Chương : 3
Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
***
Sau khi nghe cậu bé nói, mọi người đều im lặng. Bầu không khí trong phòng dần trở nên ngột ngạt. Tôn Kiến Quốc phản ứng đầu tiên, giả bộ giành lấy cậu bé từ ngực mẹ nó để đánh đòn.
"Thằng nhóc này, con nghĩ cái gì trong đầu mà dám ăn nói bậy bạ như vậy thế hả?! Cái đồ lì lợm này!"
Mẹ thằng nhóc biết chồng mình nóng tính, sợ anh ấy đánh thật nên ôm chặt lấy con, không dám đưa sang.
Thế là hai vợ chồng giằng co với nhau.
"Tôn Kiến Quốc, cậu làm cái gì thế?"
Anh Ngô mập nghiêm giọng quát to.
"Cậu là một cảnh sát nhân dân. Nhìn cậu đi, định bạo lực gia đình à?"
Thật ra Tôn Kiến Quốc cũng không định đánh đòn cậu bé thật. Đối với anh, thằng bé chỉ đang nói nhăng nói cuội mà thôi. Hơn nữa, trong khoảnh khắc ấy, chính bản thân anh cũng bị dọa giật mình vì lời của con trai. Trong lúc không kiềm chế được cảm xúc, người ta sẽ dễ có hành vi mất kiểm soát.
"Xin lỗi anh, đội trưởng Ngô." Tôn Kiến Quốc cúi đầu, thở hồng hộc, nhưng thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía giường.
"Hay là anh chuyển ảnh thờ khỏi phòng khách đi. Có phải thằng nhóc này luôn được ông, bà nội ẵm bồng từ nhỏ không?" Đúng lúc này, Lương Xuyên lại mở miệng hỏi.
"Đúng vậy, do vợ chồng chị bận quá, nên hay nhờ ông bà nội chăm sóc thằng bé từ nhỏ." Người mẹ trả lời.
"Chẳng trách! Để ảnh thờ của người đã khuất trong phòng khách có thể dễ dàng tạo thành ám chỉ tâm lý trong lòng cậu bé. Hơn nữa, trẻ em có thể tiếp nhận thông tin từ nhiều nguồn khác nhau nên mong hai anh, chị cố nén bi thương, đừng tỏ vẻ quá đau đớn trước mặt cháu nó. Ông nội của nó đã đi, dù cháu nó chưa hiểu gì nhiều, nhưng cũng biết rằng chết chóc là một chuyện rất khủng khiếp, nên bản thân nó cũng tự ảo tưởng ra nhiều chuyện.
Cái này phải để ý kỹ, không thì cháu nó sẽ có nguy cơ gặp vấn đề tâm lý đấy."
"Tôi biết rồi, cố vấn Lương. Cảm ơn cậu nhé!" Tôn Kiến Quốc nói với Lương Xuyên.
Sau đó, mọi người cùng ngồi dùng cơm tối. Có thể do chuyện vừa rồi nên bầu không khí giữa bữa cơm có vẻ ngượng ngập. Ăn cơm xong, anh Ngô mập cũng không nán lại lâu, mà cùng Lương Xuyên đi ra khỏi khu phố.
"Mẹ nó, xui thật!" Anh Ngô mập phun một bãi nước bọt xuống đất, rồi đưa một điếu thuốc cho Lương Xuyên: "Nhóc Xuyên, điều em vừa nói là thật à?"
"Cái gì cơ?" Dường như Lương Xuyên không hiểu câu hỏi vừa rồi.
"Là chuyện thằng bé kia ấy, có thật là do nó tự tưởng tượng ra hay không?" Có vẻ như anh Ngô mập cực kỳ muốn biết rõ vấn đề này. Thật ra, phỏng chừng ai ở trong tình huống vừa rồi cũng sẽ bất giác nảy ra nhiều suy đoán về chuyện này.
"Vậy anh muốn em giải thích cái gì nữa?" Lương Xuyên cười nhẹ, châm điếu thuốc, rít một hơi thật dài rồi nhả một làn khói ra: "Hay là em nên giải thích là do cháu nó còn nhỏ, khí tiên thiên vẫn còn nên có khả năng trông thấy những thứ dơ bẩn đây?"
Anh Ngô mập lắc đầu một cách mỉa mai. Thân là cảnh sát, anh khó mà tin tưởng những lý do sặc mùi mê tín như thế này.
"Đại Hải, anh có sợ quỷ không?" Lương Xuyên bất ngờ hỏi một câu.
