Chương : 45
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguyên lai là như vậy sao…
Thì ra mảnh hồn đến từ tương lai kia không hề biến mất, vẫn tồn tại ở thế giới này như trước. Hơn nữa trùng hợp là, hắn tìm được Tom Riddle đang sa sút lúc đó.
Voldemort xuyên việt kia nhất định sẽ nói gì đó với “mình của quá khứ”? Không cần hỏi nhiều, nhưng rất dễ tưởng tượng.
Lúc đó Tom nghe xong những điều ấy, sẽ có phản ứng gì đây?
Severus tưởng tượng tiểu Tom lúc đó biết chân tướng thời không xuyên việt sẽ có biểu hiện thế nào, nhất là khi nó được xúi giục bởi mảnh hồn muốn đứa bé này đi hướng hắc ám. Thế nhưng khiến hắn tuyệt vọng là, những gì mảnh hồn xúi giục đa phần là tình hình thực tế… Severus quả thực đến từ tương lai… Hơn nữa hắn cũng che dấu rất nhiều thứ đối với Tom…
“Ngươi vốn không nền tồn tại ở thời đại này, đúng không? Ngươi là tên máu lai của Slytherin, thiếu niên thiên phú độc dược xuất chúng, sau đó trở thành Tử Thần Thực Tử thần phục Hắc Ma Vương —— nga, những điều này đều do “tương lai của ta” nói cho ta hay cả.”
Thiếu niên tóc đen mắt đỏ Voldemort hơi nghiêng đầu, khoan thai kể lại tình huống cậu biết tương lai.
“Tên “tương lai của ta” nói hắn là phù thủy lợi hại nhất thời đại kia, được xưng là Hắc Ma Vương, quyền thế cùng lực lượng đều nắm trong tay hắn… Severus ngươi lúc đó chỉ là một trong những thủ hạ của hắn, những điều này hẳn không sai nhỉ. Những thông tin này đều nói về khả năng tương lai của ta.
“Hiện tại, hãy nói cho ta biết, ngươi khi đó trăm phương ngàn kế tìm đến ta để làm gì? Ngươi cho “Tom Riddle” là cái gì? Một tên nhóc để ngươi thực nghiệm quy luật thay đổi thời không, hay là coi Hắc Ma Vương tương lai là đồ chơi?”
“Cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ thay đổi ngươi…” Severus khô khan đáp, trên thực tế hắn vốn không có chủ động đi tìm Tom Riddle, lúc đầu chỉ là trùng hợp.
“Nói dối.”
“Ta thật sự không có…” Hắn cảm thấy miệng mình tràn đầy vị đắng, nhưng hắn bỗng nhiên nhớ tới lúc hắn ở tòa thành Grindelwald, mảnh hồn xuyên việt kia chất vấn hắn…
Khi đó, mảnh hồn khoác da Grindelwald kia phẫn nộ hỏi hắn: “Hay ngươi thích nhìn Voldemort biến thành chó nhỏ quấn quýt lấy ngươi xoay quanh, từ trong loại đối nghịch này thấy được khoái cảm?”
Vị mảnh hồn xuyên việt kia vẫn luôn cho rằng hắn có rắp tâm khác, hận không thể bắt hắn lại ném cho một trăm chú Avada…
Dù sao lúc đó Severus luôn thấy, vị mảnh hồn kia mỗi ngày đều giơ chân gắt gỏng: “Sao ta có thể trưởng thành thành cái dạng quỷ đó? Thế nào lại có thể! Muggle? Cư nhiên còn có… Hufflepuff! Sao có thể a… Tôn nghiêm của Hắc Ma Vương ở đâu?”
Nếu Tom biết được mọi chuyện xuyên việt từ đầu đến cuối từ chỗ mảnh hồn kia, có phải đã tiếp nhận những cừu hận khắc cốt ghi xương đó đối với Severus Snape?
Đứa bé kia cuối cùng cũng lựa chọn buông tha mình, tin tường “tương lai của mình”…
Mình cùng mình đối thoại, mình tiếp thu ý kiến của mình… Có lẽ, càng dễ dàng hơn nhỉ.
