Chương 12: Nội tình
Khi tiếng chuông báo hiệu tiết học thứ nhất kết thúc vừa vang lên, không có gì bất ngờ khi Khương Hằng bị cả đám người vây quanh.
Mọi người vây quanh Khương Hằng, trêu đùa cậu ta:
"Khương Hằng, cậu thật sự muốn nhảy lầu hay là lên trên đó thi gan với người khác hả?"
"Nhảy lầu có kích thích không?"
"Các cậu làm thế nào để mang Trương nương nương lên đó thế, có phải là cùng hợp sức lại quẳng cô ấy ra ngoài Lan Can không?"
Giáo viên tiếng Anh họ Trương, bởi vì trước giờ vẫn luôn trang điểm tỉ mỉ nên mọi người đều gọi phía sau cô là Trương nương nương.
Câu nói này vừa thốt ra, trong phòng học lập tức có người khinh bỉ:
"Muốn vứt Trương nương nương còn cần phải hợp lực chắc?"
Vừa dứt lời, cả đám đã cười vang, lớp trưởng đi từ ngoài vào trong phòng học, đến trước bảng đen, viết xuống mấy chữ, nói với mọi người:
"Cô tiếng Anh có việc đột xuất cho nên đổi thành bài thi trắc nghiệm, hiện tại sẽ phát cho mọi người. Chờ đến khi có điểm, 5 người có tiến bộ nhất và 5 người bị giảm thành tích nhiều nhất sẽ được dán vào bảng thành tích của lớp."
Tiếng cười chưa dứt đã đổi thành tiếng khóc thét.
Sau khi kêu khóc thảm thiết, bọn họ trở lại chỗ ngồi của mình, cũng không tiếp tục bàn tán nữa mà trực tiếp bắt đầu làm bài thi.
Tiếng viết chữ sàn sạt trên giấy, mỗi người đều chú ý vào bài thi của mình, không còn ai nhắc đến sự kiện Khương Hằng nhảy lầu nữa.
Sau khi tan học một lúc Tuế Văn mới tìm được Khương Hằng, cũng không quá khó vì bài thi vừa mới làm xong...
Hắn cản lại Khương Hằng đang muốn về nhà, nói với cậu ta: "Cái kia..."
Còn chưa đợi hắn tìm từ mở miệng đã bị Khương Hằng dùng vẻ mặt kì lạ chủ động nói chuyện: "Tuế Văn, tôi nghe nói nhà cậu chính là thế gia họ Từ phải không?"
Tuế Văn bị sự chủ động của Khương Hằng làm cho sửng sốt.
Hắn nói: "Việc này, cũng không phải thế gia gì cả, có điều ông nội nuôi của tôi đúng là ông Từ..."
Khương Hằng hít vào một hơi thật sâu: "Cho nên có thể trừ tà cầu phúc đảm bảo bình an đúng không?"
Tuế Văn: "Tuy rằng đây đúng là nghiệp vụ..."
Khương Hằng lại hít một hơi thật sâu, cậu ta hỏi: "Vậy, giá cả..."
Tuế Văn đã rõ Khương Hằng muốn nói gì: "Là bạn học của nhau, nói đến giá cả cũng quá tục..."
Từ ngày hôm qua Khương Hằng đã vô cùng sợ chết, giờ tỉnh táo rồi càng cảm thấy cái gì cũng không quan trọng bằng mạng sống: "Không không không, càng là anh em lại càng phải rõ ràng! 800 tệ đủ không? Nếu không đủ thì tôi lại nghĩ cách!"
Tuế Văn: "......"
Trong lòng chứa đầy sự phức tạp, hắn nói: "Đủ rồi, chúng ta đến tiệm trà sữa nói chuyện đi."
Từ trường học đến tiệm trà sữa cũng không xa, quán làm ăn rất tốt, thời gian tan học thường bị học sinh chiếm hết không gian.
Có điều Tuế Văn và Khương Hằng vẫn đến sớm, giành được một vị trí trong góc.
Hai người bắt đầu nói về chuyện chính.
Tuế Văn: "Rốt cuộc thì đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Nói cụ thể cho tôi nghe từ lúc cậu đến trường học."
Tuy rằng chuyện đã qua rồi, nhưng những chuyện đã xảy ra vẫn khiến cho Khương Hằng cảm thấy rùng mình: "Là thế này, đêm qua tâm trạng của tôi không được tốt lắm, vì vậy ngồi một mình trong phòng học, đúng lúc này, có cơn gió rất lạnh thổi vào..."
