Chương 19: Thân mật
Sau khi chuyện xấu bị vạch trần trên buổi họp báo, nhà họ Triệu hiện tại đã rơi vào tình cảnh rối rắm danh tiếng bị tổn hại cổ phiếu tập đoàn bị rớt giá.
Các cổ đông khác đang rất tức giận họ muốn họp cổ đông đưa ra biện pháp xử lý Triệu Hoàng.
Họ thống nhất cho Triệu Hoàng tự mình xử lý tổn thất chính mình đã gây ra, trong vòng 1 tuần nếu không có kết quả tốt thì chức vị Tổng giám đốc sẽ không giữ được.
Triệu Hoàng ngồi trong văn phòng tâm trạng cực kỳ không tốt.
Hắn vừa đau đầu chuyện nội bộ các cổ công trong công ty vừa đau đầu chuyện Lạc Hân lại đột nhiên thức tỉnh, mạnh mẽ mà tuyên bố ly hôn trước truyền thông.
Giờ đơn ly hôn cũng ký rồi, với bằng chứng hắn bạo lực vợ được tung lên cuộc hôn nhân này không thể cứu vãn được rồi.
Trình Giai Thi bước vào trên tay còn đặc biệt mang đồ ăn mình làm đến cho hắn. Cô ta đặt hộp đồ ăn xuống bàn, đi vòng qua bàn đến bên cạnh chủ động xoa bóp hai vai cho hắn.
" Anh Hoàng em có nấu món anh thích ăn đó, anh ăn một chút đi. Chuyện của anh em biết hết rồi hiện tại không phải lúc bối rối, cũng không phải không giải quyết được "
" Em đến đây chỉ để nói như vậy thôi ư? Anh đang rất mệt mỏi, em mang đồ ăn đi về đi anh không có tâm trạng ăn uống. "
" Dù sao đơn ly hôn cũng đã ký rồi, Dư Lạc Hân đã không cần anh nữa thì còn có em. Chuyện của tập đoàn không phải không giải quyết được, chúng ta muốn làm nó lắng xuống thì phải làm một chuyện khác nổi to hơn thu hút sự chú ý."
" Em vừa mới nhận được thông tin là bên phía Thịnh Phú Vi Sang sắp tới sẽ diễn ra buổi kỷ niệm 40 năm thành lập, chúng ta có thể nhân sự kiện này mà gặp gỡ. Cơ hội hợp tác với Thịnh Phú đủ để giúp anh chứng minh năng lực với mấy vị cổ đông. "
" Thịnh Phú Vi Sang tập đoàn trang sức đá quý lớn nhất nước ta sao? Nhưng anh chưa nghe nói gì về chủ tịch mới bên đó cả, nếu được hợp tác với họ chắc chắc rất có lợi "
" Hình như em có nghe qua chủ tịch mới của Thịnh Phú Vi Sang là con trai của cựu chủ tịch, hình như trước giờ luôn ở nước ngoài mới về nhận chức chưa được 6 tháng. "
" Năng lực rất giỏi lại khiêm tốn bí ẩn, đến giờ giới truyền thông cũng chưa chụp được một bức ảnh rõ mặt của anh ta. Người này rất đáng gờm, chúng ta nhất định phải giao hảo, buổi lể kỷ niệm em nghĩ anh ta sẽ lộ mặt đấy "
" Ừm cảm ơn em đã nhắc nhở anh, Triệu Hoàng này sẽ không dễ gục ngã như vậy đâu"
Nhà của Mạnh Dịch Luân
Mạnh Đường Nghi nhàn nhạ ngồi trên sofa ăn hoa quả xem tivi, đôi lúc lại liến nhìn sang nhà bếp trộm cười.
Mạnh Dịch Luân và Dư Lạc Hân đang cùng nhau nấu ăn, tay chân thành thục xào nấu.
" Anh nói rồi cứ để anh nấu cho, em cơ thể còn yếu mà cứ muốn giành cùng làm với anh à. "
" Em khỏe mà nấu ăn có cực đâu, em không phải công chúa hay tiểu thư. Mấy việc nhỏ nhặt này em từ bé đã làm rồi, anh cứ lo cho em như con nít ý "
" Em nhỏ hơn 7 tuổi anh xem em là trẻ con không đúng à? Lúc trước em gọi anh là chú còn gì."
" Anh nếm thử xem có vừa miệng không. Xong món này nữa là dọn ăn được rồi "
" Ừm để anh nếm thử.....ờ vị ổn rồi đó "
" Thật hả để em nếm thử.......ừm ok rồi dọn lên ăn thôi "
Hai người dọn món ăn lên bàn, xong rồi lên tiếng gọi Đường Nghi xuống cùng ăn.
Mạnh Đường Nghi vui vẻ ngồi vào bàn, nhận lấy chén cơm từ Lạc Hân.
