Chương 15
Đầu Tư Lật lắc lư như trống bỏi: "Không không không, tôi ngủ ở ghế sô pha bên ngoài là được rồi."
Duyệt Nhất Trầm bật cười, "Không được, váy này của em quá rộng mà lúc em ngủ lại rất ngang bướng, chưa ngủ được một lúc váy đã vén lên tận cổ, mà bên ngoài lại còn có đàn ông."
Tư Lật vẫn còn miễn cưỡng giải thích nói váy của mình sẽ không vén lên, mà người đàn ông chính ở đằng kia đang giúp cô cởi giày và bít tất.
"Được rồi, em ngủ ở đây một lúc đi, tôi đi ra ngoài có việc." Anh dừng một chút rồi lại cười với cô, đắp chăn che người cô, "Ga giường và chăn vừa mới đổi hôm thứ hai, rất sạch sẽ, yên tâm ngủ đi."
Tư Lật có chút xấu hổ, cô sợ mình bẩn, vừa rồi tay áo còn chạm vào sốt cà chua.
Nhưng người đàn ông đã quay người đi ra ngoài.
Cô núp ở trong chăn, trong chăn đều là hơi thở và mùi thơm thoang thoảng trên người Duyệt Nhất Trầm.
Hiếm khi Duyệt Nhất Trầm dùng nước hoa, bình thường chỉ xịt vào một số trường hợp quan trọng, lúc đa số trên người anh chỉ mang theo một mùi hương nước biển mát lạnh của hương vị sữa tắm, sau khi anh tắm rửa mùi hương kia trở nên ngào ngạt.
Hiện tại trong chăn và gối đầu đều là mùi hương này của anh, rất nhạt, rất dễ chịu, trong lúc mê man dường như cô vẫn còn ở trong ngực anh.
Tư Lật cũng có chút bội phục mình, rõ ràng rất thấp thỏm thế mà lại ngủ thiếp đi, mà lại ngủ rất ngon, một giấc đến ba giờ rưỡi.
Bởi vì ngủ quá nhiều cho nên lúc cô ngồi xuống có cảm giác toàn bộ thế giới đang đứng im và lắc lư. Cô ngồi ở trên giường một lúc mới chậm chạp trượt xuống giường, đi tìm giày và bít tất của mình đeo vào, rồi sau đó đẩy cửa ra đi ra ngoài.
Trong văn phòng không có người, bên ngoài của thủy tinh ai ai cũng bận rộn. Tư Lật đứng một lúc cảm thấy khát nước, lại có ý muốn đi đến phòng giải khát, thế là đi đến tủ lạnh của Duyệt Nhất Trầm tìm nước uống.
Bên trong không có nước khoáng, chỉ có một bình sữa bò chuối tiêu.
Cô thực sự quá khát nên nhất thời cũng không đoái hoài tới nhiều như vậy, dứt khoát mở ra uống.
Ngay lúc cô đang uống được hơn một nửa, bỗng nhiên cửa bên ngoài bị đẩy ra, Duyệt Nhất Trầm dắt Duy Duy đi tới, bên miệng vẫn còn đang dặn dò: "Tiểu khả ái còn đang ngủ, em ngồi một chút, không được ầm ĩ, chờ em ấy tỉnh lại lại chơi với em."
Vừa dứt lời ngẩng đầu lên thì thấy một người đang đứng ở bên cạnh tủ lạnh uống sữa, thế là cười: "Đã tỉnh?"
"Em gái Tiểu khả ái, xin chào." Duy Duy lập tức nhảy tới, cười chào hỏi với cô.
Tư Lật để sữa bò xuống: "Xin chào Duy Duy."
Sau khi bị Duyệt Nhất Trầm nhìn thoáng qua, lập tức lại đổi giọng: "Chị Duy Duy."