Severus Snape nhắm mắt lại, sau đó mở mắt.
Hắn bỗng nhiên nghĩ mình vừa tỉnh lại, hồi ức hắn cùng đứa bé Tom hoạt bát quá độ kia chỉ là một giấc mộng dài, mà hiện tại mới là hiện thực lạnh lẽo.
Mộng hoang đường biết bao.
Sống chung nhiều năm với một đứa bé tư duy quái đản cùng một con rắn nhỏ vốn là thần linh, nhiều chuyện tai quái xảy ra làm người ta dở khóc dở cười, thế nhưng lòng chưa bao giờ ghét bỏ. Hắn vốn quen cuộc sống tốt đẹp như mơ ấy, thậm chí cứ nghĩ sống tiếp tục như vậy cũng không tồi…
Kết quả giờ tỉnh mộng, hắn bị mạnh bạo ném về hiện thực. Merlin tạo thành lỗi lầm xuyên việt những năm năm, mà đó là thời gian không thể vượt qua. Hắn nhìn xà quái Heleba dần dần tiến gần mình, bỗng nhiên cảm thấy phẫn nộ đối với thiếu niên Voldemort cùng đứng trong gian phòng này.
Hắn vốn nghĩ thiếu niên trước mặt vẫn là tiểu Tom vẫn bám dính lấy mình như xưa, cho dù cậu có phân liệt linh hồn hay thu phục Xà quái vẫn vậy. Hắn một mực hòa hoãn bầu không khí, thầm nghĩ Tom thanh tỉnh đừng mãi cáu kỉnh nữa.
Thế nhưng hiện tại xem chừng… căn bản không phải cái gì “cáu kỉnh” ha?
Severus bỗng nhiên nhớ tới lũ u hồn kia đã từng nói, Tom Riddle đã chết.
Lũ u linh nói sự kiện xà quái phát sinh năm 1943, vừa khớp với thời điểm thời không kia xà quái tập kích người vô tội. Nếu là như vậy, khi đó Tom cũng đã nghe được vấn đề thời không từ mảnh hồn kia —— cậu đã hành động vừa đúng thời điểm giống thời không kia. Chỉ là lần này không phải vô tình làm cho Myrle đối diện xà quái, mà là tạo hiện trường giả chết cho mình.
Sự kiện xà quái lần này người chết vô tội không phải Myrle, mà là Tom Riddle vẫn tự mình an bài từ đầu đến cuối.
Tuy rằn ban đầu an bài giả chết là âm mưu… nhưng từ ý nghĩa nào đó mà nói, có thể đứa besowr Hogwarts luôn vui vẻ nói muốn đến Hufflepuff kia… có thể đã mất thật sự.
Severus nhìn đầu xà quái càng lúc càng lại gần mình, sau đó ngẩng đầu, nhìn chằm chằm thiếu niên tóc đỏ trấn định tự nhiên như nắm trong tay tất thảy. Hắn bỗng nhiên cảm giác có một đống thứ lộn xộn nhào nặn trong dạ dày mình, khiến hắn có cảm giác ghê tởm.
Hắn thậm chí nghĩ mình còn không muốn liếc mắt nhìn thêm một lần thiếu niên Voldemort.
Hắn không thể chịu đựng được thiếu niên trước mắt có vẻ ngoài giống tiểu Tom mà hắn quen biết, kẻ trước mắt rõ ràng là Hắc Ma Vương thời thiếu niên cố chấp mạnh mẽ về quyền lực a…
“Kẻ xuyên việt như ngươi có phải hay không chết đi rồi vẫn có thể sống lại? Như vậy chết đi đối với các ngươi mà nói có cảm giác gì, có thấy đau đớn hay không?” Thiếu niên Voldemort híp mắt nói, giọng điệu vẫn như trước nguy hiểm và tàn nhẫn, “Ngô… Ta nghĩ ngươi có thể sẽ thích Heleba, dù sao bị hai con rắn lớn khác nhau cắn chết một lần lại một lần hẳn là trải nghiệm mà người bình thường khó có thể trải qua…”
Nhưng những lời tiếp theo này, Severus Snape hoàn toàn không có phản ứng.