" Em cảm ơn ạ "
" Ô nhiều món thật nhìn thôi cũng thấy ngon rồi, em không khách sáo đâu em ăn đây, anh chị cũng ăn đi. "
" Con bé này coi chừng nóng đó "
" Cơm ăm nóng mới ngon, hì hì. "
Dịch Luân ngồi bên cạnh Lạc Hân ân cần gắp thức ăn bỏ vào chén cho cô, Lạc Hân vui vẻ nhìn hai anh em anh ăn mà nhẹ cười.
" Ngon quá, món nào cũng ngon hai anh chị sao nấu ăn lại giỏi như vậy? Em chỉ biết chiên trứng và nấu mì thôi "
" Tập nấu lâu quen dần sẽ nấu ngon hơn thôi, nếu em thích thì rảnh sang chơi chị sẽ nấu cho em nhiều món ngon khác nữa ".
" Thật ư! Cảm ơn chị nhé em không ngại đâu, sau này khi rảnh em sẽ qua chơi cùng chị nhé"
" Em không có nhà à? "
Mạnh Dịch Luân nhìn cô em gái rồi nói, Đường Nghi nhếch môi cười: " Anh không muốn em sang đây quấy rầy không gian riêng của hai người chứ gì? Em mặc kệ anh muốn một mình độc chiếm chị Hân à, em cứ thích muốn sang đấy anh làm gì được em nào. "
Lạc Hân cười bất lực: " Anh ấy không có ý gì đâu, em muốn qua chơi cùng chị lúc nào cũng được. "
" Đó thấy chưa chị Hân đã nói rồi đó anh dám không cho em qua đi "
" Mạnh Đường Nghi em nếu thấy rảnh quá thì đi tìm bạn trai đi, năm nay em cũng 22 tuổi rồi. "
" Em còn trẻ vẫn còn chưa chơi chán, độc thân như hiện tại vẫn rất tốt "
Ba người ngồi ăn với nhau nói chuyện với nhau rất vui vẻ, đến tối thì Mạnh Đường Nghi tạm biệt đi về nhà.
Bây giờ đã hơn 9 giờ tối rồi trong phòng Lạc Hân đang ngồi trên ghế tại bàn trang điểm. Nhìn mình trong gương, Lạc Hân bây giờ mới có thể thoải mái mà nhìn lại gương mặt của chính mình.
Làn da của cô trước giờ đều không tốt, thường xuyên nổi mụn, tóc cô cũng dễ rụng nữa có lẽ do cô làm việc thức khuya nhiều quá cơ thể ngày càng đi xuống.
Sau khi tẩy trang có thể thấy rõ mụn và vết thâm trên da, môi cũng không được mềm mịn mà nó khô nứt nẻ.Cô thở dài quyết định từ nay trở đi sẽ chú ý chăm sóc lại bản thân của mình nhiều hơn.
Chắc cô phải đi Spa chăm sóc lại da theo liệu trình quá, còn phải đi triệt lông đã hai tháng rồi cô chưa tẩy lông, lông chân của cô nó đã dài rồi cô thuộc kiểu người dễ ra mồ hôi.
Dịch Luân đi vào nhìn thấy vẻ mặt có chút không vui của cô, anh đi đến vừa lúc cô quay người lại thì ôm lấy cô.
" Có chuyện gì không vui ư? "
Cô vòng tay ôm lấy hông anh, ngẩn đầu lên nhìn anh mà nói: " Anh nhìn đi da mặt của em có phải là nhìn rất tệ đúng không? "
Anh cẩn thận nhìn khuôn mặt của cô, rồi anh lắc đầu cười, thì ra là cô buồn vì chuyện này sao? Đâu phải da ai cũng hoàn hảo không khuyết điểm, da mặt của anh cũng từng một thời gian rất tệ đó.
" Ừm thì bình thường mà, da ai mà cũng từng bị lên mụn có thâm chứ không ít thì nhiều thôi. Anh lúc trước tuổi dậy thì nổi khắp mặt rất là xấu và tệ lắm luôn kìa. "
" Anh cũng từng bị thật ư? Em thấy da anh rất đẹp em còn ghen tị nữa mà. "
" Thật chứ, anh cũng mất cả mấy tháng để trị dứt điểm đó, về sau anh cũng để ý chăm sóc bản thân mình hơn. Để có ngoại hình xinh đẹp thì là cả một quá trình bỏ công sức đó. Để ngày mai tan làm anh đưa em đi Spa chăm sóc da nhé, anh có biết vài chỗ chất lượng rất tốt "
" Ngày mai anh đưa em đi ư? Nhưng mà em định đi thăm mẹ sau khi tan làm "
" Bác gái đã có người chăm sóc kỹ càng em không cần lo, em phải chăm sóc cho bản thân mình chứ anh tin bác gái cũng sẽ làm như anh. "
" Vậy sáng em sẽ đi tới thăm mẹ sớm, rồi đi tới công ty làm cũng được. "
" Anh đi cùng em. "
" Như vậy có phiền anh không? "
" Phiền gì chứ anh đã hứa với bác gái sẽ tới trò chuyện thường xuyên với bác gái rồi anh sao để em đi một mình được. "
" Hì hì, cảm ơn anh "
Nhìn cô gái cười khì khì trong lòng Dịch Luân cảm thấy vui vẻ lây, anh đột nhiên bế sốc cô lên cao để cho cô cao hơn mình một chút.
