Chương 1
1.
Trân châu trên đời phân cửu phẩm.
Tây châu thua đông châu, đông châu kém nam châu.
Nam châu đẹp nhất thiên hạ tập trung ở Hợp Phổ.
Hạt châu thượng hạng ở Hợp Phổ nằm ở thôn Hải Châu.
Thái tử đội gió tuyết đường xa đến thôn của ta những mong tìm được nam châu thượng phẩm để dâng lên chúc thọ thiên tử.
Mùa đông năm đó, Hợp Phổ đổ trận mưa tuyết hiếm thấy.
Ao hồ đóng băng, cây cối xác xơ, gió đông rét buốt, ấy vậy mà người trong thôn vẫn bị ép ngày đêm xuống nước mò trân châu.
Nam châu nằm càng sâu dưới biển càng đẹp.
Thái tử không quan tâm mạng người lấy ngọc, sai người buộc đá vào chân châu dân, thẳng tay ném xuống bảy trăm thước biển sâu.
Sáu mươi chín thanh niên trai tráng xuống biển, cuối cùng chỉ có một người sống sót trở về, tay nâng viên nam châu thượng phẩm thái tử khát khao.
Người đó, là cha ta.
Thái tử hài lòng cầm nam châu bỏ đi, cha ta không chịu nổi nửa ngày đã ngã quỵ.
Lúc cha qua đời, hai tai rỉ máu, mắt trợn tròn, lục phủ ngũ tạng vỡ nát.
Thái tử ra về trong tiếng chiêng trống rộn ràng.
Thôn Hải Châu vang vọng tiếng khóc tang.
Ngoài cha của ta, những người còn lại đều vùi thây dưới biển sâu, thi cốt không còn.
Vương đại nương nhà đối diện thu xếp xong tang sự đã tự tử ngay trước hai ngôi mộ trống của hai đứa con trai.
Một gia đình chất phác đã biến mất như vậy.
Cảnh tượng đau thương ấy lại chẳng phải duy nhất.
Ta lặng câm dập đầu ba cái trước bài vị của cha.
Ta không được chết.
Người còn sống phải đi đòi công bằng cho người đã chết.
Ta lục tìm hết tất cả trân châu phế phẩm, dùng cối nghiền thành bột để thoa lên cơ thể mỗi ngày, đến khi làn da bánh mật đặc trưng của con gái miền biển trở nên trắng mịn trơn bóng như trân châu. Sau đó, ta ghi danh tuyển tú cho các hoàng tử, trở thành thải nữ hoàng gia.
Ngày vào kinh, ta ra biển lấy một lọ nước biển mang theo người. Nước biển mang vong hồn chưa siêu thoát, nhắc nhở ta có kẻ đang nợ ta sáu mươi chín mạng người.
2.
Làn da được trân châu nuôi dưỡng nõn nà bóng loáng, đứng giữa các quý tiểu thư vẫn vô cùng nổi bật.
Trên điện Kim Loan, thái tử và Ung vương đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn ta.
Nhưng ta về đâu còn xem ý người ngồi trên long ỷ thế nào.
- Ngẩng đầu lên để trẫm xem nào.
Ta ngoan ngoãn ngẩng đầu.
Xung quanh vang lên tiếng thở mạnh.
Ánh mắt của hoàng đế dừng lại trên người ta một lúc lâu mới nặng nề hỏi:
- Giữa thái tử và Ung vương, ngươi muốn chọn ai?
Ta hướng ánh mắt dịu dàng về phía Ung vương, y không khỏi rướn người lên phía trước.
Ta lại rụt rè nhìn về phía thái tử, hầu kết của gã không nhịn được nhấp nhô.
Hoàng hậu khẽ cau mày:
- Bệ hạ, chuyện này không hợp quy củ. Cô ta chỉ là một thải nữ hèn mọn, được thái tử coi trọng đã là phúc ba đời, làm gì có tư cách chọn?
Quý phi che miệng cười khẽ, đôi mắt đẹp lúng liếng đảo quanh:
- Hoàng hậu nương nương không thể nói như vậy. Thái tử là thái tử một quốc gia, đáng lẽ phải rộng lượng mới phải. Ta thấy Ung vương rất thích thải nữ này, chi bằng thái tử hãy nhường cho huynh đệ của mình đi.
