Chương : 36
Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
Nghệ thuật có rất nhiều cách lý giải, nhất là khi xã hội càng hiện đại thì nghệ thuật lại càng trở nên bao hàm toàn diện, khó có thể dùng một câu hay một đoạn văn giải thích và miêu tả ra được. Bởi vì có lẽ nhân loại cũng không cách nào đưa ra được định nghĩa chính xác nghệ thuật là gì, đến cùng là thế nào?
Hay tóm lược lại một cách vô trách nhiệm nhất, có lẽ những tác phẩm nhìn cũng được nhưng lại không có tác dụng cụ thể gì có thể coi là nghệ thuật.
Bởi một khi chúng có tác dụng cụ thể, vậy sẽ được đưa vào phân tích tính hiệu quả, đồng thời sẽ được tiến hành khai thác thực tiễn. Như vậy, chúng sẽ mất đi tính thẩm mỹ vốn có mất rồi.
Lương Xuyên không nhắc nhở đôi tình nhân trẻ thắm thiết kia. Nếu bọn họ đã si mê nghệ thuật như vậy, si mê đôi bàn tay kia như vậy, thế thì cứ mua đôi bàn tay ấy về, cộng thêm cả chủ nhân của bàn tay kia cùng về nhà luôn vậy. Coi như đấy là một lần thể nghiệm cuộc sống của một thanh niên trẻ yêu văn nghệ chân chính đi.
Hắn đi ra sảnh triển lãm, tạm rời khỏi những tác phẩm điêu khắc cơ thể người kia. Một cơn gió lạnh lùa tới trước mặt, hắn quấn chặt áo khoác hơn. Hôm nay trời hơi lạnh!
Đằng sau sảnh triển lãm là một dãy phòng kính, bên trong được ngăn thành nhiều phòng nhỏ. Trong đó có chừng mười mấy du khách tham quan, có cả người nước ngoài nữa.
Mấy gian phòng nhỏ đó trưng bày tác phẩm đang được điêu khắc của mấy giáo viên hoặc có khi là của các học trò. Dường như bọn họ đã quen với việc điêu khắc dưới sự quan sát của những người khác. Thậm chí thỉnh thoảng họ còn giao lưu với những người tham quan xung quanh.
Điêu khắc là một loại hình nghệ thuật uyên thâm ít người hiểu được. Không có nhiều người thật sự ưa thích, tình nguyện bỏ tiền ra mua sắm những thứ điêu khắc đó. Thế nhưng "điêu khắc Chu Môn" này lại có thể đẩy hoạt động buôn bán lên tới cực hạn. Bọn họ đưa một lượng khách tham quan nhỏ đi sâu vào, cảm thụ được bầu không khí nghệ thuật điêu khắc, đồng thời còn tham dự vào trong quá trình đó.
Đương nhiên,
Cuối cùng thì chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người tự nguyện bỏ tiền ra mua vài tác phẩm về cất giữ.
Phương thức này cao tay, cao hơn rất nhiều so với những phương thức chào hàng đơn giản trắng trợn ở một số tác phẩm nghệ thuật khác.
Có khá nhiều người tụ tập quan sát những bức tượng điêu khắc lớn, còn những tượng nhỏ thưa người hơn. Dù sao đại bộ phận người xem vẫn thích những nơi đông vui hơn mà.
Lương Xuyên đi tới trước gian phòng có một người trẻ tuổi đang tạc tượng. Người này đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, điêu khắc một tảng đá nhỏ. Đó là một bàn chân, à không, chính xác mà nói thì đó là một bàn chân mang giày.
Chân rất nhỏ, một tay có thể nắm được cả bàn chân. Chính là tam thốn kim liên.
(Tam thốn kim liên: là cách nói của đôi chân những người phụ nữ bị bó chân thời xa xưa nhé!)