Cô tuy có hơi giật mình nhưng nhanh chóng thích ứng, hai tay ôm lấy cổ anh cúi đầu chủ động đưa mặt tới gần mặt anh, môi hai người chạm nhẹ vào nhau một chút rồi tách ra. Trong khoảng cách gần bốn con mắt tràn đầy ý tình mê màn thôi thúc lý trí, xao động trái tim.
" Luân..."
" Hân à..."
" Ưm...ư...."
Hai đôi môi dán chặt lên nhau, bàn tay anh ôm lấy mông cô quay người chậm rãi đi về phía giường ngủ.
Hai đôi môi vẫn vờn đuổi nhau, âm thanh chùn chụt phát ra từ nụ hôn vang ra khắp phòng.
Hai người ngã xuống giường, anh đem cô đè dưới thân mình, phía trên miệng không ngừng hôn cô bên dưới bàn tay tự nhiên mà sờ chạm lên người cô.
Nụ hôn càng lúc càng trở lên dồn dập nóng bỏng ướt át. Chiếc lưỡi của cô bị anh yêu thương đến mức mê man.
Đôi mắt cô nữa hé mở mơ màng rên rỉ, chỉ là Mạnh Dịch Luân ngày càng ham muốn cô, đẩy nhanh tốc độ hôn môi lưỡi giao nhau triền miên.
Lạc Hân mặt nhỏ càng lúc càng đỏ nóng, trong khoang miệng của cô bây giờ toàn là hương vị của anh, cô bị anh hôn đến say người.
Anh chậm rãi buông tha cho môi cô, cúi xuống bên cần cổ mà không ngừng hôn hít, sau đó lại di chuyển xuống xương quai xanh hôn hôn.
" Thích không? "
Nhìn vào đôi mắt có chút mê ly của cô anh cất giọng hỏi Lạc Hân mềm nhũn trên gương mặt nhỏ có chút hụt hẩng, hai tay cô chủ động đưa lên ôm lấy cổ của anh.
" Thích! Muốn.....anh...hôn....nữa..."
Anh cười sủng cúi đầu nhắm lấy cái miệng nhỏ mà hôn nữa.
Lạc Hân bị anh hôn đến nghiện cô ham muốn nụ hôn của anh, cho dù bị hôn đến tê sưng cũng không cảm thấy một chút ghét bỏ nào.
" Em phải mau khỏe lại, anh sẽ ráng chịu đựng "
Anh xoa đầu cô cưng nhiều, mặc dù anh rất muốn nhưng cơ thể của cô bây giờ chưa khỏi. Anh không nỡ động tới lỡ anh động đến vết thương của cô làm rách ra thì....
Lạc Hân mỉm cười chủ động hôn anh.
Thì ra cảm giác khi yêu một người là như thế này, lần đầu tiên mà cô có cảm giác ham muốn như bây giờ.
Cô phát giác ra bên dưới đùi mình có cái gì đó đang chọc tới, lại nhìn khuôn mặt đang vờ bình ổn của anh.
" Ha Ha, anh thật sự chịu được? "
" Em....em...không được nói...đừng cố nhìn anh bằng ánh mắt đó. "
" Hả? Em thích nói và em cứ nhìn đó anh sao vậy? "
" Hân Hân! "
" Em có thể giúp anh "
Anh chưa kịp nói gì thì cô đã chủ động ngồi dậy đem người anh đẩy xuống giường, bàn tay mềm mại đặt lên giữa hai chân của anh.
" Hân Hân em em làm gì vậy? "
" Không cần nhịn em sẽ giúp anh thoải mái "
" Không cần...em...không cần a đừng "
" Ô nó dựng đ.ứ.ng lên rồi nè "
Cô đem quần anh kéo xuống khiến anh ngăn không kịp, đôi mắt cô mở to tràn đầy sự kinh ngạc khó tả, cái này là tiểu đệ đệ của anh sao?
Khóe môi cô giật giật trong bụng muốn chửi tục, đôi mắt cô như muốn hỏng Lạc Hân là lần đầu tiên thấy trực tiếp ở khoảng cách dần như vậy.
Lạc Hân tự cảm thán sao mình gan lớn thế, nhìn tiểu đệ đệ của anh cô có chút kích động lẫn than ô, độ dài này màu sắc này kích thước này thực sự là xấu nha, xấu nhưng chân thật.
" Thật xấu! "
Cô lở mồm nói ra thành tiếng, Mạnh Dịch Luân ngồi dậy giữ lấy cánh tay của cô vẻ mặt có chút không thoải mái.
" Em tự muốn nhìn giờ lại chê nó xấu? Xấu nhưng chất lượng rất tốt em muốn thử không? "
Lạc Hân tặc lưỡi, cúi nhìn rồi tự nuốt nước bọt xuống bụng nhè nhẹ cất giọng nói.
