Chương 44: Trừng Phạt (Bốn)
Dương Mai nghe thế thì cực kỳ tức giận, giờ phút này trong lòng bà sáng rõ như gương, mặc dù tính tình xưa nay tẻ nhạt, không thích tranh luận với người khác, cung không thích cãi lộn với ai, nhưng điều này không có nghĩa là người khác có thể dễ dàng bắt nạt được bà, hay bắt nạt con gái bà. Bà cười, đứng lên, chiều cao của bà nhỉnh hơn Tô Ngọc Liên, bởi vậy lúc này tạo cho đối phương cảm giác áp bách, ánh mắt của bà mang theo sự sắc bén mãnh liệt, nhất thời chấn áp khiến đối phương không nói được gì."Chị chỉ cần một lời công bằng, con gái chị bị thương, người làm mẹ này cũng đau lòng, Nguyệt Nguyệt lớn như vậy rồi, chị cũng không hi vọng em nói một câu trẻ nhỏ không biết gì là xong, làm sai thì phải tự mình gánh chịu, chứ không phải co co rúm rúm trốn tránh. Nguyệt Nguyệt, nói cho bác, con có thấy mình sai hay không?" Dương Mai cúi đầu, nhìn Dương Nguyệt Nguyệt đang trốn trong khuỷu tay của Tô Ngọc Liên, ánh mắt ép buộc đối phương phải trả lời mình."Con sai rồi." Dương Nguyệt Nguyệt nói, nhưng tim không cam lòng không nguyện, trong mắt còn mang theo một tia oán độc nho nhỏ, giống như cực kỳ không cam tâm, nhưng vì tình thế ép buộc cho nên không thể không nhận sai.Thấy cô ta như vậy, Dương Mai đương nhiên là hiểu hết, bà nội Tô cũng nhìn thấy biểu tình này của Dương Nguyệt Nguyệt, liền có hơi không vui, nhưng mà không nói gì, Dương Quốc An thì khác, ông ta mặc kệ vợ mình có tức hay không, lập tức tới níu lấy Dương Nguyệt Nguyệt đánh cho một trận, còn rút thắt lưng ra, người ngoài cũng không can ngăn nổi, ông ta đánh cho Dương Nguyệt Nguyệt phải khóc la inh ỏi, cũng không lo được việc phải giữ hình tượng, trực tiếp ngã trên đất lăn lộn.Điều này rõ ràng là trừng phạt cho chuyện lần này, còn để dạy dỗ cho Dương Nguyệt Nguyệt biết nhận ra sai lầm của mình. Sau khi quất mấy phát dây lưng, Dương Quốc An liền dừng tay lại, sau đó quay qua nói lời xin lỗi với Dương Mai và Tô Kiến Chương, rồi dẫn con gái bị đánh đến đỏ cả người và Tô Ngọc Liên đang chửi bới lung tung đi.Trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, bà nội Tô không tiếp tục nhìn Tô Uẩn, chỉ là nhìn về phía Dương Mai làm cho bà cụ cảm thấy đứa con dâu này cũng không phải dễ bắt nạt như bà tưởng tượng, phải biết là con thỏ lúc sợ cũng biết cắn người chứ huống chi là con người.Thành kiến lớn nhất của bà nội Tô với Dương Mai chính là vì Dương Mai là trẻ mồ côi, từ nhỏ lớn lên ở viện cô nhi, đương nhiên không có gia thế, bối cảnh gì có thể giúp được cho nhà họ Tô bọn họ. Chuyện này Tô Uẩn cũng biết, mẹ Dương Mai là cô nhi, không biết cha mẹ ruột là ai, thứ duy nhất liên quan đến cha mẹ ruột chỉ là một chiếc dây chuyền lồng theo một chiếc nhẫn ngọc, cho dù vào thời điểm khó khăn nhất, Dương Mai cũng không bán nó đi, vẫ luôn đeo trên tay...Sau khi bà nội Tô đi, Dương Mai ôm Tô Uẩn vào trong lòng, vuốt ve mái tóc đen của Tô Uẩn, dịu dàng nói: "Ngủ đi, có mẹ ở đây, sẽ không ai bắt nạt con nữa..." Sau đó hôn nhẹ lên trán Tô Uẩn, thời gian dần trôi, cô yên tâm buông bỏ tất cả phòng bị, nhẹ nhõm ngủ thiếp đi, trong mộng có một cái ôm thật ấm áp, trong lòng chưa bao giờ thấy yên tâm đến vậy.Cô sẽ, nhất định sẽ bảo vệ cái nhà này, bảo vệ mẹ, không ai có thể bắt nạt mẹ, bắt nạt người quan trọng nhất của cô.