“Làm sao vậy? Nhưng mà ta rất muốn nhìn xem người xuyên việt như ngươi khác với chúng ta ở điểm nào a. Ngươi muốn chọn kiểu chết nào? Để ta còn nhìn xem ngươi còn có thể sống lại thế nào ~”
Nhưng Severus vẫn như trước trầm mặc, một lát sau hắn nhẹ giọng nói với âm thành hầu như không có tâm tình dao động: “Tùy tiện.”
Khi hắn cùng Voldemort đối diện, hắn đã khôi phục sự bình tĩnh sẵn có. Hắn bình tĩnh nhìn đối phương, không chuyển dời đường nhìn, cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Người đàn ông tên Severus Snape này đứng thẳng thân thể, cư như vậy dùng con mắt đen sẫm trống rỗng nhìn thẳng đối phương. Hắn không hề nói ra những lời giải thích vô nghĩa, vẫn bình tĩnh đứng yên, giống như mọi chuyện không hề liên quan đến hắn. Biểu hiện này của hắn không phải lạnh lùng, bởi vì lạnh lùng cũng sẽ biểu hiện tâm tình ra ngoài —— mà hiện tại hắn làm cho người khác có cảm giác đối diện với vực sâu hoắm vắng lặng. Ở đó không có gì cả, không có vui sướng cùng khốn khổ, tự nhiên sẽ không phản ứng đối với sự kích thích của bên ngoài. Mà cử động kế tiếp của hắn, thiếu chút nữa khiến ngay cả thiếu niên Voldemort kia cũng hít sâu một hơi lạnh rùng mình.
Severus Snape hơi nghiêng người về phía trước bước nửa bước, vươn tay đặt lên cái đầu lớn của Heleba: “Ngươi đang định để ta chết vì sự phẫn nộ của ngươi? Ngươi hận ta?”
Hoàn toàn bình tĩnh, âm thanh không chút tâm tình.
“Đương nhiên, vì sao không hận?” Thiếu niên Voldemort nhún vai, bỗng nhiên ra lệnh bằng xà ngữ lần thứ hai. Một lát sau, xà quái Heleba bị che mắt thu lại thân mình, một lần nữa theo mật đạo rời khỏi phòng: “Có điều hiện tại không muốn giết ngươi nữa, sau này ta sẽ chậm rãi cho ngươi nếm thử càng nhiều khốn khổ thú vị.”
Nhưng chính cậu khi nói những lời này cũng nhịn không được có âm rung khó nhận ra trong giọng nói, Severus vẻ mặt hoàn toàn đờ đẫn trước mắt… Khiến cậu cảm thấy sợ hãi ở mặt nào đó.
Cậu chưa từng nhìn thấy người giám hộ của mình biến thành cái dạng này… Thế nhưng trong góc nào đó trong lòng cậu lại biết, có lẽ đây mới chính là mặt chân thực nhất mà Severus Snape hiện ra. Loại tư thái mang vẻ cường thế như vậy —— như thể dù có trăm thiên thần đứng trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không bày ra vẻ kinh ngạc chút nào, mà cho dù hắn bị đày xuống địa ngục chịu khổ, người kia cũng sẽ không nhíu mày thêm một chút.
…
Lảm nhảm một chút ~~
Hôm nay nhìn ảnh bác Vol ngoài đời, mịa, rù quyến quá đi ~~~~
Ralph Fiennes (Chúa tể Voldemort)
“Thật tuyệt khi được đóng vai nhân vật ấy, một nhân vật phản diện sắc nét và tôi yêu điều đó rất nhiều cũng như thích được làm việc với những con người ở đây”. Ralph cũng hài hước giải thích lý do tại sao anh lại không được nhiều fan hâm mộ nhận ra là người đóng vai Voldemort: “Chủ yếu là vì tôi có cái mũi của riêng mình và đầu thì đầy tóc”.
