Chương 26: Hành động thiết thực
Mạnh Dịch Luân lúc này mới để ý không thấy bóng dáng của Lạc Hân anh đứng lên đi tới bàn lúc cô ngồi hỏi người xung quanh mới biết cô đã đi được một lúc.
Trong lòng anh cảm thấy thấp thoảng vội đi ra ngoài tìm cô, đọc tin nhắn cô gửi đến anh liền gọi về nhà.
Người giúp việc nói cô chưa về cảm giác lo lắng ngày càng mãnh liệt.
Anh gọi cho thư ký Bùi cậu ta liền chạy tới bên cạnh anh đưa cho anh xe camera, xem hết một loạt thì anh mới biết cô được một người đàn ông đưa, đi do hướng khuất cam nên không thấy rõ mặt người đàn ông.
Cũng may biển số xe được camera quay được, một lúc sau tra được thông tin của chủ xe mới biết được người đàn ông đã đưa cô đi là Triệu Quý Hàn.
Quay lại bên phía Lạc Hân khi cô tỉnh dậy nhìn thấy mình ở một nơi rất lạ, căn phòng này cô chưa hề có trong ký ức.
Lúc cô đang nghi hoặc thì tiếng bước chân vang lên cô giả vờ mình vẫn chưa tỉnh nằm xuống nhắm mắt xem xét tình hình.
Triệu Quý Hàn và một người đàn ông lạ mặt đi vào hai người nhìn cô vẫn chưa tỉnh, người đàn ông ngồi xuống bên cạnh giường anh ta đưa tay chạm lên khuôn mặt của cô.
Lạc Hân cảm giác bàn tay của anh ta rất nóng còn thô có vẻ là một người làm việc rất nhiều, nên tay mới thô và chai sạm như vậy.
" Cậu đi trước đi! "
" Muốn đuổi tôi đi để không gian riêng cho cậu và cô ấy chứ gì? Được được tôi đi về cho cậu vừa lòng, đi đây! " Triệu Quý Hàn biết mình ở đây sẽ làm kỳ đà cản muỗi nên tự thân rời đi.
" Em tỉnh rồi đúng không? Không cần sợ anh không có ý xấu với em. "
Người đàn ông chậm rãi nói cho cô nghe, Lạc Hân mở mắt ngồi dậy nhìn người xa lạ trước mắt cô khó hiểu sao anh ta lại đưa cô đến đây? Đây là bắt cóc?
" Anh là ai sao lại đưa tôi đến đây? " Lạc Hân đề phòng nhìn anh ta mà hỏi
" Em không nhớ tôi? Lúc trước em từng giúp tôi ở quán bar AY87 đó. "
Lạc Hân nhíu mày nhìn anh ta cố gắng nhớ lại ký ức… quán bar AY87? À đúng rồi hồi cô có đi làm thêm ở đó.
Người đàn ông này nói cô cứu giúp anh ta, Lạc Hân nhìn kĩ gương mặt người đàn ông rốt cuộc cũng nhớ ra.
Khi cô làm thêm ở quán bar AY87 thì cô đang học năm 2 vì chi phí sống nên cô mới đi làm thêm ở nhiều chỗ.
Cô nhớ vào một đêm khi cô đang dọn dẹp phòng bar về mở cửa định đi ra, thì một người đàn ông lạ mặt từ đâu nhào tới bịt miệng cô đẩy cô vào trong phòng.
" Anh…anh…"
" Suỵt! Cô giúp tôi được chứ? "
Lạc Hân chưa kịp từ chối thì đã bị anh ta cưỡng hôn, đẩy cô xuống ghế sofa đè lên người cô.
Một đám người mở cửa tìm kiếm thấy hai người đang trong tư thế như vậy, tưởng lầm hai người đang hành sự nên chửi mắng một câu rồi đóng cửa lại đi tìm nơi khác.
" Anh…khốn nạn! "
Cô tức giận đẩy anh ta ra dùng tay lau miệng mình, đây là nụ hôn đầu của cô thế mà bị một người đàn ông xa lạ cướp mất.