" Em đã nói là sẽ giúp anh nên em sẽ giúp "
Dư Lạc Hân lo lắng cúi đầu xuống gần sát tiểu đệ đệ, cô thở ra một hơi lấy lại tinh thần.
Mạnh Dịch Luân gương mặt càng lúc càng không bình tĩnh nổi, anh cong mày nhìn cô gái nhỏ đang từ từ chạm vào tiểu đệ đệ của mình.
Lạc Hân đã thành công ngậm lấy tiểu đệ đệ Mạnh Dịch Luân. Cô ngậm lấy đầu nấm, cảm nhận đầu được sự sạch sẽ chắc vì lúc nãy anh đã tắm rửa rất kỹ.
" A....Hân Hân...."
Giọng anh lúc này trở nên khàn hẳn so với lúc bình thường.
" Nó thật nóng, tiểu đệ đệ của anh thật biết chào đón đó nha "
Cô vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm quanh, Dịch Luân cảm nhận được cái lưỡi mềm mại đang trêu đùa tiểu đệ đệ, anh cắn môi đôi mày nhíu lại bàn tay ấn lên đầu cô.
" Em đừng ngậm, bỏ ra nó bẩn "
Cô nghe như không, vẫn cứ chậm rãi mà liếm láp.
" Ưm...a...bảo bối....dừng lại....bẩn...sẽ dơ..."
" Không sao em không ngại, hơn nữa vị cũng không tệ, sau này sẽ dần quen thôi "
Nói xong cô lại tiếp túc ngậm lấy, Dịch Luân nóng mắt nhìn cô gái bình thường ngại ngùng dịu dàng nay lại cầm lấy tiểu đệ đệ của mình mà b.ú. m.ú.t, trái tim của anh bây giờ nó mền nhũn hình như anh càng thêm yêu Hân Hân rồi.
" Bảo bối....a....em...từ...từ...anh....ưm...chậm lại ngậm xuống nữa....a "
Cô nghe theo lời anh cố gắng ngậm vào hết, nhưng khi ngậm tới gần hết cổ họng cô muốn đau, dài quá lại to ô cô vô thức mà rơi nước mắt.
" Ưm....bảo bối....đúng rồi...nhanh hơn một chút..."
Mạnh Dịch Luân bất ngờ ấn cái đầu cô xuống, trực tiếp khiến Lạc Hân kinh hãi, bây giờ không phải vô thức rơi nước mắt mà cô khóc thiệt nè. Tiểu đệ đệ như ăn trúng thuốc gì mà nó trở nên cứng ngắt cổ họng cô có chút đau rát. Mặc dù nước mắt chảy nhưng cô rất cứng đầu, vì đã lở mồm nói giúp anh nên cô không thể nào bỏ cuộc được, nhất định phải giúp anh ra.
Mạnh Dịch Luân sướng đến run rẩy, cảm giác như muốn bay lên, giờ anh mới nhận ra lợi ích việc khẩu giao.
Trước kia anh cũng từ tự thủ nhưng cũng chỉ là tự thủ thôi so với cái miệng nhỏ của Lạc Hân thì kém xa.
Rõ ràng gương mặt thanh tú dịu dàng như vậy nhưng lúc này lại quyến rũ tràn đầy hương vị tình d.ụ.c, thật là quá sức câu người mà.
Anh cảm thấy mình sắp bắn ra liền muốn rút tiểu đệ đệ ra khỏi miệng của cô nhưng Lạc Hân vẫn khăng khăng ngậm lấy. Anh bất lực động tác dưới thân trở nên nhanh chóng, dồn dập động.
Cuối cùng đem tất cả dịch nóng hổi b.ắ.n ra hết.
Anh rút tiểu đệ đệ ra, kéo cô lại bên mình.
" Bảo bối nhổ ra, không cần nuốt, nhổ ra "
" A không ngon gì hết, lạ lắm vị rất lạ "
Cô chỉ là vô tình nuốt hết xuống bụng thôi, chứ cô muốn nhả ra. Anh lo lắng đem cái miệng cô mở ra mà nhìn, cái lưỡi bị đỏ sưng rồi, anh xót em yêu không thèm mặc lại quần mà bế cô vào nhà tắm.
Anh giúp cô súc miệng, rửa mặt sạch sẽ, rồi yêu thương hôn lên hai bên má của cô.
" Sau này không cần cố như vậy, mặc dù sướng đó nhưng cổ họng em sẽ đau anh xót có biết không? "
" Anh thích mà, thật ra em cũng không thích làm mấy chuyện này đâu nhưng mà vì anh em có thể tập làm. "
" Bé ngốc! "
" Anh không tắm sao, hay là anh tắm đi rồi đi ngủ. "
Anh ôm eo cô luồng vào trong áo, nhẹ nhàng xoa xoa cặp thỏ mập, bên tai cô lại hôn hôn âu yếm.