Sự việc xảy ra đêm qua dần dần hiện lên rõ ràng trong mắt Tuế Văn.
Tuế Văn kiên nhẫn nghe lời Khương Hằng nói, chỉnh sửa lại mỗi một tin tức đối phương nói đến cho đến khi tất cả lời tự thuật kết thúc.
Chuyện cũng không dài, từ lúc Khương Hằng bắt đầu kể cho đến khi kết thúc cũng chỉ khoảng 5'.
Sau khi đối phương dừng lại, Tuế Văn rũ mắt vài giây, tiếp theo lên tiếng: "Thời điểm cậu ngồi một mình trong phòng là khoảng mấy giờ?"
Khương Hằng suy nghĩ một lát: "Lúc tôi ra khỏi cửa là khoảng 7:30 tối, từ nhà tôi đến trường học là khoảng 40'... Tôi ngồi trong phòng hẳn là khoảng 8:10."
Tuế Văn: "Theo như lời cậu nói thì cậu là người đầu tiên lên sân thượng, sau đó là cô Trương nhận được điện thoại của cậu là thứ 2?"
Khương Hằng: "Đúng vậy."
Tuế Văn: "Cô Trương đến để cứu cậu..."
Khương Hằng: "Đúng vậy." Cậu ta tiếp tục nói, "Cô Trương ban đầu lên đến sân thượng rất bình thường, còn vọt đến lan can để cứu tôi. Nhưng đến khi cô ấy thực sự đến trước lan can rồi thì biểu tình lại bỗng nhiên thay đổi. Cô ấy trở nên rất kì lạ, rất đáng sợ... giống như chuẩn bị nhảy lầu! Còn, còn có, tôi thấy mọc đầy..."
Khương Hằng bỗng nhiên cất cao giọng.
Những vị khách còn lại trong tiệm trà sữa lập tức nhìn về phía này.
Nhưng người đang nói chuyện lại hoàn toàn không có cảm giác gì, Khương Hằng từ lúc bắt đầu vẫn luôn giữ bình tĩnh đến giờ phút này cũng đã không còn kìm nén được nữa, bàn tay cậu ta nắm chặt, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, đồng tử co chặt, sợ hãi ngập tràn trong đôi mắt cậu ta giống như đê điều vỡ vụn do trận đại hồng thủy!
Lúc này, một giọng nói bình thản vang lên, Tuế Văn nói với Khương Hằng:
"Lông đen."
"Có phải cậu nhìn thấy từng sợi lông đen mọc đầy trên cơ thể của cô Trương không?"
Khương Hằng giống như người gần chết túm được cọng rơm cuối cùng.
Cậu ta thở hổn hển gấp gáp, nói lại những lời vừa rồi một lần nữa: "Đúng là như thế! Ngoài lông đen ra còn có rất nhiều sương đen bao phủ lấy tôi, cô Trương và 3 bạn học khác chạy lên trên đó! Nó lừa những người đến cứu tôi chạy ra ngoài lan can, làm cho bọn họ nhảy lầu, cũng may là cuối cùng mọi người đều tỉnh táo lại! Tuế Văn, cậu có biết những thứ đó rốt cuộc là cái gì không? Làm thế nào mới có thể thoát khỏi nó?"
Tuế Văn lại lâm vào trầm tư.
Trong lời kể lại của Trương Hằng, sự việc phát sinh tối qua giống như một bức hình ghép bị chia làm trăm mảnh, đã tìm được 99 mảnh rồi, chỉ còn một mảnh ở trung tâm là không tìm thấy bóng dáng.
Mảnh ghép trung tâm này sẽ trả lời cho câu hỏi Vật Kị sẽ xuất hiện trong điều kiện đặc biệt nào!
Nhưng mảnh ghép này không thấy bóng dáng đâu cũng chưa chắc là do người kể cố tình giấu giếm.
Cái này có lẽ là do...
Có thể là do người kể lại tránh đi miệng vết thương theo bản năng.
Tuế Văn đan hai bàn tay vào nhau, hắn quyết định bỏ qua khối ghép hình còn lại kia, nói với Khương Hằng: "Tôi cũng hiểu đại khái rồi, cậu yên tâm, tôi sẽ giải quyết sự việc lần này..."
