Chương 7
Edit: Mỳ.
Tưởng Dập có một cô bạn gái mà anh ấy đã hẹn hò được 8 tháng, tên là Phương Vi Trúc. Hai người họ quen nhau từ khi cả hai còn nhỏ, đến tận đầu năm nay thì chia tay. Hôm nay khi quyết định đến buổi giao lưu giữa các khoa, Tưởng Dập đã nhờ đàn em cùng khoa, bằng bất cứ giá nào cũng phải nói cho Phương Vi Trúc biết.
Lúc Phương Vi Trúc phát hiện ra thì nổi trận lôi đình, nào ngờ…..Tưởng Dập lại không có ở đây.
Cô gái có khuôn mặt baby đứng trong đám đông, đi lướt qua Tạ Dịch An, tìm kiếm bóng hình của một người khác.
Cô ấy biết, mối quan hệ giữa Tưởng Dập và đàn anh này vô cùng tốt. Hai người họ thường xuyên đi chung với nhau.
Tạ Dịch An đẩy gọng kính: “Tưởng Dập đã đến phòng thí nghiệm rồi, cậu ấy không có ở đây đâu.”
Phương Vi Trúc: “……..”
Kiều Tinh Ngôn: “?”
Nếu như Tưởng Dập đã đến phòng thí nghiệm, vậy thì đây là ai?
Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt cô, anh khẽ mỉm cười: “Xem ra, chúng ta cần phải làm quen lại lần nữa rồi.”
Vừa nói, anh vừa đưa tay ra: “Xin chào, tôi là Tạ Dịch An.”
Giọng nói trầm chậm, rõ ràng từng chữ. Bàn tay của anh mảnh khảnh và trắng trẻo, các khớp xương hiện lên rõ ràng.
Đôi mắt ẩm ướt của Kiều Tinh Ngôn mở to, ngay cả khóe mắt cũng trở nên hơi tròn.
Thì ra là cô nhận nhầm người!
Hơn nữa lại còn nhận nhầm lâu đến vậy.
Tạ Dịch An mím môi, kiên nhẫn chờ đợi một sự nhận thức mới.
“Xin….chào.” Kiều Tinh Ngôn ngượng ngùng vươn tay, thậm chí khóe miệng nở lên một nụ cười gượng.
Lúc này Tiền Khả Khả và Thư Ngọc cũng đã hiểu. Thư Ngọc rất muốn cười ra tiếng, nhưng lại bị Tiền Khả Khả bóp chặt cánh tay, nên đành phải vất vả nhịn cười.
Kiều Tinh Ngôn như chôn chân tại chỗ. Nếu như có thể, xin hãy để cô biến mất ngay tại chỗ này đi.
*
Cảm giác xấu hổ đó kéo dài cho tới lúc Kiều Tinh Ngôn lên giường ngủ cũng không tan biến đi chút nào. Cô tự an ủi mình là không sao đâu, trường học lớn như vậy mà, sau này cũng khó có thể gặp lại nhau thôi.
Nhưng sẽ ra sao nếu như sau này cả hai không gặp lại nhau đây……
Suy nghĩ miên man một lúc, khi cơn mệt mỏi kéo đến thì đã là rạng sáng ngày hôm sau.
Sáng sớm hôm sau, mới hơn bảy giờ, trong ký túc xá dã vang lên tiếng Thư Ngọc nghiêng ghế chạy ra ngoài ban công. Hôm nay là thứ hai, chuyên ngành báo chí không có hai tiết đầu, Kiều Tinh Ngôn mơ màng dụi mắt.
Đêm qua cô bị mất ngủ, đến giờ cả người vẫn còn chưa tỉnh táo.
Một lúc sau, Thư Ngọc lại rón rén trở về từ ngoài ban công, nhìn thấy Kiều Tinh Ngôn ngồi đờ đẫn trên giường: “Có phải tớ đánh thức cậu không?”
“Không sao.” Kiều Tinh Ngôn ỉu xìu lắc đầu.
“Xin lỗi nhé bé yêu, sáng nay tớ có môn vật lý tự chọn ấy.”
Vật lý thiên văn…..lớp tự chọn?
Kiều Tinh Ngôn đột nhiên ngẩng đầu lên như vừa mới nhớ ra điều gì đó, Tưởng Dập……À nhầm, là Tạ Dịch An mới đúng. Lúc còn trong thư viện, anh đã nói là sẽ cho cô mượn cuốn vào tiết hai của lớp tự chọn.
Cả công trình xây dựng lại tâm lý cả đêm lại sụp đổ. Thật khó để cô tự thuyết phục bản thân mình rằng, còn chẳng biết lần tiếp theo gặp nhau là khi nào, thế mà lần tiếp theo chưa gì đã tới mất rồi.
Nhưng khi vừa đến bên giường, Kiều Tinh Ngôn chợt dừng lại.
Tại sao cô lại thành thật như thế nhỉ?
Cô có thể không đi mà.