Ta làm như không nghe thấy, lấy trong ngực áo ra một viên nam châu cửu phẩm đẹp không tỳ vết, nâng lên quá đỉnh đầu, ánh mắt dạt dào tình cảm hướng về hoàng đế trên long ỷ:
- Ngọc Châu ngưỡng mộ bệ hạ đã lâu, nay nguyện dâng lên nam châu cửu phẩm, mong được bầu bạn bên người.
Nếu thái tử vì kế vị mà sẵn sàng phá hủy những thứ ta trân trọng, thì ta cũng chẳng ngại đạp đổ những thứ gã mong cầu.
3.
Viên nam châu cửu phẩm ta dâng cho hoàng đế quý hơn viên thái tử dâng lên chúc thọ nhiều.
Nó là trân châu vương trăm năm khó gặp, do ta tự tay mổ bụng cha để lấy ra.
Người Hợp Phổ giỏi bơi lội, để đối phó với sự bóc lột vô tận của quan phủ đã ngầm tạo ra một ước định. Nếu người lấy ngọc tìm được trân châu đỉnh cấp thì sẽ cạy miệng trai ngay dưới nước, sau đó nuốt hạt châu đó vào bụng.
Viên nam châu vương này đã bị cha ta nuốt vào như vậy.
Ta biết, ông muốn đảm bảo ta được ấm no về sau.
Đáng tiếc ta làm trái lời cha.
Đường đời trăm nẻo ngàn lối, ta vì cầu nhân quả báo ứng đã chọn con đường chông gai nhất.
Viên nam châu dính máu tươi này đã giúp ta mở được cánh cửa hậu cung của hoàng đế.
Làn da sáng bóng như châu ngọc của ta khiến hoàng đế si mê ngây ngất, đêm đêm lưu luyến quên lối về.
Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, ta từ một thải nữ thấp kém đã nhảy mấy cấp trở thành Trân phi.
Trân, trong trân châu.
Sự si mê của hoàng đế khiến các phi tần khác ghen ghét.
Trong cung nổi lên lời đồn, nói ta là hồng nhan họa thủy, mê hoặc quân tâm.
Cung nữ Phục Linh hầu hạ ta còn giận thay ta, khuyên ta nói chuyện này với hoàng đế.
Ta cười nhạt, ánh mắt nhìn về phía Khôn Ninh cung ở phía xa.
Đó là nơi ở của chủ nhân hậu cung, mẹ đẻ của thái tử.
Hoàng hậu nương nương.
Chỉnh ả đã bày kế cho thái tử đến Hợp Phổ vơ vét nam châu để bày tỏ lòng hiếu thảo.
4.
Mồng một, các phi tần đến Khôn Ninh cung thỉnh an.
Hoàng hậu từ tốn nói:
- Làn da của muội muội trắng nõn long lanh, chẳng trách bệ hạ khen ngợi không dứt, không biết đã chăm sóc thế nào?
Ta dịu ngoan đáp lại:
- Mẫu thân da trắng, thần thiếp may được hưởng thôi ạ.
Hoàng hậu nhíu mày:
- Nếu ta nhớ không nhầm, muội muội là người Hợp Phổ, phụ thân là tri phủ tứ phẩm Thẩm Tri Chương, Tống phu nhân của hắn ta đã gặp rồi. Một phụ nhân bình thường như vậy, sao sinh được đứa con tuyệt sắc như muội?
Ta ngẩn ra, con ngươi đảo qua mấy lần mới cúi đầu thật thấp mà đáp:
- Thần thiếp là thứ xuất.
Quý phi hừ lạnh, khinh khỉnh nói:
- Không chỉ là đứa quê mùa còn là thứ nữ, xứng ngồi chung mâm với bản cung ư?
Ta rụt rè cúi đầu, mỉm cười hiền lành:
- May được bệ hạ thương xót thôi ạ.
Mặt quý phi sa sầm.
Hoàng hậu thản nhiên nhấp ngụm trà, không nói thêm gì nữa.
Lo lắng trong lòng ta tan biến.
Là một người mò ngọc côi cút, ta vốn không có tư cách tham gia tuyển thải nữ.
Nên ta đã thay con gái tri phủ, lấy thân phận Thẩm Ngọc Châu vào kinh.
Thẩm tri phủ chẳng phải bồ tát sống gì cho cam, nhưng bên cạnh ông ta có một ái thiếp tên Diễm Nương.