Cô trừng mắt đưa tay muốn đánh anh ta cho bỏ tức, nhưng người đàn ông bổng rên lên đau đớn cô giờ mới phát hiện là bụng anh ta đang chảy máu.
Lạc Hân vốn dĩ lương thiện nên tạm bỏ qua cơn tức, vạch áo người đàn ông lên xem.
Cô kinh ngạc vết chém dài như vậy sợ là không cứu trị kịp thời sẽ chảy máu mà chết mất.
" Vết chém dài như vậy chảy máu chết là vấn đề thời gian, anh không đau à rốt cuộc anh chọc ai vậy? "
Cô nhìn xung quanh phòng nhìn thấy một chiếc khăn sạch nên liền lấy nó, cô dùng sức xé ra tạm thời băng bó vùng vết thương ngăn máu chảy.
Sau đó dìu anh đi ra từ cửa sau bắt taxi đưa anh ta đến bệnh viện, cô nhớ rõ vì thanh toán viện phí mà tiền công cả tuần cô bay sạch.
Nhưng biết sao được vì làm việc tốt cô cũng không suy nghĩ nhiều, sau đó đến nay cô không còn gặp lại người đàn ông đó nữa.
" Vậy anh chính là người đàn ông bị thương đêm hôm đó. "
" Đúng vậy là tôi, sau khi tôi tỉnh lại có tìm cô nhưng không tìm ra, mãi đến mấy hôm trước cô xuất hiện trên buổi họp báo thông báo ly hôn thì thôi mới biết cô tên là Dư Lạc Hân. Tôi nghĩ sẽ tìm cô để cảm ơn nhưng không ngờ Quý Hàn cậu ta bắt được cô. Tôi thay mặt cậu ta xin lỗi cô cậu ta không phải người xấu đâu, chỉ là cậu ta biết tôi tìm cô nên muốn giúp tôi thôi. "
" Cô bây giờ thấy sao rồi, lúc nãy tôi có cho bác sĩ khám cho cô rồi. Bác sĩ bảo dạ dày cô bị loát cho nên mới dẫn tới cơn đau, có đơn thuốc đây cô muốn ăn chút gì rồi uống không? "
" Ăn cháo nhé? Tôi mua cháo sẵn cho cô rồi cô ăn rồi uống thuốc nhé. "
Anh ta nói liên tục Lạc Hân không kịp chen vô nói được câu nào, cô thấy anh ta lo lắng cho mình có vẻ không phải đang diễn kịch. Cô chỉ cảm thấy hơi không thoải mái khi tiếp xúc gần với một người đàn ông xa lạ như vậy thôi.
Lạc Hân tránh né đi cái nắm tay của anh ta cô chậm rãi nói: " Anh có thể nói cho tôi biết anh là ai và đây là đâu không? "
" Tôi là Trình Cảnh Hành, đây là nhà của tôi "
" Vậy tôi sẽ gọi anh là anh Cảnh Hành nhé! Tôi trước kia cứu anh vì lòng tốt cho chuyện đã qua lâu rồi nên chúng ta không cần nhắc lại. Tôi cũng không cần anh báo ơn gì gì cả, hiện tại tôi thấy anh sống tốt khỏe mạnh như vầy là tôi vui rồi, tôi không tiện ở lại đây. Anh đưa tôi về nhà được không? Người thân của tôi chắc đang rất lo lắng cho tôi. Anh có thể giúp tôi không? "
Trình Cảnh Hành nhẹ cười: " Được! Tôi sẽ đưa cô về nhưng cô phải ăn cháo và uống thuốc trước đã như vậy tôi mới yên tâm. "
Lạc Hân không còn cách nào nên đồng ý với anh ta, người làm bưng tô cháo nóng lên Trình Cảnh Hành bưng lấy ngồi bên cạnh muốn tận tay đút cô ăn. Lạc Hân muốn tự ăn nhưng Trình Cảnh Hành lắc đầu nhất quyết mình đút cho cô, Lạc Hân vì muốn nhanh được về nhà nên đành thỏa hiệp.
