá Phục Sinh biến thành, sau đó thử vươn tay thăm dò mở nó ra. Vài tờ đầu tiên là chuyện cổ về Ba anh em trong tập <Những chuyện kể của Beedle Người Hát Rong>, là câu truyện khởi nguyên cậu đã đọc để tìm Bảo bối Tử Thần. Nhưng khi lật sách, lại có những dòng chữ hoa lệ màu đen khiến người ta rùng mình sợ run ——
“Người bị Tử Thần (Thanatos) tự mình mang đi, phải lấy sinh mạng đồng dạng trao đổi nga.”
Lại lật thêm một tờ…
Hiện ra trước mặt là một trận đồ pháp thuật cực kỳ phức tạp… Không, thay vì nói nó là trận đồ pháp thuật, nó càng giống hoa văn cầu khẩn thần lưu giữ từ thời Trung Cổ sau ngàn năm được lưu truyền đến nay. Phía trên viết phương pháp có thể giúp phù thủy tận mắt thấy “Thần” đồng thời tiến hành giao dịch trao đổi —— có điều giá để trao đổi là, ngươi trong vòng một tuần phải hiến tế sinh mạng của mình làm giá.
Nếu mang Severus trở về… Mình sẽ chết…
Từ đầu đến cuối quá trình chỉ cho phép một tuần, nói cách khác, tối đa mình chỉ có thể ở bên người giám hộ một tuần mà thôi. Mà nếu người kia biết mình vì loại chuyện này mà chết, có thể sẽ cảm thấy bứt rứt ha? Dù sao tính cách người kia như vậy, biểu hiện vẻ ngoài lạnh như tảng đá đứng bất động mặc người ngoài đâm, thế nhưng trên thực tế lại nhẹ dạ cùng bao che khuyết điểm hơn bất kỳ kẻ nào…
Sau đó cậu làm ra quyết định —— đi tìm “mình của tương lai”.
Nếu vì giao dịch với thần mà mình chết, như vậy thì thà bày ra vẻ mình chính là Voldemort “của tương lai”. Nói như vậy, người giám hộ của mình sẽ không vì chia tay đột ngột mà đau khổ nữa. Tại ảo cảnh về kiếp trước, Severus Snape của tương lai bị chính mình tàn nhẫn sát hại… Đã như thế, thì hoàn hắn một cái mạng có làm sao đâu?
Cậu không muốn làm Tom Riddle, cậu muốn mình biến thành Voldemort.
Cho dù tiếp thu ý kiến của mảnh hồn xuyên việt kia dung hợp lại cũng chẳng sao, dù sao hiện giờ việc cậu muốn làm là tự mình hủy diệt mình. Thiếu niên Riddle trong một khoảng khắc ấy làm ra quyết định, cậu trở lại tìm mảnh hồn Voldemort, dựa theo quỹ tích nhân sinh của đối phương để ngụy trang chính mình. Cậu phải đợi lần thứ hai gặp lại Severus, mình sẽ triệt để biến thành tên ác ôn.
Làm mình trở nên gắt gỏng một chút, điên cuồng một chút.
Severus sẽ bị cậu giấu diếm, hiểu biết tương lai là ưu thế đồng thời là ngược điểm. Chỉ cần cậu hơi lộ vẻ dấu hiệu “Tom Riddle bằng Voldemort”, có thể kích phát Severus liên tưởng cao độ.
“Severus…”
Lần thứ hai gặp lại, chỉ mong ngươi có thể tin tưởng Tom Riddle đã mất.
Cậu còn có một tuần còn lại… để Severus tin rằng mình hoàn toàn là mảnh hồn Ma Vương xuyên việt kia. Thiếu niên tóc đen mắt đỏ thở ra một hơi thật nhẹ không ra tiếng, quay mặt đối diện cái gương trong phòng rửa mặt lẩm bẩm: “Hành động của mình cũng không tệ lắm đúng không…”
Trời biết cậu có bao nhiêu nỗ lực khống chế chính mình, để mình có thể bày ra vẻ lừa dối lãnh tĩnh trấn định.
Ở sâu trong nội tâm, cậu vẫn nghĩ mình là đứa bé của Severus, cậu chỉ muốn xông lên nói chán ghét hắn không nói một lời từ biệt đã đi, lại mong chờ nhớ hắn đến cỡ nào… Nhưng cậu biết mình không thể làm vậy.
Còn có một tuần.
Cậu bỗng nhiên nhớ tới ngày đó cậu từng đứng trước đại sảnh Hogwarts, tuyên bố mình thích Severus, còn mua một đống sách tiểu thuyết ngôn tình của Muggle để tham khảo. Cảm giác trái tim tựa như bị một đôi móng vuốt thật lớn sắc nhọn nắm lấy, đau đớn co rút, thế nhưng cậu biết mình vẫn phải tiếp tục ngụy trang. Chỉ có như vậy mới có thể lừa Severus về chuyện Hòn đá Phục Sinh cùng quyển sách ảo cảnh, chỉ có vậy mới có thể không xúc phạm một lần nữa tới người giám hộ của mình…
Cậu đã thiếu hắn nhiều lắm, không phải sao?
“Lúc đó chẳng phải ta cũng bắt chước sách? Nói chuyện yêu đương với ngươi, Severus, cho nên giờ muốn giả làm một Hắc Ma Vương che dấu ngươi hẳn không có vấn đề gì ha?” Cậu híp mắt, thì thào nói trong phòng rửa mặt không có bóng người, “Ngươi xem, ta từ nhỏ đã am hiểu diễn kịch.”