Chương 43: Viên mãn
Sau khi làm lễ hai bên xong, tới giờ ăn tiệc cưới.
Hai người thay sang trang phục cưới kiểu tây, hôm nay Lạc Hân thật sự rất xinh đẹp, cô được hai cậu em trai dắt tay đi vào lễ đường. Mạnh Dịch Luân thân vest bảnh bao tươi cười hạnh phúc nhìn cô dâu của mình.
Hai em trai đặt tay chị gái lên bàn tay của anh rể, Đạt đôi mắt đã ươn ướt cố gắng kiềm nén cảm xúc mà mỉm cười.
Hai người trao nhẫn cưới cho nhau, rồi hôn nhau.
Cô dâu chú rễ ở giữa cùng nghe những lời chúc phúc từ cha mẹ hai bên, rồi nhận quà cưới từ hai bên bạn bè người thân thiết.
Lạc Hân cầm bó hoa cưới màu xanh trên tay mỉm cười, rồi cô hô to đếm số 1 2 3 bó hoa cưới được ném ra bay giữ không trung, rồi rơi vào tay Mạnh Đường Nghi.
Lạc Hân nhìn Nghi Nghi sắc mặt đã chuyển hồng, rồi nháy mắt với Dịch Luân sang hướng một người đàn ông.
Mạnh Dịch Luân hiểu ý, ra hiệu cho Lập Dương đẩy Diệp Nghị lên.
Tất cả mọi người đều ồ lên nhìn hai người Diệp Nghị và Mạnh Đường Nghi.
Diệp Nghị nhìn sắc mặt ngại ngùng của Đường Nghi, anh ta mỉm cười di chuyển bước chân về hướng của cô ấy.
Diệp Nghị nắm lấy hai tay của Đường Nghi:
" Chúng ta kết hôn nhé? "
Hội trường tiệc cưới như vỡ òa lên, mọi người trên dưới hai bên đều tròn mắt hóng chờ. Đường Nghi chớp mắt nhìn thẳng Diệp Nghị, cô nàng vui mừng mà chủ động hôn người đàn ông trước mắt.
Diệp Nghị bất ngờ không nghĩ cô lại chủ động hôn anh ta, Diệp Nghị lấy nhẫn tử trong túi áo ra đeo lên tay Đường Nghi, rồi đặt lên môi Đường Nghi một nụ hôn yêu chiều.
Ông bà Mạnh bên dưới cười đến không khép được miệng, hôm nay ông bà mới biết mình có con rể rồi đó. Cuối cùng hai đứa con của ông bà đều có bến hạnh phúc rồi.
Chơi đến 8 giờ tối thì tan tiệc, Lạc Hân ngồi trên giường vui vẻ chơi với hai bé con, An Bảo và Châu Bối đã hơn 1 tuổi rồi hai bé con có thể tự ngồi mà không cần sự trợ giúp của người lớn.
An Bảo cầm đồ chơi bằng vải nghịch ngợm ném qua ném lại, còn Châu Bối đang loay hoay với bộ mảnh ghép bằng giấy.
Lạc Hân chơi cùng hai bé con, càng nhìn hai con yêu cô càng thấy bọn trẻ đáng yêu, không ngờ cô có thể sinh ra hai bảo bối dễ thương như này. Hai bảo bối đối với cô rất quan trọng không khác gì chồng của cô cả ba người là gia đình mà cô yêu thương bảo vệ
" Bảo Bảo! Bảo Bảo! Gọi Mẹ…Mẹ…Mẹ "
An Bảo nghe tiếng mẹ gọi thì lập tức buông đồ chơi xuống, bé con đưa hai tay lên muốn ôm ôm. Lạc Hân cười yêu chiều liền nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé của con trai.
" Me…Mẹ…"
An Bảo như thế mà cất tiếng gọi mẹ đầu tiên, Lạc Hân vui đến muốn khó cô ôm Bảo Bảo vào lòng. Con trai của cô gọi mẹ rồi kìa, bảo bảo gọi mẹ đó.
Dịch Luân vừa lúc đi vào phòng, thấy vẻ mặt vợ yêu có vẻ phấn khích anh ngồi lên giường, ôm lấy Bối Bối.
" Chồng ơi vừa nãy Bảo Bảo gọi mẹ đấy! Bảo Bảo gọi được tiếng mẹ rồi! "
Anh bất ngờ, con trai nói được tiếng đầu tiên rồi ư! Anh cúi xuống nhìn con gái Bối Bối trong lòng mình, anh cũng muốn được nghe con gọi ba nữa.