Diễm Nương lén mở cửa sau cho con gái tri phủ bỏ trốn trong đêm với tình lang, đến lúc ông ta phát hiện ra thì gạo đã nấu thành cơm rồi.
Đúng lúc khó khăn thì đứa bé mồ côi xinh đẹp là ta đây lại lọt vào mắt ông ta.
Dưới sự cưỡng ép và dụ dỗ của ông ta, kèm theo lời khuyên bảo tận tình của Diễm Nương, ta đành nghẹn ngào đồng ý.
Thẩm tri phủ vui mừng khôn xiết, lập tức mời danh sư dạy lễ nghi cung đình và phả hệ hoàng thất cho ta.
Ngày đưa ta vào kinh, Thẩm tri phủ còn sai Diễm Nương cảnh cáo ta, vào cung phải cư xử cẩn thận đừng để lộ thân phận.
Xe ngựa lăn bánh, ta ngoái đầu nhìn lại.
Gương mặt tròn vo như bánh trôi của Thẩm tri phủ đầy đắc ý vì trộm long tráo phụng thành công.
Ông ta không biết, Diễm Nương cũng đến từ thôn Hải Châu. Em trai cô ta cũng là một trong sáu mươi chín vong hồn.
Ta không phải người duy nhất muốn báo thù.
5.
Ra khỏi Khôn Ninh cung, ta lại không thấy bóng dáng Phục Linh lẽ ra đang chờ bên ngoài đâu cả.
Đại cung nữ Y Lan của Sùng Hoa cung cố tình va vào ta rồi đỡ quý phi vênh váo bỏ đi.
Hoàng hậu nhướn mày:
- Muội muội thứ lỗi, quý phi trước giờ luôn kiêu căng như vậy. Tử Tô, nếu Phục Linh vắng mặt thì ngươi đưa Trân phi hồi cung đi.
Tử Tô đi lòng vòng một lúc lâu mới dẫn ta đến một ao sen hẻo lánh.
Hoa sen đang lúc nở đẹp, chỉ tiếc chỗ này gần Lãnh cung ít người qua lại.
Nghe nói hoa sen ở đây tươi đẹp vì được nuôi bằng thi cốt con người.
Ta nhìn bốn phía, không thấy một bóng người.
Tử Tô dừng bước, quay lại cười tủm tỉm:
- Trân phi nương nương, nơi đây phong cảnh hữu tình, coi như không bôi nhọ nhan sắc nương nương, để nô tỳ tiễn người một đoạn.
Cô ta xô ta vào ao sen, thản nhiên đứng trên bờ nhìn ta giãy dụa cầu sinh.
Đối với người mò ngọc như ta, nước chẳng khác gì cái ôm của mẹ.
Ta phải cố gắng đè xuống bản năng bơi lội, ép tay chân cứng ngắc, bắt chước theo phản ứng của người chết đuối.
Lúc sắp chìm xuống, ta thoáng nhìn thấy làn váy màu tím của Phục Linh cùng góc áo màu minh hoàng ẩn hiện phía sau.
Ta không vùng vẫy nữa, yên tâm chìm xuống nước.
Bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng Phục Linh khóc la:
- Nương nương! Người đâu mau đến đây, nương nương bị đẩy xuống ao rồi!
Ta ở dưới nước cố tình hít vào mấy lần, để nước chảy vào mũi, tràn vào phổi, đau đến rát bỏng. Sau khi được thị vệ kéo lên, ta ôm ngực ho sặc sụa, ho đến đuôi mắt đỏ bừng.
Bỗng nhiên màu minh hoàng bao trọn tầm mắt ta.
Ta ngẩng đầu lên, gương mặt trắng nõn thuần khiết, trong mắt lấp lánh ánh lệ, muốn nói lại thôi, là kiểu hắn thích nhất lúc lên giường.
Trước khi vào cung, ta đã tập luyện trước gương vô số lần.
Hoàng đế cởi áo bào cửu trảo kim long trùm lên người ta, thương xót ôm ta vào lòng.
Tử Tô bị thị vệ ấn xuống trên cầu, cả người run lẩy bẩy, mặt mũi tái mét.
Ta cuộn mình trong lòng hoàng đế, mềm mại tựa nhành nữ la:
- Bệ hạ, do thần thiếp không hiểu quy củ, người đừng trách hoàng hậu nương nương
Trân châu trên đời phân cửu phẩm.
