Chương 41: Trừng Phạt (Một)
Dương Nguyệt Nguyệt núp sau lưng bà nội Tô, không dám nhô đầu ra. Bà nội Tô cực kỳ cưng chiều cô ta, đây cũng chính là nguyên nhân mà cô ta tránh né sau lưng bà cụ, bà cụ chắc chắn sẽ che chở cho cô tâ, với lại có bà nội Tô ngăn phía trước, đương nhiên Dương Quốc An không xuống tay được, chỉ có thể trừng mắt bắt Dương Nguyệt Nguyệt ngoan ngoãn đứng ra nhận sai.Nghe Dương Quốc An nói câu này xong, ánh mắt Dương Nguyệt Nguyệt không khỏi lóe lên sự oán hận, càng hung hăng lườm Tô Uẩn một cái, nhưng mà Tô Uẩn đương nhiên là vẫn cực kỳ "lo lắng" nhìn sâng bên này, làm bộ như muốn nói nhưng lại không nói ra được, cô mím môi, đôi mày thanh tú nhăn lại, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhất là lúc chạm phải ánh mắt của Dương Nguyệt Nguyệt, cơ thể nhỏ nhắn run lên, nhưng vẫn mạnh mẽ kiềm chế lại, bộ dạng này quả là làm cho người ta thấy thương tiếc vô cùng.Bà nội Tô mặc dù khắt khe, cũng không thích Tô Uẩn, nhưng cho dù không thích thì chung quy vẫn là cháu gái của mình, với cả hôm nay cũng là do Dương Nguyệt Nguyệt sai, trong lòng bà cụ cũng có hơi tức giận, đẩy Dương Nguyệt Nguyệt ra, nhìn biểu cảm không hiểu của cô ta, lông mày bà nội Tô nhíu lại, sau đó nói: "Nguyệt Nguyệt, con lớn như vậy rồi cũng nên hiểu chuyệt một chút đi, hôm nay, bà ngoại cũng không bảo vệ được cho con..."Câu nói này chính là ngầm nhắc nhở Dương Nguyệt Nguyệt, lần này bà cụ sẽ không nhúng tay vào việc Dương Quốc An dạy dỗ con gái mình, vốn Dương Nguyệt Nguyệt là tâm can bảo bối của bà cụ, nhưng bây giờ cũng không ngoại lệ, mặc dù đau lòng, nhưng vẫn cảm thấy Dương Nguyệt Nguyệt cần phải hiểu chuyện hơn, nên không che chở cho cô ta nữa mà đi tới bên cạnh Tô Uẩn.Có lẽ là lần đầu tiên ở gần Tô Uẩn như thế, từ nhỏ vì quan hệ giữa Tô Uẩn và con gái mình, bà cụ đã không thích cô, số lần ôm cô cho đến nay có thể đến trên đầu ngón tay. Ngày thường, bà cụ cũng lạnh nhạt với Tô Uẩn, không có ý muốn thân thiết chút nào, còn rất ít khi nhìn đến, lần ăn Tết này số lần bà cụ nhìn Tô Uẩn lại là nhiều nhất, hôm nay nhìn thấy Tô Uẩn bị Dương Nguyệt Nguyệt bắt nạt như thế thì trong lòng cũng có hơi thương hại cô tuổi còn nhỏ, chén trà kia vẫn còn bốc khói, như vậy thì nước trà cực kỳ nóng."Nào, con... đưa tay cho bà... bà nội xem..." Bà nội Tô ngồi bên giường, vươn tay ra, ý muốn Tô Uẩn đưa bàn tay cho bà xem.Lúc Tô Uẩn thấy bà nội Tô đi tới bên ngoài thì gương mặt bắt đầu lộ ra vẻ vui mừng, còn có chút dè dặt cẩn thận, giống như có chút không thích ứng được, không quá quen, nhưng sâu trong đáy mắt lại lóe lên tia sáng hết sức kỳ dị.Đây chính là lần đầu, lần đầu tiên bà nội Tô chủ động ở gần Tô Uẩn, trong trí nhớ của cô, kiếp trước, bà nội Tô vẫn luôn ghét bỏ cô là một đứa con gái, từ đó lúc nào cũng châm chọc mẹ Dương Mai, đối với cô không có nửa điểm thân thiết. Kiếp trước nhà của bọn họ cũ nát, lung lay sắp đổ, có vài lần đúng là phải cảm ơn bà nội Tô, bây giờ trùng sinh một kiếp, đối phương vậy mà lại chủ động thân cận với cô, còn... Thật đúng là mỉa mai mà!Giống như một con mèo nhỏ bị hoảng sợ, Tô Uẩn mở to đôi mắt tròn nhìn bà nội Tô, mang theo hi vọng, còn có chút nước mắt, cô thận trọng đưa tay cho bà cụ xem, bàn tay trắng nõn giờ phút này đã sưng đỏ một mảnh, bà nội Tô trực tiếp ấn lên, Tô Uẩn đau đến không tự chủ hít một hơi, nhưng cũng không có kêu ra."Mẹ, có chuyện gì vậy?" Động tĩnh lớn như thế, đương nhiên làm cho người khác chú ý mà tới. Người vừa nói chính là mẹ của Dương Nguyệt Nguyệt, lúc này bà ta nhìn mặt mũi sưng vù của con gái thì lập tức ôm nó vào lòng, nhìn đến đau lòng, sau đó quát lên với Dương Quốc An:"Dương Quốc An, ông điên rồi à? Sắp sang năm mới mà ông làm chuyện khùng điên gì vậy?"