" Cẩn thận nóng đó! "
" Không sao tôi ăn được mà anh không cần thổi cho tôi đâu. "
" Tôi thích chăm người bệnh em ngoan ngoãn một chút. "
Cô ngại ngùng ăn hết cả tô cháo, sau đó anh ta đưa nước và thuốc cho cô uống. Lạc Hân uống xong thì muốn về nhà ngay, bấy giờ cô mới để ý đồ trên người mình đã được thay đồ khác, ai đã thay đồ giúp cô vậy?
" Ai đã thay đồ cho tôi vậy? "
" Là người giúp việc nữ em yên tâm tôi không làm gì em cả, tôi tôn trọng ân nhân của mình mà. "
Lạc Hân thở phào nhẹ nhõm, cô mỉm cười nhìn Trình Cảnh Hành rồi nói: " Cảm ơn anh nhé! Đúng là tôi cứu anh không uổng công."
" Anh đưa tôi về nhà nhé người yêu của tôi anh ấy sẽ rất lo lắng cho tôi. "
Trình Cảnh Hành bị nụ cười của cô làm rung động, càng lúc càng cảm thấy trái tim của mình càng khác thường.
Ánh mắt anh ta chăm chú nhìn đôi môi hồng hồng mềm mại của Lạc Hân, giống như có lực hút Trần Cảnh Hành muốn hôn người con gái trước mặt.
Lạc Hân chờ không nghe được câu trả lời của anh ta cô vừa định mở miệng nói gì đó, bất ngờ môi bị chặn lại cô tròn mắt kinh ngạc cô bị Trần Cảnh Hành hôn sao?
Cô dùng sức muốn đẩy anh ta ra nhưng nào ngờ không đẩy được, sức lực người đàn ông này mạnh quá. Cô đổi sang chân đá lại bị anh ta bắt được, cô sợ hãi đến rưng rưng nước mắt.
Ô cô bị người ta cưỡng hôn, cô phải làm sao đối diện với Luân đây, cô bẩn rồi cô sợ hãi vùng vẩy đem miệng cả hai cắn đến chảy máu.
Lúc này Trình Cảnh Hành mới chịu buông tha cho cô, Lạc Hân sợ hãi đem bàn tay lau chùi môi mình mặc kệ cho làm vết rách trên môi càng lớn hơn.
Trình Cảnh Hành nhăn mày anh ta có chút tức giận khi thấy cô đang tự làm tổn thương chính mình, nắm giữ hai tay cô.
" Em đang làm cái gì thế! Tôi hôn em thấy bẩn như vậy sao? "
" Anh là đồ khốn! Tôi đã có bạn trai rồi, tôi bẩn rồi anh ấy…anh ấy…tôi không muốn… không muốn. Tôi muốn rửa sạch…rửa sạch…tôi sợ lắm anh ấy sẽ không cần tôi nữa, tôi không xứng đánh với anh ấy, a tôi không muốn không muốn. "
Nhận thấy trạng thái của cô có gì đó không ổn Trình Cảnh Hành có chút hoảng, anh ta muốn ôm lấy cô an ủi nhưng bị cô cự tuyệt ăn trọn một cái tái rất mạnh.
RẦM!!!
Mạnh Dịch Luân phá của xông vào, anh thấy Hân Hân đang bị một người đàn ông xa lạ ôm sự tức giận lên tới não. Anh đi nhanh tới nắm lấy cổ áo Trình Cảnh Hành kéo ra lại bồi ngay lên mặt một cú đấm, tiếp sau là một trận đánh vào người anh ta.
" Mày là ai dám đụng tới Hân Hân hả? Khốn kiếp! Tao đánh chết mày! "
Lạc Hân nhìn thấy anh đến sự tủi thân trong lòng dâng lên ngày càng lớn, cô đứng dậy chạy tới ôm chầm từ sau lưng anh.