Tây châu thua đông châu, đông châu kém nam châu.
Nam châu đẹp nhất thiên hạ tập trung ở Hợp Phổ.
Hạt châu thượng hạng ở Hợp Phổ nằm ở thôn Hải Châu.
Thái tử đội gió tuyết đường xa đến thôn của ta những mong tìm được nam châu thượng phẩm để dâng lên chúc thọ thiên tử.
Mùa đông năm đó, Hợp Phổ đổ trận mưa tuyết hiếm thấy.
Ao hồ đóng băng, cây cối xác xơ, gió đông rét buốt, ấy vậy mà người trong thôn vẫn bị ép ngày đêm xuống nước mò trân châu.
Nam châu nằm càng sâu dưới biển càng đẹp.
Thái tử không quan tâm mạng người lấy ngọc, sai người buộc đá vào chân châu dân, thẳng tay ném xuống bảy trăm thước biển sâu.
Sáu mươi chín thanh niên trai tráng xuống biển, cuối cùng chỉ có một người sống sót trở về, tay nâng viên nam châu thượng phẩm thái tử khát khao.
Người đó, là cha ta.
Thái tử hài lòng cầm nam châu bỏ đi, cha ta không chịu nổi nửa ngày đã ngã quỵ.
Lúc cha qua đời, hai tai rỉ máu, mắt trợn tròn, lục phủ ngũ tạng vỡ nát.
Thái tử ra về trong tiếng chiêng trống rộn ràng.
Thôn Hải Châu vang vọng tiếng khóc tang.
Ngoài cha của ta, những người còn lại đều vùi thây dưới biển sâu, thi cốt không còn.
Vương đại nương nhà đối diện thu xếp xong tang sự đã tự tử ngay trước hai ngôi mộ trống của hai đứa con trai.
Một gia đình chất phác đã biến mất như vậy.
Cảnh tượng đau thương ấy lại chẳng phải duy nhất.
Ta lặng câm dập đầu ba cái trước bài vị của cha.
Ta không được chết.
Người còn sống phải đi đòi công bằng cho người đã chết.
Ta lục tìm hết tất cả trân châu phế phẩm, dùng cối nghiền thành bột để thoa lên cơ thể mỗi ngày, đến khi làn da bánh mật đặc trưng của con gái miền biển trở nên trắng mịn trơn bóng như trân châu. Sau đó, ta ghi danh tuyển tú cho các hoàng tử, trở thành thải nữ hoàng gia.
Ngày vào kinh, ta ra biển lấy một lọ nước biển mang theo người. Nước biển mang vong hồn chưa siêu thoát, nhắc nhở ta có kẻ đang nợ ta sáu mươi chín mạng người.
2.
Làn da được trân châu nuôi dưỡng nõn nà bóng loáng, đứng giữa các quý tiểu thư vẫn vô cùng nổi bật.
Trên điện Kim Loan, thái tử và Ung vương đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn ta.
Nhưng ta về đâu còn xem ý người ngồi trên long ỷ thế nào.
- Ngẩng đầu lên để trẫm xem nào.
Ta ngoan ngoãn ngẩng đầu.
Xung quanh vang lên tiếng thở mạnh.
Ánh mắt của hoàng đế dừng lại trên người ta một lúc lâu mới nặng nề hỏi:
- Giữa thái tử và Ung vương, ngươi muốn chọn ai?
Ta hướng ánh mắt dịu dàng về phía Ung vương, y không khỏi rướn người lên phía trước.
Ta lại rụt rè nhìn về phía thái tử, hầu kết của gã không nhịn được nhấp nhô.
Hoàng hậu khẽ cau mày:
- Bệ hạ, chuyện này không hợp quy củ. Cô ta chỉ là một thải nữ hèn mọn, được thái tử coi trọng đã là phúc ba đời, làm gì có tư cách chọn?
Quý phi che miệng cười khẽ, đôi mắt đẹp lúng liếng đảo quanh:
- Hoàng hậu nương nương không thể nói như vậy. Thái tử là thái tử một quốc gia, đáng lẽ phải rộng lượng mới phải. Ta thấy Ung vương rất thích thải nữ này, chi bằng thái tử hãy nhường cho huynh đệ của mình đi.
