Chương : 5
Đêm nay có chút bất an.
Làn gió đêm sau cơn mưa cuối cùng đã lấy lại vẻ dịu dàng, thổi qua những đóa hoa đinh hương bên ngoài, cánh hoa ào ạt rơi xuống mặt đất, nhuộm tím cả một góc cửa sổ.
Tố Diệp ngủ không ngon giấc. Đôi lông mày lá liễu khẽ nhíu chặt, vầng trán sáng bóng lấm tấm mồ hôi, như từng giọt nước lấp lánh sáng lên dưới ánh trăng.
Bỗng nhiên cô giật mình tỉnh giấc!
Khoảnh khắc trước khi thức dậy, dường như cô lại nghe thấy có tiếng hét gấp gáp bên tai mình: “Mau chạy đi!”, kèm theo vẫn là khúc nhạc lúc ẩn lúc hiện đó.
Tố Diệp ngồi bật dậy khỏi giường, mái tóc dài xõa xuống vai trông như rong biển. Trong đầu cô cứ nghĩ mãi tới giọng nói trong giây phút nửa tỉnh nửa mê ấy, còn cả đoạn nhạc đó, tựa như một thanh âm xưa cũ, khi gần khi xa, nhẹ như tơ.
Cô quay lại nhìn đồng hồ ở đầu giường, một giờ rưỡi sáng.
Lại là giờ này!
Bao nhiêu năm rồi, cô vẫn luôn nghe thấy giọng nói ấy vào khoảnh khắc sắp tỉnh lại. Một câu “Mau chạy đi!”dứt khoát mà cấp bách, như báo trước một mối nguy hiểm nào đó còn chưa biết. Cả điệu nhạc đó nữa, một điệu nhạc cổ điển. Quan trọng hơn cả là, mỗi lần cô tỉnh giấc, thời gian luôn là - một giờ rưỡi sáng.
Cửa sổ mở tung, tấm vải trắng toát chầm chậm phấp phới trong gió, mùi hoa đinh hương quấn lấy ánh trăng bay vào căn phòng, tất cả đẹp một cách ảo mộng khiến cô có cảm giác mình vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn.
Đột nhiên, di động vang lên, lại khiến Tố Diệp một phen khiếp đảm.
Trong đêm tối tĩnh mịch thế này, chỉ một âm thanh cực nhỏ cũng khiến người ta run lên cầm cập. Cô ổn định tinh thần một lúc lâu mới cầm điện thoại lên, ấn nút nhận máy.
Đầu bên kia, giáo sư Đinh sốt ruột vô cùng: “Bác sỹ Tố! Tôi nghĩ kỳ nghỉ của cô phải kết thúc sớm hơn kế hoạch rồi.”
Lúc Tố Diệp mặc xong quần áo đi làm, Lâm Yêu Yêu dụi mắt từ một căn phòng khác thò đầu ra: “Ở nước ngoài cậu học được cách mộng du đấy à?”
“Có một nhân vật quan trọng tới Liêm Chúng.” Tố Diệp tùy ý búi tóc lên: “Vị giáo sư Đinh này lại quên mất một sự thật rằng mình còn chưa nhậm chức.” Bởi vì cô mới về nước, còn chưa tìm được căn nhà thích hợp, thế nên tạm thời ở nhờ nhà của Lâm Yêu Yêu. Thấy cô ấy bị mình đánh thức, cô bỗng thấy áy náy trong lòng.
“Biến thái quá đi!” Lâm Yêu Yêu loẹt quẹt đôi dép lê, đi tới trước tủ lạnh, ngáp những tiếng uể oải, lấy ra một chai nước: “Cho dù có bắt cậu đi hầu vương hầu tướng gì cũng không tới mức nửa đêm gà gáy chứ?”
“Đúng thế!”
Lâm Yêu Yêu đứng dựa vào cửa, nhịn cười: “Thế thì cậu cứ từ chối thẳng thừng đi, sao còn chuẩn bị sẵn sàng chờ xuất phát thế?”
Tố Diệp cầm túi xách lên, nói chậm rãi từng tiếng một: “Mình cần phải đứng trước mặt nhắc nhở ông ấy một lần nữa.” Nói xong cô bay ngay ra trước cửa chính, thay xong giầy cao gót: “Cậu ngủ đi, mình mang chìa khóa rồi.”
Âm cuối cùng bị tiếng sập cửa nuốt mất.
Lâm Yêu Yêu lắc đầu: “Rõ ràng là không bỏ được công việc, đúng là cái đồ chỉ giỏi mạnh miệng.”
Sanlitun về đêm vẫn náo nhiệt như thế. Bầu trời tạnh ráo, nơi đây lại trở về với dáng vẻ phồn hoa vốn có. Đèn đường rọi sáng đường Nam và đường Bắc của Sanlitun. Trong không khí, tựa hồ còn nồng nặc một mùi xa hoa trụy lạc.