Duy Duy chạy tới đưa cho cô một con gấu ôm, rồi mới nhìn thoáng qua hộp sữa bò trên bàn, cười hoà nhã với Nhất Trầm nói: "Anh Nhất Trầm, em cũng muốn uống sữa bò."
Duyệt Nhất Trầm á một tiếng, xoay người mở tủ lạnh ra rồi sau đó có chút dừng lại, sờ đầu Duy Duy có chút có lỗi, "Bên này không có, anh đi lấy cho em nước trái cây có được không?"
Duy Duy mở to đôi mắt, lắc đầu nói: "Không muốn, em muốn uống sữa bò chuối tiêu."
Duyệt Nhất Trầm có chút khó khăn, ngồi xổm ở trước mặt cô bé quát cô bé: "Vậy tan làm anh trai dẫn em đi mua có được không?"
Duy Duy bĩu môi nhìn chằm chằm hộp sữa bò Tư Lật uống sạch sẽ không lên tiếng.
Tư Lật kịp phản ứng liền vội vàng kéo bàn tay nhỏ của cô bé xin lỗi, "Chị Duy Duy thật xin lỗi, em không biết chị sẽ đến cho nên uống hết một bình cuối cùng, bây giờ chúng ta đi mua ngay có được hay không?"
Duy Duy lại hất tay cô ra, tức giận nói: "Đó là sữa bò của chị, tại sao em lại muốn uống! Đó là anh Nhất Trầm cố ý để lại cho chị!"
Tư Lật lập tức ngây ngẩn cả người.
Duyệt Nhất Trầm vội vàng Duy Duy ra, "Duy Duy, đừng nghịch, một bình sữa bò mà thôi, em gái không biết, lát nữa anh trai đi mua cho em."
Duy Duy tránh khỏi tay Duyệt Nhất Trầm, lập tức khóc lên: "Em ấy không phải em gái của em, đó là sữa bò của em..."
Duy Duy vừa khóc, Duyệt Nhất Trầm liền không có cách nào, anh ôm lấy cô bé dịu dàng dỗ dành.
Tư Lật có chút lúng túng giải thích, "Thật xin lỗi, tôi không biết cô ấy sẽ đến đây, vừa mới thức dậy có chút khát nước, cho nên liền..."
Duyệt Nhất Trầm không kịp an ủi cô, Duy Duy vừa khóc anh liền bó tay toàn tập, kêu không dứt. Chị Kết ở bên cạnh nghe thấy tiếng cũng chạy đến, sau khi làm rõ ràng thì dở khóc dở cười, nói đùa: "Đều tại anh Nhất Trầm của em, biết em muốn đến mà không mua nhiều một chút, đúng không?"
Duyệt Nhất Trầm vội vàng phụ họa: "Đúng, là lỗi của anh."
"Được rồi, đừng khóc, em lớn như thế rồi, mất mặt sao?"
Tư Lật bị gạt ra bên cạnh, càng cảm thấy xấu hổ.
Đây là cách dỗ trẻ con trước sau như một, nếu như cô là Tư Lật, cô sẽ không cảm thấy có cái gì, thậm chí có thể sẽ đi qua chỗ Duyệt Nhất Trầm cùng nhau dỗ. Là trẻ con đương nhiên có chút tính tình, huống chi là một người vẫn luôn được toàn thế giới yêu thương như công chúa nhỏ.
Nhưng hiện tại cô không chỉ là Tư Lật mà cô còn là một người được Duyệt Nhất Trầm yêu thương mười ngày qua, là tiểu khả ái không ai dám lớn tiếng với cô. Thế là rất vi diệu, cô cảm thấy có một chút ủy khuất.
Loại tâm trạng này đột nhiên đến, khí thế hùng hổ, lập tức hoàn toàn chiếm cứ lý trí của cô.
Cô cầm lấy điện thoại di động của mình chạy ra ngoài.
Duyệt Nhất Trầm chỉ thấy một màu trắng lóe lên ở cửa, chờ khi kịp phản ứng thì đã không thấy bóng dáng của Tư Lật.