Ta làm như không nghe thấy, lấy trong ngực áo ra một viên nam châu cửu phẩm đẹp không tỳ vết, nâng lên quá đỉnh đầu, ánh mắt dạt dào tình cảm hướng về hoàng đế trên long ỷ:
- Ngọc Châu ngưỡng mộ bệ hạ đã lâu, nay nguyện dâng lên nam châu cửu phẩm, mong được bầu bạn bên người.
Nếu thái tử vì kế vị mà sẵn sàng phá hủy những thứ ta trân trọng, thì ta cũng chẳng ngại đạp đổ những thứ gã mong cầu.
3.
Viên nam châu cửu phẩm ta dâng cho hoàng đế quý hơn viên thái tử dâng lên chúc thọ nhiều.
Nó là trân châu vương trăm năm khó gặp, do ta tự tay mổ bụng cha để lấy ra.
Người Hợp Phổ giỏi bơi lội, để đối phó với sự bóc lột vô tận của quan phủ đã ngầm tạo ra một ước định. Nếu người lấy ngọc tìm được trân châu đỉnh cấp thì sẽ cạy miệng trai ngay dưới nước, sau đó nuốt hạt châu đó vào bụng.
Viên nam châu vương này đã bị cha ta nuốt vào như vậy.
Ta biết, ông muốn đảm bảo ta được ấm no về sau.
Đáng tiếc ta làm trái lời cha.
Đường đời trăm nẻo ngàn lối, ta vì cầu nhân quả báo ứng đã chọn con đường chông gai nhất.
Viên nam châu dính máu tươi này đã giúp ta mở được cánh cửa hậu cung của hoàng đế.
Làn da sáng bóng như châu ngọc của ta khiến hoàng đế si mê ngây ngất, đêm đêm lưu luyến quên lối về.
Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, ta từ một thải nữ thấp kém đã nhảy mấy cấp trở thành Trân phi.
Trân, trong trân châu.
Sự si mê của hoàng đế khiến các phi tần khác ghen ghét.
Trong cung nổi lên lời đồn, nói ta là hồng nhan họa thủy, mê hoặc quân tâm.
Cung nữ Phục Linh hầu hạ ta còn giận thay ta, khuyên ta nói chuyện này với hoàng đế.
Ta cười nhạt, ánh mắt nhìn về phía Khôn Ninh cung ở phía xa.
Đó là nơi ở của chủ nhân hậu cung, mẹ đẻ của thái tử.
Hoàng hậu nương nương.
Chỉnh ả đã bày kế cho thái tử đến Hợp Phổ vơ vét nam châu để bày tỏ lòng hiếu thảo.
4.
Mồng một, các phi tần đến Khôn Ninh cung thỉnh an.
Hoàng hậu từ tốn nói:
- Làn da của muội muội trắng nõn long lanh, chẳng trách bệ hạ khen ngợi không dứt, không biết đã chăm sóc thế nào?
Ta dịu ngoan đáp lại:
- Mẫu thân da trắng, thần thiếp may được hưởng thôi ạ.
Hoàng hậu nhíu mày:
- Nếu ta nhớ không nhầm, muội muội là người Hợp Phổ, phụ thân là tri phủ tứ phẩm Thẩm Tri Chương, Tống phu nhân của hắn ta đã gặp rồi. Một phụ nhân bình thường như vậy, sao sinh được đứa con tuyệt sắc như muội?
Ta ngẩn ra, con ngươi đảo qua mấy lần mới cúi đầu thật thấp mà đáp:
- Thần thiếp là thứ xuất.
Quý phi hừ lạnh, khinh khỉnh nói:
- Không chỉ là đứa quê mùa còn là thứ nữ, xứng ngồi chung mâm với bản cung ư?
Ta rụt rè cúi đầu, mỉm cười hiền lành:
- May được bệ hạ thương xót thôi ạ.
Mặt quý phi sa sầm.
Hoàng hậu thản nhiên nhấp ngụm trà, không nói thêm gì nữa.
Lo lắng trong lòng ta tan biến.
Là một người mò ngọc côi cút, ta vốn không có tư cách tham gia tuyển thải nữ.
Nên ta đã thay con gái tri phủ, lấy thân phận Thẩm Ngọc Châu vào kinh.
Thẩm tri phủ chẳng phải bồ tát sống gì cho cam, nhưng bên cạnh ông ta có một ái thiếp tên Diễm Nương.