*
Vào lúc tám giờ sáng thứ hai, khóa học tự chọn Vật lý thiên văn của Trần Chí Niên nhẫn chật ních như thường. Từ lớp học cho đến bậc thang đã có nhiều người đến chiếm chỗ từ sớm.
Tạ Dịch An đến muộn nên đành ngồi ở hàng cuối cùng. Trần Chí Niên nhìn sang vị trí còn trống bên cạnh anh thì nhướng mày rồi mở danh sách ra.
Các sinh viên ngồi phía dưới điều đang đợi vị giáo sư lớn tuổi điểm danh, ấy thế mà chỉ thấy ông khép danh sách lại: “Trong bài giảng lần trước, chúng ta đã nói về sự phân loại của các sao đôi gần rồi. Hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu thêm về tiến hoá sao(1) nhanh.”
Những học sinh có tên bắt đầu bằng chữ “a” chuẩn bị trả lời “đến”: “…..?”
Tạ Dịch An khoanh chân ngồi ở hàng cuối cùng, đưa mắt nhìn xung quanh, lại không thấy bóng lưng quen thuộc như dự đoán.
Anh rũ mắt nhìn xuống cuốn trên bàn, khẽ nhíu mày sau lại cười, dường như có chút không hiểu mình đang làm gì.
“Bạn à, xin hỏi ở đây có ai ngồi không?” Có một cô gái đến muộn đứng bên cạnh bàn anh. Giọng nói của cô ấy rất nhỏ, ánh mắt nóng rực nhìn anh, có chút do dự không nói nên lời.
Vì Tạ Dịch An ngồi bên ngoài, nên tất nhiên bên trong vẫn còn trống một chỗ.
“Xin lỗi.” Anh đáp lại bằng hai từ lãnh đạm, đó là một sự từ chối không thể nào rõ ràng hơn.
Cô gái kia tỏ ra hơi thất vọng rồi quay đầu trở về ghế trống cạnh bên lối đi hành lang.
Tạ Dịch An nhìn chỗ trống bên cạnh, hơi suy nghĩ.
Thật ra chỉ là đứng lên nhường một chỗ ngồi mà thôi, từ nhỏ anh đã được dạy là phải biết tôn trọng phụ nữ, cũng như phải luôn là một người quân tử. Nhưng vào lúc đó, sự từ chối lại gần như là một phản ứng trong tiềm thức
Có lẽ là vì anh từ chối quá nhiều nên nó đã thành một thói quen rồi chăng?
Tạ Dịch An sẽ thường bởi vì một số liệu nghiên cứu mà phải phân tích rất lâu. Lúc nào anh cũng vượt qua những thử thách đó một cách rất chuyên nghiệp, và luôn tìm ra được một đáp án mà có thể khiến cho bản thân hài lòng.
Thế nhưng những gì xảy ra ngày hôm nay lại là một ngoại lệ.
Không có được đáp án có thể khiến cho mình hài lòng. Thậm chí, anh còn thấy khó hiểu vì sao mà bản thân lại đột nhiên để ý đến những chuyện này nữa.
Phân tích mãi vẫn không có kết quả nên Tạ Dịch An quyết định chuyển hướng sự tập trung của mình vào lớp học.
Tiết học kéo dài đến tận 90 phút, mãi cho đến khi lớp gần tan tầm, Tạ Dịch An mở cuốn trên bàn ra, lướt qua chừng hai trang rồi khép lại.
Tuần sau anh sẽ chính thức vào viện làm việc, chắc sẽ không còn ra vào trường thường xuyên như bây giờ nữa. Vì đã đồng ý với người khác nên anh cũng không muốn bản thân mình phải thất hứa, có thể là anh sẽ nhờ Tưởng Dập đem sách đến đưa cho cô.
Bên cạnh vang lên tiếng bước chân sột soạt.
“Đàn anh…..”
Đó là một giọng nữ ngọt ngào mềm mại mà cũng rất nhỏ.
Tạ Dịch An nghiêng đầu nhìn thì thấy bên cạnh bàn là một cô gái mặc quần jean đen và áo thun ngắn, cô ấy đang nhìn anh bằng đôi mắt đen lay láy.
Cũng giống như tình cảnh vừa rồi thôi, nhưng lần này chỉ là đã đổi thành người khác.
Tạ Dịch An giật mình. Sau đó anh đứng dậy, dịch người vào sát cạnh cửa sổ.
Kiều Tinh Ngôn nhìn anh mỉm cười rồi cẩn thận ngồi xuống, vì sợ mình sẽ gây ra bất kỳ tiếng động khiến cho giáo sư Trần để ý.
Vốn là đã gần đến giờ tan học, có vài bạn vì thấy sắp đến giờ nên chân không chịu đứng yên định lẻn đi. Trần Chí Niên đứng trên bục giảng chậm rãi khép tập tài liệu lại, mở bảng điểm danh ra: “Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ điểm danh. Bạn nào nghe xong tên mình là có thể rời đi.”