Khương Hằng bỗng nhiên nói: "Tuế Văn."
Tuế Văn: "Cái gì?"
Khương Hằng: "Cậu biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì, vậy có phải là cậu biết đó là cái gì không? Vì sao nó không đeo bám người khác mà lại chỉ đeo bám một mình tôi? Cái thứ kia rốt cuộc là thứ quỷ quái gì!!!"
Tuế Văn: "Cậu bình tĩnh lại đã......"
Khương Hằng hoàn toàn hỏng mất: "Tôi làm thế nào để bình tĩnh được đây! Cậu nói cho tôi biết, làm thế nào để tôi có thể bình tĩnh lại được, người bị cuốn lấy cũng không phải là cậu, là tôi, tôi bị nó cuốn lấy, mang lên sân thượng..."
"... Vậy cậu nghĩ xem vì sao cậu lại bị cuốn lên sân thượng?"
Tuế Văn bỗng nhiên lên tiếng, gương mặt ấm áp, giọng nói bình tĩnh, nhìn cũng không có gì khác biệt so với bình thường.
Hắn đẩy mắt kính, ánh mắt đằng sau thấu kính nhẹ nhàng đảo qua ống tay áo lộ ra do Khương Hằng kích động, trên đó có đan xen những vết thương do dao gây ra, cũng không sâu, giống như chủ nhân tự mình tạo ra.
Thậm chí trong giọng nói của hắn còn mang theo ý cười nhẹ:
"Cậu ở trong phòng học có phải cũng muốn lên sân thượng không?"
Không khí bỗng nhiên đông đặc giống như keo nước.
Hai người đối diện nhau.
Vết sẹo bị giấu sâu nhất trong đáy lòng bị người vạch trần giống như trần truồng đứng dưới ánh mặt trời.
Khương Hằng ngậm miệng, cúi đầu.
Không biết vì sao mà giờ phút này cậu ta lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Sau khi tiễn Khương Hằng đi rồi, Tuế Văn cũng rời khỏi quán trà sữa, đi tìm Thời Thiên Ẩm.
Hắn tìm được Thời Thiên Ẩm trong rừng cây, vị yêu quái này hiển nhiên yêu thích những nơi có nhiều cây xanh, ánh mặt trời chạng vạng xuyên qua tán lá cây chiếu lên gương mặt cậu, giấu cậu giữa khoảng không sáng tối.
Cậu nhìn thấy Tuế Văn, khẽ hừ một tiếng: "Ta còn tưởng ngươi sẽ an ủi hắn."
Tuế Văn ngẩng đầu nhìn Thời Thiên Ẩm một lát, nói một câu vô nghĩa: "Cậu đang ở Tosca à?"
Thời Thiên Ẩm: "Tosca là cái gì?"
Tuế Văn: "À...... Không có gì."
Hắn kết thúc đề tài, đồng thời lấy di động ra, vào BBS của trường học, trong đó xuất hiện một tấm thiệp, hắn cho Thời Thiên Ẩm xem.
"Đêm qua, sau khi trở về tôi đã tra xét lại một vài tư liệu thì phát hiện 9 năm trước đây, ở tòa nhà thực nghiệm được xây dựng và khoảng 4 năm trước có một học sinh năm 2 nhảy lầu ở đó. Lúc ấy cũng xuất động cảnh sát, hai bên giằng co khoảng nửa giờ, cuối cùng nữ sinh kia vẫn nhảy xuống, tất nhiên là chết. Cùng với thời gian Vật Kị xuất hiện và biến mất đêm qua có sự ăn khớp rất lớn, nếu như không có gì ngoài ý muốn, lấy sự kiện nhảy lầu này làm căn cứ thì đây hẳn là nguồn gốc của sự việc."
"Đã biết được ngọn nguồn của sự việc rồi, lại có Khương Hằng làm tham chiếu trực quan, tôi cảm thấy có thể phân tích ra điều kiện kích phát của Vật Kị."
Thời Thiên Ẩm lời ít ý nhiều: "Nói thẳng."
Tuế Văn không để ý, nói ra kết quả mình phân tích được cho Thời Thiên Ẩm: "Là mong muốn chết mãnh liệt. Mong muốn chết mãnh liệt là chìa khóa mấu chốt để kích phát Vật Kị."
Thời Thiên Ẩm đã hiểu rõ: "Nói cách khác, chỉ cần tìm một người muốn chết lên sân thượng thì Vật Kị sẽ bị kích phát?"
