Chương : 15
Trần Đường đang đứng chờ Hàn Thiên Vũ lấy xe thì lúc này bỗng có một chiến xe hơi chạy với vận tốc rất nhanh đang lao về phía cô.
" RẦM!!!"
Trần Đường Đường cảm thấy trời đất quay cuồng, dần dần đôi mắt nhắm lại. Sau khi tông cô xong chiếc xe liền chạy đi mất.
Người đi đường thấy cảnh này hét lên, rồi một đám người bu xung quanh cô.
Khi Hàn Thiên Vũ quay lại đã thấy nhiều người tụ xung quanh chỗ Trần Đường Đường đang đứng.
Có người la lên: " Gọi xe cứu thương có người bị tai nạn ".
Trái tim Hàn Thiên Vũ chợt nhói lên. Anh lập tức chạy đến chỗ cô.Trước mắt Hàn Thiên Vũ là một thân ảnh đầy máu đang nằm dưới đất. Anh liền chạy lại ôm cô.
"Đường Đường đừng nhắm mắt anh sẽ đưa em tới bệnh ngay thôi." Anh nói xong liền bế cô lên xe chạy tới bệnh viện.
Hàn Thiên Vũ bế cô xuống xe rồi vào cổng bệnh viện hét lớn lên: " Mau kêu bác sĩ giỏi nhất ra đây cho tôi nhanh lên."
Hốc mắt anh lúc này đã trở nên đỏ ngầu, khuôn mặt lạnh băng khiến người ta cảm thấy thật đáng sợ.
Hàn Thiên Vũ vừa nói xong lập tức có người chạy ra. Một người đàn ông trẻ tuổi cao gần một mét chín, khuôn mặt anh tuấn nhưng vẻ mặt lại không có cảm xúc bước đến chỗ anh.
"Đừng lo cô ấy sẽ không sao." - Lãnh Hạo lần đầu tiên thấy bạn mình có biểu hiện như thế lập tức hiểu ngay cô gái này quan trọng đến thế nào.
Sau mấy tiếng đồng hồ thì cuối cùng ca phẫu thuật cũng kết thúc.
Hàn Thiên Vũ đang ngồi ngay ghế thấy cửa phòng phẫu thuật mở ra, anh lập tức ngồi dậy.
"Ca phẫu thuật thế nào rồi? Sao lại lâu như thế? "
"Do xuất huyết não lại mất máu quá nhiều nên phải cầm máu. Ngoài ra cô ấy bị gãy chân phải. Cậu đừng lo, cô ấy được đưa kịp lúc nên tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng."
"Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng? Cậu có ý gì? " - Anh nhướng mày nói.
"Vừa rồi tôi phát hiện đầu của cô ấy chắc có lẽ trong lúc ngã đã đụng trúng vật cứng nên đã chấn thương đến não bộ tạo ra khối u. Vì thế cô ấy sẽ xuất hiện tình trạng hôn mê. Có điều..." - Lãnh Hạo nhìn người bạn thân của mình đang tỏa ra khí lạnh kinh người.
"Điều gì? Cậu mau nói cho tôi biết " - Bây giờ anh đã không còn kiên nhẫn nữa liền quát.
Lãnh Hạo ngạc nhiên, rốt cuộc cô gái này quan trọng đến Thiên Vũ đến mức nào mà lại khiến người bạn này của anh lo đến vậy.
"Tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa nhưng do trong não đang có khối u. Mặc dù khối u này chưa lan rộng ra nhưng nó đè lên dây thần kinh trung ương khiến cô ấy hôn mê. Chỉ cần lấy khối u ra là cô ấy sẽ an toàn. Nhưng việc cô ấy có thể tỉnh lại hay không phải do chính bản thân cô ấy thôi."
Đêm đó anh túc trực chăm sóc cô không nghỉ ngơi. Lãnh Hạo thật sự vẫn không thể tin được người lạnh lùng lại ghét con gái như Hàn Thiên Vũ, nhiều lúc còn khiến anh nghĩ có phải cậu ta là gay không nữa.
Vậy mà bây giờ người bạn này của anh đang chăm sóc cô gái đang hôn mê trên giường một cách chu đáo.
Trong phòng bệnh Hàn Thiên Vũ nhìn người con gái đang nằm trên giường vì anh bất cẩn khi để Trần Đường Đường một mình khiến cô phải rơi vào tình trạng bây giờ.
Hàn Thiên Vũ tự trách bản thân mình, bàn tay nắm chặt lại tới mức gân xanh nổi lên. Anh tuyệt đối sẽ không để cho kẻ hại cô có kết quả tốt.
Hàn Thiên Vũ nắm bàn tay nhỏ xinh như búp măng lên. Đặt nụ hôn lên tay cô: "Anh xin lỗi."
