Chương 32: Ngay cả hamster cũng phải chạy đến khi tôi gọi (3)
"Chúa ơi... Ư...Tôi chết mất..."
Sau khi ra khỏi phòng làm việc, tôi thực sự chạy như điên. Tôi chạy một cách rất tuyệt vọng, dồn hết cả những sức lực mà tôi thậm chí còn không biết mình ấy đâu ra.
Tôi rất vui vì nơi đó không xa phòng của tôi. Nếu vậy, tôi sẽ biến mất chỉ để lại quần áo ở hành lang khi thời gian kết thúc, hoặc sẽ tắt thở vì hết hơi, kết thúc cuộc đời thứ hai của mình.
Sau khi chạy nước rút về tới bên giường, tôi đắp chăn, lập tức tắt 'Biến hóa'. Và đã được dịch chuyển dưới lớp mùn cưa đã được chỉ định trước mà không để lại bất cứ biểu hiện kì lạ nào.
- Jjie. (Chà.)
Nếu tôi tiếp tục như thế này, tôi sẽ chết trẻ trước khi có thể về lại nhà...
Tôi loạng choạng đi đến giữa nhà và nằm ườn ra. Bầu trời màu vàng, đẹp thật.
"Ngươi vừa tập thể dục sao? Trông ngươi mệt quá"
Kyla, người đã đến gần hơn, nâng tôi lên trong khi vẫn thở hổn hển và bắt đầu hôn tôi. Không còn sức để nhấc chân trước, tôi chỉ biết uể oải, thờ ơ đón nhận mọi cử chỉ âu yếm của anh.
- Jjiek... (Tên khốn nghiện chuột....)
"Ừ. Ta cũng yêu ngươi."
- Jjii...... (Tên khốn ngu ngốc...)
"Hôm nay ta sẽ làm cho ngươi một món quà."
Sau khi đặt tôi xuống, Kyle lấy ra một nắm lông vịt từ trong chiếc khăn tay mà tôi đã đắp đêm qua. Sau đó, với một bàn tay rất khéo léo, anh bắt đầu đan chăn bông.
Hành động vụng về và có những đường khâu lòi ra ngoài, nhưng nó trông đẹp hơn cái miếng chà bát trước đây. Luyện tập rồi sao? Tôi mở mí mắt và nhìn lên khuôn mặt anh. Một nụ cười ấm áp treo trên đó, không tương thích với mùa đông bất tận nơi đây.
Có gì hay cơ chứ
Tôi chỉ là một con ma thú,
Tôi từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận chiếc khăn tay được đặt cẩn thận lên cơ thể như đang chăm sóc một vật gì quý giá.
- Jjie... (Tên khốn cần mẫn, ngu ngốc, dịu dàng...).
Nếu tôi còn sống trở về, liệu một ngày nào đó tôi có nhớ những sự kiện của quãng thời gian này không?
Vậy, đây phải là những kỷ niệm hạnh phúc.
*
- .......
"......"
"......"
Không gian trở nên ngột ngạt.
Tôi đảo mắt giữa Kyle và pháp sư đang nhìn chằm chằm tôi, trong khi ôm hạt điều như một tấm khiên.
Đã ba mươi phút kể từ khi ông ta bước vào phòng làm việc. Họ liên tục theo dõi tôi như một con chuột thí nghiệm, không ngừng nhìn như thể đâm xuyên cơ thể nhỏ bé này.
"Ực..."
Tiếng nuốt rất to
Nguồn gốc là từ gã pháp sư còn đang lo lắng hơn tôi.
"Vậy bắt đầu thôi."
Như thế cuối cùng đã quyết định, pháp sư trung niên cẩn thận nâng tôi lên.
Tôi sẽ rate chuyến đi này 1 sao. Tôi cảm thấy không thoải mái vì chỗ ngồi cứ rung lên không ngừng nghỉ.
Tôi ngồi trên lòng bàn tay của vị pháp sư đang run rẩy và nhìn ông ta một cách cảnh giác.
Chắc hẳn Kyle đang rất lo lắng vì anh ta đang lườm như thể sắp xé xác ông ấy đến chết. Nhưng, ngài sẽ không làm thật đâu, đúng không? Tôi lo lắng về mọi thứ. Và điều khiến tôi lo nhất là tôi chỉ là một con thú bình thường.
Khi tôi nhìn lên, vị pháp sư đang lau mồ hôi bằng mu bàn tay, bắt đầu truyền ma thuật xanh vào cơ thể tôi. Tôi nhắm mắt ôm hạt điều chặt hơn.