Tuế Văn trả lời: "Cũng không sai lắm, có điều chúng ta không biết ai muốn chết..."
Thời Thiên Ẩm hỏi đầy kì lạ: "Vì sao lại cần biết ai muốn chết?"
Tuế Văn cũng buồn bực vô cùng: "Nếu như đối phương không muốn chết thì làm sao Vật Kị bị kích phát được?"
"Tùy tiện tìm một người đến, tra tấn hắn, làm cho hắn cảm thấy sống còn khổ hơn chết, không phải là sẽ tìm được một người muốn chết à?" Thời Thiên Ẩm nghiêng nghiêng đầu, cảm thấy rất khó hiểu khi Tuế Văn không nghĩ đến phương pháp đơn giản như thế.
Tuế Văn: "???"
Giây tiếp theo, hắn kiên quyết giữ chặt yêu quái: "Phương pháp này không tiện."
Thời Thiên Ẩm: "Vì sao?"
Tuế Văn khẳng định yêu quái sẽ không thèm quan tâm đến việc tuân thủ luật pháp, cho nên hắn nói thẳng lý do có thể ngăn cản cậu: "Hiện tại lực lượng của chúng ta đều yếu, nếu như lại khiến cho Vật Kị xuất hiện một lần nữa thì cần phải tăng năng lực công kích của chúng ta lên đã, ít nhất phải dưỡng được đèn xanh đèn đỏ. Hơn nữa, trường học sắp sửa phát sinh một sự việc cực kì đáng sợ..."
Thời Thiên Ẩm: "Hử?"
Tuế Văn mặc kệ ánh mắt không quá tin tưởng của Thời Thiên Ẩm, hắn thoáng dừng lại, rất thận trọng, rất nghiêm túc.
"Tôi tin rằng sau sự kiện đáng sợ này, trong trường học sẽ có rất nhiều học sinh cảm thấy muốn chết. Mà sự kiện này rất nhanh sẽ xảy đến thôi, chỉ sau 3 ngày nữa!"
Sau 3 ngày nữa chính là kì thi của trường.
Mỗi tháng 1 lần, sự kiện đại hình khủng bố chính thức buông xuống toàn thể học sinh của trường trung học Song Ngữ.
Mọi người vây quanh Khương Hằng, trêu đùa cậu ta:
"Khương Hằng, cậu thật sự muốn nhảy lầu hay là lên trên đó thi gan với người khác hả?"
"Nhảy lầu có kích thích không?"
"Các cậu làm thế nào để mang Trương nương nương lên đó thế, có phải là cùng hợp sức lại quẳng cô ấy ra ngoài Lan Can không?"
Giáo viên tiếng Anh họ Trương, bởi vì trước giờ vẫn luôn trang điểm tỉ mỉ nên mọi người đều gọi phía sau cô là Trương nương nương.
Câu nói này vừa thốt ra, trong phòng học lập tức có người khinh bỉ:
"Muốn vứt Trương nương nương còn cần phải hợp lực chắc?"
Vừa dứt lời, cả đám đã cười vang, lớp trưởng đi từ ngoài vào trong phòng học, đến trước bảng đen, viết xuống mấy chữ, nói với mọi người:
"Cô tiếng Anh có việc đột xuất cho nên đổi thành bài thi trắc nghiệm, hiện tại sẽ phát cho mọi người. Chờ đến khi có điểm, 5 người có tiến bộ nhất và 5 người bị giảm thành tích nhiều nhất sẽ được dán vào bảng thành tích của lớp."
Tiếng cười chưa dứt đã đổi thành tiếng khóc thét.
Sau khi kêu khóc thảm thiết, bọn họ trở lại chỗ ngồi của mình, cũng không tiếp tục bàn tán nữa mà trực tiếp bắt đầu làm bài thi.
Tiếng viết chữ sàn sạt trên giấy, mỗi người đều chú ý vào bài thi của mình, không còn ai nhắc đến sự kiện Khương Hằng nhảy lầu nữa.
Sau khi tan học một lúc Tuế Văn mới tìm được Khương Hằng, cũng không quá khó vì bài thi vừa mới làm xong...
Hắn cản lại Khương Hằng đang muốn về nhà, nói với cậu ta: "Cái kia..."