Phòng tâm lý Liêm Chúng ngược lại rất yên ắng, chỉ có phòng họp là vẫn sáng đèn.
Lời kháng nghị của Tố Diệp bắn nhanh như dây pháo, cùng với động tác đẩy cửa đồng thời ập tới: “Giáo sư Đinh! Tôi cần phải tính lại tiền lương tăng ca của tôi…” Lời mới nói được ba phần tư, một phần ba còn lại cô đột ngột nuốt ngược trở lại sau khi nhìn thấy người đàn ông bất ngờ xuất hiện.
Trong phòng không phải chỉ có mình giáo sư Đinh.
Còn có một người đàn ông.
Chính là gương mặt xa lạ mà điển trai ấy.
Anh ngồi tại một góc của bàn họp, sau lưng là cảnh đêm phù hoa của Sanlitun. Ánh đèn hoa lệ giống như những bông pháo hoa bung nở trên bầu trời, càng làm nổi lên những đường nét trên gương mặt sâu hun hút của người đàn ông này. Tối nay anh chỉ mặc đơn giản một chiếc áo sơmi đen mỏng manh, nhưng cài từng chiếc cúc áo rất cẩn thận, chỗ cổ tay có một luồng ánh sáng mờ mờ di động, không khó nhận ra đó là một chiếc măng-sét vô cùng đắt giá.
Tia sáng phác họa bờ vai rắn chắc rộng lớn của người đàn ông, một bóng hình cao lớn, mạnh mẽ khiến người ta không thể rời mắt. Có lẽ anh vẫn đang thảo luận vấn đề cùng giáo sư Đinh, đôi mày anh tuấn cùng ánh mắt vô cùng cương nghị. Có thể anh không ngờ sẽ có người đột ngột đạp cửa xông vào, giây phút Tố Diệp đẩy cửa, vừa hay anh cũng ngẩng đầu lên. Khi ánh mắt anh nhìn về phía cô, trong đáy mắt sâu hút khẽ lướt qua một tia sửng sốt, nhưng biến mất rất nhanh sau đôi đồng tử sâu thẳm vô bờ bến ấy.
Tố Diệp hoàn toàn không ngờ rằng một lần nữa gặp lại người đàn ông ấy, hơn nữa lại còn trong hoàn cảnh này. Thế nên khi ánh mắt người ấy rớt xuống gương mặt cô, trong lòng cô bỗng trào dâng một sự bất ngờ chưa từng có, cũng giống như sự ngỡ ngàng vào buổi sáng ám muội khi tỉnh dậy trong vòng tay anh khi ấy.
Làn gió đêm sau cơn mưa cuối cùng đã lấy lại vẻ dịu dàng, thổi qua những đóa hoa đinh hương bên ngoài, cánh hoa ào ạt rơi xuống mặt đất, nhuộm tím cả một góc cửa sổ.
Tố Diệp ngủ không ngon giấc. Đôi lông mày lá liễu khẽ nhíu chặt, vầng trán sáng bóng lấm tấm mồ hôi, như từng giọt nước lấp lánh sáng lên dưới ánh trăng.
Bỗng nhiên cô giật mình tỉnh giấc!
Khoảnh khắc trước khi thức dậy, dường như cô lại nghe thấy có tiếng hét gấp gáp bên tai mình: “Mau chạy đi!”, kèm theo vẫn là khúc nhạc lúc ẩn lúc hiện đó.
Tố Diệp ngồi bật dậy khỏi giường, mái tóc dài xõa xuống vai trông như rong biển. Trong đầu cô cứ nghĩ mãi tới giọng nói trong giây phút nửa tỉnh nửa mê ấy, còn cả đoạn nhạc đó, tựa như một thanh âm xưa cũ, khi gần khi xa, nhẹ như tơ.
Cô quay lại nhìn đồng hồ ở đầu giường, một giờ rưỡi sáng.
Lại là giờ này!
Bao nhiêu năm rồi, cô vẫn luôn nghe thấy giọng nói ấy vào khoảnh khắc sắp tỉnh lại. Một câu “Mau chạy đi!”dứt khoát mà cấp bách, như báo trước một mối nguy hiểm nào đó còn chưa biết. Cả điệu nhạc đó nữa, một điệu nhạc cổ điển. Quan trọng hơn cả là, mỗi lần cô tỉnh giấc, thời gian luôn là - một giờ rưỡi sáng.
Cửa sổ mở tung, tấm vải trắng toát chầm chậm phấp phới trong gió, mùi hoa đinh hương quấn lấy ánh trăng bay vào căn phòng, tất cả đẹp một cách ảo mộng khiến cô có cảm giác mình vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn.
Đột nhiên, di động vang lên, lại khiến Tố Diệp một phen khiếp đảm.
Trong đêm tối tĩnh mịch thế này, chỉ một âm thanh cực nhỏ cũng khiến người ta run lên cầm cập. Cô ổn định tinh thần một lúc lâu mới cầm điện thoại lên, ấn nút nhận máy.