Lúc này, anh có cảm giác cô đang nắm lại tay anh. Anh lập tức kêu Lãnh Hạo vào: "Mặt lạnh cậu vô xem Đường Đường thế nào rồi."
"..." Tôi có tên đàng hoàng nha!!!=_=
Lãnh Hạo khám xong cho cô thầm nghĩ:"Ngạc nhiên nha, cô bé nhìn nhỏ con vậy mà hồi phục nhanh thật."
"Nhỏ con không có nghĩa là yếu ớt đâu ".
"..." - Cậu ta biết mình suy nghĩ gì sao?
"Biểu hiện của cậu nhìn là biết."
"..." - Cái tên này biết đọc suy nghĩ của người khác sao?
Lúc này ngoài cửa có hai người một nam một nữ bước vào.
"Xú nha đầu làm sao bị tai nạn vậy?" - Ân Thiên chất vấn nhìn Hàn Thiên Vũ.
"Tôi đi lấy xe một chút quay lại đã thấy cô ấy bị như vậy." - Anh nói với giọng như đang trách bản thân mình.
"Vũ, cô ấy bây giờ không sao rồi. Một lát sẽ tỉnh nhanh thôi, cậu đừng lo." - Lãnh Hạo vỗ vai anh nói.
"Mặt lạnh à, cậu là đang an ủi hay đang chia buồn cùng gia đình thế? " - Vương Phong giễu cợt cười nói.
"..." - Lại kêu mặt lạnh.=_=
"Mặt lạnh..." - Vương Phong thì Lãnh Hạo lên tiếng chen ngang.
"Cậu muốn thử phẫu thuật não không? Dù sao chúng ta cũng là bạn lâu năm tôi sẽ nhẹ tay." - Lãnh Hạo lạnh lùng nói.
"Đừng đừng, tôi không muốn bị giải phẩu đâu." - Vương Phương thấy sống lưng ớn lạnh nghe Lãnh Hạo nói xong lập tức tránh xa 10m xua tay nói.
"Thiên...Vũ..." - Giọng nói yếu ớt của Trần Đường Đường tuy nhỏ nhưng mọi người trong phòng đều nghe được.
Hàn Thiên Vũ vui mừng nắm lấy bàn tay cô: " Đường Đường em tỉnh rồi may quá."
Đừng nói là Ân Thiên ngay cả Vương Phong, bạn thân từ nhỏ của Hàn Thiên Vũ cũng hết sức ngạc nhiên. Không phải Hàn Thiên Vũ trước giờ vẫn không hề thích đụng vào con gái sao.
Lúc đầu Vương Phong chỉ nghĩ do Hàn Thiên Vũ không chú ý trông chừng tiểu sư muội của anh nên mới ở đây chăm sóc xem như chuộc lỗi.
Vương Phong nhỏ giọng nói: " Chuyện này không như mình nghĩ, xem ra quan hệ của hai người này không đơn giản là chủ nhà với khách."
Ân Thiên đứng kế bên thấy Vương Phong đang lẩm bẩm như tụng kinh liền hỏi: " Anh đang nói gì thế? "
"A... Đâu có gì. Anh đang cảm tạ trời phật thôi." - Vương Phong lập tức biện minh nói. Quan hệ của Thiên Vũ và tiểu sư muội không biết là như thế nào nên tốt nhất không nói cho Ân Thiên. Nếu không cô ấy mà biết sẽ đi lan tin khắp nơi cho xem.
"Anh đang nói xấu em sao? " - Ân Thiên nghi ngờ nhìn biển hiện của Vương Phong nói.
"..." Vương Phong.
"Đường Đường em đói chưa anh đi mua cháo cho em được không? " - Hàn Thiên Vũ dịu dàng nhìn cô.
"Em muốn ăn cháo trứng muối. " - Trần Đường Đường yếu ớt nói.
"Được, anh đi mua." - Anh vuốt má cô rồi xoay qua nói với Vương Phong: " Cậu đi với mình."
"..." - Lại tính sai bảo mình.
Vừa ra khỏi cửa, Hàn Thiên Vũ liền nói: "Cậu đi điều tra người đã đụng vào Đường Đường."
"..." - Biết ngay.
"Đi thôi " - Hàn Thiên nói xong liền đi.
"Vũ, cậu và...và...Đường Đường... " - Vương Phong ngập ngừng nói.
"Sau này sẽ gửi thiệp cưới cho cậu."
"Hả hả Vũ à con bé mới 17 thôi mà cậu đã...đã.... Cậu thật là lưu manh!"