Lương Xuyên đứng bên cạnh, lẳng lặng một mình nhìn xem. Người thanh niên mặc áo lông trắng kia cũng lẳng lặng điêu khắc. Giữa hai người không hề có giao lưu gì.
Mãi đến hơn nửa tiếng sau, người thanh niên kia mới dọn dẹp dụng cụ, xoa bóp cổ tay, cầm tác phẩm của mình lên. Một bàn chân "Tam thốn kim liên" đã được hoàn thành.
"Thấy thế nào?"
Người thanh niên nhìn về phía Lương Xuyên đứng đấy nhìn xem đã lâu.
"Bao nhiêu tiền?" Lương Xuyên hỏi.
"Một ngàn hai." người thanh niên báo giá.
Lương Xuyên gật gật đầu.
"Tôi mua."
Thật ra, Lương Xuyên nhìn trúng kiểu dáng chiếc giày thêu này. Hắn cảm thấy các bà cụ hẳn sẽ rất thích, mua về làm mẫu cho các dì dệt thủ công nhìn vào, làm ra một mớ giày như vậy hẳn sẽ không phải lo đầu ra tiêu thụ.
Thấy Lương Xuyên phóng khoáng như vậy, người thanh niên kia rất vui vẻ, còn cho rằng hắn biết thưởng thức tác phẩm của mình.
Chỉ là anh ta đã hiểu nhầm rồi. Thời cổ đại quả thật rất ưa chuộng Tam thốn kim liên, chính cái thẩm mỹ dị dạng của đàn ông thời đó đã tàn phá không biết bao nhiêu thế hệ phụ nữ phải bó chân rồi. Hiện tại, phương diện thẩm mỹ của đại bộ phận đàn ông đã đổi thành khỏe khoắn và bình thường hơn nhiều.
Vừa nghĩ tới Tam thốn kim liên là nghĩ tới chuyện dây vải bó chân, nghĩ tới tanh tưởi, nghĩ tới dị dạng, nghĩ tới biến thái và vặn vẹo... Thật sự Lương Xuyên không cách nào yêu thích được thứ này. Nhưng đoán chừng đối với những bà cụ bà cố sắp qua đời thì đây hẳn là một món đồ xinh đẹp đấy.
"Này, đến đóng gói lại cho anh này."
Người thanh niên vẫy tay, có một nhân viên phục vụ đi tới nhận lấy tác phẩm.
"Uống tách trà nhé!" Người thanh niên mời Lương Xuyên.
Lương Xuyên gật đầu, đi theo anh chàng này ra phía sau của dãy phòng. Phía sau đó có một đình nghỉ mát được làm bằng kính. Hai người vừa vào ngồi, điều hòa đã thổi tới, tuy vậy lại không hề lạnh lẽo. Đáng tiếc ngoài trời không có tuyết rơi, nếu không ngồi trong nơi ấm áp này thưởng thức tuyết rơi quả thật rất tuyệt vời.
Nhân viên phục vụ mang trà lên, Lương Xuyên khẽ nhấp một ngụm rồi nhíu mày. Trà này dở hơn trà Chu Sa pha nhiều lắm.
"Anh không hài lòng với trà này?" Người thanh niên hỏi.
Lương Xuyên khẽ gật đầu, "Quá dở."
"...." người thanh niên.
Người thanh niên này không nghĩ tới Lương Xuyên lại nói thẳng như vậy, chỉ cười gượng lúng túng, "Đây chỉ là trà đãi khách tham quan, mong anh thông cảm."
Lương Xuyên khẽ gật đầu.
"Đây là danh thiếp của tôi." Người thanh niên đưa một tấm danh thiếp ra.
Trên danh thiếp là tên "Chu Thần Dương" được viết bằng cách dùng ấn khắc theo lối công bút tỉ mỉ ấn xuống, nhìn rất ấn tượng. Bên dưới còn đóng thêm con dấu "điêu khắc Chu Môn".
