Chương 48: Hamster sẽ lắng nghe vào ban ngày cũng như vào ban đêm (4)
Kyle Jane Meinhardt không giấu được sự bất bình.
"Sẽ ổn thôi mà. Phòng của Belial điện hạ ở gần khu vườn. Tôi cũng đã gọi bác sĩ nên chắc chắn Shu sẽ ổn thôi."
"......"
"Ngài lo lắng đến thế sao?"
Cô không biết rằng Đại Công tước, người thường không bao giờ thay đổi biểu cảm, lại kích động đến mức này.
Sen ngồi cạnh anh mỉm cười với vẻ mặt khó xử.
"Belial Điện hạ....Ngài ấy có thể là người có nhân cách hơi lỗi, dù chỉ là những lời sáo rỗng nhưng ngài vẫn sẽ chịu trách nhiệm về những lời mình nói".
"Được rồi."
"Vậy bây giờ xin hãy nói cho tôi biết tại sao ngài lại đưa tôi đến đây, thưa Điện hạ."
Chỉ khi đó, đôi mắt vốn đã hơi u ám của Kyle mới lặng lẽ nhìn Sen.
Hai người đang ở trong khu vườn trung tâm, nơi thường được các quý tộc dùng để trò chuyện. Đó là vì sau khi Belial đưa Shu đi, Kyle, người đang lo lắng về điều gì đó, đã gọi Sen.
Cô đặt tay lên đùi và đợi Kyle mở miệng.
"Belial."
Kyle nói với giọng trầm.
"Ngươi có yêu cậu ấy không?"
Hai người trao đổi ánh mắt trong giây lát.
Sen không phủ nhận, không xác nhận, thậm chí không hỏi lại, chỉ chờ Kyle mở miệng.
Như thể cô không còn gì để nói, hay cô không muốn nói dối cũng như thành thật và đang chờ đợi điều gì đó thay thế câu trả lời.
"Ngươi đã đi vào mùa đông. Và đến mùa xuân ta đã nhận được thư đính hôn."
"......"
"Một thời gian quá ngắn để yêu ai đó."
Cô ấy trả lời với một nụ cười nhẹ.
"Việc các thành viên hoàng gia kết hôn với quý tộc vì lợi ích là điều bình thường, thưa Điện hạ. Ngài cũng biết mà."
"Ừ, chuyện đó là bình thường. Nhưng không phải hai người còn phải tìm lại tước hiệu cho một cuộc hôn nhân sắp đặt sao?
Nụ cười mỏng manh trên gương mặt Sen biến mất. Cô ấy nhíu mày và nhìn Kyle.
"Không, thưa Điện hạ. Ngược lại mới đúng. Tôi đã có một cuộc hôn nhân sắp đặt để tìm lại tước hiệu đã mất của mình."
"Để trả thù cho gia tộc Nam tước Lande?"
...Vâng. Hoàng thân Belial cũng đã đồng ý. Chúng tôi cùng nhau trả thù. Việc này có lạ không?"
Đó là một giọng nói sắc bén, như thể đang cố phủ nhận. Sen nhanh chóng nhận ra rằng mình đã nói điều này với vẻ khó chịu và lặng lẽ nói thêm.
"......Tôi xin lỗi, thưa Điện hạ."
"Vậy, ngươi không yêu Belial."
"Điều tương tự cũng xảy ra với Hoàng thân Belial."
".... Vậy sao."
Kyle nhìn Sen.
Mái tóc nâu tết lỏng của cô được trang trí bằng một sợi dây vàng, và chiếc váy satin cô đang mặc trông đắt tiền đến mức tiền ăn trong vài năm của một người bình thường cũng không thể mua được.
Khi đến lâu đài hoàng gia này, cô sẽ chỉ mặc những thứ đắt tiền và chỉ ăn những món ăn ngon. Cô sẽ không phải làm việc vất vả như trước nữa. Bởi vì không có ai dám ra lệnh cho cô.