" Vậy em ra trước chờ anh tắm xong rồi ra sau"
" Ừm "
* Xém xíu là quên bụng Hân Hân bị thương, còn muốn tắm chung thật là, ráng nhịn ráng nhịn ráng nhịn *
Lạc Hân ngồi trên giường hai tay vỗ vỗ mặt mình: " Xém xíu là tiêu rồi, hình như Luân anh ấy muốn "
Các cổ đông khác đang rất tức giận họ muốn họp cổ đông đưa ra biện pháp xử lý Triệu Hoàng.
Họ thống nhất cho Triệu Hoàng tự mình xử lý tổn thất chính mình đã gây ra, trong vòng 1 tuần nếu không có kết quả tốt thì chức vị Tổng giám đốc sẽ không giữ được.
Triệu Hoàng ngồi trong văn phòng tâm trạng cực kỳ không tốt.
Hắn vừa đau đầu chuyện nội bộ các cổ công trong công ty vừa đau đầu chuyện Lạc Hân lại đột nhiên thức tỉnh, mạnh mẽ mà tuyên bố ly hôn trước truyền thông.
Giờ đơn ly hôn cũng ký rồi, với bằng chứng hắn bạo lực vợ được tung lên cuộc hôn nhân này không thể cứu vãn được rồi.
Trình Giai Thi bước vào trên tay còn đặc biệt mang đồ ăn mình làm đến cho hắn. Cô ta đặt hộp đồ ăn xuống bàn, đi vòng qua bàn đến bên cạnh chủ động xoa bóp hai vai cho hắn.
" Anh Hoàng em có nấu món anh thích ăn đó, anh ăn một chút đi. Chuyện của anh em biết hết rồi hiện tại không phải lúc bối rối, cũng không phải không giải quyết được "
" Em đến đây chỉ để nói như vậy thôi ư? Anh đang rất mệt mỏi, em mang đồ ăn đi về đi anh không có tâm trạng ăn uống. "
" Dù sao đơn ly hôn cũng đã ký rồi, Dư Lạc Hân đã không cần anh nữa thì còn có em. Chuyện của tập đoàn không phải không giải quyết được, chúng ta muốn làm nó lắng xuống thì phải làm một chuyện khác nổi to hơn thu hút sự chú ý."
" Em vừa mới nhận được thông tin là bên phía Thịnh Phú Vi Sang sắp tới sẽ diễn ra buổi kỷ niệm 40 năm thành lập, chúng ta có thể nhân sự kiện này mà gặp gỡ. Cơ hội hợp tác với Thịnh Phú đủ để giúp anh chứng minh năng lực với mấy vị cổ đông. "
" Thịnh Phú Vi Sang tập đoàn trang sức đá quý lớn nhất nước ta sao? Nhưng anh chưa nghe nói gì về chủ tịch mới bên đó cả, nếu được hợp tác với họ chắc chắc rất có lợi "
" Hình như em có nghe qua chủ tịch mới của Thịnh Phú Vi Sang là con trai của cựu chủ tịch, hình như trước giờ luôn ở nước ngoài mới về nhận chức chưa được 6 tháng. "
" Năng lực rất giỏi lại khiêm tốn bí ẩn, đến giờ giới truyền thông cũng chưa chụp được một bức ảnh rõ mặt của anh ta. Người này rất đáng gờm, chúng ta nhất định phải giao hảo, buổi lể kỷ niệm em nghĩ anh ta sẽ lộ mặt đấy "
" Ừm cảm ơn em đã nhắc nhở anh, Triệu Hoàng này sẽ không dễ gục ngã như vậy đâu"
Nhà của Mạnh Dịch Luân
Mạnh Đường Nghi nhàn nhạ ngồi trên sofa ăn hoa quả xem tivi, đôi lúc lại liến nhìn sang nhà bếp trộm cười.
Mạnh Dịch Luân và Dư Lạc Hân đang cùng nhau nấu ăn, tay chân thành thục xào nấu.
" Anh nói rồi cứ để anh nấu cho, em cơ thể còn yếu mà cứ muốn giành cùng làm với anh à. "
" Em khỏe mà nấu ăn có cực đâu, em không phải công chúa hay tiểu thư. Mấy việc nhỏ nhặt này em từ bé đã làm rồi, anh cứ lo cho em như con nít ý "
" Em nhỏ hơn 7 tuổi anh xem em là trẻ con không đúng à? Lúc trước em gọi anh là chú còn gì."
" Anh nếm thử xem có vừa miệng không. Xong món này nữa là dọn ăn được rồi "
" Ừm để anh nếm thử.....ờ vị ổn rồi đó "
" Thật hả để em nếm thử.......ừm ok rồi dọn lên ăn thôi "
Hai người dọn món ăn lên bàn, xong rồi lên tiếng gọi Đường Nghi xuống cùng ăn.
Mạnh Đường Nghi vui vẻ ngồi vào bàn, nhận lấy chén cơm từ Lạc Hân.
" Em cảm ơn ạ "
" Ô nhiều món thật nhìn thôi cũng thấy ngon rồi, em không khách sáo đâu em ăn đây, anh chị cũng ăn đi. "
" Con bé này coi chừng nóng đó "
" Cơm ăm nóng mới ngon, hì hì. "
Dịch Luân ngồi bên cạnh Lạc Hân ân cần gắp thức ăn bỏ vào chén cho cô, Lạc Hân vui vẻ nhìn hai anh em anh ăn mà nhẹ cười.