Đầu bên kia, giáo sư Đinh sốt ruột vô cùng: “Bác sỹ Tố! Tôi nghĩ kỳ nghỉ của cô phải kết thúc sớm hơn kế hoạch rồi.”
Lúc Tố Diệp mặc xong quần áo đi làm, Lâm Yêu Yêu dụi mắt từ một căn phòng khác thò đầu ra: “Ở nước ngoài cậu học được cách mộng du đấy à?”
“Có một nhân vật quan trọng tới Liêm Chúng.” Tố Diệp tùy ý búi tóc lên: “Vị giáo sư Đinh này lại quên mất một sự thật rằng mình còn chưa nhậm chức.” Bởi vì cô mới về nước, còn chưa tìm được căn nhà thích hợp, thế nên tạm thời ở nhờ nhà của Lâm Yêu Yêu. Thấy cô ấy bị mình đánh thức, cô bỗng thấy áy náy trong lòng.
“Biến thái quá đi!” Lâm Yêu Yêu loẹt quẹt đôi dép lê, đi tới trước tủ lạnh, ngáp những tiếng uể oải, lấy ra một chai nước: “Cho dù có bắt cậu đi hầu vương hầu tướng gì cũng không tới mức nửa đêm gà gáy chứ?”
“Đúng thế!”
Lâm Yêu Yêu đứng dựa vào cửa, nhịn cười: “Thế thì cậu cứ từ chối thẳng thừng đi, sao còn chuẩn bị sẵn sàng chờ xuất phát thế?”
Tố Diệp cầm túi xách lên, nói chậm rãi từng tiếng một: “Mình cần phải đứng trước mặt nhắc nhở ông ấy một lần nữa.” Nói xong cô bay ngay ra trước cửa chính, thay xong giầy cao gót: “Cậu ngủ đi, mình mang chìa khóa rồi.”
Âm cuối cùng bị tiếng sập cửa nuốt mất.
Lâm Yêu Yêu lắc đầu: “Rõ ràng là không bỏ được công việc, đúng là cái đồ chỉ giỏi mạnh miệng.”
Sanlitun về đêm vẫn náo nhiệt như thế. Bầu trời tạnh ráo, nơi đây lại trở về với dáng vẻ phồn hoa vốn có. Đèn đường rọi sáng đường Nam và đường Bắc của Sanlitun. Trong không khí, tựa hồ còn nồng nặc một mùi xa hoa trụy lạc.
Phòng tâm lý Liêm Chúng ngược lại rất yên ắng, chỉ có phòng họp là vẫn sáng đèn.
Lời kháng nghị của Tố Diệp bắn nhanh như dây pháo, cùng với động tác đẩy cửa đồng thời ập tới: “Giáo sư Đinh! Tôi cần phải tính lại tiền lương tăng ca của tôi…” Lời mới nói được ba phần tư, một phần ba còn lại cô đột ngột nuốt ngược trở lại sau khi nhìn thấy người đàn ông bất ngờ xuất hiện.
Trong phòng không phải chỉ có mình giáo sư Đinh.
Còn có một người đàn ông.
Chính là gương mặt xa lạ mà điển trai ấy.
Anh ngồi tại một góc của bàn họp, sau lưng là cảnh đêm phù hoa của Sanlitun. Ánh đèn hoa lệ giống như những bông pháo hoa bung nở trên bầu trời, càng làm nổi lên những đường nét trên gương mặt sâu hun hút của người đàn ông này. Tối nay anh chỉ mặc đơn giản một chiếc áo sơmi đen mỏng manh, nhưng cài từng chiếc cúc áo rất cẩn thận, chỗ cổ tay có một luồng ánh sáng mờ mờ di động, không khó nhận ra đó là một chiếc măng-sét vô cùng đắt giá.
Tia sáng phác họa bờ vai rắn chắc rộng lớn của người đàn ông, một bóng hình cao lớn, mạnh mẽ khiến người ta không thể rời mắt. Có lẽ anh vẫn đang thảo luận vấn đề cùng giáo sư Đinh, đôi mày anh tuấn cùng ánh mắt vô cùng cương nghị. Có thể anh không ngờ sẽ có người đột ngột đạp cửa xông vào, giây phút Tố Diệp đẩy cửa, vừa hay anh cũng ngẩng đầu lên. Khi ánh mắt anh nhìn về phía cô, trong đáy mắt sâu hút khẽ lướt qua một tia sửng sốt, nhưng biến mất rất nhanh sau đôi đồng tử sâu thẳm vô bờ bến ấy.
Tố Diệp hoàn toàn không ngờ rằng một lần nữa gặp lại người đàn ông ấy, hơn nữa lại còn trong hoàn cảnh này. Thế nên khi ánh mắt người ấy rớt xuống gương mặt cô, trong lòng cô bỗng trào dâng một sự bất ngờ chưa từng có, cũng giống như sự ngỡ ngàng vào buổi sáng ám muội khi tỉnh dậy trong vòng tay anh khi ấy.