Bất kể có từng là người hầu hay không, hiện tại cô là hôn thê của Hoàng tử. Điều này có nghĩa là điều kiện sống sẽ tốt hơn nhiều so với lúc ở phía Bắc.
Tuy nhiên, Sen có vẻ không vui.
Vẻ mặt vốn luôn sôi nổi, giờ trở nên buồn bã, và cô ấy nhìn xung quanh với vẻ lo lắng nhiều lần trong suốt cuộc trò chuyện. Sau đó, Kyle thở dài và gãi gãi mu bàn tay.
"Ta đã gặp Nữ Nam tước Landes."
Kyle nói. Mặc dù giọng điệu hơi lạ nhưng nội dung thì không.
Sen mở to mắt.
"Ngài đã gặp mẹ tôi?"
"Đúng. Lúc đó ta còn quá nhỏ để biết bà ấy là Nữ Nam tước Landes. Nhưng bây giờ ta hiểu rồi. Lí do vì sao ta cảm thấy ngươi trông rất quen."
Vì Sen giống với mẹ của cô. Giống đến mức vô tình khiến anh nhớ đến vị ân nhân thuở nhỏ, người mà bản thân anh còn không thể nhớ rõ.
Một người sẵn sàng thể hiện sự ấm áp với một cậu bé không biết gì về lễ nghi và quy tắc của Iâu đài hoàng gia, đồng thời cho cậu một nơi an toàn để tránh tai mắt của người ngoài =.
Người mẹ thứ hai luôn coi Kyle Blake như con đẻ của mình cho đến phút cuối cùng, bất chấp những lời chỉ trích dồn dập. Đó là mẹ của Sen, Nữ Nam tước Landes.
Kyle nói với giọng bình tĩnh.
"Nữ Nam tước trông có vẻ không vui. Bà đã nói rằng mình không hề muốn một cuộc hôn nhân sắp đặt. Dù câu nói đó thoáng qua nhưng vẫn đọng lại trong trí nhớ của ta rất lâu. Vì thế ta đã trả lời. "Ngay cả khi yêu Hoàng đế, liệu người sẽ hạnh phúc không."
"........"
"Bà ấy vẫn sẽ không thể vui nổi."
Kyle bình tĩnh nói thêm.
"Serena là loại người như vậy."
"Tôi biết."
"Không, ngươi không biết. Bởi vì ngươi chưa bao giờ chứng kiến sự bất hạnh đó."
"Không thành vấn đề nếu tôi không cảm thấy hạnh phúc. Tôi chỉ muốn trả thù."
Sen nghiến răng trả lời.
"Gia đình Duke Klein đã hủy diệt gia đình Nam tước Lande. Họ đưa ra một lý do nực cười và đốt căn biệt thự, giết chết bố mẹ tôi. Vì lẽ đó mà tôi trở thành trẻ mồ côi và lang thang khắp đường phố. "Chỉ vì lý do duy nhất là biến con gái duy nhất của họ trở thành hoàng hậu, hay 'Serena."
"......"
"Tôi biết mà. Mẹ tôi thực sự hạnh phúc vì bà không trở thành Serena, và đó là lý do tôi được sinh ra. Nhưng điều đó không có nghĩa là cái chết oan uổng của gia đình tôi không xảy ra!"
Mắt Sen ngấn nước. Cô nói rõ ràng từng chữ một.
"Tôi sẽ bắt họ phải trả giá. Đó sẽ là một con đường khác với con đường mà ngài đã chọn."
".....được rồi."
Kyle dừng lời đang nói và gật đầu.
Anh muốn nói rằng sự trả thù không phải là tất cả những gì ta có thể làm. Đó là vì anh nhận ra rằng trả thù không làm bản thân hạnh phúc.
Nhưng đó là nhận thức của riêng anh.