"Anh là chủ nơi này à?" Lương Xuyên hỏi.
"Không phải, là cha tôi." Chu Thần Dương đáp.
"Lúc tôi đi vào, có nhìn thấy dãy tác phẩm ở sảnh triển lãm, là tác phẩm của ông ấy hết sao?"
"Đúng vậy." Chu Thần Dương khiêm tốn nói, "Tay nghề của tôi còn chưa thuần thục, hiện vẫn không đủ mặt mũi trưng bày tác phẩm của mình lên đó. Đúng rồi, đằng sau ngôi đình chúng ta đang ngồi này là xưởng của cha tôi đấy. Đáng tiếc là chỗ đó không cho phép người ngoài vào làm phiền. Đến con trai ruột như tôi, muốn vào còn phải hỏi xem ông ấy có đồng ý hay không đã."
Lương Xuyên lại nâng chén trà lên, uống một ngụm. Sau đó hắn quyết định không uống thêm nữa.
Đều là nhờ Chu Sa cả, cứ không có khách là lại tìm Lương Xuyên uống trà, dần dần đã dưỡng ra cái kén chọn này của hắn đây.
Lúc này có một ông lão đi tới, hắn mới ra mở cửa gian phòng.
"Thầy Cung, có chuyện gì vậy?" Chu Thần Dương đứng dậy rất lễ phép hỏi. Có lẽ thầy Cung này có địa vị không thấp trong điêu khắc Chu Môn.
"Cả ngày rồi mà lão gia còn chưa ra." Thầy Cung hơi lo lắng nói.
Lão gia?
Lương Xuyên nghe kỹ lại khẩu âm của Chu Thần Dương, mới dần hiểu ra được. Xem ra điêu khắc Chu Môn này không phải là cửa hiệu lâu đời ở Thành Đô, hẳn là từ Hồng Kông du nhập sang. Khó trách mới đầu nghe Chu Thần Dương nói chuyện hắn cảm thấy khẩu âm có chút kỳ lạ, đại khái cảm giác như lẫn lộn tiếng Quảng, tiếng phổ thông và tiếng Tứ Xuyên vào nhau.
"Bình thường không phải cha cũng như vậy hay sao?" Chu Thần Dương hỏi.
"Nhưng lần này không giống. Lão gia còn không đụng tới trà nước và cơm canh người làm để ngoài cửa, cũng không mang vào trong." Thầy Cung lo lắng nói, "Lão gia lớn tuổi rồi, không nên làm việc đến quên mình như thế."
"Tôi biết rồi, để tôi gõ cửa hỏi xem sao." Chu Thần Dương hiểu thầy Cung cũng là lo cho sức khỏe cha mình, lại không dám đến quầy rầy ông. Bởi hai năm gần đây, tính tình cha anh trở nên kỳ quái, dễ bực bội mỗi khi có người đến quấy rầy trong lúc sáng tác. Có điều anh là con, nhất định phải quan tâm sức khỏe cha mình.
Dù có phải liều mình bị chửi cũng không thể không đi khuyên nhủ được.
"Anh cứ ngồi đây một lát, sẽ có người đưa Tam thốn kim liên tới cho anh nhanh thôi." Chu Thần Dương áy náy nói với Lương Xuyên.
"Anh cứ làm việc mình đi." Lương Xuyên lên tiếng.
Chu Thần Dương rời đi, còn thầy Cung vẫn đứng nguyên tại chỗ. Lương Xuyên để ý thấy có rất nhiều vết thương trên hai tay ông, hẳn là một loại bệnh nghề nghiệp rồi. Dù sao phải điêu khắc quanh năm suốt tháng, không thể tránh chuyện hai tay bị tổn hại được.
Lương Xuyên nhìn thoáng qua phía sau đình. Nơi đó cũng có một gian phòng bằng kính có điều nhỏ hơn khu vực dành cho khách tham quan một chút. Mặt trước phòng kính đã được một tấm vải đen treo bên trong che lại, nhìn qua có vẻ rất trang trọng.