" Ngon quá, món nào cũng ngon hai anh chị sao nấu ăn lại giỏi như vậy? Em chỉ biết chiên trứng và nấu mì thôi "
" Tập nấu lâu quen dần sẽ nấu ngon hơn thôi, nếu em thích thì rảnh sang chơi chị sẽ nấu cho em nhiều món ngon khác nữa ".
" Thật ư! Cảm ơn chị nhé em không ngại đâu, sau này khi rảnh em sẽ qua chơi cùng chị nhé"
" Em không có nhà à? "
Mạnh Dịch Luân nhìn cô em gái rồi nói, Đường Nghi nhếch môi cười: " Anh không muốn em sang đây quấy rầy không gian riêng của hai người chứ gì? Em mặc kệ anh muốn một mình độc chiếm chị Hân à, em cứ thích muốn sang đấy anh làm gì được em nào. "
Lạc Hân cười bất lực: " Anh ấy không có ý gì đâu, em muốn qua chơi cùng chị lúc nào cũng được. "
" Đó thấy chưa chị Hân đã nói rồi đó anh dám không cho em qua đi "
" Mạnh Đường Nghi em nếu thấy rảnh quá thì đi tìm bạn trai đi, năm nay em cũng 22 tuổi rồi. "
" Em còn trẻ vẫn còn chưa chơi chán, độc thân như hiện tại vẫn rất tốt "
Ba người ngồi ăn với nhau nói chuyện với nhau rất vui vẻ, đến tối thì Mạnh Đường Nghi tạm biệt đi về nhà.
Bây giờ đã hơn 9 giờ tối rồi trong phòng Lạc Hân đang ngồi trên ghế tại bàn trang điểm. Nhìn mình trong gương, Lạc Hân bây giờ mới có thể thoải mái mà nhìn lại gương mặt của chính mình.
Làn da của cô trước giờ đều không tốt, thường xuyên nổi mụn, tóc cô cũng dễ rụng nữa có lẽ do cô làm việc thức khuya nhiều quá cơ thể ngày càng đi xuống.
Sau khi tẩy trang có thể thấy rõ mụn và vết thâm trên da, môi cũng không được mềm mịn mà nó khô nứt nẻ.Cô thở dài quyết định từ nay trở đi sẽ chú ý chăm sóc lại bản thân của mình nhiều hơn.
Chắc cô phải đi Spa chăm sóc lại da theo liệu trình quá, còn phải đi triệt lông đã hai tháng rồi cô chưa tẩy lông, lông chân của cô nó đã dài rồi cô thuộc kiểu người dễ ra mồ hôi.
Dịch Luân đi vào nhìn thấy vẻ mặt có chút không vui của cô, anh đi đến vừa lúc cô quay người lại thì ôm lấy cô.
" Có chuyện gì không vui ư? "
Cô vòng tay ôm lấy hông anh, ngẩn đầu lên nhìn anh mà nói: " Anh nhìn đi da mặt của em có phải là nhìn rất tệ đúng không? "
Anh cẩn thận nhìn khuôn mặt của cô, rồi anh lắc đầu cười, thì ra là cô buồn vì chuyện này sao? Đâu phải da ai cũng hoàn hảo không khuyết điểm, da mặt của anh cũng từng một thời gian rất tệ đó.
" Ừm thì bình thường mà, da ai mà cũng từng bị lên mụn có thâm chứ không ít thì nhiều thôi. Anh lúc trước tuổi dậy thì nổi khắp mặt rất là xấu và tệ lắm luôn kìa. "
" Anh cũng từng bị thật ư? Em thấy da anh rất đẹp em còn ghen tị nữa mà. "
" Thật chứ, anh cũng mất cả mấy tháng để trị dứt điểm đó, về sau anh cũng để ý chăm sóc bản thân mình hơn. Để có ngoại hình xinh đẹp thì là cả một quá trình bỏ công sức đó. Để ngày mai tan làm anh đưa em đi Spa chăm sóc da nhé, anh có biết vài chỗ chất lượng rất tốt "
" Ngày mai anh đưa em đi ư? Nhưng mà em định đi thăm mẹ sau khi tan làm "
" Bác gái đã có người chăm sóc kỹ càng em không cần lo, em phải chăm sóc cho bản thân mình chứ anh tin bác gái cũng sẽ làm như anh. "
" Vậy sáng em sẽ đi tới thăm mẹ sớm, rồi đi tới công ty làm cũng được. "
" Anh đi cùng em. "
" Như vậy có phiền anh không? "
" Phiền gì chứ anh đã hứa với bác gái sẽ tới trò chuyện thường xuyên với bác gái rồi anh sao để em đi một mình được. "
" Hì hì, cảm ơn anh "
Nhìn cô gái cười khì khì trong lòng Dịch Luân cảm thấy vui vẻ lây, anh đột nhiên bế sốc cô lên cao để cho cô cao hơn mình một chút.