Tất cả sinh viên: “………”
Phòng học đang yên tĩnh bỗng dưng trở nên náo loạn, rất nhiều người vội vàng lấy điện thoại ra bắt đầu gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng cũng như bạn học: Về đây nhanh lên, giáo sư Trần điểm danh kìa.
Kiều Tinh Ngôn cũng là một trong số đó, bởi vì cô không thấy Thư Ngọc ở trong lớp học.
Nhấp vào nhóm chat có tên “Những thiếu nữ xinh đẹp (4)”, Kiều Tinh Ngôn nhanh chóng tag Thư Ngọc.
Kiều Tinh Ngôn: [Cậu đâu @Thư Ngọc.]
Kiều Tinh Ngôn: [Giáo sư Trần điểm danh kìa.]
Thư Ngọc: [Má!!!]
Năm giây sau, Thư Ngọc gửi đến một dòng tin khác: [Sao cậu biết?]
Kiều Tinh Ngôn: [Tớ đang ở đây.]
Thư Ngọc: [?]
Tiền Khả Khả: [???]
Thư Ngọc: [Bảo bối à, trước lạ sau thành quen à.]
Thư Ngọc: [Nguyện dâng bánh lava phô mai mặn, tạ chủ long ân.]
Kiều Tinh Ngôn: “………”
Tiền Khả Khả: [Mà sao cậu lại đến lớp vật lý thiên văn vậy?]
Tiền Khả Khả: [Đừng nói với tớ là cậu có ý định chuyển chuyên ngành nha @Kiều Tinh Ngôn.]
Kiều Tinh Ngôn không đáp lại. Cô cũng muốn biết lý do vì sao, rõ ràng là cô đã ngồi xuống tại thư viện rồi, chẳng hiểu sao chân lại không nghe lời mà đi thẳng tới lớp học.
“Sắp đến lượt em rồi đấy.”
Tạ Dịch An ngồi bên cạnh nhắc nhở, nghe thế thì Kiều Tinh Ngôn vội vàng tắt điện thoại.
“Thư Ngọc.”
“Có ạ.”
Đúng thế, trước lạ sau quen, đây là một sự kết hợp cực kỳ mượt mà.
Sau khi giúp Thư Ngọc điểm danh xong, Kiều Tinh Ngôn thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt cô dừng lại ở cuốn trên bàn, khóe môi khẽ cong lên. Cô nghiêng đầu nhìn Tạ Dịch An: “Đàn anh, em cảm ơn ạ.”
Giọng nói bị cô ép xuống đến mức thấp nhất nhưng lại rất dịu dàng. Hàng chân mày cong lên, đôi đồng tử đen lay láy. Lúc cô cười, đôi mắt khẽ cong lên tựa như một mảnh trăng khuyết.
Ánh trăng lấp lánh, có hơi chói mắt.
Tạ Dịch An rũ mắt, mím môi: “Không có gì.”
Chuông báo đã đến giờ tan học vang lên, cả đám sinh viên vội cả tản ra. Giáo sư Trần cất kỹ từng quyển giáo án, chậm rãi đi về phía cửa sau, mãi cho đến khi đến bàn của Kiều Tinh Ngôn mới dừng lại.
Có vài sinh viên nhìn về phía bọn họ. Giáo sư Trần ho nhẹ một tiếng, dùng ngón tay gõ vào bàn học của Kiều Tinh Ngôn.
Kiều Tinh Ngôn vừa ngước mắt lên đã thấy giáo sư Trần đang liếc nhìn Tạ Dịch An. Ông khẽ khịt mũi rồi lại nhìn sang Kiều Tinh Ngôn nghiêm mặt: “Sẽ không có lần sau đâu nhé.”
Kiều Tinh Ngôn: “?”
Vị giáo sư già không nói nhiều lời, ông chỉ mang một chồng giáo án đi ra ngoài bằng cửa sau. Kiều Tinh Ngộ mơ màng nhìn về phía Tạ Dịch An: “Giáo sư Trần……ý của thầy ấy là gì vậy ạ?”
Tạ Dịch An sờ chóp mũi, dường như là anh hiểu ý của thầy mình nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào. Anh cũng không thể nói cho cô biết là giáo sư Trần đã hiểu nhầm quan hệ của hai người họ được.
“Không có gì đâu.” Tạ Dịch An nghiêm túc nói: “Có thể là thầy ấy đang nhắc nhở em là lần sau đừng nên đến muộn nữa.”
“A, nhưng mà…….”
Nhưng cô có phải là sinh viên của viện Khoa họcVật lý đâu. Nếu không phải vì cuốn sách này, thì hôm nay cô cũng chẳng đến đây làm gì.
Tất nhiên, cũng không hẳn là vì cuốn sách.
Kiều Tinh Ngôn chợt nghĩ đến điều gì đó. Chẳng lẽ, Tạ Dịch An cũng cho rằng cô thuộc viện Khoa học Vật lý chăng?
Thấy mọi người trong lớp gần như đã rời đi, Kiều Tinh Ngôn nhìn xung quanh một chút rồi ghé người lại gần Tạ Dịch An.