Anh vội vàng để Duy Duy lại cho chị Kết, ngay cả áo khoác cũng không kịp cầm liền đuổi theo.
Ở cổng đã không còn bóng dáng của Tư Lật.
***
Tư Lật ngoặt vào một cửa hàng giá rẻ gần đó, một lúc mua hẳn hai bịch sữa chua chuối tiêu.
Lúc tính tiền cô hỏi thu ngân có thể trả tiền trên điện thoại di động hay không, nhân viên thu ngân vui vẻ, "Cô bé nhỏ còn biết dùng điện thoại trả tiền, có phải trộm điện thoại của mẹ đi mua đồ ăn vặt hay không?"
"Là tiền tiêu vặt của cháu."
Vẻ mặt đối phương không tin.
Cô dùng di động trả tiền, lại nhờ nhân viên cửa hàng giúp đỡ mang lên tầng, đối phương không đành lòng từ chối nên tạm thời đóng cửa hàng giúp cô mang lên tầng.
Qủa thật Duyệt Nhất Trầm gấp sắp điên rồi, anh tìm vài vòng ở gần đây đều không tìm được người, lúc suýt chút nữa báo cảnh sát thì phòng làm việc gọi điện thoại đến, nói người đã trở về.
Anh vội vàng trở về.
Lúc lên tầng nhìn thấy nhân viên cửa hàng giá rẻ thì anh đã hoàn toàn hiểu ra, cũng biết tại sao mình không có tìm được người.
Anh vừa mới đi qua cửa hàng giá rẻ, cũng tiến vào nhìn thoáng qua, nhưng đại khái là kệ hàng quá cao che mất cô.
Lúc anh trở lại văn phòng, Tư Lật đã mở ra một bình sữa bò đưa cho Duy Duy, nãi thanh nãi khí* xin lỗi. Chị Kết đứng ở bên cạnh, có chút lúng túng nói: "Là chị gái không hiểu chuyện, tiểu khả ái em không cần để ý em ấy."
*Nãi thanh nãi khí (奶声奶气的): tiếng nói của trẻ em
Duy Duy không có nhận bình sữa bò kia, càng cảm thấy ủy khuất, miệng vểnh lên cao.
"Là lỗi của em, em không nên uống đồ của chị ấy." Tư Lật nghiêng đầu trêu Duy Duy, "Đừng giận em gái, em gái muốn chơi xếp gỗ với chị."
Duy Duy bĩu môi, miễn cưỡng tiếp nhận sữa bò, nhỏ giọng nói: "Em có thể chơi xếp gỗ với chị."
Chị Kết ở bên cạnh cười, sờ lên đầu Tư Lật, "Tiểu khả ái thật hiểu chuyện, nhưng lần sau đừng ra ngoài một mình như vậy, em sắp hù chết chúng ta rồi."
Tư Lật gật đầu, "Sau này em sẽ không."
Hiểu chuyện khiến cho người ta thấy đau lòng.
Duyệt Nhất Trầm đi qua muốn ôm cô lên, lại bị người ta sớm phát hiện, có chút tránh ra.
Hỏng bét, dường như cô gái nhỏ giận anh.
Rồi sau đó cả một buổi chiều cô đều không tiếp tục phản ứng với anh.
Cô còn trêu đùa các chị gái xinh đẹp ở văn phòng làm việc, nói chuyện với Duy Duy, nhìn cũng không hề không vui, nhưng lại không nguyện ý nhìn thẳng vào mắt anh.
May mà chị Kết còn tới nói với anh tiểu khả ái đứa nhỏ này có lòng dạ khoáng đạt, là người rất tài năng.
Cô khoáng đạt, khoáng đạt đối với tất cả mọi người, duy chỉ có anh.