"Cái gì?" Ngô Đại Hải sững sốt trong giây lát, rồi lấy ví tiền ra. Anh Ngô mập móc thẻ ngành đính kèm quốc huy sáng lấp lánh ra, quơ quơ trước mặt Lương Xuyên: "Có thứ này, anh đây vạn tà bất xâm."
Hai người cùng nhau đi tới bên cạnh xe rồi leo lên.
"Nhóc Xuyên, thật ra anh muốn biết, rốt cuộc em đã gặp phải chuyện gì trong mấy năm nay thế?" Anh Ngô mập nhìn Lương Xuyên rất đỗi chân thành.
Lương Xuyên không trả lời.
Anh Ngô mập không bao giờ làm người khác khó chịu, nên nhanh chóng lái xe chở Lương Xuyên về lại tiệm vàng mã. Lúc này, cả khu phố đã có điện trở lại, mấy quán thịt nướng mở đèn đuốc sáng choang.
"Vào ngồi chơi một chút không anh?" Lương Xuyên dừng ngay cửa, hỏi anh Ngô mập.
"Được rồi, lần sau đi." anh Ngô mập thật sự không hề muốn ghé vào tiệm vàng mã trước khi đi ngủ vì muốn có một giấc ngủ ngon lành.
Chờ Ngô Đại Hải lái xe đi khỏi, Lương Xuyên mới mở cửa, đi vào trong tiệm. Nhà của hắn nằm ở tầng hai của cái tiệm này.
Lương Xuyên bật đèn, đóng cửa lại, đi lên lầu hai. Hắn cởi giày, đặt gọn gàng tại đường gạch men, lại xếp đặt tỉ mỉ từng món đồ, sao cho vị trí trưng bày thật sự trang nghiêm, cuối cùng mới bước vào phòng ngủ của mình.
"Meo..."
Một con mèo toàn thân trắng muốt đang nằm sấp trên khung cửa sổ. Nó ngẩng đầu lên, kêu một tiếng khi thấy Lương Xuyên về, rồi nằm sấp trở lại. Đây có lẽ là một hành động tôn trọng của con mèo này dành cho chủ nhân của mình.
Căn phòng ngủ này được bày biện khá đơn giản. Có một chiếc giường với chăn, gối và một cái máy ghi âm cổ lỗ sĩ. Ngoài ra chẳng còn gì khác nữa. Nhờ đó nên căn phòng chật hẹp này có vẻ thoáng đãng hơn.
Hắn mở máy ghi âm ra, đút băng từ vào rồi nhấn nút.
Giai điệu quỷ dị của ca khúc "Huyết sắc mạn duyên" bắt đầu len lỏi như một dòng nước...
Dường như có một làn sương lạnh dần thấm vào mỗi ngóc ngách trong căn phòng này.
Lương Xuyên nhắm mắt, nằm xuống giường. Đèn trong phòng vẫn mở. Hắn cần ánh sáng, dù có là lúc đang ngủ cũng vậy. Hắn không sợ bóng tối, nhưng ánh sáng có thể mang đến cho hắn cảm giác mình đang được quan sát. Hắn rất phản cảm với không gian trống vắng, lặng lẽ, chẳng có một ai kề bên.
"Meo..."
Con mèo trắng lại kêu một tiếng rồi nhảy khỏi khung cửa sổ, đến nằm bên cạnh Lương Xuyên.
Tên của con mèo này là Phổ Nhị, chủ nhân thứ hai của căn nhà này.
Bản nhạc lặp lại liên tục, Lương Xuyên cũng chìm dần vào giấc ngủ.
...
Bóng tối dần ập đến. Lương Xuyên như trông thấy thiếu niên Tôn Hiểu Cường cầm bút thép đứng trước mặt mẹ mình. Mẹ nó rên rỉ đầy đau đớn. Máu tươi liên tục rịn qua kẽ tay.
Dường như hắn nhìn thấy một em bé nằm ở mép giường, cạnh một ông già lạnh lùng. Hai tai ông ta ửng đỏ vì được trang điểm quá đậm. Nụ cười trên môi ông ta không còn là vẻ yêu thương nữa mà rất quỷ dị, không khác gì một con người giấy trắng bợt.
Không gian xung quanh càng lúc càng thít chặt lại cùng với sự sợ hãi và ngột ngạt...
Cuối cùng...
Lương Xuyên trông thấy một chiếc giày cao gót màu đỏ rơi ngay trước mặt mình.
... Cạch...
Một âm thanh lanh lảnh vang lên.
"Hộc..."
Lương Xuyên mở choàng mắt, nhận ra người mình đã ướt đẫm mồ hôi tự lúc nào.
Phổ Nhị bị đánh thức, nó ngái ngủ nhìn sang Lương Xuyên như đang hỏi hắn lại gặp ác mộng à?