Chỉ là hình dạng thế này,
Thoạt nhìn như thể một cỗ quan tài.
"Xoạt..."
Một tràng cọ xát chói tai như thể có người dùng dao rạch một đường trên tấm vải bố vang lên.
Ngay sau đó,
Miếng vải đen che kín vách kính trong xưởng kia rơi xuống, như thể một cỗ quan tài cũ được mở ra. Lương Xuyên khẽ nhíu mày. Vào lúc này, mắt hắn bỗng thấy đau nhức.
Như thể cỗ quan tài cũ được mở ra, mùi hôi thối xác chết bốc lên ngút trời,
Miếng vải đen trong xưởng bị xốc xuống, cảnh tượng bên trong lộ ra khiến Lương Xuyên cảm thấy chướng mắt.
"Lão gia!"
Thầy Cung bên kia chợt hét to lên một tiếng, vội vã chạy ra khỏi đình nghỉ này.
Lương Xuyên dụi mắt nhìn sang.
Phát hiện trong phòng kính kia có thêm một "tác phẩm" mới.
Một ông già,
Bị đính cứng trên vách kính, hai chân lơ lửng, hai tay dang ra.
Lương Xuyên đứng dậy đi ra khỏi tòa đình, đi thẳng vào trong xưởng. Chu Thần Dương và thầy Cung đang ở đấy ôm chân ông già kêu khóc.
Hiển nhiên người đã chết rồi,
Hơn nữa còn chết rất có tính nghệ thuật.
Lúc nãy hắn chỉ nhìn thấy phía sau nên không rõ ràng lắm, giờ đứng bên trong nhìn rõ, cảm thấy có chút "vừa mắt đẹp lòng"
Hai tay ông già bị mũi dùi đâm thủng, đùi cũng bị đóng đinh. Cả người lão bị đóng đinh lên vách tường kính này. Đương nhiên, cây đinh tuyệt tác nhất chính là cây cắm thẳng ngay cổ của lão già. Đó là một cây đinh bạc phát ra ánh rạng rỡ dưới cái nắng trời chiều, sáng rọi ra thứ ánh sáng độc đáo của riêng nó.
Nhìn cũng hơi giống tượng chúa Jesu bị đóng đinh trên cây thập giá.
Máu tươi của ông đã đông cứng từ lâu, kéo dài từ trên tường kính đi xuống tạo thành một chuỗi chảy dài, càng làm tăng thêm cái sắc thái trang nghiêm vốn có.
Lương Xuyên đi tới, thò tay xốc áo khoác của ông lên. Đây là loại áo ngủ màu đen, vốn có lẽ rất mềm mại, nhưng vì thấm nhiều máu tươi quá mà trở nên dính dính tay.
Áo kia được kéo ra,
Lộ ra lồng ngực của ông,
Hai bên trái phải lồng ngực đã bị móc rỗng,
Nội tạng bên trong đã bị lấy đi cả,
Còn cố ý để lại vài thứ bên trong, đó là hai hòn đá điêu khắc nhỏ.
Lồng ngực trái là hòn đá khắc hình con Tỳ Hưu,
Lồng ngực phải là hòn đá khắc hình con rùa Huyền Vũ,
Ngụ ý ở đây đã quá rõ ràng rồi!
Dù chết rồi, cũng muốn trấn cho ngươi trọn đời không siêu sinh.
Chu Thần Dương vẫn còn gào khóc, thầy Cung cũng tương tự.
Lương Xuyên lặng lẽ móc lấy điện thoại di động ra, bấm gọi cho Ngô Đại Hải:
"Ừ, nhóc Xuyên à?" Ngô Đại Hải nhận điện thoại.
"Vâng, thanh tra Megure." Lương Xuyên nói.
"....." Ngô Đại Hải.