" Anh à! Đừng đánh nữa, em muốn về nhà! "
Anh dừng tay quay lại ôm lấy cô bế cô lên rời đi. Thư ký Bùi theo sau ra mở cửa cho hai người, rồi lên ghế lái lái xe đi.
Nhìn cái đầu ngỏ nép trong ngực mình trái tim anh tự nhiên cảm giác đau nhói, Dịch Luân ôm eo cô nâng mặt cô lên muốn nhìn vẻ mặt của cô.
" Hân Hân để anh xem mặt em một chút "
Đôi mắt cô còn ươn ướt vài giọt nước mắt, hai cánh môi bị chà sát đến sưng còn bị trầy chảy cả máu.
Anh đau lòng cố nén sự giận dữ trong lòng, bàn tay to dịu dàng mơn trớn gương mặt của cô.
Anh yêu thương hôn lên đôi môi nhỏ bị tổn thương kia thật lâu sau đó hôn lên hai bên má rồi tới trán, đôi mắt.
" Không sao có anh đây rồi, muốn khóc cứ khóc. "
" Em…bẩn rồi " cô rụt rè nói
" Bẩn gì chứ? Không bẩn! Anh thương em còn không hết nữa bẩn gì ở đây chứ! "
Cô lắc đầu míu môi đôi mắt rưng rưng đau lòng: " Em bị người khác hôn rồi…không muốn…em không muốn… bị người khác hôn trừ anh. "
" Em xin lỗi! Hức! Em xin lỗi! "
Lạc Hân cảm thấy đây như một sự sỉ nhục, cô không muốn hôn người mình không thích.
Mạnh Dịch Luân đau lòng anh cúi đầu để mặt mình chạm mặt cô, nhẹ nhàng dỗ dành cô gái ngốc trong lòng.
" Bảo bối không bẩn em với anh luôn là trong sạch nhất, đừng ngốc nghếch nghĩ bậy ngoan chờ về nhà anh thoa thuốc cho em nhé. "
Cô nhắm mắt lặng lẽ gật đầu nghe theo lời anh, qua một lúc cô ngủ quên lúc nào không hay.
Dịch Luân ôn nhu hôn lên môi nhỏ ôm cô càng chắc hơn.
Về tới biệt thự anh bế cô lên phòng đặt cô lên giường.
Lạc Hân tỉnh lại anh xoa đầu cô: " Để anh lấy thuốc bôi cho em, môi bị trầy rách cả rồi kìa. "
Anh ngồi trên giường tỉ mỉ nhẹ nhàng bôi thuốc lên môi cho cô, thuốc bôi lên làm môi cô châm chít đau rát nhịn không được mà mà nhăn mắt nhíu mày.
" Luân em xin lỗi! "
" Anh không muốn nghe em nói xin lỗi với anh! Cảm thấy có lỗi thì nên làm hành động thiết thực hơn đi. "
Cô tròn mắt nhìn anh suy nghĩ về " Hành động thiết thực " anh đứng dậy muốn đi tắm rửa một chút, Lạc Hân nhìn anh đi vào nhà tắm cô mình đứng lên cởi hết đồ của mình ra chậm rãi tiến vào bên trong.
Dịch Luân đang đứng tắm dưới vòi sen anh cảm nhận được vòng tay cùng sự tiếp xúc da thịt sau lưng mình.
Anh quay người lại ôm lấy eo cô, nhìn cô trần truồng trong vòng tay anh vốn muốn mắng cô không biết yêu thương bản thân. Nào ngờ bị cô cường thế chủ động nhón chân mình kéo cổ anh đặt lên nụ hôn.
" Em…muốn anh yêu em "
Anh căng chân mày lên cố gắng chống đỡ bản năng của mình, chậm rãi hỏi cô lại một lần nữa.
" Em thật sự muốn cùng anh sao? "
" Vâng! " Cô không do dự mà đáp lời, bàn tay nhỏ xoa xoa tóc ướt trên đầu anh
" A! "
Cô giật mình khi anh bế sốc mình lên, hai tay anh ôm lấy mông noãn nà căng tròn của cô đưa môi cùng lưỡi dây dưa với cô.