“Đàn anh ơi.” Cô thấp giọng, làm lộ ra vẻ lo lắng.
Hương sữa ngọt ngào hòa quyện cùng với vị bưởi tây nhẹ nhàng mà khoan khoái, Tạ Dịch An bình tĩnh dựa vào cửa sổ.
“Em…..”Kiều Tinh Ngôn dừng lại, đôi mắt đen lay láy nhìn về phía người đàn ông.
“Tinh Bảo!” Thư Ngọc vừa vọt vào phòng học đã thấy Kiều Tinh Ngôn đang ép sát vào chỗ ngồi của Tạ Dịch An.
Trong phòng học chỉ có mỗi hai người họ, lại còn gần nhau như thế. Bọn họ định làm gì vậy?
Ánh mắt của Thư Ngọc tràn đầy kinh ngạc, đây…..đây là Kiều Tinh Ngôn mà mình biết sao?
“Sao cậu lại đến đây?” Kiều Tinh Ngôn đứng dậy, đi về hướng Thư Ngọc với dáng vẻ vô cùng tự nhiên, không có chút ngượng ngùng nào.
Khi hương thơm kia tan đi, yết hầu của Tạ Dịch An khẽ nhúc nhích. Anh cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Thư Ngọc như bị đóng đinh tại chỗ, một cô gái kỹ thuật chưa bao giờ xử lấy qua những chuyện như thế này khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận hỏi Kiều Tinh Ngôn: “Tớ có…..làm phiền đến hai người bọn cậu không?”
“Hở?” Kiều Tinh Ngôn khó hiểu, chợt nghĩ đến lời nói của mình bị cắt ngang, chân mày cô cong lên: “Không sao, lát nữa tớ nói……”
Tạ Dịch An đến gần, đứng lại phía sau lưng cô. Kiều Tinh Ngôn hơi khựng lại, từ “nói” cuối câu lại trở nên nhỏ dần.
Lát nữa còn muốn tiếp tục sao?
Thư Ngọc bị sốc đến mức không nói nên lời.
Sao mà bình tĩnh dữ vậy.
Thư Ngọc nhìn người đàn ông đứng sau lưng Kiều Tinh Ngôn. Anh có một cảm giác lạnh lùng, nhìn thôi cũng khó có thể tiếp cận được, chẳng hiểu sao Tinh Bảo lại làm thế được? Nhưng lại rất có tương lai đó nha.
“Đàn…..đàn anh.” Nụ cười của Thư Ngọc cứng ngắc, nhìn Tạ Dịch An chào hỏi. Cô ấy có hơi chột dạ, chỉ là nhìn thẳng vào mặt anh thôi mà lại có cảm giác như bị chỉ số thông minh nghiêng ép vậy.
“Ừ.” Tạ Dịch An gật đầu.
“A…..em…..em vừa nhớ đến trong viện còn có việc phải làm, em….em đi trước ạ.” Thư Ngọc không muốn ở lại đây làm bóng đèn thêm giờ phút nào nữa. Vừa dứt lời, giơ tay chào Kiều Tinh Ngôn rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng học.
Trước đây Kiều Tinh Ngôn chưa bao giờ nhìn thấy Thư Ngọc như vậy, hàng chân mày thanh tú nhíu lại.
Phía sau vang lên giọng nói trầm ấm của người đàn ông: “Vừa nãy em…..”
Anh chợt dừng lại: “Em muốn nói gì thế?”
Trực giác mách bảo với Tạ Dịch An là cô có điều gì đó muốn nói với mình.
“À.” Kiều Tinh Ngôn xoay người, đầu ngón tay vô thức cuộn lại.
Cô có hơi lo lắng, nhưng lại cảm thấy không nên để cho hiểu lầm cứ tiếp tục như vậy.
“Đàn anh, có một chuyện, có lẽ là…..hai ta huề nhau đó ạ.”
Tạ Dịch An cau mày, có vẻ khó hiểu.
Cô gái trước mặt chìa tay về phía anh, ngón tay thon dài như búp măng trên mu bàn tay trắng nõn.
“Em là Kiều Tinh Ngôn, sinh viên học viện Báo chí ạ. Nếu đàn anh có gì hiểu lầm thì cho em xin lỗi…..Em không cố ý đâu ạ.”
Kiều Tinh Ngôn.
Giọng nói của cô thật ngọt ngào, ba từ này đã lọt vào tai anh. Tạ Dịch An nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm sau cặp kính gọng bạc mỏng.
Chú thích:
Tưởng Dập có một cô bạn gái mà anh ấy đã hẹn hò được 8 tháng, tên là Phương Vi Trúc. Hai người họ quen nhau từ khi cả hai còn nhỏ, đến tận đầu năm nay thì chia tay. Hôm nay khi quyết định đến buổi giao lưu giữa các khoa, Tưởng Dập đã nhờ đàn em cùng khoa, bằng bất cứ giá nào cũng phải nói cho Phương Vi Trúc biết.