Cô tuy có hơi giật mình nhưng nhanh chóng thích ứng, hai tay ôm lấy cổ anh cúi đầu chủ động đưa mặt tới gần mặt anh, môi hai người chạm nhẹ vào nhau một chút rồi tách ra. Trong khoảng cách gần bốn con mắt tràn đầy ý tình mê màn thôi thúc lý trí, xao động trái tim.
" Luân..."
" Hân à..."
" Ưm...ư...."
Hai đôi môi dán chặt lên nhau, bàn tay anh ôm lấy mông cô quay người chậm rãi đi về phía giường ngủ.
Hai đôi môi vẫn vờn đuổi nhau, âm thanh chùn chụt phát ra từ nụ hôn vang ra khắp phòng.
Hai người ngã xuống giường, anh đem cô đè dưới thân mình, phía trên miệng không ngừng hôn cô bên dưới bàn tay tự nhiên mà sờ chạm lên người cô.
Nụ hôn càng lúc càng trở lên dồn dập nóng bỏng ướt át. Chiếc lưỡi của cô bị anh yêu thương đến mức mê man.
Đôi mắt cô nữa hé mở mơ màng rên rỉ, chỉ là Mạnh Dịch Luân ngày càng ham muốn cô, đẩy nhanh tốc độ hôn môi lưỡi giao nhau triền miên.
Lạc Hân mặt nhỏ càng lúc càng đỏ nóng, trong khoang miệng của cô bây giờ toàn là hương vị của anh, cô bị anh hôn đến say người.
Anh chậm rãi buông tha cho môi cô, cúi xuống bên cần cổ mà không ngừng hôn hít, sau đó lại di chuyển xuống xương quai xanh hôn hôn.
" Thích không? "
Nhìn vào đôi mắt có chút mê ly của cô anh cất giọng hỏi Lạc Hân mềm nhũn trên gương mặt nhỏ có chút hụt hẩng, hai tay cô chủ động đưa lên ôm lấy cổ của anh.
" Thích! Muốn.....anh...hôn....nữa..."
Anh cười sủng cúi đầu nhắm lấy cái miệng nhỏ mà hôn nữa.
Lạc Hân bị anh hôn đến nghiện cô ham muốn nụ hôn của anh, cho dù bị hôn đến tê sưng cũng không cảm thấy một chút ghét bỏ nào.
" Em phải mau khỏe lại, anh sẽ ráng chịu đựng "
Anh xoa đầu cô cưng nhiều, mặc dù anh rất muốn nhưng cơ thể của cô bây giờ chưa khỏi. Anh không nỡ động tới lỡ anh động đến vết thương của cô làm rách ra thì....
Lạc Hân mỉm cười chủ động hôn anh.
Thì ra cảm giác khi yêu một người là như thế này, lần đầu tiên mà cô có cảm giác ham muốn như bây giờ.
Cô phát giác ra bên dưới đùi mình có cái gì đó đang chọc tới, lại nhìn khuôn mặt đang vờ bình ổn của anh.
" Ha Ha, anh thật sự chịu được? "
" Em....em...không được nói...đừng cố nhìn anh bằng ánh mắt đó. "
" Hả? Em thích nói và em cứ nhìn đó anh sao vậy? "
" Hân Hân! "
" Em có thể giúp anh "
Anh chưa kịp nói gì thì cô đã chủ động ngồi dậy đem người anh đẩy xuống giường, bàn tay mềm mại đặt lên giữa hai chân của anh.
" Hân Hân em em làm gì vậy? "
" Không cần nhịn em sẽ giúp anh thoải mái "
" Không cần...em...không cần a đừng "
" Ô nó dựng đ.ứ.ng lên rồi nè "
Cô đem quần anh kéo xuống khiến anh ngăn không kịp, đôi mắt cô mở to tràn đầy sự kinh ngạc khó tả, cái này là tiểu đệ đệ của anh sao?
Khóe môi cô giật giật trong bụng muốn chửi tục, đôi mắt cô như muốn hỏng Lạc Hân là lần đầu tiên thấy trực tiếp ở khoảng cách dần như vậy.
Lạc Hân tự cảm thán sao mình gan lớn thế, nhìn tiểu đệ đệ của anh cô có chút kích động lẫn than ô, độ dài này màu sắc này kích thước này thực sự là xấu nha, xấu nhưng chân thật.
" Thật xấu! "
Cô lở mồm nói ra thành tiếng, Mạnh Dịch Luân ngồi dậy giữ lấy cánh tay của cô vẻ mặt có chút không thoải mái.
" Em tự muốn nhìn giờ lại chê nó xấu? Xấu nhưng chất lượng rất tốt em muốn thử không? "
Lạc Hân tặc lưỡi, cúi nhìn rồi tự nuốt nước bọt xuống bụng nhè nhẹ cất giọng nói.
" Em đã nói là sẽ giúp anh nên em sẽ giúp "
Dư Lạc Hân lo lắng cúi đầu xuống gần sát tiểu đệ đệ, cô thở ra một hơi lấy lại tinh thần.