"Cậu nghĩ sẽ ra sao nếu tôi đưa cho Ân Thiên xem tấm hình kia. "
"..." - Tốt nhất không nên nói gì thì hơn.
" RẦM!!!"
Trần Đường Đường cảm thấy trời đất quay cuồng, dần dần đôi mắt nhắm lại. Sau khi tông cô xong chiếc xe liền chạy đi mất.
Người đi đường thấy cảnh này hét lên, rồi một đám người bu xung quanh cô.
Khi Hàn Thiên Vũ quay lại đã thấy nhiều người tụ xung quanh chỗ Trần Đường Đường đang đứng.
Có người la lên: " Gọi xe cứu thương có người bị tai nạn ".
Trái tim Hàn Thiên Vũ chợt nhói lên. Anh lập tức chạy đến chỗ cô.Trước mắt Hàn Thiên Vũ là một thân ảnh đầy máu đang nằm dưới đất. Anh liền chạy lại ôm cô.
"Đường Đường đừng nhắm mắt anh sẽ đưa em tới bệnh ngay thôi." Anh nói xong liền bế cô lên xe chạy tới bệnh viện.
Hàn Thiên Vũ bế cô xuống xe rồi vào cổng bệnh viện hét lớn lên: " Mau kêu bác sĩ giỏi nhất ra đây cho tôi nhanh lên."
Hốc mắt anh lúc này đã trở nên đỏ ngầu, khuôn mặt lạnh băng khiến người ta cảm thấy thật đáng sợ.
Hàn Thiên Vũ vừa nói xong lập tức có người chạy ra. Một người đàn ông trẻ tuổi cao gần một mét chín, khuôn mặt anh tuấn nhưng vẻ mặt lại không có cảm xúc bước đến chỗ anh.
"Đừng lo cô ấy sẽ không sao." - Lãnh Hạo lần đầu tiên thấy bạn mình có biểu hiện như thế lập tức hiểu ngay cô gái này quan trọng đến thế nào.
Sau mấy tiếng đồng hồ thì cuối cùng ca phẫu thuật cũng kết thúc.
Hàn Thiên Vũ đang ngồi ngay ghế thấy cửa phòng phẫu thuật mở ra, anh lập tức ngồi dậy.
"Ca phẫu thuật thế nào rồi? Sao lại lâu như thế? "
"Do xuất huyết não lại mất máu quá nhiều nên phải cầm máu. Ngoài ra cô ấy bị gãy chân phải. Cậu đừng lo, cô ấy được đưa kịp lúc nên tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng."
"Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng? Cậu có ý gì? " - Anh nhướng mày nói.
"Vừa rồi tôi phát hiện đầu của cô ấy chắc có lẽ trong lúc ngã đã đụng trúng vật cứng nên đã chấn thương đến não bộ tạo ra khối u. Vì thế cô ấy sẽ xuất hiện tình trạng hôn mê. Có điều..." - Lãnh Hạo nhìn người bạn thân của mình đang tỏa ra khí lạnh kinh người.
"Điều gì? Cậu mau nói cho tôi biết " - Bây giờ anh đã không còn kiên nhẫn nữa liền quát.
Lãnh Hạo ngạc nhiên, rốt cuộc cô gái này quan trọng đến Thiên Vũ đến mức nào mà lại khiến người bạn này của anh lo đến vậy.
"Tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa nhưng do trong não đang có khối u. Mặc dù khối u này chưa lan rộng ra nhưng nó đè lên dây thần kinh trung ương khiến cô ấy hôn mê. Chỉ cần lấy khối u ra là cô ấy sẽ an toàn. Nhưng việc cô ấy có thể tỉnh lại hay không phải do chính bản thân cô ấy thôi."
Đêm đó anh túc trực chăm sóc cô không nghỉ ngơi. Lãnh Hạo thật sự vẫn không thể tin được người lạnh lùng lại ghét con gái như Hàn Thiên Vũ, nhiều lúc còn khiến anh nghĩ có phải cậu ta là gay không nữa.
Vậy mà bây giờ người bạn này của anh đang chăm sóc cô gái đang hôn mê trên giường một cách chu đáo.
Trong phòng bệnh Hàn Thiên Vũ nhìn người con gái đang nằm trên giường vì anh bất cẩn khi để Trần Đường Đường một mình khiến cô phải rơi vào tình trạng bây giờ.
Hàn Thiên Vũ tự trách bản thân mình, bàn tay nắm chặt lại tới mức gân xanh nổi lên. Anh tuyệt đối sẽ không để cho kẻ hại cô có kết quả tốt.
Hàn Thiên Vũ nắm bàn tay nhỏ xinh như búp măng lên. Đặt nụ hôn lên tay cô: "Anh xin lỗi."
Lúc này, anh có cảm giác cô đang nắm lại tay anh. Anh lập tức kêu Lãnh Hạo vào: "Mặt lạnh cậu vô xem Đường Đường thế nào rồi."
"..." Tôi có tên đàng hoàng nha!!!=_=
Lãnh Hạo khám xong cho cô thầm nghĩ:"Ngạc nhiên nha, cô bé nhìn nhỏ con vậy mà hồi phục nhanh thật."
"Nhỏ con không có nghĩa là yếu ớt đâu ".
"..." - Cậu ta biết mình suy nghĩ gì sao?
"Biểu hiện của cậu nhìn là biết."
"..." - Cái tên này biết đọc suy nghĩ của người khác sao?
Lúc này ngoài cửa có hai người một nam một nữ bước vào.
"Xú nha đầu làm sao bị tai nạn vậy?" - Ân Thiên chất vấn nhìn Hàn Thiên Vũ.
"Tôi đi lấy xe một chút quay lại đã thấy cô ấy bị như vậy." - Anh nói với giọng như đang trách bản thân mình.
"Vũ, cô ấy bây giờ không sao rồi. Một lát sẽ tỉnh nhanh thôi, cậu đừng lo." - Lãnh Hạo vỗ vai anh nói.
"Mặt lạnh à, cậu là đang an ủi hay đang chia buồn cùng gia đình thế? " - Vương Phong giễu cợt cười nói.
"..." - Lại kêu mặt lạnh.=_=
"Mặt lạnh..." - Vương Phong thì Lãnh Hạo lên tiếng chen ngang.
"Cậu muốn thử phẫu thuật não không? Dù sao chúng ta cũng là bạn lâu năm tôi sẽ nhẹ tay." - Lãnh Hạo lạnh lùng nói.
"Đừng đừng, tôi không muốn bị giải phẩu đâu." - Vương Phương thấy sống lưng ớn lạnh nghe Lãnh Hạo nói xong lập tức tránh xa 10m xua tay nói.
"Thiên...Vũ..." - Giọng nói yếu ớt của Trần Đường Đường tuy nhỏ nhưng mọi người trong phòng đều nghe được.
Hàn Thiên Vũ vui mừng nắm lấy bàn tay cô: " Đường Đường em tỉnh rồi may quá."
Đừng nói là Ân Thiên ngay cả Vương Phong, bạn thân từ nhỏ của Hàn Thiên Vũ cũng hết sức ngạc nhiên. Không phải Hàn Thiên Vũ trước giờ vẫn không hề thích đụng vào con gái sao.
Lúc đầu Vương Phong chỉ nghĩ do Hàn Thiên Vũ không chú ý trông chừng tiểu sư muội của anh nên mới ở đây chăm sóc xem như chuộc lỗi.
Vương Phong nhỏ giọng nói: " Chuyện này không như mình nghĩ, xem ra quan hệ của hai người này không đơn giản là chủ nhà với khách."
Ân Thiên đứng kế bên thấy Vương Phong đang lẩm bẩm như tụng kinh liền hỏi: " Anh đang nói gì thế? "
"A... Đâu có gì. Anh đang cảm tạ trời phật thôi." - Vương Phong lập tức biện minh nói. Quan hệ của Thiên Vũ và tiểu sư muội không biết là như thế nào nên tốt nhất không nói cho Ân Thiên. Nếu không cô ấy mà biết sẽ đi lan tin khắp nơi cho xem.
"Anh đang nói xấu em sao? " - Ân Thiên nghi ngờ nhìn biển hiện của Vương Phong nói.
"..." Vương Phong.
"Đường Đường em đói chưa anh đi mua cháo cho em được không? " - Hàn Thiên Vũ dịu dàng nhìn cô.
"Em muốn ăn cháo trứng muối. " - Trần Đường Đường yếu ớt nói.
"Được, anh đi mua." - Anh vuốt má cô rồi xoay qua nói với Vương Phong: " Cậu đi với mình."
"..." - Lại tính sai bảo mình.
Vừa ra khỏi cửa, Hàn Thiên Vũ liền nói: "Cậu đi điều tra người đã đụng vào Đường Đường."
"..." - Biết ngay.
"Đi thôi " - Hàn Thiên nói xong liền đi.
"Vũ, cậu và...và...Đường Đường... " - Vương Phong ngập ngừng nói.
"Sau này sẽ gửi thiệp cưới cho cậu."
"Hả hả Vũ à con bé mới 17 thôi mà cậu đã...đã.... Cậu thật là lưu manh!"
"Cậu nghĩ sẽ ra sao nếu tôi đưa cho Ân Thiên xem tấm hình kia. "
"..." - Tốt nhất không nên nói gì thì hơn.