Sau khi tan làm Tư Lật cũng chỉ yên lặng đi theo anh, đến nhà để xe anh thay cô mở cửa xe, muốn xoay người ôm cô vào, lại bị người ta nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, vẻ mặt tràn đầy từ chối.
Chỉ có thể thu tay lại, ánh mắt trông mong nhìn cô tốn sức leo lên.
Chờ sau khi anh xoay qua bên khác để lên xe, cô đã cài chặt dây an toàn.
Duyệt Nhất Trầm khởi động xe, lấy lòng hỏi cô: "Tối nay muốn ăn cái gì? Chúng ta không trở về nhà ăn, không phải em muốn đi ăn đồ nướng vỉ sao? Chúng ta đi ăn đi?"
Khuỷu tay Tư Lật chống lên đặt ở trên cửa sổ, nâng cằm lên nhìn qua ngoài cửa sổ, trong nháy mắt Duyệt Nhất Trầm cảm thấy mình lại gặp được một Tư Lật như lúc ban đầu.
"Về nhà." Lời ít mà ý nhiều, mặc dù giọng nói vẫn là nãi thanh nãi khí.
Duyệt Nhất Trầm trung khuyển* ngoan ngoãn lái xe về nhà.
*Trung khuyển: trung thành với đối phương, nuông chiều đối phương.
Tối nay cô ăn không được bao nhiêu, sau khi ăn xong chỉ một mình đi lên tầng.
Duyệt Nhất Trầm muốn theo đi lên, thế nhưng cũng không biết dỗ dành như thế nào, cho nên lùi bước.
Lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, nhưng so sánh với Duy Duy thì cô khó dỗ hơn nhiều.
Anh ngồi dưới tầng nghĩ một lúc lâu, dứt khoát đăng kí một nick phụ vào diễn đàn để trưng cầu ý kiến.
Một cái áo vest nhỏ: Làm thế nào để dỗ dành bạn gái?
Rất nhanh đã có mấy câu trả lời.
Mua hộ nước ngoài: Túi xách, chữa khỏi trăm bệnh.
Vương tử ha ha ha: Cần dỗ dành?
Tinh Dữ Hải: Lầu trên là thẳng nam ung thư*, chủ topic không cần để ý.
*thẳng nam ung thư(直男癌): Thuật ngữ "trai thẳng ung thư" bắt nguồn từ việc cư dân mạng khinh thường hoặc chế giễu những người sống theo thế giới quan, giá trị, thẩm mỹ riêng và luôn tỏ ra bất mãn, bất mãn với nhau và hơi nam nhi.
Quan điểm chung cho rằng nam thẳng mắc bệnh ung thư thường tự cao tự đại, kèm theo những lời nói và việc làm coi thường giá trị của phụ nữ và coi thường phụ nữ.
Hoa Dữ Lam: Son môi, nước hoa, không có người phụ nữ nào không yêu đồ trang điểm.
Trứng vịt gầy tại cái này: Không có cái gì là một lần bốn mươi phút ba ba ba không giải quyết được, nếu có, đó chính là hai lần.
Mắt thấy topic sắp lệch đi, anh lại vội vàng mở một topic mới.
Một cái áo vest nhỏ: Làm thế nào để dỗ dành cô gái nhỏ bốn tuổi?
Hoa Quả Sơn Tiểu Nhị Lang: Chủ topic trêu chọc vợ con?
Tinh Dữ Hải: Tôi theo tới từ một cái topic khác, ha ha ha rất hiếu kì đến cùng là chủ topic làm sai cái gì.
Đào bảo vật biển mua phòng nhỏ: Đồ ăn vặt, các bạn nhỏ đều thích ăn.
Mặc dù rất nhiều câu trả lời ở topic không đứng đắn, nhưng tốt xấu anh cũng get được mấy điểm.
Anh vừa xuống tầng vừa gọi điện cho chị Kết.
"Chị Kết, chị biết Tư Lật thích ăn cái gì không?"