Lạc Hân hai chân vòng qua hông anh giữ thăng bằng, chủ động hôn cùng anh.
Trong lòng anh cảm thấy thấp thoảng vội đi ra ngoài tìm cô, đọc tin nhắn cô gửi đến anh liền gọi về nhà.
Người giúp việc nói cô chưa về cảm giác lo lắng ngày càng mãnh liệt.
Anh gọi cho thư ký Bùi cậu ta liền chạy tới bên cạnh anh đưa cho anh xe camera, xem hết một loạt thì anh mới biết cô được một người đàn ông đưa, đi do hướng khuất cam nên không thấy rõ mặt người đàn ông.
Cũng may biển số xe được camera quay được, một lúc sau tra được thông tin của chủ xe mới biết được người đàn ông đã đưa cô đi là Triệu Quý Hàn.
Quay lại bên phía Lạc Hân khi cô tỉnh dậy nhìn thấy mình ở một nơi rất lạ, căn phòng này cô chưa hề có trong ký ức.
Lúc cô đang nghi hoặc thì tiếng bước chân vang lên cô giả vờ mình vẫn chưa tỉnh nằm xuống nhắm mắt xem xét tình hình.
Triệu Quý Hàn và một người đàn ông lạ mặt đi vào hai người nhìn cô vẫn chưa tỉnh, người đàn ông ngồi xuống bên cạnh giường anh ta đưa tay chạm lên khuôn mặt của cô.
Lạc Hân cảm giác bàn tay của anh ta rất nóng còn thô có vẻ là một người làm việc rất nhiều, nên tay mới thô và chai sạm như vậy.
" Cậu đi trước đi! "
" Muốn đuổi tôi đi để không gian riêng cho cậu và cô ấy chứ gì? Được được tôi đi về cho cậu vừa lòng, đi đây! " Triệu Quý Hàn biết mình ở đây sẽ làm kỳ đà cản muỗi nên tự thân rời đi.
" Em tỉnh rồi đúng không? Không cần sợ anh không có ý xấu với em. "
Người đàn ông chậm rãi nói cho cô nghe, Lạc Hân mở mắt ngồi dậy nhìn người xa lạ trước mắt cô khó hiểu sao anh ta lại đưa cô đến đây? Đây là bắt cóc?
" Anh là ai sao lại đưa tôi đến đây? " Lạc Hân đề phòng nhìn anh ta mà hỏi
" Em không nhớ tôi? Lúc trước em từng giúp tôi ở quán bar AY87 đó. "
Lạc Hân nhíu mày nhìn anh ta cố gắng nhớ lại ký ức… quán bar AY87? À đúng rồi hồi cô có đi làm thêm ở đó.
Người đàn ông này nói cô cứu giúp anh ta, Lạc Hân nhìn kĩ gương mặt người đàn ông rốt cuộc cũng nhớ ra.
Khi cô làm thêm ở quán bar AY87 thì cô đang học năm 2 vì chi phí sống nên cô mới đi làm thêm ở nhiều chỗ.
Cô nhớ vào một đêm khi cô đang dọn dẹp phòng bar về mở cửa định đi ra, thì một người đàn ông lạ mặt từ đâu nhào tới bịt miệng cô đẩy cô vào trong phòng.
" Anh…anh…"
" Suỵt! Cô giúp tôi được chứ? "
Lạc Hân chưa kịp từ chối thì đã bị anh ta cưỡng hôn, đẩy cô xuống ghế sofa đè lên người cô.
Một đám người mở cửa tìm kiếm thấy hai người đang trong tư thế như vậy, tưởng lầm hai người đang hành sự nên chửi mắng một câu rồi đóng cửa lại đi tìm nơi khác.
" Anh…khốn nạn! "
Cô tức giận đẩy anh ta ra dùng tay lau miệng mình, đây là nụ hôn đầu của cô thế mà bị một người đàn ông xa lạ cướp mất.