Mỗi người sống một cách khác nhau và tiêu chuẩn để có được hạnh phúc cũng khác nhau. Và mặc dù họ biết mình không thể hạnh phúc, nhưng vẫn có những việc họ muốn hoàn thành.
Nếu cô chọn làm như vậy, Kyle không có quyền ngăn cản cô.
"Mẹ ngươi là một người tốt. bà ấy là người duy nhất trong lâu đài này đối xử tốt với tôi."
"Không lời nào có thể diễn tả được niềm hạnh phúc lớn lao đó."
"......Vậy sao."
"Tuy nhiên, ta không thể ngăn cản ngươi."
Kyle do dự rồi nói tiếp.
"......Ít nhất, ta chỉ mong ngươi hạnh phúc."
Sen quay đầu lại nhìn Kyle và nhìn về phía trước. Như thể cô đang kìm nén những giọt nước mắt cứ cố trào ra cùng cảm xúc của mình rồi mỉm cười.
"Tôi sẽ làm vậy. Tôi hy vọng Điện hạ cũng sẽ hạnh phúc."
"Sen."
Cô ấy nhảy lên. Sen, với nụ cười dũng cảm trên khuôn mặt, nói với Kyle.
"Điện hạ! Nhân tiện, kế hoạch tương lai của
ngài là gì?"
"Ta muốn đi xung quanh bên ngoài lâu đài một lúc. Ta cần tìm điều tra vài thứ."
"Vậy tôi có thể chơi với Cashew một lúc được không?"
"Được. Nếu vẫn còn thời gian, ngươi có thể chăm sóc cho Shu không?"
"Ngài vẫn lo lắng sao?"
Thay vì trả lời thì một nụ cười yếu ớt hiện lên. Sen nhăn mũi mỉm cười.
"Điện hạ. Tôi còn một câu hỏi."
"Nói đi."
"Ngài có thích Shu không?"
*
Sen bước về phòng của Kyle. Trên tay cô đang cầm một túi snack hạt điều được anh đưa cho.
Trước khi rời khỏi phía Bắc, Cashew đã mập lên khá là nhiều, nhưng Cashew trong túi của Kyle cách đây không lâu chắc chắn đã gầy hơn lúc đó.
Ít nhất nó đã kiểm soát được cân nặng nhỉ?
Nếu đúng như vậy, có lẽ cô nên cho nó thêm đồ ăn.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy quả óc chó được giữ bằng hai chân trước nhỏ xinh trong khi gặm ngấu nghiến, cô vẫn không chắc liệu từ "dừng lại" có thoát ra khỏi miệng mình được hay không. Đứa nhỏ cũng ham ăn như Shu nên chắc chắn sẽ rên rỉ một cách đáng yêu và đòi thêm.
Sen nhẹ nhàng bước vào phòng Kyle. cô bật đèn trong không gian tối và mở ngôi nhà hamster mà cô đã chuẩn bị từ trước.....Nhưng có điều gì đó rất lạ.
"Huh?"
Chốt khóa vẫn được cài chắc chắn. Có lần Cashew đã chạy thoát nên cô đã yêu cầu người hầu chuẩn bị kỹ càng hơn để lần này không xảy ra chuyện đó.
Cô thậm chí còn biết được ngôi nhà này được làm rất tỉ mỉ, nên việc Cashew nhỏ bé đó rời khỏi đây là điều vô lý.
"Cashew. Này, nhóc đang ở đâu?"
Rõ ràng là không thể, nhưng điều vô lý đó lại đang hiện ra trước mắt Sen.
Sen đưa tay sâu vào và bới mùn cưa lên. Cô tìm dưới chiếc xích đu, cầu trượt, cả chỗ trú ẩn, thậm chí còn lật cả bát đựng thức ăn và nước uống lên.
Tuy nhiên, không có dấu hiệu gì cho thấy chú chuột ở trong.
Không có Cashew.