Lúc Phương Vi Trúc phát hiện ra thì nổi trận lôi đình, nào ngờ…..Tưởng Dập lại không có ở đây.
Cô gái có khuôn mặt baby đứng trong đám đông, đi lướt qua Tạ Dịch An, tìm kiếm bóng hình của một người khác.
Cô ấy biết, mối quan hệ giữa Tưởng Dập và đàn anh này vô cùng tốt. Hai người họ thường xuyên đi chung với nhau.
Tạ Dịch An đẩy gọng kính: “Tưởng Dập đã đến phòng thí nghiệm rồi, cậu ấy không có ở đây đâu.”
Phương Vi Trúc: “……..”
Kiều Tinh Ngôn: “?”
Nếu như Tưởng Dập đã đến phòng thí nghiệm, vậy thì đây là ai?
Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt cô, anh khẽ mỉm cười: “Xem ra, chúng ta cần phải làm quen lại lần nữa rồi.”
Vừa nói, anh vừa đưa tay ra: “Xin chào, tôi là Tạ Dịch An.”
Giọng nói trầm chậm, rõ ràng từng chữ. Bàn tay của anh mảnh khảnh và trắng trẻo, các khớp xương hiện lên rõ ràng.
Đôi mắt ẩm ướt của Kiều Tinh Ngôn mở to, ngay cả khóe mắt cũng trở nên hơi tròn.
Thì ra là cô nhận nhầm người!
Hơn nữa lại còn nhận nhầm lâu đến vậy.
Tạ Dịch An mím môi, kiên nhẫn chờ đợi một sự nhận thức mới.
“Xin….chào.” Kiều Tinh Ngôn ngượng ngùng vươn tay, thậm chí khóe miệng nở lên một nụ cười gượng.
Lúc này Tiền Khả Khả và Thư Ngọc cũng đã hiểu. Thư Ngọc rất muốn cười ra tiếng, nhưng lại bị Tiền Khả Khả bóp chặt cánh tay, nên đành phải vất vả nhịn cười.
Kiều Tinh Ngôn như chôn chân tại chỗ. Nếu như có thể, xin hãy để cô biến mất ngay tại chỗ này đi.
*
Cảm giác xấu hổ đó kéo dài cho tới lúc Kiều Tinh Ngôn lên giường ngủ cũng không tan biến đi chút nào. Cô tự an ủi mình là không sao đâu, trường học lớn như vậy mà, sau này cũng khó có thể gặp lại nhau thôi.
Nhưng sẽ ra sao nếu như sau này cả hai không gặp lại nhau đây……
Suy nghĩ miên man một lúc, khi cơn mệt mỏi kéo đến thì đã là rạng sáng ngày hôm sau.
Sáng sớm hôm sau, mới hơn bảy giờ, trong ký túc xá dã vang lên tiếng Thư Ngọc nghiêng ghế chạy ra ngoài ban công. Hôm nay là thứ hai, chuyên ngành báo chí không có hai tiết đầu, Kiều Tinh Ngôn mơ màng dụi mắt.
Đêm qua cô bị mất ngủ, đến giờ cả người vẫn còn chưa tỉnh táo.
Một lúc sau, Thư Ngọc lại rón rén trở về từ ngoài ban công, nhìn thấy Kiều Tinh Ngôn ngồi đờ đẫn trên giường: “Có phải tớ đánh thức cậu không?”
“Không sao.” Kiều Tinh Ngôn ỉu xìu lắc đầu.
“Xin lỗi nhé bé yêu, sáng nay tớ có môn vật lý tự chọn ấy.”
Vật lý thiên văn…..lớp tự chọn?
Kiều Tinh Ngôn đột nhiên ngẩng đầu lên như vừa mới nhớ ra điều gì đó, Tưởng Dập……À nhầm, là Tạ Dịch An mới đúng. Lúc còn trong thư viện, anh đã nói là sẽ cho cô mượn cuốn vào tiết hai của lớp tự chọn.
Cả công trình xây dựng lại tâm lý cả đêm lại sụp đổ. Thật khó để cô tự thuyết phục bản thân mình rằng, còn chẳng biết lần tiếp theo gặp nhau là khi nào, thế mà lần tiếp theo chưa gì đã tới mất rồi.
Nhưng khi vừa đến bên giường, Kiều Tinh Ngôn chợt dừng lại.
Tại sao cô lại thành thật như thế nhỉ?
Cô có thể không đi mà.
*
Vào lúc tám giờ sáng thứ hai, khóa học tự chọn Vật lý thiên văn của Trần Chí Niên nhẫn chật ních như thường. Từ lớp học cho đến bậc thang đã có nhiều người đến chiếm chỗ từ sớm.
Tạ Dịch An đến muộn nên đành ngồi ở hàng cuối cùng. Trần Chí Niên nhìn sang vị trí còn trống bên cạnh anh thì nhướng mày rồi mở danh sách ra.