Cô trừng mắt đưa tay muốn đánh anh ta cho bỏ tức, nhưng người đàn ông bổng rên lên đau đớn cô giờ mới phát hiện là bụng anh ta đang chảy máu.
Lạc Hân vốn dĩ lương thiện nên tạm bỏ qua cơn tức, vạch áo người đàn ông lên xem.
Cô kinh ngạc vết chém dài như vậy sợ là không cứu trị kịp thời sẽ chảy máu mà chết mất.
" Vết chém dài như vậy chảy máu chết là vấn đề thời gian, anh không đau à rốt cuộc anh chọc ai vậy? "
Cô nhìn xung quanh phòng nhìn thấy một chiếc khăn sạch nên liền lấy nó, cô dùng sức xé ra tạm thời băng bó vùng vết thương ngăn máu chảy.
Sau đó dìu anh đi ra từ cửa sau bắt taxi đưa anh ta đến bệnh viện, cô nhớ rõ vì thanh toán viện phí mà tiền công cả tuần cô bay sạch.
Nhưng biết sao được vì làm việc tốt cô cũng không suy nghĩ nhiều, sau đó đến nay cô không còn gặp lại người đàn ông đó nữa.
" Vậy anh chính là người đàn ông bị thương đêm hôm đó. "
" Đúng vậy là tôi, sau khi tôi tỉnh lại có tìm cô nhưng không tìm ra, mãi đến mấy hôm trước cô xuất hiện trên buổi họp báo thông báo ly hôn thì thôi mới biết cô tên là Dư Lạc Hân. Tôi nghĩ sẽ tìm cô để cảm ơn nhưng không ngờ Quý Hàn cậu ta bắt được cô. Tôi thay mặt cậu ta xin lỗi cô cậu ta không phải người xấu đâu, chỉ là cậu ta biết tôi tìm cô nên muốn giúp tôi thôi. "
" Cô bây giờ thấy sao rồi, lúc nãy tôi có cho bác sĩ khám cho cô rồi. Bác sĩ bảo dạ dày cô bị loát cho nên mới dẫn tới cơn đau, có đơn thuốc đây cô muốn ăn chút gì rồi uống không? "
" Ăn cháo nhé? Tôi mua cháo sẵn cho cô rồi cô ăn rồi uống thuốc nhé. "
Anh ta nói liên tục Lạc Hân không kịp chen vô nói được câu nào, cô thấy anh ta lo lắng cho mình có vẻ không phải đang diễn kịch. Cô chỉ cảm thấy hơi không thoải mái khi tiếp xúc gần với một người đàn ông xa lạ như vậy thôi.
Lạc Hân tránh né đi cái nắm tay của anh ta cô chậm rãi nói: " Anh có thể nói cho tôi biết anh là ai và đây là đâu không? "
" Tôi là Trình Cảnh Hành, đây là nhà của tôi "
" Vậy tôi sẽ gọi anh là anh Cảnh Hành nhé! Tôi trước kia cứu anh vì lòng tốt cho chuyện đã qua lâu rồi nên chúng ta không cần nhắc lại. Tôi cũng không cần anh báo ơn gì gì cả, hiện tại tôi thấy anh sống tốt khỏe mạnh như vầy là tôi vui rồi, tôi không tiện ở lại đây. Anh đưa tôi về nhà được không? Người thân của tôi chắc đang rất lo lắng cho tôi. Anh có thể giúp tôi không? "
Trình Cảnh Hành nhẹ cười: " Được! Tôi sẽ đưa cô về nhưng cô phải ăn cháo và uống thuốc trước đã như vậy tôi mới yên tâm. "
Lạc Hân không còn cách nào nên đồng ý với anh ta, người làm bưng tô cháo nóng lên Trình Cảnh Hành bưng lấy ngồi bên cạnh muốn tận tay đút cô ăn. Lạc Hân muốn tự ăn nhưng Trình Cảnh Hành lắc đầu nhất quyết mình đút cho cô, Lạc Hân vì muốn nhanh được về nhà nên đành thỏa hiệp.