Nguyên lai là như vậy sao…
Thì ra mảnh hồn đến từ tương lai kia không hề biến mất, vẫn tồn tại ở thế giới này như trước. Hơn nữa trùng hợp là, hắn tìm được Tom Riddle đang sa sút lúc đó.
Voldemort xuyên việt kia nhất định sẽ nói gì đó với “mình của quá khứ”? Không cần hỏi nhiều, nhưng rất dễ tưởng tượng.
Lúc đó Tom nghe xong những điều ấy, sẽ có phản ứng gì đây?
Severus tưởng tượng tiểu Tom lúc đó biết chân tướng thời không xuyên việt sẽ có biểu hiện thế nào, nhất là khi nó được xúi giục bởi mảnh hồn muốn đứa bé này đi hướng hắc ám. Thế nhưng khiến hắn tuyệt vọng là, những gì mảnh hồn xúi giục đa phần là tình hình thực tế… Severus quả thực đến từ tương lai… Hơn nữa hắn cũng che dấu rất nhiều thứ đối với Tom…
“Ngươi vốn không nền tồn tại ở thời đại này, đúng không? Ngươi là tên máu lai của Slytherin, thiếu niên thiên phú độc dược xuất chúng, sau đó trở thành Tử Thần Thực Tử thần phục Hắc Ma Vương —— nga, những điều này đều do “tương lai của ta” nói cho ta hay cả.”
Thiếu niên tóc đen mắt đỏ Voldemort hơi nghiêng đầu, khoan thai kể lại tình huống cậu biết tương lai.
“Tên “tương lai của ta” nói hắn là phù thủy lợi hại nhất thời đại kia, được xưng là Hắc Ma Vương, quyền thế cùng lực lượng đều nắm trong tay hắn… Severus ngươi lúc đó chỉ là một trong những thủ hạ của hắn, những điều này hẳn không sai nhỉ. Những thông tin này đều nói về khả năng tương lai của ta.
“Hiện tại, hãy nói cho ta biết, ngươi khi đó trăm phương ngàn kế tìm đến ta để làm gì? Ngươi cho “Tom Riddle” là cái gì? Một tên nhóc để ngươi thực nghiệm quy luật thay đổi thời không, hay là coi Hắc Ma Vương tương lai là đồ chơi?”
“Cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ thay đổi ngươi…” Severus khô khan đáp, trên thực tế hắn vốn không có chủ động đi tìm Tom Riddle, lúc đầu chỉ là trùng hợp.
“Nói dối.”
“Ta thật sự không có…” Hắn cảm thấy miệng mình tràn đầy vị đắng, nhưng hắn bỗng nhiên nhớ tới lúc hắn ở tòa thành Grindelwald, mảnh hồn xuyên việt kia chất vấn hắn…
Khi đó, mảnh hồn khoác da Grindelwald kia phẫn nộ hỏi hắn: “Hay ngươi thích nhìn Voldemort biến thành chó nhỏ quấn quýt lấy ngươi xoay quanh, từ trong loại đối nghịch này thấy được khoái cảm?”
Vị mảnh hồn xuyên việt kia vẫn luôn cho rằng hắn có rắp tâm khác, hận không thể bắt hắn lại ném cho một trăm chú Avada…
Dù sao lúc đó Severus luôn thấy, vị mảnh hồn kia mỗi ngày đều giơ chân gắt gỏng: “Sao ta có thể trưởng thành thành cái dạng quỷ đó? Thế nào lại có thể! Muggle? Cư nhiên còn có… Hufflepuff! Sao có thể a… Tôn nghiêm của Hắc Ma Vương ở đâu?”
Nếu Tom biết được mọi chuyện xuyên việt từ đầu đến cuối từ chỗ mảnh hồn kia, có phải đã tiếp nhận những cừu hận khắc cốt ghi xương đó đối với Severus Snape?
Đứa bé kia cuối cùng cũng lựa chọn buông tha mình, tin tường “tương lai của mình”…
Mình cùng mình đối thoại, mình tiếp thu ý kiến của mình… Có lẽ, càng dễ dàng hơn nhỉ.