Biên: Lãng Nhân Môn
Nghệ thuật có rất nhiều cách lý giải, nhất là khi xã hội càng hiện đại thì nghệ thuật lại càng trở nên bao hàm toàn diện, khó có thể dùng một câu hay một đoạn văn giải thích và miêu tả ra được. Bởi vì có lẽ nhân loại cũng không cách nào đưa ra được định nghĩa chính xác nghệ thuật là gì, đến cùng là thế nào?
Hay tóm lược lại một cách vô trách nhiệm nhất, có lẽ những tác phẩm nhìn cũng được nhưng lại không có tác dụng cụ thể gì có thể coi là nghệ thuật.
Bởi một khi chúng có tác dụng cụ thể, vậy sẽ được đưa vào phân tích tính hiệu quả, đồng thời sẽ được tiến hành khai thác thực tiễn. Như vậy, chúng sẽ mất đi tính thẩm mỹ vốn có mất rồi.
Lương Xuyên không nhắc nhở đôi tình nhân trẻ thắm thiết kia. Nếu bọn họ đã si mê nghệ thuật như vậy, si mê đôi bàn tay kia như vậy, thế thì cứ mua đôi bàn tay ấy về, cộng thêm cả chủ nhân của bàn tay kia cùng về nhà luôn vậy. Coi như đấy là một lần thể nghiệm cuộc sống của một thanh niên trẻ yêu văn nghệ chân chính đi.
Hắn đi ra sảnh triển lãm, tạm rời khỏi những tác phẩm điêu khắc cơ thể người kia. Một cơn gió lạnh lùa tới trước mặt, hắn quấn chặt áo khoác hơn. Hôm nay trời hơi lạnh!
Đằng sau sảnh triển lãm là một dãy phòng kính, bên trong được ngăn thành nhiều phòng nhỏ. Trong đó có chừng mười mấy du khách tham quan, có cả người nước ngoài nữa.
Mấy gian phòng nhỏ đó trưng bày tác phẩm đang được điêu khắc của mấy giáo viên hoặc có khi là của các học trò. Dường như bọn họ đã quen với việc điêu khắc dưới sự quan sát của những người khác. Thậm chí thỉnh thoảng họ còn giao lưu với những người tham quan xung quanh.
Điêu khắc là một loại hình nghệ thuật uyên thâm ít người hiểu được. Không có nhiều người thật sự ưa thích, tình nguyện bỏ tiền ra mua sắm những thứ điêu khắc đó. Thế nhưng "điêu khắc Chu Môn" này lại có thể đẩy hoạt động buôn bán lên tới cực hạn. Bọn họ đưa một lượng khách tham quan nhỏ đi sâu vào, cảm thụ được bầu không khí nghệ thuật điêu khắc, đồng thời còn tham dự vào trong quá trình đó.
Đương nhiên,
Cuối cùng thì chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người tự nguyện bỏ tiền ra mua vài tác phẩm về cất giữ.
Phương thức này cao tay, cao hơn rất nhiều so với những phương thức chào hàng đơn giản trắng trợn ở một số tác phẩm nghệ thuật khác.
Có khá nhiều người tụ tập quan sát những bức tượng điêu khắc lớn, còn những tượng nhỏ thưa người hơn. Dù sao đại bộ phận người xem vẫn thích những nơi đông vui hơn mà.
Lương Xuyên đi tới trước gian phòng có một người trẻ tuổi đang tạc tượng. Người này đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, điêu khắc một tảng đá nhỏ. Đó là một bàn chân, à không, chính xác mà nói thì đó là một bàn chân mang giày.
Chân rất nhỏ, một tay có thể nắm được cả bàn chân. Chính là tam thốn kim liên.
(Tam thốn kim liên: là cách nói của đôi chân những người phụ nữ bị bó chân thời xa xưa nhé!)
Lương Xuyên đứng bên cạnh, lẳng lặng một mình nhìn xem. Người thanh niên mặc áo lông trắng kia cũng lẳng lặng điêu khắc. Giữa hai người không hề có giao lưu gì.
Mãi đến hơn nửa tiếng sau, người thanh niên kia mới dọn dẹp dụng cụ, xoa bóp cổ tay, cầm tác phẩm của mình lên. Một bàn chân "Tam thốn kim liên" đã được hoàn thành.
"Thấy thế nào?"
Người thanh niên nhìn về phía Lương Xuyên đứng đấy nhìn xem đã lâu.
"Bao nhiêu tiền?" Lương Xuyên hỏi.
"Một ngàn hai." người thanh niên báo giá.
Lương Xuyên gật gật đầu.
"Tôi mua."
Thật ra, Lương Xuyên nhìn trúng kiểu dáng chiếc giày thêu này. Hắn cảm thấy các bà cụ hẳn sẽ rất thích, mua về làm mẫu cho các dì dệt thủ công nhìn vào, làm ra một mớ giày như vậy hẳn sẽ không phải lo đầu ra tiêu thụ.
Thấy Lương Xuyên phóng khoáng như vậy, người thanh niên kia rất vui vẻ, còn cho rằng hắn biết thưởng thức tác phẩm của mình.
Chỉ là anh ta đã hiểu nhầm rồi. Thời cổ đại quả thật rất ưa chuộng Tam thốn kim liên, chính cái thẩm mỹ dị dạng của đàn ông thời đó đã tàn phá không biết bao nhiêu thế hệ phụ nữ phải bó chân rồi. Hiện tại, phương diện thẩm mỹ của đại bộ phận đàn ông đã đổi thành khỏe khoắn và bình thường hơn nhiều.
Vừa nghĩ tới Tam thốn kim liên là nghĩ tới chuyện dây vải bó chân, nghĩ tới tanh tưởi, nghĩ tới dị dạng, nghĩ tới biến thái và vặn vẹo... Thật sự Lương Xuyên không cách nào yêu thích được thứ này. Nhưng đoán chừng đối với những bà cụ bà cố sắp qua đời thì đây hẳn là một món đồ xinh đẹp đấy.
"Này, đến đóng gói lại cho anh này."
Người thanh niên vẫy tay, có một nhân viên phục vụ đi tới nhận lấy tác phẩm.
"Uống tách trà nhé!" Người thanh niên mời Lương Xuyên.
Lương Xuyên gật đầu, đi theo anh chàng này ra phía sau của dãy phòng. Phía sau đó có một đình nghỉ mát được làm bằng kính. Hai người vừa vào ngồi, điều hòa đã thổi tới, tuy vậy lại không hề lạnh lẽo. Đáng tiếc ngoài trời không có tuyết rơi, nếu không ngồi trong nơi ấm áp này thưởng thức tuyết rơi quả thật rất tuyệt vời.
Nhân viên phục vụ mang trà lên, Lương Xuyên khẽ nhấp một ngụm rồi nhíu mày. Trà này dở hơn trà Chu Sa pha nhiều lắm.
"Anh không hài lòng với trà này?" Người thanh niên hỏi.
Lương Xuyên khẽ gật đầu, "Quá dở."
"...." người thanh niên.
Người thanh niên này không nghĩ tới Lương Xuyên lại nói thẳng như vậy, chỉ cười gượng lúng túng, "Đây chỉ là trà đãi khách tham quan, mong anh thông cảm."
Lương Xuyên khẽ gật đầu.
"Đây là danh thiếp của tôi." Người thanh niên đưa một tấm danh thiếp ra.
Trên danh thiếp là tên "Chu Thần Dương" được viết bằng cách dùng ấn khắc theo lối công bút tỉ mỉ ấn xuống, nhìn rất ấn tượng. Bên dưới còn đóng thêm con dấu "điêu khắc Chu Môn".
"Anh là chủ nơi này à?" Lương Xuyên hỏi.
"Không phải, là cha tôi." Chu Thần Dương đáp.
"Lúc tôi đi vào, có nhìn thấy dãy tác phẩm ở sảnh triển lãm, là tác phẩm của ông ấy hết sao?"
"Đúng vậy." Chu Thần Dương khiêm tốn nói, "Tay nghề của tôi còn chưa thuần thục, hiện vẫn không đủ mặt mũi trưng bày tác phẩm của mình lên đó. Đúng rồi, đằng sau ngôi đình chúng ta đang ngồi này là xưởng của cha tôi đấy. Đáng tiếc là chỗ đó không cho phép người ngoài vào làm phiền. Đến con trai ruột như tôi, muốn vào còn phải hỏi xem ông ấy có đồng ý hay không đã."
Lương Xuyên lại nâng chén trà lên, uống một ngụm. Sau đó hắn quyết định không uống thêm nữa.
Đều là nhờ Chu Sa cả, cứ không có khách là lại tìm Lương Xuyên uống trà, dần dần đã dưỡng ra cái kén chọn này của hắn đây.
Lúc này có một ông lão đi tới, hắn mới ra mở cửa gian phòng.
"Thầy Cung, có chuyện gì vậy?" Chu Thần Dương đứng dậy rất lễ phép hỏi. Có lẽ thầy Cung này có địa vị không thấp trong điêu khắc Chu Môn.
"Cả ngày rồi mà lão gia còn chưa ra." Thầy Cung hơi lo lắng nói.
Lão gia?
Lương Xuyên nghe kỹ lại khẩu âm của Chu Thần Dương, mới dần hiểu ra được. Xem ra điêu khắc Chu Môn này không phải là cửa hiệu lâu đời ở Thành Đô, hẳn là từ Hồng Kông du nhập sang. Khó trách mới đầu nghe Chu Thần Dương nói chuyện hắn cảm thấy khẩu âm có chút kỳ lạ, đại khái cảm giác như lẫn lộn tiếng Quảng, tiếng phổ thông và tiếng Tứ Xuyên vào nhau.
"Bình thường không phải cha cũng như vậy hay sao?" Chu Thần Dương hỏi.
"Nhưng lần này không giống. Lão gia còn không đụng tới trà nước và cơm canh người làm để ngoài cửa, cũng không mang vào trong." Thầy Cung lo lắng nói, "Lão gia lớn tuổi rồi, không nên làm việc đến quên mình như thế."
"Tôi biết rồi, để tôi gõ cửa hỏi xem sao." Chu Thần Dương hiểu thầy Cung cũng là lo cho sức khỏe cha mình, lại không dám đến quầy rầy ông. Bởi hai năm gần đây, tính tình cha anh trở nên kỳ quái, dễ bực bội mỗi khi có người đến quấy rầy trong lúc sáng tác. Có điều anh là con, nhất định phải quan tâm sức khỏe cha mình.
Dù có phải liều mình bị chửi cũng không thể không đi khuyên nhủ được.
"Anh cứ ngồi đây một lát, sẽ có người đưa Tam thốn kim liên tới cho anh nhanh thôi." Chu Thần Dương áy náy nói với Lương Xuyên.
"Anh cứ làm việc mình đi." Lương Xuyên lên tiếng.
Chu Thần Dương rời đi, còn thầy Cung vẫn đứng nguyên tại chỗ. Lương Xuyên để ý thấy có rất nhiều vết thương trên hai tay ông, hẳn là một loại bệnh nghề nghiệp rồi. Dù sao phải điêu khắc quanh năm suốt tháng, không thể tránh chuyện hai tay bị tổn hại được.
Lương Xuyên nhìn thoáng qua phía sau đình. Nơi đó cũng có một gian phòng bằng kính có điều nhỏ hơn khu vực dành cho khách tham quan một chút. Mặt trước phòng kính đã được một tấm vải đen treo bên trong che lại, nhìn qua có vẻ rất trang trọng.