Nhà hamster không có gì cả.
Sen bất cẩn ném lại túi đồ ăn nhẹ và bước nhanh xuống hành lang. Cô phải nói với Kyle ngay lập tức. Không, đầu tiên phải bảo Belial đóng tất cả các cửa ra vào và cửa sổ của lâu đài rồi gọi một pháp sư đến tìm kiếm.......
"Ngài pháp sư!"
Đúng lúc đó, cô nhìn thấy vị pháp sư cách đó không xa. Ông ta là một pháp sư thuộc hoàng gia, người được cho là có tay nghề cao nhất thủ đô.
Nói lớn tiếng và chạy bị cấm trong lâu đài, nhưng cô không quan tâm đến bất cứ điều gì vào lúc này.
Sen nắm lấy gấu váy, vội vàng bước đi. Cho dù sau này có bị trừng phạt thì bây giờ một mạng sống vẫn quý giá hơn.
Có phải vì cô đã trở nên gắn bó với nó lúc trước không? Nghĩ đến việc Cashew bị ai đó đá phải, tim cô đập thình thịch, sống lưng lạnh.
"Gì vậy, Sen?"
Vào lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ hành lang đối diện. Sen theo phản xạ quay đầu lại để kiểm tra chủ nhân giọng nói đó.
"Shu!"
Niềm vui và sự lo lắng tràn ngập cùng một lúc. Nghĩ mà xem, Shu là một ma thuật gia (1). Rõ ràng là cậu ấy sẽ biết nhiều về Cashew hơn cô.
Cô dừng lại trước mặt Shu. Và thậm chí không có thời gian để lấy lại hơi, cô hét lên với giọng tuyệt vọng.
"Cashew biến mất rồi!"
Note:
(1) Từ giờ Shu sẽ là ma thuật gia (magician). Lúc đầu tôi không nghĩ nhiều nên để là pháp sư, nhưng trong truyện còn có pháp sư (wizard) với phù thủy (witch) nữa cơ (gg dịch như hạch nên tôi cũng không chắc:v)
"Sẽ ổn thôi mà. Phòng của Belial điện hạ ở gần khu vườn. Tôi cũng đã gọi bác sĩ nên chắc chắn Shu sẽ ổn thôi."
"......"
"Ngài lo lắng đến thế sao?"
Cô không biết rằng Đại Công tước, người thường không bao giờ thay đổi biểu cảm, lại kích động đến mức này.
Sen ngồi cạnh anh mỉm cười với vẻ mặt khó xử.
"Belial Điện hạ....Ngài ấy có thể là người có nhân cách hơi lỗi, dù chỉ là những lời sáo rỗng nhưng ngài vẫn sẽ chịu trách nhiệm về những lời mình nói".
"Được rồi."
"Vậy bây giờ xin hãy nói cho tôi biết tại sao ngài lại đưa tôi đến đây, thưa Điện hạ."
Chỉ khi đó, đôi mắt vốn đã hơi u ám của Kyle mới lặng lẽ nhìn Sen.
Hai người đang ở trong khu vườn trung tâm, nơi thường được các quý tộc dùng để trò chuyện. Đó là vì sau khi Belial đưa Shu đi, Kyle, người đang lo lắng về điều gì đó, đã gọi Sen.
Cô đặt tay lên đùi và đợi Kyle mở miệng.
"Belial."
Kyle nói với giọng trầm.
"Ngươi có yêu cậu ấy không?"
Hai người trao đổi ánh mắt trong giây lát.
Sen không phủ nhận, không xác nhận, thậm chí không hỏi lại, chỉ chờ Kyle mở miệng.
Như thể cô không còn gì để nói, hay cô không muốn nói dối cũng như thành thật và đang chờ đợi điều gì đó thay thế câu trả lời.
"Ngươi đã đi vào mùa đông. Và đến mùa xuân ta đã nhận được thư đính hôn."
"......"
"Một thời gian quá ngắn để yêu ai đó."
Cô ấy trả lời với một nụ cười nhẹ.
"Việc các thành viên hoàng gia kết hôn với quý tộc vì lợi ích là điều bình thường, thưa Điện hạ. Ngài cũng biết mà."
"Ừ, chuyện đó là bình thường. Nhưng không phải hai người còn phải tìm lại tước hiệu cho một cuộc hôn nhân sắp đặt sao?
Nụ cười mỏng manh trên gương mặt Sen biến mất. Cô ấy nhíu mày và nhìn Kyle.
"Không, thưa Điện hạ. Ngược lại mới đúng. Tôi đã có một cuộc hôn nhân sắp đặt để tìm lại tước hiệu đã mất của mình."
"Để trả thù cho gia tộc Nam tước Lande?"
...Vâng. Hoàng thân Belial cũng đã đồng ý. Chúng tôi cùng nhau trả thù. Việc này có lạ không?"
Đó là một giọng nói sắc bén, như thể đang cố phủ nhận. Sen nhanh chóng nhận ra rằng mình đã nói điều này với vẻ khó chịu và lặng lẽ nói thêm.
"......Tôi xin lỗi, thưa Điện hạ."
"Vậy, ngươi không yêu Belial."
"Điều tương tự cũng xảy ra với Hoàng thân Belial."
".... Vậy sao."
Kyle nhìn Sen.
Mái tóc nâu tết lỏng của cô được trang trí bằng một sợi dây vàng, và chiếc váy satin cô đang mặc trông đắt tiền đến mức tiền ăn trong vài năm của một người bình thường cũng không thể mua được.
Khi đến lâu đài hoàng gia này, cô sẽ chỉ mặc những thứ đắt tiền và chỉ ăn những món ăn ngon. Cô sẽ không phải làm việc vất vả như trước nữa. Bởi vì không có ai dám ra lệnh cho cô.
Bất kể có từng là người hầu hay không, hiện tại cô là hôn thê của Hoàng tử. Điều này có nghĩa là điều kiện sống sẽ tốt hơn nhiều so với lúc ở phía Bắc.
Tuy nhiên, Sen có vẻ không vui.
Vẻ mặt vốn luôn sôi nổi, giờ trở nên buồn bã, và cô ấy nhìn xung quanh với vẻ lo lắng nhiều lần trong suốt cuộc trò chuyện. Sau đó, Kyle thở dài và gãi gãi mu bàn tay.
"Ta đã gặp Nữ Nam tước Landes."
Kyle nói. Mặc dù giọng điệu hơi lạ nhưng nội dung thì không.
Sen mở to mắt.
"Ngài đã gặp mẹ tôi?"
"Đúng. Lúc đó ta còn quá nhỏ để biết bà ấy là Nữ Nam tước Landes. Nhưng bây giờ ta hiểu rồi. Lí do vì sao ta cảm thấy ngươi trông rất quen."
Vì Sen giống với mẹ của cô. Giống đến mức vô tình khiến anh nhớ đến vị ân nhân thuở nhỏ, người mà bản thân anh còn không thể nhớ rõ.
Một người sẵn sàng thể hiện sự ấm áp với một cậu bé không biết gì về lễ nghi và quy tắc của Iâu đài hoàng gia, đồng thời cho cậu một nơi an toàn để tránh tai mắt của người ngoài =.
Người mẹ thứ hai luôn coi Kyle Blake như con đẻ của mình cho đến phút cuối cùng, bất chấp những lời chỉ trích dồn dập. Đó là mẹ của Sen, Nữ Nam tước Landes.
Kyle nói với giọng bình tĩnh.
"Nữ Nam tước trông có vẻ không vui. Bà đã nói rằng mình không hề muốn một cuộc hôn nhân sắp đặt. Dù câu nói đó thoáng qua nhưng vẫn đọng lại trong trí nhớ của ta rất lâu. Vì thế ta đã trả lời. "Ngay cả khi yêu Hoàng đế, liệu người sẽ hạnh phúc không."
