Chương 11 : Lôi Đài Thi Đấu
Học sinh lớp võ thuật rất nhanh dùng dây thừng tạo thành một cái lôi đài...Lôi đài như thế mỗi học kỳ đều làm mấy lần, có thể nói là quá quen thuộc.
Lúc này, Huấn luận viên Lý "lui về tuyến sau", trở thành người xem, chủ trì lôi đài thi đấu là Hứa Bác, học sinh lớp nâng cao.
Ba người tiến vào khu vực lôi đài, Hứa Bác nói quy định khi luận võ, cũng đảm nhiệm luôn vai trò trọng tài.
Trong lúc nhất thời, người xem đứng đầy bốn phía.
Hoàng Y Y cũng chầm chậm tới gần, Cổ Thần Dật và bạn học lập võ đài, tự nhiên nàng cũng cảm thấy hứng thú, đây cũng là một cơ hội để hiểu rõ Cổ Thần Dật.
- Nói lại lần nữa, một bên nhận thua, bên kia không được phép đánh tiếp; ai chạy ra khỏi khu vực lôi đài, thì bên kia sẽ thắng; bên nào bị đánh ngã xuống đất, bên kia sẽ thắng. Bên thua sẽ phải xin lỗi bên thắng, sau này không được dây dưa tiếp...nghe rõ chưa? Tốt, vậy thì bắt đầu a!
Hai người trên lôi đài nhìn qua đã biết yếu hay mạnh, luận chiều cao hay thể trạng Vương Vi Sâm đều hơn Cổ Thần Dật rất nhiều, hơn nữa, thanh danh Cổ Thần Dật ở bên ngoài là một nam sinh thấy chuyện là lùi bước, nên mọi người xem luận võ đều không chút lo lắng, sở dĩ gây rối cũng bởi vì trong lòng có chút ghen ghét với Cổ Thần Dật.
Nghe được hai chữ "Bắt đầu", Vương Vi Sâm không nhịn được vung quyền lao tới Cổ Thần Dật.
Trời ban cơ hội tốt a...!
Trước kia, mỗi lần mắng Cổ Thần Dật vài câu, hoặc là đánh hắn mấy quyền, tiểu tử thúi này đều nói hết từ đầu đến cuối cho Vũ Tịch Nhan. Phi! Một nam sinh, bị ủy khuất liền mách nữ sinh, hết lần này đến lần khác, nữ sinh này không phân biệt tốt xấu, đều chạy đến trước mặt chủ nhiệm lớp Trương Lam thêm mắm thêm muối khiến hắn dính đòn không ít, thậm chí phải kiểm điểm ngay trước cả lớp.
Có một lần tại sân thể dục, hắn động thủ với Cổ Thần Dật, đúng lúc bị Vũ Tịch Nhan nhìn thấy, xông lên cho hắn một cước cắm đầu xuống đất...
Thù rất sâu a...!
Hiện tại có thể quang minh chánh đại đánh cho hắn một trận, quá là thoải mái!
Hắn hưng phấn mà nhào tới, trong mồm còn phát ra tiếng gầm rú thoải mái, tựa như con chó hai ngày không ăn cơm thấy một khối thịt kho tàu ngột ngạt, nướng miếng đều chảy xuống...
- NGAO...OOO!
Hắn từ nhỏ thích xem Lý Tiểu Long đánh võ, trước khi đánh người Lý Tiểu Long rất hay hét lên "NGAO...OOO" một tiếng, Vương Vi Sâm học theo "NGAO...OOO " một tiếng, hùng hổ mà vung quyền đánh tới.
Cổ Thần Dật thân thể hơi nghiêng, linh hoạt tránh ra. . .
Một quyền thất bại, có chút ngoài ý muốn. Cổ Thần Dật trong ấn tượng thân thể không có linh hoạt như vậy, xem ra tiểu tử này sợ, cho nên phát huy ra tiềm lực.