Các sinh viên ngồi phía dưới điều đang đợi vị giáo sư lớn tuổi điểm danh, ấy thế mà chỉ thấy ông khép danh sách lại: “Trong bài giảng lần trước, chúng ta đã nói về sự phân loại của các sao đôi gần rồi. Hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu thêm về tiến hoá sao(1) nhanh.”
Những học sinh có tên bắt đầu bằng chữ “a” chuẩn bị trả lời “đến”: “…..?”
Tạ Dịch An khoanh chân ngồi ở hàng cuối cùng, đưa mắt nhìn xung quanh, lại không thấy bóng lưng quen thuộc như dự đoán.
Anh rũ mắt nhìn xuống cuốn trên bàn, khẽ nhíu mày sau lại cười, dường như có chút không hiểu mình đang làm gì.
“Bạn à, xin hỏi ở đây có ai ngồi không?” Có một cô gái đến muộn đứng bên cạnh bàn anh. Giọng nói của cô ấy rất nhỏ, ánh mắt nóng rực nhìn anh, có chút do dự không nói nên lời.
Vì Tạ Dịch An ngồi bên ngoài, nên tất nhiên bên trong vẫn còn trống một chỗ.
“Xin lỗi.” Anh đáp lại bằng hai từ lãnh đạm, đó là một sự từ chối không thể nào rõ ràng hơn.
Cô gái kia tỏ ra hơi thất vọng rồi quay đầu trở về ghế trống cạnh bên lối đi hành lang.
Tạ Dịch An nhìn chỗ trống bên cạnh, hơi suy nghĩ.
Thật ra chỉ là đứng lên nhường một chỗ ngồi mà thôi, từ nhỏ anh đã được dạy là phải biết tôn trọng phụ nữ, cũng như phải luôn là một người quân tử. Nhưng vào lúc đó, sự từ chối lại gần như là một phản ứng trong tiềm thức
Có lẽ là vì anh từ chối quá nhiều nên nó đã thành một thói quen rồi chăng?
Tạ Dịch An sẽ thường bởi vì một số liệu nghiên cứu mà phải phân tích rất lâu. Lúc nào anh cũng vượt qua những thử thách đó một cách rất chuyên nghiệp, và luôn tìm ra được một đáp án mà có thể khiến cho bản thân hài lòng.
Thế nhưng những gì xảy ra ngày hôm nay lại là một ngoại lệ.
Không có được đáp án có thể khiến cho mình hài lòng. Thậm chí, anh còn thấy khó hiểu vì sao mà bản thân lại đột nhiên để ý đến những chuyện này nữa.
Phân tích mãi vẫn không có kết quả nên Tạ Dịch An quyết định chuyển hướng sự tập trung của mình vào lớp học.
Tiết học kéo dài đến tận 90 phút, mãi cho đến khi lớp gần tan tầm, Tạ Dịch An mở cuốn trên bàn ra, lướt qua chừng hai trang rồi khép lại.
Tuần sau anh sẽ chính thức vào viện làm việc, chắc sẽ không còn ra vào trường thường xuyên như bây giờ nữa. Vì đã đồng ý với người khác nên anh cũng không muốn bản thân mình phải thất hứa, có thể là anh sẽ nhờ Tưởng Dập đem sách đến đưa cho cô.
Bên cạnh vang lên tiếng bước chân sột soạt.
“Đàn anh…..”
Đó là một giọng nữ ngọt ngào mềm mại mà cũng rất nhỏ.
Tạ Dịch An nghiêng đầu nhìn thì thấy bên cạnh bàn là một cô gái mặc quần jean đen và áo thun ngắn, cô ấy đang nhìn anh bằng đôi mắt đen lay láy.
Cũng giống như tình cảnh vừa rồi thôi, nhưng lần này chỉ là đã đổi thành người khác.
Tạ Dịch An giật mình. Sau đó anh đứng dậy, dịch người vào sát cạnh cửa sổ.
Kiều Tinh Ngôn nhìn anh mỉm cười rồi cẩn thận ngồi xuống, vì sợ mình sẽ gây ra bất kỳ tiếng động khiến cho giáo sư Trần để ý.
Vốn là đã gần đến giờ tan học, có vài bạn vì thấy sắp đến giờ nên chân không chịu đứng yên định lẻn đi. Trần Chí Niên đứng trên bục giảng chậm rãi khép tập tài liệu lại, mở bảng điểm danh ra: “Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ điểm danh. Bạn nào nghe xong tên mình là có thể rời đi.”
Tất cả sinh viên: “………”
Phòng học đang yên tĩnh bỗng dưng trở nên náo loạn, rất nhiều người vội vàng lấy điện thoại ra bắt đầu gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng cũng như bạn học: Về đây nhanh lên, giáo sư Trần điểm danh kìa.
Kiều Tinh Ngôn cũng là một trong số đó, bởi vì cô không thấy Thư Ngọc ở trong lớp học.
Nhấp vào nhóm chat có tên “Những thiếu nữ xinh đẹp (4)”, Kiều Tinh Ngôn nhanh chóng tag Thư Ngọc.
Kiều Tinh Ngôn: [Cậu đâu @Thư Ngọc.]
Kiều Tinh Ngôn: [Giáo sư Trần điểm danh kìa.]
Thư Ngọc: [Má!!!]
Năm giây sau, Thư Ngọc gửi đến một dòng tin khác: [Sao cậu biết?]
Kiều Tinh Ngôn: [Tớ đang ở đây.]
Thư Ngọc: [?]
Tiền Khả Khả: [???]
Thư Ngọc: [Bảo bối à, trước lạ sau thành quen à.]
Thư Ngọc: [Nguyện dâng bánh lava phô mai mặn, tạ chủ long ân.]
Kiều Tinh Ngôn: “………”
Tiền Khả Khả: [Mà sao cậu lại đến lớp vật lý thiên văn vậy?]
Tiền Khả Khả: [Đừng nói với tớ là cậu có ý định chuyển chuyên ngành nha @Kiều Tinh Ngôn.]
Kiều Tinh Ngôn không đáp lại. Cô cũng muốn biết lý do vì sao, rõ ràng là cô đã ngồi xuống tại thư viện rồi, chẳng hiểu sao chân lại không nghe lời mà đi thẳng tới lớp học.
“Sắp đến lượt em rồi đấy.”
Tạ Dịch An ngồi bên cạnh nhắc nhở, nghe thế thì Kiều Tinh Ngôn vội vàng tắt điện thoại.
“Thư Ngọc.”
“Có ạ.”
Đúng thế, trước lạ sau quen, đây là một sự kết hợp cực kỳ mượt mà.
Sau khi giúp Thư Ngọc điểm danh xong, Kiều Tinh Ngôn thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt cô dừng lại ở cuốn trên bàn, khóe môi khẽ cong lên. Cô nghiêng đầu nhìn Tạ Dịch An: “Đàn anh, em cảm ơn ạ.”
Giọng nói bị cô ép xuống đến mức thấp nhất nhưng lại rất dịu dàng. Hàng chân mày cong lên, đôi đồng tử đen lay láy. Lúc cô cười, đôi mắt khẽ cong lên tựa như một mảnh trăng khuyết.
Ánh trăng lấp lánh, có hơi chói mắt.
Tạ Dịch An rũ mắt, mím môi: “Không có gì.”
Chuông báo đã đến giờ tan học vang lên, cả đám sinh viên vội cả tản ra. Giáo sư Trần cất kỹ từng quyển giáo án, chậm rãi đi về phía cửa sau, mãi cho đến khi đến bàn của Kiều Tinh Ngôn mới dừng lại.
Có vài sinh viên nhìn về phía bọn họ. Giáo sư Trần ho nhẹ một tiếng, dùng ngón tay gõ vào bàn học của Kiều Tinh Ngôn.
Kiều Tinh Ngôn vừa ngước mắt lên đã thấy giáo sư Trần đang liếc nhìn Tạ Dịch An. Ông khẽ khịt mũi rồi lại nhìn sang Kiều Tinh Ngôn nghiêm mặt: “Sẽ không có lần sau đâu nhé.”
Kiều Tinh Ngôn: “?”
Vị giáo sư già không nói nhiều lời, ông chỉ mang một chồng giáo án đi ra ngoài bằng cửa sau. Kiều Tinh Ngộ mơ màng nhìn về phía Tạ Dịch An: “Giáo sư Trần……ý của thầy ấy là gì vậy ạ?”
Tạ Dịch An sờ chóp mũi, dường như là anh hiểu ý của thầy mình nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào. Anh cũng không thể nói cho cô biết là giáo sư Trần đã hiểu nhầm quan hệ của hai người họ được.
“Không có gì đâu.” Tạ Dịch An nghiêm túc nói: “Có thể là thầy ấy đang nhắc nhở em là lần sau đừng nên đến muộn nữa.”
“A, nhưng mà…….”
Nhưng cô có phải là sinh viên của viện Khoa họcVật lý đâu. Nếu không phải vì cuốn sách này, thì hôm nay cô cũng chẳng đến đây làm gì.
Tất nhiên, cũng không hẳn là vì cuốn sách.
Kiều Tinh Ngôn chợt nghĩ đến điều gì đó. Chẳng lẽ, Tạ Dịch An cũng cho rằng cô thuộc viện Khoa học Vật lý chăng?
Thấy mọi người trong lớp gần như đã rời đi, Kiều Tinh Ngôn nhìn xung quanh một chút rồi ghé người lại gần Tạ Dịch An.
“Đàn anh ơi.” Cô thấp giọng, làm lộ ra vẻ lo lắng.
Hương sữa ngọt ngào hòa quyện cùng với vị bưởi tây nhẹ nhàng mà khoan khoái, Tạ Dịch An bình tĩnh dựa vào cửa sổ.
“Em…..”Kiều Tinh Ngôn dừng lại, đôi mắt đen lay láy nhìn về phía người đàn ông.
“Tinh Bảo!” Thư Ngọc vừa vọt vào phòng học đã thấy Kiều Tinh Ngôn đang ép sát vào chỗ ngồi của Tạ Dịch An.
Trong phòng học chỉ có mỗi hai người họ, lại còn gần nhau như thế. Bọn họ định làm gì vậy?
Ánh mắt của Thư Ngọc tràn đầy kinh ngạc, đây…..đây là Kiều Tinh Ngôn mà mình biết sao?
“Sao cậu lại đến đây?” Kiều Tinh Ngôn đứng dậy, đi về hướng Thư Ngọc với dáng vẻ vô cùng tự nhiên, không có chút ngượng ngùng nào.
Khi hương thơm kia tan đi, yết hầu của Tạ Dịch An khẽ nhúc nhích. Anh cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Thư Ngọc như bị đóng đinh tại chỗ, một cô gái kỹ thuật chưa bao giờ xử lấy qua những chuyện như thế này khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận hỏi Kiều Tinh Ngôn: “Tớ có…..làm phiền đến hai người bọn cậu không?”
“Hở?” Kiều Tinh Ngôn khó hiểu, chợt nghĩ đến lời nói của mình bị cắt ngang, chân mày cô cong lên: “Không sao, lát nữa tớ nói……”
Tạ Dịch An đến gần, đứng lại phía sau lưng cô. Kiều Tinh Ngôn hơi khựng lại, từ “nói” cuối câu lại trở nên nhỏ dần.
Lát nữa còn muốn tiếp tục sao?
Thư Ngọc bị sốc đến mức không nói nên lời.
Sao mà bình tĩnh dữ vậy.
Thư Ngọc nhìn người đàn ông đứng sau lưng Kiều Tinh Ngôn. Anh có một cảm giác lạnh lùng, nhìn thôi cũng khó có thể tiếp cận được, chẳng hiểu sao Tinh Bảo lại làm thế được? Nhưng lại rất có tương lai đó nha.
“Đàn…..đàn anh.” Nụ cười của Thư Ngọc cứng ngắc, nhìn Tạ Dịch An chào hỏi. Cô ấy có hơi chột dạ, chỉ là nhìn thẳng vào mặt anh thôi mà lại có cảm giác như bị chỉ số thông minh nghiêng ép vậy.
“Ừ.” Tạ Dịch An gật đầu.
“A…..em…..em vừa nhớ đến trong viện còn có việc phải làm, em….em đi trước ạ.” Thư Ngọc không muốn ở lại đây làm bóng đèn thêm giờ phút nào nữa. Vừa dứt lời, giơ tay chào Kiều Tinh Ngôn rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng học.
Trước đây Kiều Tinh Ngôn chưa bao giờ nhìn thấy Thư Ngọc như vậy, hàng chân mày thanh tú nhíu lại.
Phía sau vang lên giọng nói trầm ấm của người đàn ông: “Vừa nãy em…..”
Anh chợt dừng lại: “Em muốn nói gì thế?”
Trực giác mách bảo với Tạ Dịch An là cô có điều gì đó muốn nói với mình.
“À.” Kiều Tinh Ngôn xoay người, đầu ngón tay vô thức cuộn lại.
Cô có hơi lo lắng, nhưng lại cảm thấy không nên để cho hiểu lầm cứ tiếp tục như vậy.
“Đàn anh, có một chuyện, có lẽ là…..hai ta huề nhau đó ạ.”
Tạ Dịch An cau mày, có vẻ khó hiểu.
Cô gái trước mặt chìa tay về phía anh, ngón tay thon dài như búp măng trên mu bàn tay trắng nõn.
“Em là Kiều Tinh Ngôn, sinh viên học viện Báo chí ạ. Nếu đàn anh có gì hiểu lầm thì cho em xin lỗi…..Em không cố ý đâu ạ.”
Kiều Tinh Ngôn.
Giọng nói của cô thật ngọt ngào, ba từ này đã lọt vào tai anh. Tạ Dịch An nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm sau cặp kính gọng bạc mỏng.
Chú thích:
- Tiến hoá sao: Các giai đoạn của sao là quá trình biến đổi một chiều các đặc tính và thành phần của . Các kiến thức về quá trình phát triển sao được xây dựng trên cơ sở so sánh các đặc tính được quan sát của sao trong các giai đoạn phát triển khác nhau, và nhờ các tính toán về mặt lý thuyết đối với các , cách nhau tuần tự về . Nguyên nhân chính thúc đẩy các thay đổi tính chất của sao là các tại các vùng bên trong của sao, diễn ra dưới tác động của quá trình và cao tại trung tâm sao. Trong các quá trình này, thành phần hóa học và cấu trúc sao thay đổi, đi cùng với sự thay đổi , và nhiệt độ bề mặt của sao, nói khác đi, đó là các đặc tính quan sát được của sao. Khi đó, các sao thay đổi vị trí của mình trên . Việc nghiên cứu sự phân bố các sao trên biểu đồ này có ý nghĩa quan trọng đối với việc nhận biết quá trình phát triển các sao và các tập hợp sao.