Tôi không biết cơ thể mình sẽ chấp nhận sức mạnh bí ẩn mà ngay cả hệ thống cũng không biết như thế nào, nhưng không còn cách nào để ngăn chặn nữa. Trừ khi tôi lớn lên, Kyle vẫn sẽ tìm mọi cách để để làm vậy.
Được rồi. Tốt nhất là cứ chịu trước đã.
- .....?
Tung.
Tuy nhiên, với âm thanh của vật gì đó va chạm, cơ thể tôi bị đẩy đi.
Tôi nắm chặt hạt điều hơn đến nỗi suýt chút nữa làm nó trượt khỏi mình và nhìn quanh như một con chồn đất thò đầu ra ngoài. Cái gì, hả...Chuyện gì vừa xảy ra? Có cái gì bay à?
".... Ngươi làm gì vậy?"
"Tôi vừa...."
Có một sự im lặng chết chóc. Lão pháp sư lại nuốt nước bọt và đặt tay lên cơ thể tôi một lần nữa.
"Cái này....Tôi sẽ cố gắng hơn vào lần này."
Bất chấp những gì ông ấy nói, toàn thân vẫn run lên.
Cuộc sống của ông cũng rất khó khăn. Tôi vỗ nhẹ vào tay ông ta và hít một hơi thật sâu. Nào, tôi sẵn sàng rồi.
"....Vào đi!"
Pháp sư hét lên một tiếng kỳ lạ và tỏa mana màu xanh lam ra khắp lòng bàn tay. Khoảnh khắc lượng lớn mana chạm đến cơ thể tôi.
Tung.
Tung.
Tok.
Cơ thể tôi santo hai lần trên không trung và đập vào tường, Kyle lập tức đứng dậy.
"Cashew!"
Kyle nhanh chóng nhấc bổng tôi lên. Tôi lắc người để thoát khỏi cảm giác tĩnh điện chạy khắp cơ thể.
"Cái gì vậy?"
Gì đây? Cảm giác của ma thuật vốn làm cả cơ thể rung lên như thế này hả?
[Sức mạnh không tương thích.]
Tôi ngẩng đầu lên và ngây người nhìn vào cửa số hệ thống hiện ra trước mắt. Các chữ cái được chia thành các đơn vị pixel và rất khó đọc, nhưng tôi vẫn hiểu nó muốn nói gì.
'Ngươi đang nói rằng cơ thể của ta và ma thuật của thế giới này đang va chạm? Giống như con quái vật xuất hiện trong cuộc trinh sát ư?'
Trong khi tôi đang xoa cầm và suy nghĩ nghiêm túc, Kyle đang chăm chú kiểm tra cơ thể tôi để đảm bảo không có vết xước nào.
"...... Điện hạ. Đó không giống như một con ma thú bình thường."
Vào lúc đó, người pháp sư, người đang đổ mồ hôi, thì thầm với giọng chìm xuống
"Nếu con vật nhỏ này không phải là một con ma thú bình thường, thì ngươi đang muốn nói gì!"
Khi Kyle hét lên, che cho tôi bằng lòng bàn tay, pháp sư đứng đằng xa co rúm người với khuôn mặt nhợt nhạt.
Này, này. Đừng nói quá nhiều, đó không phải là lỗi của ông ấy
"Vâng, nhưng thay vì hấp thụ phép thuật, nó hắt ngược trở lại...."
Trong khi vị pháp sư nói những điều vô nghĩa, tôi nhặt hạt điều đã bay xa. Nó bị va đập trong khi bay nên hơi bị gãy phần đầu. Dường như có một ít bụi trên đó.
- .....
Tôi bẻ vỡ hạt điều trên tay. Ôi, đừng ăn. Bị bẩn rồi, vì vậy tôi sẽ không cho vào miệng đâu.
Tôi ngồi phịch xuống ghế nhìn hai người vẫn đang tranh cãi, à không, một người nói còn bên còn lại chịu trận. Vì cơ thể này, tôi không thể cứu ông được. Ông chỉ còn cách nghe hết thôi.
Nghĩ vậy, tôi lại nhìn vào cửa sổ hệ thống, nơi các chữ cái lại bị lệch.
"Điện hạ!"
Trước âm thanh lớn đột ngột, tôi quay đầu lại và nhìn vào cánh cửa đột nhiên mở ra.
Kia là một khuôn mặt quen thuộc. Anh ta là một trong những hiệp sĩ của Kỵle thuộc nhóm trinh sát.