Nghĩ như vậy, sau khi thất bại một quyền Vương Vi Sâm vung mạnh tay phải, dùng củi chỏ đánh về đầu Cổ Thần Dật, biến chiêu vô cùng lưu loát, kích này nếu đắc thủ, Cổ Thần Dật nhất định ngã xuống...
- Tốt...
Mọi người đứng ngoài xem không khỏi kêu lên.
Cổ Thần Dật lui về phía sau một bước, lại là nhẹ nhàng tránh được.
- Ah...
Âm thanh đáng tiếc vang lên.
Hoàng Y Y lẳng lặng nhìn, trong lòng ước đoán năng lực của Cổ Thần Dật.
Nàng là người của Ngọa Long Quật Khởi, đương nhiên rõ ràng hơn những người khác, Cổ Thần Dật tuy lực lượng hơi yếu, nhưng thân thể lại linh hoạt dị thường, hơn nữa lại vô cùng tỉnh táo, đối thủ không chiếm được chỗ tốt. Từ đó so với tư liệu lúc trước là Cổ Thần Dật không có thân thủ này đấy.
Bên này.
Vương Vi Sâm liên tiếp đánh hụt, đã hơi thiếu kiên nhẫn, mạnh mẽ bước lên một bước, hơi hạ người vung chân ra quét vào chân Cổ Thần Dật.
Cái chiêu quét chân này của hắn gọi là "Toàn phong quét chân", từ nhỏ đã khổ luyện một chiêu này, dùng ra rất có uy thế, trên mặt đất có một luồng gió nhẹ...Huấn luyện viên nhìn thấy cũng khẽ gật đầu.
Cổ Thần Dật nhẹ nhàng nhảy lên, thoạt nhìn giống như vất vả lắm mới tránh được, chật vật thoát khỏi chiêu này.
Hắn biết rõ Hoàng Y Y đang nhìn nên không thể biểu hiện quá mức, hơn nữa, động tác trước kia thường dùng cũng không thể dùng, miễn cho nàng nhìn thấy sơ hở.
Một quyền, một cùi trỏ, một cái Toàn Phong quét chân. Tựa như Tam bản phủ của Trình Giảo Kim, tam bản phủ không có hiệu quả, Vương Vi Sâm thể hiện không tốt rồi.
- NGAO...OOO!
Hắn quát to một tiếng, lần nữa tiến về phía Cổ Thần Dật reo lên:
- Tiểu tử, ngươi thành thật đứng cho ta đánh, nếu cứ trốn thì không chỉ một hai quyền đâu, lão tử đánh cho ngươi không biết đường về nhà.
Nhất thời Cổ Thần Dật không nghĩ ra biện pháp tốt, chỉ có thể tiếp tục chạy thục mạng. Cỗ thân thể này quá yếu, nhưng kiếp trước hắn là tuyệt đỉnh cao thủ của thế giới ngầm, tránh né đối thủ như Vương Vi Sâm quá dễ dàng.
- Vẫn còn trốn! Ngươi còn dám trốn?
Vương Vi Sâm nhe răng nhếch miệng, vẻ mặt dữ tợn mà quát.
- Ách? ? Ý của ngươi, ta đứng đấy cho ngươi đánh?
- Tiểu tử, ngoãn ngoãn để ta đánh vài cái, về sau ta bỏ qua cho, nếu không, gặp một lần đánh một lần!
Học sinh lớp võ thuật đứng ở ngoài càng thêm náo nhiệt. Lúc trước bọn hắn chỉ muốn xem Vương Vi Sâm sửa Cổ Thần Dật, không hề lo lắng đến kết quả, lúc này lại thấy Vương Vi Sâm ngoài mạnh trong yếu, cảm giác Cổ Thần Dật không hẳn là không có năng lực phản kích.
Lôi đài thi đấu chỉ có đối thủ ngang nhau xem mới thích!
Người ủng hộ Vương Vi Sâm có chút nóng nảy, Tiễn Dân kêu lên:
- Cổ Thần Dật, mày không dám chính diện giao thủ với Vương Vi Sâm, trốn đi trốn lại quá hèn rồi.