Chị Kết không hiểu ra sao: "A? Em ấy trở về rồi sao?"
Duyệt Nhất Trầm bật cười, "Không được, váy này của em quá rộng mà lúc em ngủ lại rất ngang bướng, chưa ngủ được một lúc váy đã vén lên tận cổ, mà bên ngoài lại còn có đàn ông."
Tư Lật vẫn còn miễn cưỡng giải thích nói váy của mình sẽ không vén lên, mà người đàn ông chính ở đằng kia đang giúp cô cởi giày và bít tất.
"Được rồi, em ngủ ở đây một lúc đi, tôi đi ra ngoài có việc." Anh dừng một chút rồi lại cười với cô, đắp chăn che người cô, "Ga giường và chăn vừa mới đổi hôm thứ hai, rất sạch sẽ, yên tâm ngủ đi."
Tư Lật có chút xấu hổ, cô sợ mình bẩn, vừa rồi tay áo còn chạm vào sốt cà chua.
Nhưng người đàn ông đã quay người đi ra ngoài.
Cô núp ở trong chăn, trong chăn đều là hơi thở và mùi thơm thoang thoảng trên người Duyệt Nhất Trầm.
Hiếm khi Duyệt Nhất Trầm dùng nước hoa, bình thường chỉ xịt vào một số trường hợp quan trọng, lúc đa số trên người anh chỉ mang theo một mùi hương nước biển mát lạnh của hương vị sữa tắm, sau khi anh tắm rửa mùi hương kia trở nên ngào ngạt.
Hiện tại trong chăn và gối đầu đều là mùi hương này của anh, rất nhạt, rất dễ chịu, trong lúc mê man dường như cô vẫn còn ở trong ngực anh.
Tư Lật cũng có chút bội phục mình, rõ ràng rất thấp thỏm thế mà lại ngủ thiếp đi, mà lại ngủ rất ngon, một giấc đến ba giờ rưỡi.
Bởi vì ngủ quá nhiều cho nên lúc cô ngồi xuống có cảm giác toàn bộ thế giới đang đứng im và lắc lư. Cô ngồi ở trên giường một lúc mới chậm chạp trượt xuống giường, đi tìm giày và bít tất của mình đeo vào, rồi sau đó đẩy cửa ra đi ra ngoài.
Trong văn phòng không có người, bên ngoài của thủy tinh ai ai cũng bận rộn. Tư Lật đứng một lúc cảm thấy khát nước, lại có ý muốn đi đến phòng giải khát, thế là đi đến tủ lạnh của Duyệt Nhất Trầm tìm nước uống.
Bên trong không có nước khoáng, chỉ có một bình sữa bò chuối tiêu.
Cô thực sự quá khát nên nhất thời cũng không đoái hoài tới nhiều như vậy, dứt khoát mở ra uống.
Ngay lúc cô đang uống được hơn một nửa, bỗng nhiên cửa bên ngoài bị đẩy ra, Duyệt Nhất Trầm dắt Duy Duy đi tới, bên miệng vẫn còn đang dặn dò: "Tiểu khả ái còn đang ngủ, em ngồi một chút, không được ầm ĩ, chờ em ấy tỉnh lại lại chơi với em."
Vừa dứt lời ngẩng đầu lên thì thấy một người đang đứng ở bên cạnh tủ lạnh uống sữa, thế là cười: "Đã tỉnh?"
"Em gái Tiểu khả ái, xin chào." Duy Duy lập tức nhảy tới, cười chào hỏi với cô.
Tư Lật để sữa bò xuống: "Xin chào Duy Duy."
Sau khi bị Duyệt Nhất Trầm nhìn thoáng qua, lập tức lại đổi giọng: "Chị Duy Duy."
Duy Duy chạy tới đưa cho cô một con gấu ôm, rồi mới nhìn thoáng qua hộp sữa bò trên bàn, cười hoà nhã với Nhất Trầm nói: "Anh Nhất Trầm, em cũng muốn uống sữa bò."
