Chương 149
Kiếm một chiếc áo thun dài mặc với chiếc quần sock thun ở nhà, cô dặm nhẹ miếng kem che khuyết điểm ở những chỗ bị lộ rồi đi xuống nhà.Vừa mở cửa ra đã thấy cô em chồng đứng đợi sẵn rồi, cô chưa kịp hỏi thì Khánh Chi đã lên tiếng trước:- Chị dâu dậy rồi hả, em tính vào gọi chị dậy để ăn nè, không được để bụng đói.- Cảm ơn Chi nhé, chị cũng tính xuống ăn nè.- Vâng,mẹ có làm sẵn đồ ăn riêng cho chị rồi, thơm lắm luôn, em tính xin một miếng mà mẹ không cho, kêu này là của chị trong chế độ bầu.- Vậy hả, thế chúng ta xuống đi, nghe em nói chị cũng tò mò quá.Vậy là hai chị em đi xuống lầu, bây giờ cô mới phát hiện ra ngoài cửa đến cầu thang đều bọc thêm một lớp thảm chống trượt, cô quay sang nhìn Khánh Chi, nhìn thấy chị dâu muốn hỏi khi nhìn thấy lót tấm thảm thì Khánh Chi nói luôn:- Ba mẹ nói,chị có thai rồi đi đứng phải cẩn thận sợ chị trượt té khi mặt nền nhà có nước nên ba mẹ kêu thợ lót toàn bộ nhà luôn,cho chị đi lại thỏa mái.Nghe em chồng mình nói vậy cô nghe thật ấm lòng, cô thật sự có phước lắm mới vào được ngôi nhà chồng yêu thương mình như thế này.Xuống đến bếp nhìn một bàn đồ ăn thật hấp dẫn lại thơm nứt mũi,cô không nhịn được đã thò tay bốc một miếng để ăn. Vừa lúc mẹ chồng cô bê một chén tổ yến ra đặt xuống bà nói:- Con cứ từ từ ăn, không ai dành của con đâu.- Dạ,con biết rồi, cám ơn mẹ đã chuẩn bị nhiều đồ ăn thế này cho con, mẹ vất vả rồi.Bà Tuyết Mai mỉm cười rồi xoa đầu cô nói:- Không vất vả gì cả, mẹ rất thích nữa là khác, con mau ăn đi cho nóng,- Dạ vâng mẹ.Khánh Chi cũng ngồi xuống chống cằm nhìn hai người, cô chép miệng nói:- Thiệt là ganh tỵ mà, sau này con lấy chồng cũng phải kiếm mẹ chồng giống mẹ mới được, như thế con sẽ tha hồ được ăn món ngon.Nghe Khánh Chi nói thế thì cả hai phì cười,bà Tuyết Mai cốc đầu con gái nói:- Tật tham ăn này của con, bà mẹ chồng nào chịu nổi đây.- Thế con mới muốn kiếm mẹ chồng giống mẹ đó.- Thôi ăn đi cô nương, xong con phải chở mẹ đi mua đồ nữa.- Oke mẹ yêu.Rồi bà quay sang nói với Thanh Thanh:- Con có cần gì không,hay thèm ăn gì không để chút mẹ đi mua đồ mẹ sẵn mua luôn cho.- Dạ con không cần gì đâu mẹ, con chỉ thèm ngủ thôi, với lại con không kén ăn,ăn gì cũng được miễn ngon và no bụng là được.- Dễ nuôi ghê.Chả bù cho Khánh Chi.Thấy nói mình Khánh Chi trong miệng còn đang nhai cũng ngẩn đầu lên cãi:- Con đâu khó nuôi, dễ giống chị dâu mà, mẹ nói quá không vậy- Lo ăn đi kìa,nhai xong hãy mở miệng nói chuyện chứ, không ý tứ gì cả.- Thì tại mẹ nói sai về con mà,phải đính chính cho đúng chứ, không oan uổng con.- Chị mà oan uổng gì.Tiếng nói vọng vào trong nhà kèm thêm bóng người xuất hiện ngồi xuống bàn.- Thưa bác và hai chị,con mới tới.Nhận ra cháu gái mình bà Tuyết Mai mỉm cười nói:- Con mới qua chơi hả, ngồi xuống ăn luôn với hai chị nè- Dạ,con không khách sáo đâu,con cũng đang đói bụng.Khánh Chi bị cướp mất đồ ăn thì lườm nói:- Ai cho em lấy đồ ăn của chị chứ,- Keo vừa thôi, cho xin miếng đi- Không,muốn ăn thì ăn cái khác,món này không cho.Thấy con với cháu dành đồ ăn của con dâu,bà hắng giọng nói:- Món đó cả hai đứa đều không được ăn nhé.Cả hai cùng quay sang nhìn và đồng thanh hỏi:- Vì sao ạ- Vì đó là của Thanh Thanh ăn không phải cho tụi con ăn nhé.- Ôi bất công thếLúc này cả hai khá ăn khớp nhau trong từng câu nói, đúng là tâm hồn ăn uống thì khá đồng nhất ý kiến với nhau mà.