Severus Snape nhắm mắt lại, sau đó mở mắt.
Hắn bỗng nhiên nghĩ mình vừa tỉnh lại, hồi ức hắn cùng đứa bé Tom hoạt bát quá độ kia chỉ là một giấc mộng dài, mà hiện tại mới là hiện thực lạnh lẽo.
Mộng hoang đường biết bao.
Sống chung nhiều năm với một đứa bé tư duy quái đản cùng một con rắn nhỏ vốn là thần linh, nhiều chuyện tai quái xảy ra làm người ta dở khóc dở cười, thế nhưng lòng chưa bao giờ ghét bỏ. Hắn vốn quen cuộc sống tốt đẹp như mơ ấy, thậm chí cứ nghĩ sống tiếp tục như vậy cũng không tồi…
Kết quả giờ tỉnh mộng, hắn bị mạnh bạo ném về hiện thực. Merlin tạo thành lỗi lầm xuyên việt những năm năm, mà đó là thời gian không thể vượt qua. Hắn nhìn xà quái Heleba dần dần tiến gần mình, bỗng nhiên cảm thấy phẫn nộ đối với thiếu niên Voldemort cùng đứng trong gian phòng này.
Hắn vốn nghĩ thiếu niên trước mặt vẫn là tiểu Tom vẫn bám dính lấy mình như xưa, cho dù cậu có phân liệt linh hồn hay thu phục Xà quái vẫn vậy. Hắn một mực hòa hoãn bầu không khí, thầm nghĩ Tom thanh tỉnh đừng mãi cáu kỉnh nữa.
Thế nhưng hiện tại xem chừng… căn bản không phải cái gì “cáu kỉnh” ha?
Severus bỗng nhiên nhớ tới lũ u hồn kia đã từng nói, Tom Riddle đã chết.
Lũ u linh nói sự kiện xà quái phát sinh năm 1943, vừa khớp với thời điểm thời không kia xà quái tập kích người vô tội. Nếu là như vậy, khi đó Tom cũng đã nghe được vấn đề thời không từ mảnh hồn kia —— cậu đã hành động vừa đúng thời điểm giống thời không kia. Chỉ là lần này không phải vô tình làm cho Myrle đối diện xà quái, mà là tạo hiện trường giả chết cho mình.
Sự kiện xà quái lần này người chết vô tội không phải Myrle, mà là Tom Riddle vẫn tự mình an bài từ đầu đến cuối.
Tuy rằn ban đầu an bài giả chết là âm mưu… nhưng từ ý nghĩa nào đó mà nói, có thể đứa besowr Hogwarts luôn vui vẻ nói muốn đến Hufflepuff kia… có thể đã mất thật sự.
Severus nhìn đầu xà quái càng lúc càng lại gần mình, sau đó ngẩng đầu, nhìn chằm chằm thiếu niên tóc đỏ trấn định tự nhiên như nắm trong tay tất thảy. Hắn bỗng nhiên cảm giác có một đống thứ lộn xộn nhào nặn trong dạ dày mình, khiến hắn có cảm giác ghê tởm.
Hắn thậm chí nghĩ mình còn không muốn liếc mắt nhìn thêm một lần thiếu niên Voldemort.
Hắn không thể chịu đựng được thiếu niên trước mắt có vẻ ngoài giống tiểu Tom mà hắn quen biết, kẻ trước mắt rõ ràng là Hắc Ma Vương thời thiếu niên cố chấp mạnh mẽ về quyền lực a…
“Kẻ xuyên việt như ngươi có phải hay không chết đi rồi vẫn có thể sống lại? Như vậy chết đi đối với các ngươi mà nói có cảm giác gì, có thấy đau đớn hay không?” Thiếu niên Voldemort híp mắt nói, giọng điệu vẫn như trước nguy hiểm và tàn nhẫn, “Ngô… Ta nghĩ ngươi có thể sẽ thích Heleba, dù sao bị hai con rắn lớn khác nhau cắn chết một lần lại một lần hẳn là trải nghiệm mà người bình thường khó có thể trải qua…”
Nhưng những lời tiếp theo này, Severus Snape hoàn toàn không có phản ứng.