" Cẩn thận nóng đó! "
" Không sao tôi ăn được mà anh không cần thổi cho tôi đâu. "
" Tôi thích chăm người bệnh em ngoan ngoãn một chút. "
Cô ngại ngùng ăn hết cả tô cháo, sau đó anh ta đưa nước và thuốc cho cô uống. Lạc Hân uống xong thì muốn về nhà ngay, bấy giờ cô mới để ý đồ trên người mình đã được thay đồ khác, ai đã thay đồ giúp cô vậy?
" Ai đã thay đồ cho tôi vậy? "
" Là người giúp việc nữ em yên tâm tôi không làm gì em cả, tôi tôn trọng ân nhân của mình mà. "
Lạc Hân thở phào nhẹ nhõm, cô mỉm cười nhìn Trình Cảnh Hành rồi nói: " Cảm ơn anh nhé! Đúng là tôi cứu anh không uổng công."
" Anh đưa tôi về nhà nhé người yêu của tôi anh ấy sẽ rất lo lắng cho tôi. "
Trình Cảnh Hành bị nụ cười của cô làm rung động, càng lúc càng cảm thấy trái tim của mình càng khác thường.
Ánh mắt anh ta chăm chú nhìn đôi môi hồng hồng mềm mại của Lạc Hân, giống như có lực hút Trần Cảnh Hành muốn hôn người con gái trước mặt.
Lạc Hân chờ không nghe được câu trả lời của anh ta cô vừa định mở miệng nói gì đó, bất ngờ môi bị chặn lại cô tròn mắt kinh ngạc cô bị Trần Cảnh Hành hôn sao?
Cô dùng sức muốn đẩy anh ta ra nhưng nào ngờ không đẩy được, sức lực người đàn ông này mạnh quá. Cô đổi sang chân đá lại bị anh ta bắt được, cô sợ hãi đến rưng rưng nước mắt.
Ô cô bị người ta cưỡng hôn, cô phải làm sao đối diện với Luân đây, cô bẩn rồi cô sợ hãi vùng vẩy đem miệng cả hai cắn đến chảy máu.
Lúc này Trình Cảnh Hành mới chịu buông tha cho cô, Lạc Hân sợ hãi đem bàn tay lau chùi môi mình mặc kệ cho làm vết rách trên môi càng lớn hơn.
Trình Cảnh Hành nhăn mày anh ta có chút tức giận khi thấy cô đang tự làm tổn thương chính mình, nắm giữ hai tay cô.
" Em đang làm cái gì thế! Tôi hôn em thấy bẩn như vậy sao? "
" Anh là đồ khốn! Tôi đã có bạn trai rồi, tôi bẩn rồi anh ấy…anh ấy…tôi không muốn… không muốn. Tôi muốn rửa sạch…rửa sạch…tôi sợ lắm anh ấy sẽ không cần tôi nữa, tôi không xứng đánh với anh ấy, a tôi không muốn không muốn. "
Nhận thấy trạng thái của cô có gì đó không ổn Trình Cảnh Hành có chút hoảng, anh ta muốn ôm lấy cô an ủi nhưng bị cô cự tuyệt ăn trọn một cái tái rất mạnh.
RẦM!!!
Mạnh Dịch Luân phá của xông vào, anh thấy Hân Hân đang bị một người đàn ông xa lạ ôm sự tức giận lên tới não. Anh đi nhanh tới nắm lấy cổ áo Trình Cảnh Hành kéo ra lại bồi ngay lên mặt một cú đấm, tiếp sau là một trận đánh vào người anh ta.
" Mày là ai dám đụng tới Hân Hân hả? Khốn kiếp! Tao đánh chết mày! "
Lạc Hân nhìn thấy anh đến sự tủi thân trong lòng dâng lên ngày càng lớn, cô đứng dậy chạy tới ôm chầm từ sau lưng anh.
" Anh à! Đừng đánh nữa, em muốn về nhà! "
Anh dừng tay quay lại ôm lấy cô bế cô lên rời đi. Thư ký Bùi theo sau ra mở cửa cho hai người, rồi lên ghế lái lái xe đi.