"Có chuyện gì vậy? Ở đây đang có khách, nhanh lên đi."
"Tôi vô cùng xin lỗi! Tuy nhiên, một lá thư đến nói rằng Hoàng tử Belial đã bị tấn công..."
"....Tấn công?"
Cái gì bị tấn công cơ?
Tôi bật dậy.
Kyle bỏ mặc gã pháp sư, tóm lấy tôi và đặt tôi xuống lồng. Sau khi đóng cửa chuồng hamster, anh ta đến gần người lính ở cửa.
Đúng rồi! Thảo luận trong đây đi! Tôi cũng muốn hóng.
Tôi bám vào tấm màng trong suốt và vểnh tai nghe. May mắn thay, cửa phòng làm việc không đóng hoàn toàn, vì vậy tôi có thể lờ mờ nghe được cuộc trò chuyện.
Tóm lại, Belial, trong khi trở về lâu đài hoàng gia, đã bị tấn công bởi một đàn quái vật bí ẩn. Xe ngựa bị lật, nhưng vì địa điểm gần thủ đô nên phải mất một thời gian để tin tức đến công quốc Blake.....
Khoanh tay lại, tôi đi qua đi lại trong lồng.
Là mở đầu tiểu thuyết. Vì vậy, tại thời điểm này, các cuộc tấn công duy nhất mà tôi biết là kẻ phản bội bí ẩn ở phương Bắc, khiến Kyle bị thương ở cánh tay phải.
Tuy nhiên, kết quả là sự cố không xảy ra với Kyle, thay vào đó Belial lại gặp nạn?
'....Có gì đó là lạ.'
Nếu vậy, điều đó có nghĩa là Belial không phải là thế lực phục kích Kyle trong câu chuyện gốc? Tôi ngồi trên chiếc xích đu suy nghĩ và đung đưa qua lại.
Nói về thế lượng đang nắm giữ lâu đài hoàng gia lúc này, đó chắc chắn là nhị hoàng tử, Belial. Tôi ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng tên đó có một nụ cười làm say đắm mọi người với khả năng lãnh đạo đặc biệt của mình, vì vậy tất cả người dân ở thủ đô đều ủng hộ anh ta.
Như vậy, bên trong hoàng cung có gì khác nhau? Theo những gì tôi biết, một số thần dân đã công khai coi Belial là hoàng đế. Cho dù Đại hoàng tử còn sống.
'Nhân tiện, tên anh ta là gì?
Sau đó, một cửa số hệ thống hiện lên trong không khí,
[Lorenz Serena Meinhardt là người yếu đuối và hèn nhát. Anh ta không thể đánh bại Kyle bằng vũ lực, và không thể đánh bại Belial bằng trí thông minh, vì vậy điều duy nhất còn lại là danh nghĩa Đại Hoàng tử.]
'Phải, Lorenz.'
Tôi đã quên tên vì tôi không có ấn tượng lắm.
Tôi nhớ mô tả của anh ta trong cuốn sách. Tóc nhạt hơn Belial. Thoạt nhìn, người ta cho rằng ấn tượng đầu tiên là vẻ hào nhoáng giống mẹ anh - Serena, còn lông mày rậm và đường nét rõ ràng thì giống hoàng đế.
[눈_눈]
Được rồi, ấn tượng chung là vậy.
Tuy nhiên, ngay cả khi quyền lực của Belial mạnh hơn trong hoàng tộc, nếu nói đến luật pháp, thì anh ta cũng không thể trở thành hoàng đế,
Trên hết, không phải là không có lực lượng ủng hộ Đại Hoàng tử Lorenz, và hoàng đế cũng muốn giao đất nước cho con trai cả của mình.
Đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng dù Belial chạy lung tung thế nào, Lorenz cũng không can thiệp gì cả. Nắm yên cũng có thể làm hoàng đế, không cần động tay chân.
- Jjiik. (Khó đây, khó đây.)
Trong khi tôi quay bánh xe bằng chân trước như thường lệ, Kyle trở lại phòng làm việc với khuôn mặt tối sầm.
Chỉ cần nhìn vào là thấy bất ổn. Cho dù đối xử như kẻ thù, nhưng anh có lo lắng không?
Tôi đã sử dụng 'Biến hóa' ở một góc ngồi với một tiếng thở dài. Có vẻ như anh ấy thậm chí còn không có tinh thần để chăm sóc con hamster này, vì vậy bây giờ là thời điểm hoàn hảo để trở thành Shu.