Hắn đứng dậy, nhấn nút tạm dừng trên máy ghi âm, rót một ly nước đá rồi nhìn đồng hồ. Hắn chỉ mới ngủ được ba giờ.
Trong phòng ngủ không có tivi, cũng không có bất cứ phương tiện giải trí nào khác. Lương Xuyên cầm ly nước, đứng cạnh khung cửa sổ. Con phố nhỏ đã hoàn toàn trống vắng, lạnh lẽo, văng vẳng một vài âm thanh xa xa, nhưng không hề phá vỡ nhịp điệu yên tĩnh chủ đạo của màn đêm này.
Bỗng có tiếng điện thoại vang lên tại tầng trệt. Lương Xuyên bèn xuống lầu, nhấc điện thoại di động lên nghe.
"A lô?"
"Nhóc Xuyên, anh xin lỗi, nhưng có chuyện rồi! Em đến chỗ anh một lúc nhé!" Giọng nói ở đầu dây bên kia là của anh Ngô mập.
"Sao vậy anh?" Lương Xuyên vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.
"Vừa phát hiện ra một cái xác nằm trong giếng tại thôn Tây. Em từng nói với anh là mình cần phải đích thân đến hiện trường để cảm nhận hoàn cảnh nơi đó, rồi mới có thể viết bản miêu tả tâm lý chuẩn nhất. Giờ anh cho người đến đón em ngay nhé?"
"OK." Lương Xuyên gật đầu, cúp máy rồi thay quần áo.
Hắn đã chuẩn bị sẵn quần áo sẽ mặc vào hôm nay từ trước. Lương Xuyên mặc đồ vào, ngắm kỹ và sửa sang lại vẻ ngoài trước tấm gương. Những vòng hoa đặt sau lưng hắn cũng phản chiếu vào trong tấm gương ấy.
Lương Xuyên cứ có cảm giác là mình đang tự trang điểm cho người chết vậy.
Cảm giác này rất...
Thần thánh...
Và lạnh lẽp...
... Meo...
"Anh đi ra ngoài một lát, em trông nhà nhé."
Có vẻ như Phổ Nhị hiểu được tiếng người, nó nghe xong thì chui tót lên tầng hai.
Không lâu sau lại có tiếng gõ cửa vang lên. Lương Xuyên mờ cửa, trông thấy một cô cảnh sát trẻ tuổi với dáng người hơi gầy được cử đến đón mình.
"Chào anh, cố vấn Lương. Tôi tên Tần Đào, anh cứ gọi tôi là Đào Tử cũng được. Đội trưởng Ngô bảo tôi tới đón anh."
Lương Xuyên gật đầu, bước vào xe cảnh sát của cô.
Thật ra, cảm giác ngồi trong một chiếc xe cảnh sát lạnh lẽo lướt vội giữa đêm khuya chẳng hề thoải mái chút nào. Đối với đại đa số người dân, chuyện ngồi trong xe cảnh sát còn khó chịu hơn khi bước vào một chiếc taxi nồng nặc mùi thuốc lá nhiều.
"Cô đang hồi hộp à?" Lương Xuyên mở lời khi đang ngồi ở dãy ghế phía sau.
"Không... đâu có đâu! Tôi không hồi hộp, chỉ hơi lạnh xíu thôi!" Cô cảnh sát nữ trả lời bằng giọng điệu lo lắng.
"Xét ở góc độ sinh lý, đôi khi cảm giác lạnh sẽ giống với cảm giác hồi hộp." Lương Xuyên không bám vào chủ đề này nữa, chỉ nói: "Kể cho tôi nghe vài điều về vụ án đi."
"Có một thi thể trong giếng nước giữa đồng. Đêm nay, có người chuẩn bị đi bơm nước ở ruộng thì phát hiện ra, thi thể đã nát bươm rồi."
Lương Xuyên lắc đầu, chẳng thèm hỏi han cô cảnh sát vừa vào nghề này nữa.
Mười lăm phút sau, xe cảnh sát chạy vào phạm vi thôn Tây rồi dừng lại ở cánh đồng. Hiện tại đang có khá nhiều người dân trong thôn tụ tập hóng chuyện. Cảnh sát đã kiểm soát hiện trường, đồng thời kéo dây phân cách rõ rệt.
"Nhóc Xuyên, tới rồi đấy à?" Anh Ngô mập chạy đến, dẫn Lương Xuyên đi đến vị trí ban đầu: "Thường thì không ai dùng tới cái giếng này cả, chỉ khi nào có người muốn tưới ruộng thì mới nhớ đến nó mà thôi. Thi thể đã thối rữa nghiêm trọng. Khi phát hiện, đầu của nó hướng xuống dưới, chân đưa lên trên."
Lương Xuyên liếc nhìn miệng giếng. Nó không quá lớn, bốn phía là ruộng đất. Thông thường thì người dân đi lấy nước uống cũng chẳng đến đây. Cơ bản là mọi nhà đều đào giếng riêng hoặc xài nước máy.
"Thi thế đâu?" Lương Xuyên hỏi.
"Đây, thi thể ở bên kia, em đi theo anh." Anh Ngô mập dẫn Lương Xuyên đi đến một chiếc lều vải dựng dã chiến. Anh vén lều lên, híp mắt lại, vì cái xác bên trong vô cùng khó coi.
Ở đó có một cô bác sĩ pháp y mặc đồ trắng đang khám nghiệm tử thi.
"Đây là Giản Hồng, bác sĩ pháp y mới của đội anh, còn anh Phương khi trước đã về hưu rồi." Ngô Đại Hải giới thiệu cô gái này cho Lương Xuyên làm quen.
"Đội trưởng Ngô, cố vấn Lương." Giản Hồng dong dỏng cao, mặt hình trái xoan. Cô nàng đeo kính mắt gọng đen, tạo ấn tượng vừa xinh đẹp giỏi giang mà lại thông minh trong mắt người đối diện. Ấy thế mà nghề nghiệp của cô lại khá là đặc biệt đối với người bình thường.
"Kiểm tra sao rồi?" Ngô Đại Hải hỏi.
"Khi còn sống, nạn nhân nặng khoảng 90kg, tuổi từ 30 tới 40, thời gian tử vong có lẽ là cách đây từ ba tháng đến một năm.
Miệng của giếng kia quá nhỏ, đường kính chỉ có 33cm. Chắc chắn là có người cố nhét thi thể này vào giếng bằng.
Nguyên nhân chết là do bị vật cùn đánh vào đầu. Xương vùng mặt bị đập nứt. Tôi đoán là có mang thi thể về đồn cũng không thể nào mô phỏng ra gương mặt của nạn nhân bằng đồ họa được.
Thi thể trần như nhộng, chẳng có bất cứ manh mối nào để nhận diện nhân thân. Về phần dấu vân tay, tôi đang chờ thông tin từ cục. Nhưng theo tôi thấy thì cũng không khả quan lắm đâu."
"Chênh lệch thời gian tử vong lâu đến vậy rồi à?" Lương Xuyên ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể.
"Ừ! Muốn biết thời gian chính xác thì tôi cần phải tiến hành phân tích thêm một bước nữa. Mà cố vấn Lương này, anh nhìn đi, thi thể nạn nhân đã bị thối rữa nghiêm trọng. Da thịt trên mặt cũng rã hoàn toàn, nên tôi đoán người này đã chết từ cách đây nửa năm." Giản Hồng nói tiếp.
"Nếu chết lâu như vậy thì không thể nghe được lời trăn trối của nạn nhân rồi." Có vẻ như Lương Xuyên không thèm để ý đến lời nói của cô pháp y.
"Cái gì cơ?" Giản Hồng ngờ vực.
"Cô nghĩ thi thể có biết nói chuyện không?" Lương Xuyên quay sang, hỏi cô bác sĩ pháp y một cách nghiêm túc.
Cô pháp y nghĩ rằng Lương Xuyên đang hỏi một câu mang tính chất ví von tượng hình, bèn đáp: "Thi thể đương nhiên biết nói chuyện. Nên bác sĩ pháp y bọn tôi mới dựa vào dấu vết để lại trên thi thể nạn nhân để tìm ra những thông tin có giá trị nhằm giúp người chết..."
Cô bác sĩ pháp y im bặt vì trông thấy Lương Xuyên đặt tay lên đỉnh đầu của thi thể.
"Cố vấn Lương, anh..."
"Suỵt..."
Lương Xuyên ra dấu cho Giản Hồng giữ im lặng.
Sau đó, hắn dần nhắm mắt lại, y như đang lắng nghe một điều gì đó.
Đến đây...
Hãy cho tôi biết…
Những điều mà anh muốn nói đi...
...
P.s: Vụ án này được biên soạn từ một án lệ có thật. Chờ đến khi hạ màn, Tiểu Long sẽ nói cho bạn đọc biết tên của vụ này. Đài truyền hình trung ương từng quay một tiết mục đặc biệt để công bố về nó. Do đó, mọi người đừng nghĩ rằng Tiểu Long bốc phét ở những tình huống truyện tiếp theo, vì có lẽ chuyện đời thật luôn luôn giống với chuyện trong tiểu thuyết vậy, có khi còn khó tin hơn ấy chứ.
Biên: Lãng Nhân Môn
***
Sau khi nghe cậu bé nói, mọi người đều im lặng. Bầu không khí trong phòng dần trở nên ngột ngạt. Tôn Kiến Quốc phản ứng đầu tiên, giả bộ giành lấy cậu bé từ ngực mẹ nó để đánh đòn.
"Thằng nhóc này, con nghĩ cái gì trong đầu mà dám ăn nói bậy bạ như vậy thế hả?! Cái đồ lì lợm này!"
Mẹ thằng nhóc biết chồng mình nóng tính, sợ anh ấy đánh thật nên ôm chặt lấy con, không dám đưa sang.
Thế là hai vợ chồng giằng co với nhau.
"Tôn Kiến Quốc, cậu làm cái gì thế?"
Anh Ngô mập nghiêm giọng quát to.
"Cậu là một cảnh sát nhân dân. Nhìn cậu đi, định bạo lực gia đình à?"
Thật ra Tôn Kiến Quốc cũng không định đánh đòn cậu bé thật. Đối với anh, thằng bé chỉ đang nói nhăng nói cuội mà thôi. Hơn nữa, trong khoảnh khắc ấy, chính bản thân anh cũng bị dọa giật mình vì lời của con trai. Trong lúc không kiềm chế được cảm xúc, người ta sẽ dễ có hành vi mất kiểm soát.
"Xin lỗi anh, đội trưởng Ngô." Tôn Kiến Quốc cúi đầu, thở hồng hộc, nhưng thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía giường.
"Hay là anh chuyển ảnh thờ khỏi phòng khách đi. Có phải thằng nhóc này luôn được ông, bà nội ẵm bồng từ nhỏ không?" Đúng lúc này, Lương Xuyên lại mở miệng hỏi.
"Đúng vậy, do vợ chồng chị bận quá, nên hay nhờ ông bà nội chăm sóc thằng bé từ nhỏ." Người mẹ trả lời.
"Chẳng trách! Để ảnh thờ của người đã khuất trong phòng khách có thể dễ dàng tạo thành ám chỉ tâm lý trong lòng cậu bé. Hơn nữa, trẻ em có thể tiếp nhận thông tin từ nhiều nguồn khác nhau nên mong hai anh, chị cố nén bi thương, đừng tỏ vẻ quá đau đớn trước mặt cháu nó. Ông nội của nó đã đi, dù cháu nó chưa hiểu gì nhiều, nhưng cũng biết rằng chết chóc là một chuyện rất khủng khiếp, nên bản thân nó cũng tự ảo tưởng ra nhiều chuyện.
Cái này phải để ý kỹ, không thì cháu nó sẽ có nguy cơ gặp vấn đề tâm lý đấy."
"Tôi biết rồi, cố vấn Lương. Cảm ơn cậu nhé!" Tôn Kiến Quốc nói với Lương Xuyên.
Sau đó, mọi người cùng ngồi dùng cơm tối. Có thể do chuyện vừa rồi nên bầu không khí giữa bữa cơm có vẻ ngượng ngập. Ăn cơm xong, anh Ngô mập cũng không nán lại lâu, mà cùng Lương Xuyên đi ra khỏi khu phố.
"Mẹ nó, xui thật!" Anh Ngô mập phun một bãi nước bọt xuống đất, rồi đưa một điếu thuốc cho Lương Xuyên: "Nhóc Xuyên, điều em vừa nói là thật à?"
"Cái gì cơ?" Dường như Lương Xuyên không hiểu câu hỏi vừa rồi.
"Là chuyện thằng bé kia ấy, có thật là do nó tự tưởng tượng ra hay không?" Có vẻ như anh Ngô mập cực kỳ muốn biết rõ vấn đề này. Thật ra, phỏng chừng ai ở trong tình huống vừa rồi cũng sẽ bất giác nảy ra nhiều suy đoán về chuyện này.
"Vậy anh muốn em giải thích cái gì nữa?" Lương Xuyên cười nhẹ, châm điếu thuốc, rít một hơi thật dài rồi nhả một làn khói ra: "Hay là em nên giải thích là do cháu nó còn nhỏ, khí tiên thiên vẫn còn nên có khả năng trông thấy những thứ dơ bẩn đây?"
Anh Ngô mập lắc đầu một cách mỉa mai. Thân là cảnh sát, anh khó mà tin tưởng những lý do sặc mùi mê tín như thế này.
"Đại Hải, anh có sợ quỷ không?" Lương Xuyên bất ngờ hỏi một câu.
"Cái gì?" Ngô Đại Hải sững sốt trong giây lát, rồi lấy ví tiền ra. Anh Ngô mập móc thẻ ngành đính kèm quốc huy sáng lấp lánh ra, quơ quơ trước mặt Lương Xuyên: "Có thứ này, anh đây vạn tà bất xâm."
Hai người cùng nhau đi tới bên cạnh xe rồi leo lên.
"Nhóc Xuyên, thật ra anh muốn biết, rốt cuộc em đã gặp phải chuyện gì trong mấy năm nay thế?" Anh Ngô mập nhìn Lương Xuyên rất đỗi chân thành.
Lương Xuyên không trả lời.
Anh Ngô mập không bao giờ làm người khác khó chịu, nên nhanh chóng lái xe chở Lương Xuyên về lại tiệm vàng mã. Lúc này, cả khu phố đã có điện trở lại, mấy quán thịt nướng mở đèn đuốc sáng choang.
"Vào ngồi chơi một chút không anh?" Lương Xuyên dừng ngay cửa, hỏi anh Ngô mập.
"Được rồi, lần sau đi." anh Ngô mập thật sự không hề muốn ghé vào tiệm vàng mã trước khi đi ngủ vì muốn có một giấc ngủ ngon lành.
Chờ Ngô Đại Hải lái xe đi khỏi, Lương Xuyên mới mở cửa, đi vào trong tiệm. Nhà của hắn nằm ở tầng hai của cái tiệm này.
Lương Xuyên bật đèn, đóng cửa lại, đi lên lầu hai. Hắn cởi giày, đặt gọn gàng tại đường gạch men, lại xếp đặt tỉ mỉ từng món đồ, sao cho vị trí trưng bày thật sự trang nghiêm, cuối cùng mới bước vào phòng ngủ của mình.
"Meo..."
Một con mèo toàn thân trắng muốt đang nằm sấp trên khung cửa sổ. Nó ngẩng đầu lên, kêu một tiếng khi thấy Lương Xuyên về, rồi nằm sấp trở lại. Đây có lẽ là một hành động tôn trọng của con mèo này dành cho chủ nhân của mình.
Căn phòng ngủ này được bày biện khá đơn giản. Có một chiếc giường với chăn, gối và một cái máy ghi âm cổ lỗ sĩ. Ngoài ra chẳng còn gì khác nữa. Nhờ đó nên căn phòng chật hẹp này có vẻ thoáng đãng hơn.
Hắn mở máy ghi âm ra, đút băng từ vào rồi nhấn nút.
Giai điệu quỷ dị của ca khúc "Huyết sắc mạn duyên" bắt đầu len lỏi như một dòng nước...
Dường như có một làn sương lạnh dần thấm vào mỗi ngóc ngách trong căn phòng này.
Lương Xuyên nhắm mắt, nằm xuống giường. Đèn trong phòng vẫn mở. Hắn cần ánh sáng, dù có là lúc đang ngủ cũng vậy. Hắn không sợ bóng tối, nhưng ánh sáng có thể mang đến cho hắn cảm giác mình đang được quan sát. Hắn rất phản cảm với không gian trống vắng, lặng lẽ, chẳng có một ai kề bên.
"Meo..."
Con mèo trắng lại kêu một tiếng rồi nhảy khỏi khung cửa sổ, đến nằm bên cạnh Lương Xuyên.
Tên của con mèo này là Phổ Nhị, chủ nhân thứ hai của căn nhà này.
Bản nhạc lặp lại liên tục, Lương Xuyên cũng chìm dần vào giấc ngủ.
...
Bóng tối dần ập đến. Lương Xuyên như trông thấy thiếu niên Tôn Hiểu Cường cầm bút thép đứng trước mặt mẹ mình. Mẹ nó rên rỉ đầy đau đớn. Máu tươi liên tục rịn qua kẽ tay.
Dường như hắn nhìn thấy một em bé nằm ở mép giường, cạnh một ông già lạnh lùng. Hai tai ông ta ửng đỏ vì được trang điểm quá đậm. Nụ cười trên môi ông ta không còn là vẻ yêu thương nữa mà rất quỷ dị, không khác gì một con người giấy trắng bợt.
Không gian xung quanh càng lúc càng thít chặt lại cùng với sự sợ hãi và ngột ngạt...
Cuối cùng...
Lương Xuyên trông thấy một chiếc giày cao gót màu đỏ rơi ngay trước mặt mình.
... Cạch...
Một âm thanh lanh lảnh vang lên.
"Hộc..."
Lương Xuyên mở choàng mắt, nhận ra người mình đã ướt đẫm mồ hôi tự lúc nào.
Phổ Nhị bị đánh thức, nó ngái ngủ nhìn sang Lương Xuyên như đang hỏi hắn lại gặp ác mộng à?