Còn chưa đợi hắn tìm từ mở miệng đã bị Khương Hằng dùng vẻ mặt kì lạ chủ động nói chuyện: "Tuế Văn, tôi nghe nói nhà cậu chính là thế gia họ Từ phải không?"
Tuế Văn bị sự chủ động của Khương Hằng làm cho sửng sốt.
Hắn nói: "Việc này, cũng không phải thế gia gì cả, có điều ông nội nuôi của tôi đúng là ông Từ..."
Khương Hằng hít vào một hơi thật sâu: "Cho nên có thể trừ tà cầu phúc đảm bảo bình an đúng không?"
Tuế Văn: "Tuy rằng đây đúng là nghiệp vụ..."
Khương Hằng lại hít một hơi thật sâu, cậu ta hỏi: "Vậy, giá cả..."
Tuế Văn đã rõ Khương Hằng muốn nói gì: "Là bạn học của nhau, nói đến giá cả cũng quá tục..."
Từ ngày hôm qua Khương Hằng đã vô cùng sợ chết, giờ tỉnh táo rồi càng cảm thấy cái gì cũng không quan trọng bằng mạng sống: "Không không không, càng là anh em lại càng phải rõ ràng! 800 tệ đủ không? Nếu không đủ thì tôi lại nghĩ cách!"
Tuế Văn: "......"
Trong lòng chứa đầy sự phức tạp, hắn nói: "Đủ rồi, chúng ta đến tiệm trà sữa nói chuyện đi."
Từ trường học đến tiệm trà sữa cũng không xa, quán làm ăn rất tốt, thời gian tan học thường bị học sinh chiếm hết không gian.
Có điều Tuế Văn và Khương Hằng vẫn đến sớm, giành được một vị trí trong góc.
Hai người bắt đầu nói về chuyện chính.
Tuế Văn: "Rốt cuộc thì đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Nói cụ thể cho tôi nghe từ lúc cậu đến trường học."
Tuy rằng chuyện đã qua rồi, nhưng những chuyện đã xảy ra vẫn khiến cho Khương Hằng cảm thấy rùng mình: "Là thế này, đêm qua tâm trạng của tôi không được tốt lắm, vì vậy ngồi một mình trong phòng học, đúng lúc này, có cơn gió rất lạnh thổi vào..."
Sự việc xảy ra đêm qua dần dần hiện lên rõ ràng trong mắt Tuế Văn.
Tuế Văn kiên nhẫn nghe lời Khương Hằng nói, chỉnh sửa lại mỗi một tin tức đối phương nói đến cho đến khi tất cả lời tự thuật kết thúc.
Chuyện cũng không dài, từ lúc Khương Hằng bắt đầu kể cho đến khi kết thúc cũng chỉ khoảng 5'.
Sau khi đối phương dừng lại, Tuế Văn rũ mắt vài giây, tiếp theo lên tiếng: "Thời điểm cậu ngồi một mình trong phòng là khoảng mấy giờ?"
Khương Hằng suy nghĩ một lát: "Lúc tôi ra khỏi cửa là khoảng 7:30 tối, từ nhà tôi đến trường học là khoảng 40'... Tôi ngồi trong phòng hẳn là khoảng 8:10."
Tuế Văn: "Theo như lời cậu nói thì cậu là người đầu tiên lên sân thượng, sau đó là cô Trương nhận được điện thoại của cậu là thứ 2?"
Khương Hằng: "Đúng vậy."
Tuế Văn: "Cô Trương đến để cứu cậu..."
Khương Hằng: "Đúng vậy." Cậu ta tiếp tục nói, "Cô Trương ban đầu lên đến sân thượng rất bình thường, còn vọt đến lan can để cứu tôi. Nhưng đến khi cô ấy thực sự đến trước lan can rồi thì biểu tình lại bỗng nhiên thay đổi. Cô ấy trở nên rất kì lạ, rất đáng sợ... giống như chuẩn bị nhảy lầu! Còn, còn có, tôi thấy mọc đầy..."
Khương Hằng bỗng nhiên cất cao giọng.
Những vị khách còn lại trong tiệm trà sữa lập tức nhìn về phía này.
Nhưng người đang nói chuyện lại hoàn toàn không có cảm giác gì, Khương Hằng từ lúc bắt đầu vẫn luôn giữ bình tĩnh đến giờ phút này cũng đã không còn kìm nén được nữa, bàn tay cậu ta nắm chặt, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, đồng tử co chặt, sợ hãi ngập tràn trong đôi mắt cậu ta giống như đê điều vỡ vụn do trận đại hồng thủy!