" Bối Bối! Gọi ba…ba…ba… "
Lạc Hân ngồi nhìn anh đang cố gắng tập con gái gọi ba mà chời đến đau bụng, Bối Bối hình như nghe không hiểu cứ tròn mắt nhìn ba ba đẹp trai rồi cười cười, con bé còn bóp lấy mũi của anh quậy nữa.
[…]
Hai bé con sắp ngủ anh bế sang phòng ông bà nội chăm, lúc về phòng khi mở cửa bước vào căn phòng đã được tắt đèn, chỉ có ánh sáng màu vàng nhẹ của đèn ngủ, một mùi hương nhè nhẹ khắp phòng.
Hôm tân hôn nên Lạc Hân đã đặc biệt chuẩn bị một chút, cô đứng lên đi về hướng chồng.
Dịch Luân chốt cửa phòng lại, khi cô tiến lại gần đã bị anh ôm lấy eo nhỏ.
Chiếc áo khoác mỏng manh màu đen đã tuột khỏi tay áo, dây áo ngủ cũng bị anh kéo xuống. Váy ngủ suông tuột dây áo cả chiếc váy đều rơi xuống đất.
Một đêm mảnh liệt lại trôi qua…
Sáng hôm sau
" Ưm…mấy nhờ rồi? "
Nằm trong vòng tay anh, cô còn chưa tỉnh giấc hẳn mắt nhắm mắt mở mà lên tiếng hỏi.
" Chỉ hơn 8 giờ thôi, còn sớm muốn ngủ thêm cứ ngủ "
Anh cúi đầu nhắm miệng xinh yêu mà hôn lên, một nụ hôn sâu yêu chiều.
" Em còn chưa đánh răng mà! "
Cô bất lực nhéo nhẹ hông chồng, mới sáng cô còn chưa đánh răng mà hôn. Ngày nào cũng vậy cô nhắc hoài cũng như không.
" Không sao, anh hôn vợ anh ngại gì mấy chuyện đó "
Nói xong anh tiếp tục xoay người đè cô mà hôn tiếp, Lạc Hân đến 10 giờ mới rời giường được.
Anh bế cô vào nhà tắm tự tay tắm cho cô rồi đánh răng rửa mặt, chăm sóc cô từng chút một.
Hai năm qua bên Hàn cuộc sống hai người họ vẫn như thế, anh luôn là người chủ động chăm sóc cô như thế. Lạc Hân cũng đáp lại bằng cách yêu chồng hơn, chiều chồng hơn. Cuộc sống của hai người vừa bình yên vừa hạnh phúc.
Hai người thay sang trang phục cưới kiểu tây, hôm nay Lạc Hân thật sự rất xinh đẹp, cô được hai cậu em trai dắt tay đi vào lễ đường. Mạnh Dịch Luân thân vest bảnh bao tươi cười hạnh phúc nhìn cô dâu của mình.
Hai em trai đặt tay chị gái lên bàn tay của anh rể, Đạt đôi mắt đã ươn ướt cố gắng kiềm nén cảm xúc mà mỉm cười.
Hai người trao nhẫn cưới cho nhau, rồi hôn nhau.
Cô dâu chú rễ ở giữa cùng nghe những lời chúc phúc từ cha mẹ hai bên, rồi nhận quà cưới từ hai bên bạn bè người thân thiết.
Lạc Hân cầm bó hoa cưới màu xanh trên tay mỉm cười, rồi cô hô to đếm số 1 2 3 bó hoa cưới được ném ra bay giữ không trung, rồi rơi vào tay Mạnh Đường Nghi.
Lạc Hân nhìn Nghi Nghi sắc mặt đã chuyển hồng, rồi nháy mắt với Dịch Luân sang hướng một người đàn ông.
Mạnh Dịch Luân hiểu ý, ra hiệu cho Lập Dương đẩy Diệp Nghị lên.
Tất cả mọi người đều ồ lên nhìn hai người Diệp Nghị và Mạnh Đường Nghi.
Diệp Nghị nhìn sắc mặt ngại ngùng của Đường Nghi, anh ta mỉm cười di chuyển bước chân về hướng của cô ấy.
Diệp Nghị nắm lấy hai tay của Đường Nghi:
" Chúng ta kết hôn nhé? "
Hội trường tiệc cưới như vỡ òa lên, mọi người trên dưới hai bên đều tròn mắt hóng chờ. Đường Nghi chớp mắt nhìn thẳng Diệp Nghị, cô nàng vui mừng mà chủ động hôn người đàn ông trước mắt.
Diệp Nghị bất ngờ không nghĩ cô lại chủ động hôn anh ta, Diệp Nghị lấy nhẫn tử trong túi áo ra đeo lên tay Đường Nghi, rồi đặt lên môi Đường Nghi một nụ hôn yêu chiều.