- Đồ hèn nhát
- Đồ hèn nhát
Đánh nhau mệt chết đi a.
Tuy Vương Vi Sâm không có đánh trúng Cổ Thần Dật, nhưng lực lượng tiêu hao rất lớn, lúc này đã hơi thở ra tai, lửa giận càng lên cao! Hắn cho rằng Cổ Thần Dật không dám giao thủ chính diện với hắn. Tiểu tử này, mới nghỉ hè không thấy, không ngờ lại học được pháp môn chạy trốn.
Con ngươi đảo một vòng, hắn quyết định giương đông kích tây!
Chỉ thấy hắn hùng hổ mà giả vờ hướng bên trái, lao ra một nửa đường, lại uốn éo người quay sang bên phải. Vì hắn thấy Cổ Thần Dật đã di chuyển sang bên phải khi thấy hắn lao lên bên trái.
Lần này xem ngươi chạy đi đâu?
Phát chuyển hướng này nhìn cũng rất là ra dáng, Tiễn Dân lớn tiếng trầm trồ khen ngợi!
Bất quá, loại thủ đoạn này trong mắt Cổ Thần Dật quá trẻ con rồi, hắn dừng lại, sau đó nhẹ nhàng di chuyển, lại khiến một quyền của Vương Vi Sâm lao vào không khí.
Đem hết khí lực đánh một quyền vào khoảng không, loại cảm này rất khó chịu, hơn nữa rất ức chế, sắc mặt Vương Vi Sâm trắng bệch, run rẩy nổi cáu:
- Tiểu tử ngươi còn dám trốn! Còn dám trốn! Còn dám trốn!
Ngực kịch liệt phập phồng.
"NGAO...OOO" một tiếng lần nữa xông lên!
Lần này, hạ thân Cổ Thần Dật bất động, thân trên nhẹ nhàng lách ra, lại để quyền của Vương Vi Sâm đi qua bên cạnh...sau đó, đồng học Cổ Thần Dật của chúng ta xuất thủ!
Trong chốc lát, người ngoài lôi đài chết lặng. Đám người chỉ nghe thấy tiếng kêu như vịt bị cắt tiết.
- A..........
Nghe được tiếng la đau đớn kia khiến cho mọi người phát lạnh, cảm thấy thương hại cho hắn.
Quá vô sỉ rồi!
Cổ Thần Dật quá vô sỉ rồi!
Thủ đoạn hèn hạ hạ lưu. . .
Ở chính giữa lôi đài Vương Vi Sâm cong gập người, trong miệng kêu thống khổ, cố gắng mân mê bờ mông, mà tay phải Cổ Thần Dật vững vàng ở giữa khe mông =)))
Quá vô sỉ hạ lưu a...!
Hắn rõ ràng một phát bắt được Vương Vi Sâm hòn dái. . . Chính là "Trứng" .
bộ vị nào yếu nhất của nam nhân?
còn có chỗ nào có thể so được với chỗ này sao?
Tuyệt đối không có!
Chỉ cần bị người bắt được trứng, thoáng dùng sức, người bị bắt lập tức sẽ mất đi sức chống cự, thể loại này, là đau thấu tâm và rất nặng nề. đau chỗ khác còn có thể phản kích, duy chỉ có chỗ này là không thể làm được gì.
Nhẹ nhàng sờ, đang đau nhức, đồng thời khí lực toàn thân cũng không còn gì.
Nhức cả trứng dái, nhức cả trứng dái, "Nhức cả trứng dái" Chính là từ chỗ này sao đến đấy!
Không một người nào đứng ngoài không há mồm trợn mắt.
Trọng tài Hứa Bác nói gấp:
- Cổ Thần Dật, buông tay! Luận võ không thể dùng chiêu số hạ lưu, móc mắt, túm trứng cũng không được.
- Hả? Sao lúc nãy ngươi không nói như vậy a?
Cổ Thần Dật vẻ mặt vô tội nói ra.
- Mau buông tay.
- Vậy ta thắng hay hắn thắng?
- Ách? Coi như ngươi thắng a.