Lúc này, một giọng nói bình thản vang lên, Tuế Văn nói với Khương Hằng:
"Lông đen."
"Có phải cậu nhìn thấy từng sợi lông đen mọc đầy trên cơ thể của cô Trương không?"
Khương Hằng giống như người gần chết túm được cọng rơm cuối cùng.
Cậu ta thở hổn hển gấp gáp, nói lại những lời vừa rồi một lần nữa: "Đúng là như thế! Ngoài lông đen ra còn có rất nhiều sương đen bao phủ lấy tôi, cô Trương và 3 bạn học khác chạy lên trên đó! Nó lừa những người đến cứu tôi chạy ra ngoài lan can, làm cho bọn họ nhảy lầu, cũng may là cuối cùng mọi người đều tỉnh táo lại! Tuế Văn, cậu có biết những thứ đó rốt cuộc là cái gì không? Làm thế nào mới có thể thoát khỏi nó?"
Tuế Văn lại lâm vào trầm tư.
Trong lời kể lại của Trương Hằng, sự việc phát sinh tối qua giống như một bức hình ghép bị chia làm trăm mảnh, đã tìm được 99 mảnh rồi, chỉ còn một mảnh ở trung tâm là không tìm thấy bóng dáng.
Mảnh ghép trung tâm này sẽ trả lời cho câu hỏi Vật Kị sẽ xuất hiện trong điều kiện đặc biệt nào!
Nhưng mảnh ghép này không thấy bóng dáng đâu cũng chưa chắc là do người kể cố tình giấu giếm.
Cái này có lẽ là do...
Có thể là do người kể lại tránh đi miệng vết thương theo bản năng.
Tuế Văn đan hai bàn tay vào nhau, hắn quyết định bỏ qua khối ghép hình còn lại kia, nói với Khương Hằng: "Tôi cũng hiểu đại khái rồi, cậu yên tâm, tôi sẽ giải quyết sự việc lần này..."
Khương Hằng bỗng nhiên nói: "Tuế Văn."
Tuế Văn: "Cái gì?"
Khương Hằng: "Cậu biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì, vậy có phải là cậu biết đó là cái gì không? Vì sao nó không đeo bám người khác mà lại chỉ đeo bám một mình tôi? Cái thứ kia rốt cuộc là thứ quỷ quái gì!!!"
Tuế Văn: "Cậu bình tĩnh lại đã......"
Khương Hằng hoàn toàn hỏng mất: "Tôi làm thế nào để bình tĩnh được đây! Cậu nói cho tôi biết, làm thế nào để tôi có thể bình tĩnh lại được, người bị cuốn lấy cũng không phải là cậu, là tôi, tôi bị nó cuốn lấy, mang lên sân thượng..."
"... Vậy cậu nghĩ xem vì sao cậu lại bị cuốn lên sân thượng?"
Tuế Văn bỗng nhiên lên tiếng, gương mặt ấm áp, giọng nói bình tĩnh, nhìn cũng không có gì khác biệt so với bình thường.
Hắn đẩy mắt kính, ánh mắt đằng sau thấu kính nhẹ nhàng đảo qua ống tay áo lộ ra do Khương Hằng kích động, trên đó có đan xen những vết thương do dao gây ra, cũng không sâu, giống như chủ nhân tự mình tạo ra.
Thậm chí trong giọng nói của hắn còn mang theo ý cười nhẹ:
"Cậu ở trong phòng học có phải cũng muốn lên sân thượng không?"
Không khí bỗng nhiên đông đặc giống như keo nước.
Hai người đối diện nhau.
Vết sẹo bị giấu sâu nhất trong đáy lòng bị người vạch trần giống như trần truồng đứng dưới ánh mặt trời.
Khương Hằng ngậm miệng, cúi đầu.
Không biết vì sao mà giờ phút này cậu ta lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Sau khi tiễn Khương Hằng đi rồi, Tuế Văn cũng rời khỏi quán trà sữa, đi tìm Thời Thiên Ẩm.
Hắn tìm được Thời Thiên Ẩm trong rừng cây, vị yêu quái này hiển nhiên yêu thích những nơi có nhiều cây xanh, ánh mặt trời chạng vạng xuyên qua tán lá cây chiếu lên gương mặt cậu, giấu cậu giữa khoảng không sáng tối.