Hắn đứng dậy, nhấn nút tạm dừng trên máy ghi âm, rót một ly nước đá rồi nhìn đồng hồ. Hắn chỉ mới ngủ được ba giờ.
Trong phòng ngủ không có tivi, cũng không có bất cứ phương tiện giải trí nào khác. Lương Xuyên cầm ly nước, đứng cạnh khung cửa sổ. Con phố nhỏ đã hoàn toàn trống vắng, lạnh lẽo, văng vẳng một vài âm thanh xa xa, nhưng không hề phá vỡ nhịp điệu yên tĩnh chủ đạo của màn đêm này.
Bỗng có tiếng điện thoại vang lên tại tầng trệt. Lương Xuyên bèn xuống lầu, nhấc điện thoại di động lên nghe.
"A lô?"
"Nhóc Xuyên, anh xin lỗi, nhưng có chuyện rồi! Em đến chỗ anh một lúc nhé!" Giọng nói ở đầu dây bên kia là của anh Ngô mập.
"Sao vậy anh?" Lương Xuyên vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.
"Vừa phát hiện ra một cái xác nằm trong giếng tại thôn Tây. Em từng nói với anh là mình cần phải đích thân đến hiện trường để cảm nhận hoàn cảnh nơi đó, rồi mới có thể viết bản miêu tả tâm lý chuẩn nhất. Giờ anh cho người đến đón em ngay nhé?"
"OK." Lương Xuyên gật đầu, cúp máy rồi thay quần áo.
Hắn đã chuẩn bị sẵn quần áo sẽ mặc vào hôm nay từ trước. Lương Xuyên mặc đồ vào, ngắm kỹ và sửa sang lại vẻ ngoài trước tấm gương. Những vòng hoa đặt sau lưng hắn cũng phản chiếu vào trong tấm gương ấy.
Lương Xuyên cứ có cảm giác là mình đang tự trang điểm cho người chết vậy.
Cảm giác này rất...
Thần thánh...
Và lạnh lẽp...
... Meo...
"Anh đi ra ngoài một lát, em trông nhà nhé."
Có vẻ như Phổ Nhị hiểu được tiếng người, nó nghe xong thì chui tót lên tầng hai.
Không lâu sau lại có tiếng gõ cửa vang lên. Lương Xuyên mờ cửa, trông thấy một cô cảnh sát trẻ tuổi với dáng người hơi gầy được cử đến đón mình.
"Chào anh, cố vấn Lương. Tôi tên Tần Đào, anh cứ gọi tôi là Đào Tử cũng được. Đội trưởng Ngô bảo tôi tới đón anh."
Lương Xuyên gật đầu, bước vào xe cảnh sát của cô.
Thật ra, cảm giác ngồi trong một chiếc xe cảnh sát lạnh lẽo lướt vội giữa đêm khuya chẳng hề thoải mái chút nào. Đối với đại đa số người dân, chuyện ngồi trong xe cảnh sát còn khó chịu hơn khi bước vào một chiếc taxi nồng nặc mùi thuốc lá nhiều.
"Cô đang hồi hộp à?" Lương Xuyên mở lời khi đang ngồi ở dãy ghế phía sau.
"Không... đâu có đâu! Tôi không hồi hộp, chỉ hơi lạnh xíu thôi!" Cô cảnh sát nữ trả lời bằng giọng điệu lo lắng.
"Xét ở góc độ sinh lý, đôi khi cảm giác lạnh sẽ giống với cảm giác hồi hộp." Lương Xuyên không bám vào chủ đề này nữa, chỉ nói: "Kể cho tôi nghe vài điều về vụ án đi."
"Có một thi thể trong giếng nước giữa đồng. Đêm nay, có người chuẩn bị đi bơm nước ở ruộng thì phát hiện ra, thi thể đã nát bươm rồi."
Lương Xuyên lắc đầu, chẳng thèm hỏi han cô cảnh sát vừa vào nghề này nữa.
Mười lăm phút sau, xe cảnh sát chạy vào phạm vi thôn Tây rồi dừng lại ở cánh đồng. Hiện tại đang có khá nhiều người dân trong thôn tụ tập hóng chuyện. Cảnh sát đã kiểm soát hiện trường, đồng thời kéo dây phân cách rõ rệt.
"Nhóc Xuyên, tới rồi đấy à?" Anh Ngô mập chạy đến, dẫn Lương Xuyên đi đến vị trí ban đầu: "Thường thì không ai dùng tới cái giếng này cả, chỉ khi nào có người muốn tưới ruộng thì mới nhớ đến nó mà thôi. Thi thể đã thối rữa nghiêm trọng. Khi phát hiện, đầu của nó hướng xuống dưới, chân đưa lên trên."
