Chương 46: Sư Huynh Tới Rồi (Hai)
Đi vào tận căn phòng trong cùng, cuối cùng thì Tô Uẩn cũng nhìn thấy người bên trong.Lý Huyền Chân ngồi xuống ghế, mặc một bộ quần áo luyện công màu trắng, rất rộng rãi thoải mái, chất liệu bằng bông nhìn khá bảnh, lúc này sư phụ đang ngồi nói chuyện với người đối diện.Tô Uẩn quay đầu nhìn về chàng trai ngồi đối diện Lý Huyền Chân, hắn có một đôi mắt rất đẹp, con ngươi đen như mực, sâu như vực thẳm không đáy. Hắc Diệu thạch (đá thủy tinh núi lửa) lóa mắt, hiện ra màu sắc mê người; kiểu tóc đơn giản màu đen, dài vừa đến lỗ tai, chiếc cằm gầy nhọn lộ ra góc cạnh rõ ràng, Tô Uẩn vừa nhìn tới ánh mắt hắn thì cảm thấy bản thân như bị hút vào, mà không thăm dò được cảm xúc của đối phương, dường như tròng mắt đen kia được phủ một lớp sương mù, ẩn giấu tất cả cảm xúc của hắn vào trong đó.Gương mặt trơn mịn trắng nõn, da của hắn rất đẹp, vô cùng trắng, hoặc là nói màu trắng như bị bệnh, cảm giác như mặt không có sắc máu nào, thậm chí còn mang theo vài phần trong suốt, lông mi dày và cong vút như một chiếc quạt nhỏ che khuất bóng, ánh mắt của hắn rất sắc bén, còn mang theo mấy phần thăm dò. Hắn của như vậy nhìn chằm chằm vào mắt Tô Uẩn, dường như muốn nhìn thấu cô.Ngón tay thon dài thử gõ trên mặt bàn một cái, khóe môi đỏ thắm hơi nhếch, chứa đựng sự cao quý và nhã nhặn bẩm sinh, có vẻ như vừa nhìn thấy được một thứ gì cực kỳ thú vị vậy. Tuổi của hắn không lớn, Tô Uẩn đoán chắc là mười lăm, lớn hơn cô năm tuổi, nhưng đối phương lại không giống một thiếu niên mười lăm tuổi chút nào, khí tức trầm ổn, ánh mắt sắc bén, giống như là đã bắt đầu phân tích được nội tâm của Tô Uẩn rồi vậy.Lúc đối mặt, Tô Uẩn cũng bắt đầu quan sát những chỗ khác của đối phương. Hắn mặc một bộ quần áo thuần đen, lưng và eo ngồi thẳng tắp trên ghế, đối diện với Lý Huyền Chân, quần áo màu đen tương phản rõ ràng với làn da trắng bệch. Bên hông cài một khẩu súng lục vào một con dao găm, dáng người mặc dù không cường tráng, nhưng không hiểu sao lại cho người ta cảm giác an tâm, cảm thấy tin tưởng hắn là không sai.Tô Uẩn cụp mắt xuống, hướng ánh mắt sang chỗ khác, cô định đi đến bên cạnh Lý Huyền Chân.Lý Huyền Chân thấy cô đến thì rất vui mừng, miệng nhếch lên, đang muốn mở lời thì chàng trai kia đã đứng lên, trên mặt hắn không lộ vẻ gì khác, làm cho người ta không đoán ra được hắn nghĩ gì. Theo thói quen đi đường, lưng và eo của hắn ưỡn thẳng tắp, giống như là bước đi nghiêm, quần áo cắt may rất vừa người, tôn lên dáng người thon dài của hắn. Sau khi đi tới trước mặt Tô Uẩn, sự chênh lệch cao thấp lại càng hiện ra rõ ràng.Tô Uẩn so với người cùng trang lứa thì cũng được xem như tương đối cao, nhưng mà người này đứng trước mặt, cao hơn cô rất nhiều, bây giờ cô đứng trước mặt đối phương, cứ như một bé gái lanh lợi đáng yêu chân ngắn vậy.Cảm thấy chiều cao của bản thân bị khinh bỉ sâu sắc, Tô Uẩn kiễng mũi chân lên một chút, muốn thu hẹp khoảng cách một chút. Hắn dường như thấy được động tác nhỏ của cô, gương mặt vẫn luôn lạnh lùng lại xuất hiện một nụ cười hời hợt. Hắn cúi người xuống, mặt xích lại gần Tô Uẩn, một hồi lâu sau mới lên tiếng: "Xin chào tiểu sư muội, huynh là Mộc Chính Thanh." Nói xong liền xoa đầu Tô Uẩn, giống như đang sờ một con mèo nhỏ ngoan ngoãn vậy.