Cậu nhìn thấy Tuế Văn, khẽ hừ một tiếng: "Ta còn tưởng ngươi sẽ an ủi hắn."
Tuế Văn ngẩng đầu nhìn Thời Thiên Ẩm một lát, nói một câu vô nghĩa: "Cậu đang ở Tosca à?"
Thời Thiên Ẩm: "Tosca là cái gì?"
Tuế Văn: "À...... Không có gì."
Hắn kết thúc đề tài, đồng thời lấy di động ra, vào BBS của trường học, trong đó xuất hiện một tấm thiệp, hắn cho Thời Thiên Ẩm xem.
"Đêm qua, sau khi trở về tôi đã tra xét lại một vài tư liệu thì phát hiện 9 năm trước đây, ở tòa nhà thực nghiệm được xây dựng và khoảng 4 năm trước có một học sinh năm 2 nhảy lầu ở đó. Lúc ấy cũng xuất động cảnh sát, hai bên giằng co khoảng nửa giờ, cuối cùng nữ sinh kia vẫn nhảy xuống, tất nhiên là chết. Cùng với thời gian Vật Kị xuất hiện và biến mất đêm qua có sự ăn khớp rất lớn, nếu như không có gì ngoài ý muốn, lấy sự kiện nhảy lầu này làm căn cứ thì đây hẳn là nguồn gốc của sự việc."
"Đã biết được ngọn nguồn của sự việc rồi, lại có Khương Hằng làm tham chiếu trực quan, tôi cảm thấy có thể phân tích ra điều kiện kích phát của Vật Kị."
Thời Thiên Ẩm lời ít ý nhiều: "Nói thẳng."
Tuế Văn không để ý, nói ra kết quả mình phân tích được cho Thời Thiên Ẩm: "Là mong muốn chết mãnh liệt. Mong muốn chết mãnh liệt là chìa khóa mấu chốt để kích phát Vật Kị."
Thời Thiên Ẩm đã hiểu rõ: "Nói cách khác, chỉ cần tìm một người muốn chết lên sân thượng thì Vật Kị sẽ bị kích phát?"
Tuế Văn trả lời: "Cũng không sai lắm, có điều chúng ta không biết ai muốn chết..."
Thời Thiên Ẩm hỏi đầy kì lạ: "Vì sao lại cần biết ai muốn chết?"
Tuế Văn cũng buồn bực vô cùng: "Nếu như đối phương không muốn chết thì làm sao Vật Kị bị kích phát được?"
"Tùy tiện tìm một người đến, tra tấn hắn, làm cho hắn cảm thấy sống còn khổ hơn chết, không phải là sẽ tìm được một người muốn chết à?" Thời Thiên Ẩm nghiêng nghiêng đầu, cảm thấy rất khó hiểu khi Tuế Văn không nghĩ đến phương pháp đơn giản như thế.
Tuế Văn: "???"
Giây tiếp theo, hắn kiên quyết giữ chặt yêu quái: "Phương pháp này không tiện."
Thời Thiên Ẩm: "Vì sao?"
Tuế Văn khẳng định yêu quái sẽ không thèm quan tâm đến việc tuân thủ luật pháp, cho nên hắn nói thẳng lý do có thể ngăn cản cậu: "Hiện tại lực lượng của chúng ta đều yếu, nếu như lại khiến cho Vật Kị xuất hiện một lần nữa thì cần phải tăng năng lực công kích của chúng ta lên đã, ít nhất phải dưỡng được đèn xanh đèn đỏ. Hơn nữa, trường học sắp sửa phát sinh một sự việc cực kì đáng sợ..."
Thời Thiên Ẩm: "Hử?"
Tuế Văn mặc kệ ánh mắt không quá tin tưởng của Thời Thiên Ẩm, hắn thoáng dừng lại, rất thận trọng, rất nghiêm túc.
"Tôi tin rằng sau sự kiện đáng sợ này, trong trường học sẽ có rất nhiều học sinh cảm thấy muốn chết. Mà sự kiện này rất nhanh sẽ xảy đến thôi, chỉ sau 3 ngày nữa!"
Sau 3 ngày nữa chính là kì thi của trường.
Mỗi tháng 1 lần, sự kiện đại hình khủng bố chính thức buông xuống toàn thể học sinh của trường trung học Song Ngữ.