Hơn hết, với thân hình nhỏ bé này, tôi sẽ không thể mang đến cho anh ấy sự thoải mái cần thiết. Bây giờ, tôi muốn ở bên Kyle như một con người.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc, tôi thực sự chạy như điên. Tôi chạy một cách rất tuyệt vọng, dồn hết cả những sức lực mà tôi thậm chí còn không biết mình ấy đâu ra.
Tôi rất vui vì nơi đó không xa phòng của tôi. Nếu vậy, tôi sẽ biến mất chỉ để lại quần áo ở hành lang khi thời gian kết thúc, hoặc sẽ tắt thở vì hết hơi, kết thúc cuộc đời thứ hai của mình.
Sau khi chạy nước rút về tới bên giường, tôi đắp chăn, lập tức tắt 'Biến hóa'. Và đã được dịch chuyển dưới lớp mùn cưa đã được chỉ định trước mà không để lại bất cứ biểu hiện kì lạ nào.
- Jjie. (Chà.)
Nếu tôi tiếp tục như thế này, tôi sẽ chết trẻ trước khi có thể về lại nhà...
Tôi loạng choạng đi đến giữa nhà và nằm ườn ra. Bầu trời màu vàng, đẹp thật.
"Ngươi vừa tập thể dục sao? Trông ngươi mệt quá"
Kyla, người đã đến gần hơn, nâng tôi lên trong khi vẫn thở hổn hển và bắt đầu hôn tôi. Không còn sức để nhấc chân trước, tôi chỉ biết uể oải, thờ ơ đón nhận mọi cử chỉ âu yếm của anh.
- Jjiek... (Tên khốn nghiện chuột....)
"Ừ. Ta cũng yêu ngươi."
- Jjii...... (Tên khốn ngu ngốc...)
"Hôm nay ta sẽ làm cho ngươi một món quà."
Sau khi đặt tôi xuống, Kyle lấy ra một nắm lông vịt từ trong chiếc khăn tay mà tôi đã đắp đêm qua. Sau đó, với một bàn tay rất khéo léo, anh bắt đầu đan chăn bông.
Hành động vụng về và có những đường khâu lòi ra ngoài, nhưng nó trông đẹp hơn cái miếng chà bát trước đây. Luyện tập rồi sao? Tôi mở mí mắt và nhìn lên khuôn mặt anh. Một nụ cười ấm áp treo trên đó, không tương thích với mùa đông bất tận nơi đây.
Có gì hay cơ chứ
Tôi chỉ là một con ma thú,
Tôi từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận chiếc khăn tay được đặt cẩn thận lên cơ thể như đang chăm sóc một vật gì quý giá.
- Jjie... (Tên khốn cần mẫn, ngu ngốc, dịu dàng...).
Nếu tôi còn sống trở về, liệu một ngày nào đó tôi có nhớ những sự kiện của quãng thời gian này không?
Vậy, đây phải là những kỷ niệm hạnh phúc.
*
- .......
"......"
"......"
Không gian trở nên ngột ngạt.
Tôi đảo mắt giữa Kyle và pháp sư đang nhìn chằm chằm tôi, trong khi ôm hạt điều như một tấm khiên.
Đã ba mươi phút kể từ khi ông ta bước vào phòng làm việc. Họ liên tục theo dõi tôi như một con chuột thí nghiệm, không ngừng nhìn như thể đâm xuyên cơ thể nhỏ bé này.
"Ực..."
Tiếng nuốt rất to
Nguồn gốc là từ gã pháp sư còn đang lo lắng hơn tôi.
"Vậy bắt đầu thôi."
Như thế cuối cùng đã quyết định, pháp sư trung niên cẩn thận nâng tôi lên.
Tôi sẽ rate chuyến đi này 1 sao. Tôi cảm thấy không thoải mái vì chỗ ngồi cứ rung lên không ngừng nghỉ.
Tôi ngồi trên lòng bàn tay của vị pháp sư đang run rẩy và nhìn ông ta một cách cảnh giác.
Chắc hẳn Kyle đang rất lo lắng vì anh ta đang lườm như thể sắp xé xác ông ấy đến chết. Nhưng, ngài sẽ không làm thật đâu, đúng không? Tôi lo lắng về mọi thứ. Và điều khiến tôi lo nhất là tôi chỉ là một con thú bình thường.
Khi tôi nhìn lên, vị pháp sư đang lau mồ hôi bằng mu bàn tay, bắt đầu truyền ma thuật xanh vào cơ thể tôi. Tôi nhắm mắt ôm hạt điều chặt hơn.
Tôi không biết cơ thể mình sