Chương : 9
Băng Thanh và Chiêu Hoa về đến nhà trời đã xế chiều. Hai người sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy rồi chuẩn bị nấu cơm. Băng Thanh háo hức muốn may cho Chiêu Hoa bộ quần áo mới để chuẩn bị đón Tết.
- Hoa... Ta...
- Có chuyện gì mà chàng ấp úng thế?
- Ta muốn may đồ cho nàng liền. Nhưng cơm còn chưa nấu nữa.
- Ha ha! Chàng thiệt là. Ta đâu có nói chàng đi nấu cơm đâu. Để đó Chiêu Hoa ta lo hết. Chàng làm việc mình muốn đi. Đừng cố quá đấy!
- Đa tạ nàng! Ta biết rồi.
- Khách sáo gì chứ! Ha ha!
Được sự đồng ý của Chiêu Hoa, Băng Thanh vui vẻ cầm lấy vải, kim chỉ đi ra ngoài chõng ngồi may.
Còn Chiêu Hoa nàng bắt đầu đi vo gạo bắc cơm. Sau đó, nàng lấy lòng gan của lợn xin về rửa sạch, sơ chế sao cho không còn tanh hôi nữa. Nàng đem luộc hết tất cả chúng. Chiêu Hoa vẫn thích xào với cải chua hơn, nhưng không có nên luộc cho nhanh. Nàng đi chuẩn bị nước mắm ớt và một ít rau thơm trồng ngoài vườn. Nàng kho một ít thịt lợn và nấu canh rau muống. Xong xuôi mọi thứ, Chiêu Hoa gọi Băng Thanh vào ăn.
- Thanh, ta nấu xong hết rồi nè. Mau vào ăn thôi.
- Ta tới đây! Thơm quá đi mất! Nàng giỏi thật đấy. Ở đây chắc không ai có thể nấu ngon bằng nàng đâu đấy.
- Ha ha! Ta mà lại. Chàng mau ăn đi cho nóng.
- Ừ. Mà đây là món gì thế?
- Đây là lòng lợn ta xin đấy. Ăn thử đi ngon lắm!
- Hả? Cái này ta tưởng không thể ăn chứ.
- Chàng không biết đó chứ. Ở nơi ta sống trước đây, thứ này phải mua đấy.
- Mau ăn thử đi! Ta bảo đảm ngon mà không bị sao đâu mà lo.
- Được.
Băng Thanh ăn đúng theo chỉ dẫn của Chiêu Hoa. Chàng bật thốt lên:
- Ngon quá! Ta không ngờ nó ăn ngon thế đấy.
- Ta đã nói mà. Mau ăn thêm nữa đi. Đây còn thịt kho, canh rau nữa. Ăn như vậy sẽ không thiếu chất.
- Ta đều nghe nàng. Hì hì!
Ăn xong, hai người dọn dẹp. Băng Thanh còn muốn may nữa nhưng Chiêu Hoa ngăn:
- Chàng làm vậy không tốt cho mắt chút nào đâu. Ngồi nghỉ ngơi một lát rồi đi ngủ thôi. Mai sáng may cũng được mà.
- Nhưng...
- Cái này chàng phải nghe lời ta. Mà chàng cũng phải may cho chính mình nữa đấy.
- Ta biết rồi mà!
- Ừ. Biết thì tốt. Tới lúc đó mà chàng không may cho chính mình thì ta sẽ phạt đó.
- Hi hi! Ta biết rồi. Nàng cứ yên tâm.
- Ừ.
Hai người ngồi hóng mát một lát rồi cũng đi ngủ. Để lại cảnh đêm yên tĩnh, không trăng không sao, tiếng côn trùng kêu râm ran.
- Hoa... Ta...
- Có chuyện gì mà chàng ấp úng thế?
- Ta muốn may đồ cho nàng liền. Nhưng cơm còn chưa nấu nữa.
- Ha ha! Chàng thiệt là. Ta đâu có nói chàng đi nấu cơm đâu. Để đó Chiêu Hoa ta lo hết. Chàng làm việc mình muốn đi. Đừng cố quá đấy!
- Đa tạ nàng! Ta biết rồi.
- Khách sáo gì chứ! Ha ha!
Được sự đồng ý của Chiêu Hoa, Băng Thanh vui vẻ cầm lấy vải, kim chỉ đi ra ngoài chõng ngồi may.
Còn Chiêu Hoa nàng bắt đầu đi vo gạo bắc cơm. Sau đó, nàng lấy lòng gan của lợn xin về rửa sạch, sơ chế sao cho không còn tanh hôi nữa. Nàng đem luộc hết tất cả chúng. Chiêu Hoa vẫn thích xào với cải chua hơn, nhưng không có nên luộc cho nhanh. Nàng đi chuẩn bị nước mắm ớt và một ít rau thơm trồng ngoài vườn. Nàng kho một ít thịt lợn và nấu canh rau muống. Xong xuôi mọi thứ, Chiêu Hoa gọi Băng Thanh vào ăn.
- Thanh, ta nấu xong hết rồi nè. Mau vào ăn thôi.
- Ta tới đây! Thơm quá đi mất! Nàng giỏi thật đấy. Ở đây chắc không ai có thể nấu ngon bằng nàng đâu đấy.
- Ha ha! Ta mà lại. Chàng mau ăn đi cho nóng.
- Ừ. Mà đây là món gì thế?
- Đây là lòng lợn ta xin đấy. Ăn thử đi ngon lắm!
- Hả? Cái này ta tưởng không thể ăn chứ.
- Chàng không biết đó chứ. Ở nơi ta sống trước đây, thứ này phải mua đấy.
- Mau ăn thử đi! Ta bảo đảm ngon mà không bị sao đâu mà lo.
- Được.
Băng Thanh ăn đúng theo chỉ dẫn của Chiêu Hoa. Chàng bật thốt lên:
- Ngon quá! Ta không ngờ nó ăn ngon thế đấy.
- Ta đã nói mà. Mau ăn thêm nữa đi. Đây còn thịt kho, canh rau nữa. Ăn như vậy sẽ không thiếu chất.
- Ta đều nghe nàng. Hì hì!
Ăn xong, hai người dọn dẹp. Băng Thanh còn muốn may nữa nhưng Chiêu Hoa ngăn:
- Chàng làm vậy không tốt cho mắt chút nào đâu. Ngồi nghỉ ngơi một lát rồi đi ngủ thôi. Mai sáng may cũng được mà.
- Nhưng...
- Cái này chàng phải nghe lời ta. Mà chàng cũng phải may cho chính mình nữa đấy.
- Ta biết rồi mà!
- Ừ. Biết thì tốt. Tới lúc đó mà chàng không may cho chính mình thì ta sẽ phạt đó.
- Hi hi! Ta biết rồi. Nàng cứ yên tâm.
- Ừ.
Hai người ngồi hóng mát một lát rồi cũng đi ngủ. Để lại cảnh đêm yên tĩnh, không trăng không sao, tiếng côn trùng kêu râm ran.