Nhìn cái đầu ngỏ nép trong ngực mình trái tim anh tự nhiên cảm giác đau nhói, Dịch Luân ôm eo cô nâng mặt cô lên muốn nhìn vẻ mặt của cô.
" Hân Hân để anh xem mặt em một chút "
Đôi mắt cô còn ươn ướt vài giọt nước mắt, hai cánh môi bị chà sát đến sưng còn bị trầy chảy cả máu.
Anh đau lòng cố nén sự giận dữ trong lòng, bàn tay to dịu dàng mơn trớn gương mặt của cô.
Anh yêu thương hôn lên đôi môi nhỏ bị tổn thương kia thật lâu sau đó hôn lên hai bên má rồi tới trán, đôi mắt.
" Không sao có anh đây rồi, muốn khóc cứ khóc. "
" Em…bẩn rồi " cô rụt rè nói
" Bẩn gì chứ? Không bẩn! Anh thương em còn không hết nữa bẩn gì ở đây chứ! "
Cô lắc đầu míu môi đôi mắt rưng rưng đau lòng: " Em bị người khác hôn rồi…không muốn…em không muốn… bị người khác hôn trừ anh. "
" Em xin lỗi! Hức! Em xin lỗi! "
Lạc Hân cảm thấy đây như một sự sỉ nhục, cô không muốn hôn người mình không thích.
Mạnh Dịch Luân đau lòng anh cúi đầu để mặt mình chạm mặt cô, nhẹ nhàng dỗ dành cô gái ngốc trong lòng.
" Bảo bối không bẩn em với anh luôn là trong sạch nhất, đừng ngốc nghếch nghĩ bậy ngoan chờ về nhà anh thoa thuốc cho em nhé. "
Cô nhắm mắt lặng lẽ gật đầu nghe theo lời anh, qua một lúc cô ngủ quên lúc nào không hay.
Dịch Luân ôn nhu hôn lên môi nhỏ ôm cô càng chắc hơn.
Về tới biệt thự anh bế cô lên phòng đặt cô lên giường.
Lạc Hân tỉnh lại anh xoa đầu cô: " Để anh lấy thuốc bôi cho em, môi bị trầy rách cả rồi kìa. "
Anh ngồi trên giường tỉ mỉ nhẹ nhàng bôi thuốc lên môi cho cô, thuốc bôi lên làm môi cô châm chít đau rát nhịn không được mà mà nhăn mắt nhíu mày.
" Luân em xin lỗi! "
" Anh không muốn nghe em nói xin lỗi với anh! Cảm thấy có lỗi thì nên làm hành động thiết thực hơn đi. "
Cô tròn mắt nhìn anh suy nghĩ về " Hành động thiết thực " anh đứng dậy muốn đi tắm rửa một chút, Lạc Hân nhìn anh đi vào nhà tắm cô mình đứng lên cởi hết đồ của mình ra chậm rãi tiến vào bên trong.
Dịch Luân đang đứng tắm dưới vòi sen anh cảm nhận được vòng tay cùng sự tiếp xúc da thịt sau lưng mình.
Anh quay người lại ôm lấy eo cô, nhìn cô trần truồng trong vòng tay anh vốn muốn mắng cô không biết yêu thương bản thân. Nào ngờ bị cô cường thế chủ động nhón chân mình kéo cổ anh đặt lên nụ hôn.
" Em…muốn anh yêu em "
Anh căng chân mày lên cố gắng chống đỡ bản năng của mình, chậm rãi hỏi cô lại một lần nữa.
" Em thật sự muốn cùng anh sao? "
" Vâng! " Cô không do dự mà đáp lời, bàn tay nhỏ xoa xoa tóc ướt trên đầu anh
" A! "
Cô giật mình khi anh bế sốc mình lên, hai tay anh ôm lấy mông noãn nà căng tròn của cô đưa môi cùng lưỡi dây dưa với cô.
Lạc Hân hai chân vòng qua hông anh giữ thăng bằng, chủ động hôn cùng anh.