Duyệt Nhất Trầm á một tiếng, xoay người mở tủ lạnh ra rồi sau đó có chút dừng lại, sờ đầu Duy Duy có chút có lỗi, "Bên này không có, anh đi lấy cho em nước trái cây có được không?"
Duy Duy mở to đôi mắt, lắc đầu nói: "Không muốn, em muốn uống sữa bò chuối tiêu."
Duyệt Nhất Trầm có chút khó khăn, ngồi xổm ở trước mặt cô bé quát cô bé: "Vậy tan làm anh trai dẫn em đi mua có được không?"
Duy Duy bĩu môi nhìn chằm chằm hộp sữa bò Tư Lật uống sạch sẽ không lên tiếng.
Tư Lật kịp phản ứng liền vội vàng kéo bàn tay nhỏ của cô bé xin lỗi, "Chị Duy Duy thật xin lỗi, em không biết chị sẽ đến cho nên uống hết một bình cuối cùng, bây giờ chúng ta đi mua ngay có được hay không?"
Duy Duy lại hất tay cô ra, tức giận nói: "Đó là sữa bò của chị, tại sao em lại muốn uống! Đó là anh Nhất Trầm cố ý để lại cho chị!"
Tư Lật lập tức ngây ngẩn cả người.
Duyệt Nhất Trầm vội vàng Duy Duy ra, "Duy Duy, đừng nghịch, một bình sữa bò mà thôi, em gái không biết, lát nữa anh trai đi mua cho em."
Duy Duy tránh khỏi tay Duyệt Nhất Trầm, lập tức khóc lên: "Em ấy không phải em gái của em, đó là sữa bò của em..."
Duy Duy vừa khóc, Duyệt Nhất Trầm liền không có cách nào, anh ôm lấy cô bé dịu dàng dỗ dành.
Tư Lật có chút lúng túng giải thích, "Thật xin lỗi, tôi không biết cô ấy sẽ đến đây, vừa mới thức dậy có chút khát nước, cho nên liền..."
Duyệt Nhất Trầm không kịp an ủi cô, Duy Duy vừa khóc anh liền bó tay toàn tập, kêu không dứt. Chị Kết ở bên cạnh nghe thấy tiếng cũng chạy đến, sau khi làm rõ ràng thì dở khóc dở cười, nói đùa: "Đều tại anh Nhất Trầm của em, biết em muốn đến mà không mua nhiều một chút, đúng không?"
Duyệt Nhất Trầm vội vàng phụ họa: "Đúng, là lỗi của anh."
"Được rồi, đừng khóc, em lớn như thế rồi, mất mặt sao?"
Tư Lật bị gạt ra bên cạnh, càng cảm thấy xấu hổ.
Đây là cách dỗ trẻ con trước sau như một, nếu như cô là Tư Lật, cô sẽ không cảm thấy có cái gì, thậm chí có thể sẽ đi qua chỗ Duyệt Nhất Trầm cùng nhau dỗ. Là trẻ con đương nhiên có chút tính tình, huống chi là một người vẫn luôn được toàn thế giới yêu thương như công chúa nhỏ.
Nhưng hiện tại cô không chỉ là Tư Lật mà cô còn là một người được Duyệt Nhất Trầm yêu thương mười ngày qua, là tiểu khả ái không ai dám lớn tiếng với cô. Thế là rất vi diệu, cô cảm thấy có một chút ủy khuất.
Loại tâm trạng này đột nhiên đến, khí thế hùng hổ, lập tức hoàn toàn chiếm cứ lý trí của cô.
Cô cầm lấy điện thoại di động của mình chạy ra ngoài.
Duyệt Nhất Trầm chỉ thấy một màu trắng lóe lên ở cửa, chờ khi kịp phản ứng thì đã không thấy bóng dáng của Tư Lật.