Lương Xuyên liếc nhìn miệng giếng. Nó không quá lớn, bốn phía là ruộng đất. Thông thường thì người dân đi lấy nước uống cũng chẳng đến đây. Cơ bản là mọi nhà đều đào giếng riêng hoặc xài nước máy.
"Thi thế đâu?" Lương Xuyên hỏi.
"Đây, thi thể ở bên kia, em đi theo anh." Anh Ngô mập dẫn Lương Xuyên đi đến một chiếc lều vải dựng dã chiến. Anh vén lều lên, híp mắt lại, vì cái xác bên trong vô cùng khó coi.
Ở đó có một cô bác sĩ pháp y mặc đồ trắng đang khám nghiệm tử thi.
"Đây là Giản Hồng, bác sĩ pháp y mới của đội anh, còn anh Phương khi trước đã về hưu rồi." Ngô Đại Hải giới thiệu cô gái này cho Lương Xuyên làm quen.
"Đội trưởng Ngô, cố vấn Lương." Giản Hồng dong dỏng cao, mặt hình trái xoan. Cô nàng đeo kính mắt gọng đen, tạo ấn tượng vừa xinh đẹp giỏi giang mà lại thông minh trong mắt người đối diện. Ấy thế mà nghề nghiệp của cô lại khá là đặc biệt đối với người bình thường.
"Kiểm tra sao rồi?" Ngô Đại Hải hỏi.
"Khi còn sống, nạn nhân nặng khoảng 90kg, tuổi từ 30 tới 40, thời gian tử vong có lẽ là cách đây từ ba tháng đến một năm.
Miệng của giếng kia quá nhỏ, đường kính chỉ có 33cm. Chắc chắn là có người cố nhét thi thể này vào giếng bằng.
Nguyên nhân chết là do bị vật cùn đánh vào đầu. Xương vùng mặt bị đập nứt. Tôi đoán là có mang thi thể về đồn cũng không thể nào mô phỏng ra gương mặt của nạn nhân bằng đồ họa được.
Thi thể trần như nhộng, chẳng có bất cứ manh mối nào để nhận diện nhân thân. Về phần dấu vân tay, tôi đang chờ thông tin từ cục. Nhưng theo tôi thấy thì cũng không khả quan lắm đâu."
"Chênh lệch thời gian tử vong lâu đến vậy rồi à?" Lương Xuyên ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể.
"Ừ! Muốn biết thời gian chính xác thì tôi cần phải tiến hành phân tích thêm một bước nữa. Mà cố vấn Lương này, anh nhìn đi, thi thể nạn nhân đã bị thối rữa nghiêm trọng. Da thịt trên mặt cũng rã hoàn toàn, nên tôi đoán người này đã chết từ cách đây nửa năm." Giản Hồng nói tiếp.
"Nếu chết lâu như vậy thì không thể nghe được lời trăn trối của nạn nhân rồi." Có vẻ như Lương Xuyên không thèm để ý đến lời nói của cô pháp y.
"Cái gì cơ?" Giản Hồng ngờ vực.
"Cô nghĩ thi thể có biết nói chuyện không?" Lương Xuyên quay sang, hỏi cô bác sĩ pháp y một cách nghiêm túc.
Cô pháp y nghĩ rằng Lương Xuyên đang hỏi một câu mang tính chất ví von tượng hình, bèn đáp: "Thi thể đương nhiên biết nói chuyện. Nên bác sĩ pháp y bọn tôi mới dựa vào dấu vết để lại trên thi thể nạn nhân để tìm ra những thông tin có giá trị nhằm giúp người chết..."
Cô bác sĩ pháp y im bặt vì trông thấy Lương Xuyên đặt tay lên đỉnh đầu của thi thể.
"Cố vấn Lương, anh..."
"Suỵt..."
Lương Xuyên ra dấu cho Giản Hồng giữ im lặng.
Sau đó, hắn dần nhắm mắt lại, y như đang lắng nghe một điều gì đó.
Đến đây...
Hãy cho tôi biết…
Những điều mà anh muốn nói đi...
...
P.s: Vụ án này được biên soạn từ một án lệ có thật. Chờ đến khi hạ màn, Tiểu Long sẽ nói cho bạn đọc biết tên của vụ này. Đài truyền hình trung ương từng quay một tiết mục đặc biệt để công bố về nó. Do đó, mọi người đừng nghĩ rằng Tiểu Long bốc phét ở những tình huống truyện tiếp theo, vì có lẽ chuyện đời thật luôn luôn giống với chuyện trong tiểu thuyết vậy, có khi còn khó tin hơn ấy chứ.