Diễm Nương lén mở cửa sau cho con gái tri phủ bỏ trốn trong đêm với tình lang, đến lúc ông ta phát hiện ra thì gạo đã nấu thành cơm rồi.
Đúng lúc khó khăn thì đứa bé mồ côi xinh đẹp là ta đây lại lọt vào mắt ông ta.
Dưới sự cưỡng ép và dụ dỗ của ông ta, kèm theo lời khuyên bảo tận tình của Diễm Nương, ta đành nghẹn ngào đồng ý.
Thẩm tri phủ vui mừng khôn xiết, lập tức mời danh sư dạy lễ nghi cung đình và phả hệ hoàng thất cho ta.
Ngày đưa ta vào kinh, Thẩm tri phủ còn sai Diễm Nương cảnh cáo ta, vào cung phải cư xử cẩn thận đừng để lộ thân phận.
Xe ngựa lăn bánh, ta ngoái đầu nhìn lại.
Gương mặt tròn vo như bánh trôi của Thẩm tri phủ đầy đắc ý vì trộm long tráo phụng thành công.
Ông ta không biết, Diễm Nương cũng đến từ thôn Hải Châu. Em trai cô ta cũng là một trong sáu mươi chín vong hồn.
Ta không phải người duy nhất muốn báo thù.
5.
Ra khỏi Khôn Ninh cung, ta lại không thấy bóng dáng Phục Linh lẽ ra đang chờ bên ngoài đâu cả.
Đại cung nữ Y Lan của Sùng Hoa cung cố tình va vào ta rồi đỡ quý phi vênh váo bỏ đi.
Hoàng hậu nhướn mày:
- Muội muội thứ lỗi, quý phi trước giờ luôn kiêu căng như vậy. Tử Tô, nếu Phục Linh vắng mặt thì ngươi đưa Trân phi hồi cung đi.
Tử Tô đi lòng vòng một lúc lâu mới dẫn ta đến một ao sen hẻo lánh.
Hoa sen đang lúc nở đẹp, chỉ tiếc chỗ này gần Lãnh cung ít người qua lại.
Nghe nói hoa sen ở đây tươi đẹp vì được nuôi bằng thi cốt con người.
Ta nhìn bốn phía, không thấy một bóng người.
Tử Tô dừng bước, quay lại cười tủm tỉm:
- Trân phi nương nương, nơi đây phong cảnh hữu tình, coi như không bôi nhọ nhan sắc nương nương, để nô tỳ tiễn người một đoạn.
Cô ta xô ta vào ao sen, thản nhiên đứng trên bờ nhìn ta giãy dụa cầu sinh.
Đối với người mò ngọc như ta, nước chẳng khác gì cái ôm của mẹ.
Ta phải cố gắng đè xuống bản năng bơi lội, ép tay chân cứng ngắc, bắt chước theo phản ứng của người chết đuối.
Lúc sắp chìm xuống, ta thoáng nhìn thấy làn váy màu tím của Phục Linh cùng góc áo màu minh hoàng ẩn hiện phía sau.
Ta không vùng vẫy nữa, yên tâm chìm xuống nước.
Bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng Phục Linh khóc la:
- Nương nương! Người đâu mau đến đây, nương nương bị đẩy xuống ao rồi!
Ta ở dưới nước cố tình hít vào mấy lần, để nước chảy vào mũi, tràn vào phổi, đau đến rát bỏng. Sau khi được thị vệ kéo lên, ta ôm ngực ho sặc sụa, ho đến đuôi mắt đỏ bừng.
Bỗng nhiên màu minh hoàng bao trọn tầm mắt ta.
Ta ngẩng đầu lên, gương mặt trắng nõn thuần khiết, trong mắt lấp lánh ánh lệ, muốn nói lại thôi, là kiểu hắn thích nhất lúc lên giường.
Trước khi vào cung, ta đã tập luyện trước gương vô số lần.
Hoàng đế cởi áo bào cửu trảo kim long trùm lên người ta, thương xót ôm ta vào lòng.
Tử Tô bị thị vệ ấn xuống trên cầu, cả người run lẩy bẩy, mặt mũi tái mét.
Ta cuộn mình trong lòng hoàng đế, mềm mại tựa nhành nữ la:
- Bệ hạ, do thần thiếp không hiểu quy củ, người đừng trách hoàng hậu nương nương