Đây là chiêu số mà Cổ Thần Dật nghĩ mãi mới ra, chỉ có như vậy, hắn mới thủ thắng mà không bại lộ thực lực. Còn một chỗ tốt là, để cho người xem thường hắn phải sợ. Như vậy về sau sẽ bớt phiền toái hơn.
- Được rồi, ta thả hắn.
Buông tay.
Vương Vi Sâm vẫn giữ nguyên tư thế mấy phút đồng hồ. thể loại đau này, hít thở cũng khó khăn, hơn nữa qua mấy phút vẫn còn cảm giác đau đớn.
Vất vả ngẩng lên, mặt Vương Vi Sâm tái mét cả đi.
Biệt khuất a...!
Uất ức a...!
Mất mặt a...!
Người như hắn, để ý nhất chính là thể diện, mất mặt trước mọi người quá là khó khăn với hắn. Hơn nữa, Cổ Thần Dật thắng hắn quá ám muội. Dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, khiến hắn không dùng được năng lực vốn có.
Sau khi đỡ một chút, Vương Vi Sâm cắn răng một cái lại nhào tới.
Chuyện kế tiếp không cần nhiều lời rồi, có thể nghĩ là có kết quả gì....
Lại là một tiếng kêu như vịt bị cắt tiết, Cổ Thần Dật vững vàng mà bắt được trứng của hắn.
Nhức cả trứng dái!
mặt mọi người ở bên ngoài đều giật giật
Lần này bọn hắn đều nhìn rõ rồi. Cổ Thần Dật không chỉ có thân thể linh hoạt, công phu tránh né nhất lưu, hơn nữa bổn sự bắt trứng cũng nhất lưu, nhân gia nói trong trăm vạn quân lấy đầu tướng địch như lấy đồ trong túi, chiêu này của Cổ Thần Dật phải nói là bắt trứng người cũng như lấy đồ trong túi. chẳng lẽ hắn luyện chiêu này từ nhỏ?
Hoàng Y Y ở bên ngoài mặt cũng giật giật.
Ách?
Cổ Thần Dật này quá bỉ ổi hay không?
Ấn tượng tốt trước kia giờ không còn sót lại chút gì. Bắt chỗ đấy, quá là tổn hại rồi! Chẳng lẽ cách làm người của đồng học này là như thé? Nhưng trong hồ sơ không thấy nói a...Không phải viết hắn thấy đánh nhau đều chuồn sao, bị người khi dễ chỉ chịu đánh không hoàn thủ đấy sao?
Hứa Bác kêu to:
- Ngừng! Ngừng! Cổ Thần Dật, ngươi tại sao lại bắt trứng hắn rồi hả?
Cổ Thần Dật vẻ mặt vô tội nói ra:
- Thế nhưng là hắn đã thua còn đánh lén, quá không biết xấu hổ.
Hứa Bác khóe miệng giật giật, không biết xấu hổ? lại cũng biết điều đó, thế nhưng ngươi càng không biết xấu hổ hơn hắn được chưa?
- Mau buông tay! Cái chỗ này không thể túm đấy.
- Ha ha, thế nhưng ta từ nhỏ tập một chiêu này, bắt bách phát bách trúng, không tin ngươi đổi người đến thử xem?
- Mau buông tay a...
Mặt Hứa Bác biến thành màu đen.
Lúc này huấn luyện viên Lý bước ra nói:
- Cổ Thần Dật đồng học, buông hắn ra. Về sau đến lớp võ thuật luyện võ, bất quá, cái chiêu này của ngươi lần sau không dùng nữa.
Cổ Thần Dật buông tay ra, cười nói:
- Huấn luyện viên, chiêu đó chỉ để phòng thân a, sẽ không chủ động công kích người khác.
Khóe miệng huấn luyện viên giật giật, nói:
- Phòng thân cũng không nên dùng chiêu này.
liếc mắt nhìn Vương Vi Sâm, thằng này còn đang há miệng "Híz-khà zz Hí-zzz", mồ hôi lạnh trên chán ứa ra.
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m