Anh vội vàng để Duy Duy lại cho chị Kết, ngay cả áo khoác cũng không kịp cầm liền đuổi theo.
Ở cổng đã không còn bóng dáng của Tư Lật.
***
Tư Lật ngoặt vào một cửa hàng giá rẻ gần đó, một lúc mua hẳn hai bịch sữa chua chuối tiêu.
Lúc tính tiền cô hỏi thu ngân có thể trả tiền trên điện thoại di động hay không, nhân viên thu ngân vui vẻ, "Cô bé nhỏ còn biết dùng điện thoại trả tiền, có phải trộm điện thoại của mẹ đi mua đồ ăn vặt hay không?"
"Là tiền tiêu vặt của cháu."
Vẻ mặt đối phương không tin.
Cô dùng di động trả tiền, lại nhờ nhân viên cửa hàng giúp đỡ mang lên tầng, đối phương không đành lòng từ chối nên tạm thời đóng cửa hàng giúp cô mang lên tầng.
Qủa thật Duyệt Nhất Trầm gấp sắp điên rồi, anh tìm vài vòng ở gần đây đều không tìm được người, lúc suýt chút nữa báo cảnh sát thì phòng làm việc gọi điện thoại đến, nói người đã trở về.
Anh vội vàng trở về.
Lúc lên tầng nhìn thấy nhân viên cửa hàng giá rẻ thì anh đã hoàn toàn hiểu ra, cũng biết tại sao mình không có tìm được người.
Anh vừa mới đi qua cửa hàng giá rẻ, cũng tiến vào nhìn thoáng qua, nhưng đại khái là kệ hàng quá cao che mất cô.
Lúc anh trở lại văn phòng, Tư Lật đã mở ra một bình sữa bò đưa cho Duy Duy, nãi thanh nãi khí* xin lỗi. Chị Kết đứng ở bên cạnh, có chút lúng túng nói: "Là chị gái không hiểu chuyện, tiểu khả ái em không cần để ý em ấy."
*Nãi thanh nãi khí (奶声奶气的): tiếng nói của trẻ em
Duy Duy không có nhận bình sữa bò kia, càng cảm thấy ủy khuất, miệng vểnh lên cao.
"Là lỗi của em, em không nên uống đồ của chị ấy." Tư Lật nghiêng đầu trêu Duy Duy, "Đừng giận em gái, em gái muốn chơi xếp gỗ với chị."
Duy Duy bĩu môi, miễn cưỡng tiếp nhận sữa bò, nhỏ giọng nói: "Em có thể chơi xếp gỗ với chị."
Chị Kết ở bên cạnh cười, sờ lên đầu Tư Lật, "Tiểu khả ái thật hiểu chuyện, nhưng lần sau đừng ra ngoài một mình như vậy, em sắp hù chết chúng ta rồi."
Tư Lật gật đầu, "Sau này em sẽ không."
Hiểu chuyện khiến cho người ta thấy đau lòng.
Duyệt Nhất Trầm đi qua muốn ôm cô lên, lại bị người ta sớm phát hiện, có chút tránh ra.
Hỏng bét, dường như cô gái nhỏ giận anh.
Rồi sau đó cả một buổi chiều cô đều không tiếp tục phản ứng với anh.
Cô còn trêu đùa các chị gái xinh đẹp ở văn phòng làm việc, nói chuyện với Duy Duy, nhìn cũng không hề không vui, nhưng lại không nguyện ý nhìn thẳng vào mắt anh.
May mà chị Kết còn tới nói với anh tiểu khả ái đứa nhỏ này có lòng dạ khoáng đạt, là người rất tài năng.
Cô khoáng đạt, khoáng đạt đối với tất cả mọi người, duy chỉ có anh.
Sau khi tan làm Tư Lật cũng chỉ yên lặng đi theo anh, đến nhà để xe anh thay cô mở cửa xe, muốn xoay người ôm cô vào, lại bị người ta nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, vẻ mặt tràn đầy từ chối.