Chỉ là hình dạng thế này,
Thoạt nhìn như thể một cỗ quan tài.
"Xoạt..."
Một tràng cọ xát chói tai như thể có người dùng dao rạch một đường trên tấm vải bố vang lên.
Ngay sau đó,
Miếng vải đen che kín vách kính trong xưởng kia rơi xuống, như thể một cỗ quan tài cũ được mở ra. Lương Xuyên khẽ nhíu mày. Vào lúc này, mắt hắn bỗng thấy đau nhức.
Như thể cỗ quan tài cũ được mở ra, mùi hôi thối xác chết bốc lên ngút trời,
Miếng vải đen trong xưởng bị xốc xuống, cảnh tượng bên trong lộ ra khiến Lương Xuyên cảm thấy chướng mắt.
"Lão gia!"
Thầy Cung bên kia chợt hét to lên một tiếng, vội vã chạy ra khỏi đình nghỉ này.
Lương Xuyên dụi mắt nhìn sang.
Phát hiện trong phòng kính kia có thêm một "tác phẩm" mới.
Một ông già,
Bị đính cứng trên vách kính, hai chân lơ lửng, hai tay dang ra.
Lương Xuyên đứng dậy đi ra khỏi tòa đình, đi thẳng vào trong xưởng. Chu Thần Dương và thầy Cung đang ở đấy ôm chân ông già kêu khóc.
Hiển nhiên người đã chết rồi,
Hơn nữa còn chết rất có tính nghệ thuật.
Lúc nãy hắn chỉ nhìn thấy phía sau nên không rõ ràng lắm, giờ đứng bên trong nhìn rõ, cảm thấy có chút "vừa mắt đẹp lòng"
Hai tay ông già bị mũi dùi đâm thủng, đùi cũng bị đóng đinh. Cả người lão bị đóng đinh lên vách tường kính này. Đương nhiên, cây đinh tuyệt tác nhất chính là cây cắm thẳng ngay cổ của lão già. Đó là một cây đinh bạc phát ra ánh rạng rỡ dưới cái nắng trời chiều, sáng rọi ra thứ ánh sáng độc đáo của riêng nó.
Nhìn cũng hơi giống tượng chúa Jesu bị đóng đinh trên cây thập giá.
Máu tươi của ông đã đông cứng từ lâu, kéo dài từ trên tường kính đi xuống tạo thành một chuỗi chảy dài, càng làm tăng thêm cái sắc thái trang nghiêm vốn có.
Lương Xuyên đi tới, thò tay xốc áo khoác của ông lên. Đây là loại áo ngủ màu đen, vốn có lẽ rất mềm mại, nhưng vì thấm nhiều máu tươi quá mà trở nên dính dính tay.
Áo kia được kéo ra,
Lộ ra lồng ngực của ông,
Hai bên trái phải lồng ngực đã bị móc rỗng,
Nội tạng bên trong đã bị lấy đi cả,
Còn cố ý để lại vài thứ bên trong, đó là hai hòn đá điêu khắc nhỏ.
Lồng ngực trái là hòn đá khắc hình con Tỳ Hưu,
Lồng ngực phải là hòn đá khắc hình con rùa Huyền Vũ,
Ngụ ý ở đây đã quá rõ ràng rồi!
Dù chết rồi, cũng muốn trấn cho ngươi trọn đời không siêu sinh.
Chu Thần Dương vẫn còn gào khóc, thầy Cung cũng tương tự.
Lương Xuyên lặng lẽ móc lấy điện thoại di động ra, bấm gọi cho Ngô Đại Hải:
"Ừ, nhóc Xuyên à?" Ngô Đại Hải nhận điện thoại.
"Vâng, thanh tra Megure." Lương Xuyên nói.
"....." Ngô Đại Hải.