Mạnh Dịch Luân gương mặt càng lúc càng không bình tĩnh nổi, anh cong mày nhìn cô gái nhỏ đang từ từ chạm vào tiểu đệ đệ của mình.
Lạc Hân đã thành công ngậm lấy tiểu đệ đệ Mạnh Dịch Luân. Cô ngậm lấy đầu nấm, cảm nhận đầu được sự sạch sẽ chắc vì lúc nãy anh đã tắm rửa rất kỹ.
" A....Hân Hân...."
Giọng anh lúc này trở nên khàn hẳn so với lúc bình thường.
" Nó thật nóng, tiểu đệ đệ của anh thật biết chào đón đó nha "
Cô vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm quanh, Dịch Luân cảm nhận được cái lưỡi mềm mại đang trêu đùa tiểu đệ đệ, anh cắn môi đôi mày nhíu lại bàn tay ấn lên đầu cô.
" Em đừng ngậm, bỏ ra nó bẩn "
Cô nghe như không, vẫn cứ chậm rãi mà liếm láp.
" Ưm...a...bảo bối....dừng lại....bẩn...sẽ dơ..."
" Không sao em không ngại, hơn nữa vị cũng không tệ, sau này sẽ dần quen thôi "
Nói xong cô lại tiếp túc ngậm lấy, Dịch Luân nóng mắt nhìn cô gái bình thường ngại ngùng dịu dàng nay lại cầm lấy tiểu đệ đệ của mình mà b.ú. m.ú.t, trái tim của anh bây giờ nó mền nhũn hình như anh càng thêm yêu Hân Hân rồi.
" Bảo bối....a....em...từ...từ...anh....ưm...chậm lại ngậm xuống nữa....a "
Cô nghe theo lời anh cố gắng ngậm vào hết, nhưng khi ngậm tới gần hết cổ họng cô muốn đau, dài quá lại to ô cô vô thức mà rơi nước mắt.
" Ưm....bảo bối....đúng rồi...nhanh hơn một chút..."
Mạnh Dịch Luân bất ngờ ấn cái đầu cô xuống, trực tiếp khiến Lạc Hân kinh hãi, bây giờ không phải vô thức rơi nước mắt mà cô khóc thiệt nè. Tiểu đệ đệ như ăn trúng thuốc gì mà nó trở nên cứng ngắt cổ họng cô có chút đau rát. Mặc dù nước mắt chảy nhưng cô rất cứng đầu, vì đã lở mồm nói giúp anh nên cô không thể nào bỏ cuộc được, nhất định phải giúp anh ra.
Mạnh Dịch Luân sướng đến run rẩy, cảm giác như muốn bay lên, giờ anh mới nhận ra lợi ích việc khẩu giao.
Trước kia anh cũng từ tự thủ nhưng cũng chỉ là tự thủ thôi so với cái miệng nhỏ của Lạc Hân thì kém xa.
Rõ ràng gương mặt thanh tú dịu dàng như vậy nhưng lúc này lại quyến rũ tràn đầy hương vị tình d.ụ.c, thật là quá sức câu người mà.
Anh cảm thấy mình sắp bắn ra liền muốn rút tiểu đệ đệ ra khỏi miệng của cô nhưng Lạc Hân vẫn khăng khăng ngậm lấy. Anh bất lực động tác dưới thân trở nên nhanh chóng, dồn dập động.
Cuối cùng đem tất cả dịch nóng hổi b.ắ.n ra hết.
Anh rút tiểu đệ đệ ra, kéo cô lại bên mình.
" Bảo bối nhổ ra, không cần nuốt, nhổ ra "
" A không ngon gì hết, lạ lắm vị rất lạ "
Cô chỉ là vô tình nuốt hết xuống bụng thôi, chứ cô muốn nhả ra. Anh lo lắng đem cái miệng cô mở ra mà nhìn, cái lưỡi bị đỏ sưng rồi, anh xót em yêu không thèm mặc lại quần mà bế cô vào nhà tắm.
Anh giúp cô súc miệng, rửa mặt sạch sẽ, rồi yêu thương hôn lên hai bên má của cô.
" Sau này không cần cố như vậy, mặc dù sướng đó nhưng cổ họng em sẽ đau anh xót có biết không? "
" Anh thích mà, thật ra em cũng không thích làm mấy chuyện này đâu nhưng mà vì anh em có thể tập làm. "
" Bé ngốc! "
" Anh không tắm sao, hay là anh tắm đi rồi đi ngủ. "
Anh ôm eo cô luồng vào trong áo, nhẹ nhàng xoa xoa cặp thỏ mập, bên tai cô lại hôn hôn âu yếm.
" Vậy em ra trước chờ anh tắm xong rồi ra sau"
" Ừm "
* Xém xíu là quên bụng Hân Hân bị thương, còn muốn tắm chung thật là, ráng nhịn ráng nhịn ráng nhịn *
Lạc Hân ngồi trên giường hai tay vỗ vỗ mặt mình: " Xém xíu là tiêu rồi, hình như Luân anh ấy muốn "