Chỉ có thể thu tay lại, ánh mắt trông mong nhìn cô tốn sức leo lên.
Chờ sau khi anh xoay qua bên khác để lên xe, cô đã cài chặt dây an toàn.
Duyệt Nhất Trầm khởi động xe, lấy lòng hỏi cô: "Tối nay muốn ăn cái gì? Chúng ta không trở về nhà ăn, không phải em muốn đi ăn đồ nướng vỉ sao? Chúng ta đi ăn đi?"
Khuỷu tay Tư Lật chống lên đặt ở trên cửa sổ, nâng cằm lên nhìn qua ngoài cửa sổ, trong nháy mắt Duyệt Nhất Trầm cảm thấy mình lại gặp được một Tư Lật như lúc ban đầu.
"Về nhà." Lời ít mà ý nhiều, mặc dù giọng nói vẫn là nãi thanh nãi khí.
Duyệt Nhất Trầm trung khuyển* ngoan ngoãn lái xe về nhà.
*Trung khuyển: trung thành với đối phương, nuông chiều đối phương.
Tối nay cô ăn không được bao nhiêu, sau khi ăn xong chỉ một mình đi lên tầng.
Duyệt Nhất Trầm muốn theo đi lên, thế nhưng cũng không biết dỗ dành như thế nào, cho nên lùi bước.
Lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, nhưng so sánh với Duy Duy thì cô khó dỗ hơn nhiều.
Anh ngồi dưới tầng nghĩ một lúc lâu, dứt khoát đăng kí một nick phụ vào diễn đàn để trưng cầu ý kiến.
Một cái áo vest nhỏ: Làm thế nào để dỗ dành bạn gái?
Rất nhanh đã có mấy câu trả lời.
Mua hộ nước ngoài: Túi xách, chữa khỏi trăm bệnh.
Vương tử ha ha ha: Cần dỗ dành?
Tinh Dữ Hải: Lầu trên là thẳng nam ung thư*, chủ topic không cần để ý.
*thẳng nam ung thư(直男癌): Thuật ngữ "trai thẳng ung thư" bắt nguồn từ việc cư dân mạng khinh thường hoặc chế giễu những người sống theo thế giới quan, giá trị, thẩm mỹ riêng và luôn tỏ ra bất mãn, bất mãn với nhau và hơi nam nhi.
Quan điểm chung cho rằng nam thẳng mắc bệnh ung thư thường tự cao tự đại, kèm theo những lời nói và việc làm coi thường giá trị của phụ nữ và coi thường phụ nữ.
Hoa Dữ Lam: Son môi, nước hoa, không có người phụ nữ nào không yêu đồ trang điểm.
Trứng vịt gầy tại cái này: Không có cái gì là một lần bốn mươi phút ba ba ba không giải quyết được, nếu có, đó chính là hai lần.
Mắt thấy topic sắp lệch đi, anh lại vội vàng mở một topic mới.
Một cái áo vest nhỏ: Làm thế nào để dỗ dành cô gái nhỏ bốn tuổi?
Hoa Quả Sơn Tiểu Nhị Lang: Chủ topic trêu chọc vợ con?
Tinh Dữ Hải: Tôi theo tới từ một cái topic khác, ha ha ha rất hiếu kì đến cùng là chủ topic làm sai cái gì.
Đào bảo vật biển mua phòng nhỏ: Đồ ăn vặt, các bạn nhỏ đều thích ăn.
Mặc dù rất nhiều câu trả lời ở topic không đứng đắn, nhưng tốt xấu anh cũng get được mấy điểm.
Anh vừa xuống tầng vừa gọi điện cho chị Kết.
"Chị Kết, chị biết Tư Lật thích ăn cái gì không?"
Chị Kết không hiểu ra sao: "A? Em ấy trở về rồi sao?"