"........"
"Bà ấy vẫn sẽ không thể vui nổi."
Kyle bình tĩnh nói thêm.
"Serena là loại người như vậy."
"Tôi biết."
"Không, ngươi không biết. Bởi vì ngươi chưa bao giờ chứng kiến sự bất hạnh đó."
"Không thành vấn đề nếu tôi không cảm thấy hạnh phúc. Tôi chỉ muốn trả thù."
Sen nghiến răng trả lời.
"Gia đình Duke Klein đã hủy diệt gia đình Nam tước Lande. Họ đưa ra một lý do nực cười và đốt căn biệt thự, giết chết bố mẹ tôi. Vì lẽ đó mà tôi trở thành trẻ mồ côi và lang thang khắp đường phố. "Chỉ vì lý do duy nhất là biến con gái duy nhất của họ trở thành hoàng hậu, hay 'Serena."
"......"
"Tôi biết mà. Mẹ tôi thực sự hạnh phúc vì bà không trở thành Serena, và đó là lý do tôi được sinh ra. Nhưng điều đó không có nghĩa là cái chết oan uổng của gia đình tôi không xảy ra!"
Mắt Sen ngấn nước. Cô nói rõ ràng từng chữ một.
"Tôi sẽ bắt họ phải trả giá. Đó sẽ là một con đường khác với con đường mà ngài đã chọn."
".....được rồi."
Kyle dừng lời đang nói và gật đầu.
Anh muốn nói rằng sự trả thù không phải là tất cả những gì ta có thể làm. Đó là vì anh nhận ra rằng trả thù không làm bản thân hạnh phúc.
Nhưng đó là nhận thức của riêng anh.
Mỗi người sống một cách khác nhau và tiêu chuẩn để có được hạnh phúc cũng khác nhau. Và mặc dù họ biết mình không thể hạnh phúc, nhưng vẫn có những việc họ muốn hoàn thành.
Nếu cô chọn làm như vậy, Kyle không có quyền ngăn cản cô.
"Mẹ ngươi là một người tốt. bà ấy là người duy nhất trong lâu đài này đối xử tốt với tôi."
"Không lời nào có thể diễn tả được niềm hạnh phúc lớn lao đó."
"......Vậy sao."
"Tuy nhiên, ta không thể ngăn cản ngươi."
Kyle do dự rồi nói tiếp.
"......Ít nhất, ta chỉ mong ngươi hạnh phúc."
Sen quay đầu lại nhìn Kyle và nhìn về phía trước. Như thể cô đang kìm nén những giọt nước mắt cứ cố trào ra cùng cảm xúc của mình rồi mỉm cười.
"Tôi sẽ làm vậy. Tôi hy vọng Điện hạ cũng sẽ hạnh phúc."
"Sen."
Cô ấy nhảy lên. Sen, với nụ cười dũng cảm trên khuôn mặt, nói với Kyle.
"Điện hạ! Nhân tiện, kế hoạch tương lai của
ngài là gì?"
"Ta muốn đi xung quanh bên ngoài lâu đài một lúc. Ta cần tìm điều tra vài thứ."
"Vậy tôi có thể chơi với Cashew một lúc được không?"
"Được. Nếu vẫn còn thời gian, ngươi có thể chăm sóc cho Shu không?"
"Ngài vẫn lo lắng sao?"
Thay vì trả lời thì một nụ cười yếu ớt hiện lên. Sen nhăn mũi mỉm cười.
"Điện hạ. Tôi còn một câu hỏi."
"Nói đi."
"Ngài có thích Shu không?"
*
Sen bước về phòng của Kyle. Trên tay cô đang cầm một túi snack hạt điều được anh đưa cho.