“Làm sao vậy? Nhưng mà ta rất muốn nhìn xem người xuyên việt như ngươi khác với chúng ta ở điểm nào a. Ngươi muốn chọn kiểu chết nào? Để ta còn nhìn xem ngươi còn có thể sống lại thế nào ~”
Nhưng Severus vẫn như trước trầm mặc, một lát sau hắn nhẹ giọng nói với âm thành hầu như không có tâm tình dao động: “Tùy tiện.”
Khi hắn cùng Voldemort đối diện, hắn đã khôi phục sự bình tĩnh sẵn có. Hắn bình tĩnh nhìn đối phương, không chuyển dời đường nhìn, cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Người đàn ông tên Severus Snape này đứng thẳng thân thể, cư như vậy dùng con mắt đen sẫm trống rỗng nhìn thẳng đối phương. Hắn không hề nói ra những lời giải thích vô nghĩa, vẫn bình tĩnh đứng yên, giống như mọi chuyện không hề liên quan đến hắn. Biểu hiện này của hắn không phải lạnh lùng, bởi vì lạnh lùng cũng sẽ biểu hiện tâm tình ra ngoài —— mà hiện tại hắn làm cho người khác có cảm giác đối diện với vực sâu hoắm vắng lặng. Ở đó không có gì cả, không có vui sướng cùng khốn khổ, tự nhiên sẽ không phản ứng đối với sự kích thích của bên ngoài. Mà cử động kế tiếp của hắn, thiếu chút nữa khiến ngay cả thiếu niên Voldemort kia cũng hít sâu một hơi lạnh rùng mình.
Severus Snape hơi nghiêng người về phía trước bước nửa bước, vươn tay đặt lên cái đầu lớn của Heleba: “Ngươi đang định để ta chết vì sự phẫn nộ của ngươi? Ngươi hận ta?”
Hoàn toàn bình tĩnh, âm thanh không chút tâm tình.
“Đương nhiên, vì sao không hận?” Thiếu niên Voldemort nhún vai, bỗng nhiên ra lệnh bằng xà ngữ lần thứ hai. Một lát sau, xà quái Heleba bị che mắt thu lại thân mình, một lần nữa theo mật đạo rời khỏi phòng: “Có điều hiện tại không muốn giết ngươi nữa, sau này ta sẽ chậm rãi cho ngươi nếm thử càng nhiều khốn khổ thú vị.”
Nhưng chính cậu khi nói những lời này cũng nhịn không được có âm rung khó nhận ra trong giọng nói, Severus vẻ mặt hoàn toàn đờ đẫn trước mắt… Khiến cậu cảm thấy sợ hãi ở mặt nào đó.
Cậu chưa từng nhìn thấy người giám hộ của mình biến thành cái dạng này… Thế nhưng trong góc nào đó trong lòng cậu lại biết, có lẽ đây mới chính là mặt chân thực nhất mà Severus Snape hiện ra. Loại tư thái mang vẻ cường thế như vậy —— như thể dù có trăm thiên thần đứng trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không bày ra vẻ kinh ngạc chút nào, mà cho dù hắn bị đày xuống địa ngục chịu khổ, người kia cũng sẽ không nhíu mày thêm một chút.
…
Lảm nhảm một chút ~~
Hôm nay nhìn ảnh bác Vol ngoài đời, mịa, rù quyến quá đi ~~~~
Ralph Fiennes (Chúa tể Voldemort)
“Thật tuyệt khi được đóng vai nhân vật ấy, một nhân vật phản diện sắc nét và tôi yêu điều đó rất nhiều cũng như thích được làm việc với những con người ở đây”. Ralph cũng hài hước giải thích lý do tại sao anh lại không được nhiều fan hâm mộ nhận ra là người đóng vai Voldemort: “Chủ yếu là vì tôi có cái mũi của riêng mình và đầu thì đầy tóc”.