Ông bà Mạnh bên dưới cười đến không khép được miệng, hôm nay ông bà mới biết mình có con rể rồi đó. Cuối cùng hai đứa con của ông bà đều có bến hạnh phúc rồi.
Chơi đến 8 giờ tối thì tan tiệc, Lạc Hân ngồi trên giường vui vẻ chơi với hai bé con, An Bảo và Châu Bối đã hơn 1 tuổi rồi hai bé con có thể tự ngồi mà không cần sự trợ giúp của người lớn.
An Bảo cầm đồ chơi bằng vải nghịch ngợm ném qua ném lại, còn Châu Bối đang loay hoay với bộ mảnh ghép bằng giấy.
Lạc Hân chơi cùng hai bé con, càng nhìn hai con yêu cô càng thấy bọn trẻ đáng yêu, không ngờ cô có thể sinh ra hai bảo bối dễ thương như này. Hai bảo bối đối với cô rất quan trọng không khác gì chồng của cô cả ba người là gia đình mà cô yêu thương bảo vệ
" Bảo Bảo! Bảo Bảo! Gọi Mẹ…Mẹ…Mẹ "
An Bảo nghe tiếng mẹ gọi thì lập tức buông đồ chơi xuống, bé con đưa hai tay lên muốn ôm ôm. Lạc Hân cười yêu chiều liền nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé của con trai.
" Me…Mẹ…"
An Bảo như thế mà cất tiếng gọi mẹ đầu tiên, Lạc Hân vui đến muốn khó cô ôm Bảo Bảo vào lòng. Con trai của cô gọi mẹ rồi kìa, bảo bảo gọi mẹ đó.
Dịch Luân vừa lúc đi vào phòng, thấy vẻ mặt vợ yêu có vẻ phấn khích anh ngồi lên giường, ôm lấy Bối Bối.
" Chồng ơi vừa nãy Bảo Bảo gọi mẹ đấy! Bảo Bảo gọi được tiếng mẹ rồi! "
Anh bất ngờ, con trai nói được tiếng đầu tiên rồi ư! Anh cúi xuống nhìn con gái Bối Bối trong lòng mình, anh cũng muốn được nghe con gọi ba nữa.
" Bối Bối! Gọi ba…ba…ba… "
Lạc Hân ngồi nhìn anh đang cố gắng tập con gái gọi ba mà chời đến đau bụng, Bối Bối hình như nghe không hiểu cứ tròn mắt nhìn ba ba đẹp trai rồi cười cười, con bé còn bóp lấy mũi của anh quậy nữa.
[…]
Hai bé con sắp ngủ anh bế sang phòng ông bà nội chăm, lúc về phòng khi mở cửa bước vào căn phòng đã được tắt đèn, chỉ có ánh sáng màu vàng nhẹ của đèn ngủ, một mùi hương nhè nhẹ khắp phòng.
Hôm tân hôn nên Lạc Hân đã đặc biệt chuẩn bị một chút, cô đứng lên đi về hướng chồng.
Dịch Luân chốt cửa phòng lại, khi cô tiến lại gần đã bị anh ôm lấy eo nhỏ.
Chiếc áo khoác mỏng manh màu đen đã tuột khỏi tay áo, dây áo ngủ cũng bị anh kéo xuống. Váy ngủ suông tuột dây áo cả chiếc váy đều rơi xuống đất.
Một đêm mảnh liệt lại trôi qua…
Sáng hôm sau
" Ưm…mấy nhờ rồi? "
Nằm trong vòng tay anh, cô còn chưa tỉnh giấc hẳn mắt nhắm mắt mở mà lên tiếng hỏi.
" Chỉ hơn 8 giờ thôi, còn sớm muốn ngủ thêm cứ ngủ "
Anh cúi đầu nhắm miệng xinh yêu mà hôn lên, một nụ hôn sâu yêu chiều.
" Em còn chưa đánh răng mà! "
Cô bất lực nhéo nhẹ hông chồng, mới sáng cô còn chưa đánh răng mà hôn. Ngày nào cũng vậy cô nhắc hoài cũng như không.
" Không sao, anh hôn vợ anh ngại gì mấy chuyện đó "
Nói xong anh tiếp tục xoay người đè cô mà hôn tiếp, Lạc Hân đến 10 giờ mới rời giường được.
Anh bế cô vào nhà tắm tự tay tắm cho cô rồi đánh răng rửa mặt, chăm sóc cô từng chút một.
Hai năm qua bên Hàn cuộc sống hai người họ vẫn như thế, anh luôn là người chủ động chăm sóc cô như thế. Lạc Hân cũng đáp lại bằng cách yêu chồng hơn, chiều chồng hơn. Cuộc sống của hai người vừa bình yên vừa hạnh phúc.