Trước khi rời khỏi phía Bắc, Cashew đã mập lên khá là nhiều, nhưng Cashew trong túi của Kyle cách đây không lâu chắc chắn đã gầy hơn lúc đó.
Ít nhất nó đã kiểm soát được cân nặng nhỉ?
Nếu đúng như vậy, có lẽ cô nên cho nó thêm đồ ăn.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy quả óc chó được giữ bằng hai chân trước nhỏ xinh trong khi gặm ngấu nghiến, cô vẫn không chắc liệu từ "dừng lại" có thoát ra khỏi miệng mình được hay không. Đứa nhỏ cũng ham ăn như Shu nên chắc chắn sẽ rên rỉ một cách đáng yêu và đòi thêm.
Sen nhẹ nhàng bước vào phòng Kyle. cô bật đèn trong không gian tối và mở ngôi nhà hamster mà cô đã chuẩn bị từ trước.....Nhưng có điều gì đó rất lạ.
"Huh?"
Chốt khóa vẫn được cài chắc chắn. Có lần Cashew đã chạy thoát nên cô đã yêu cầu người hầu chuẩn bị kỹ càng hơn để lần này không xảy ra chuyện đó.
Cô thậm chí còn biết được ngôi nhà này được làm rất tỉ mỉ, nên việc Cashew nhỏ bé đó rời khỏi đây là điều vô lý.
"Cashew. Này, nhóc đang ở đâu?"
Rõ ràng là không thể, nhưng điều vô lý đó lại đang hiện ra trước mắt Sen.
Sen đưa tay sâu vào và bới mùn cưa lên. Cô tìm dưới chiếc xích đu, cầu trượt, cả chỗ trú ẩn, thậm chí còn lật cả bát đựng thức ăn và nước uống lên.
Tuy nhiên, không có dấu hiệu gì cho thấy chú chuột ở trong.
Không có Cashew.
Nhà hamster không có gì cả.
Sen bất cẩn ném lại túi đồ ăn nhẹ và bước nhanh xuống hành lang. Cô phải nói với Kyle ngay lập tức. Không, đầu tiên phải bảo Belial đóng tất cả các cửa ra vào và cửa sổ của lâu đài rồi gọi một pháp sư đến tìm kiếm.......
"Ngài pháp sư!"
Đúng lúc đó, cô nhìn thấy vị pháp sư cách đó không xa. Ông ta là một pháp sư thuộc hoàng gia, người được cho là có tay nghề cao nhất thủ đô.
Nói lớn tiếng và chạy bị cấm trong lâu đài, nhưng cô không quan tâm đến bất cứ điều gì vào lúc này.
Sen nắm lấy gấu váy, vội vàng bước đi. Cho dù sau này có bị trừng phạt thì bây giờ một mạng sống vẫn quý giá hơn.
Có phải vì cô đã trở nên gắn bó với nó lúc trước không? Nghĩ đến việc Cashew bị ai đó đá phải, tim cô đập thình thịch, sống lưng lạnh.
"Gì vậy, Sen?"
Vào lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ hành lang đối diện. Sen theo phản xạ quay đầu lại để kiểm tra chủ nhân giọng nói đó.
"Shu!"
Niềm vui và sự lo lắng tràn ngập cùng một lúc. Nghĩ mà xem, Shu là một ma thuật gia (1). Rõ ràng là cậu ấy sẽ biết nhiều về Cashew hơn cô.
Cô dừng lại trước mặt Shu. Và thậm chí không có thời gian để lấy lại hơi, cô hét lên với giọng tuyệt vọng.
"Cashew biến mất rồi!"
Note:
(1) Từ giờ Shu sẽ là ma thuật gia (magician). Lúc đầu tôi không nghĩ nhiều nên để là pháp sư, nhưng trong truyện còn có pháp sư (wizard) với phù thủy (witch) nữa cơ (gg dịch như hạch nên tôi cũng không chắc:v)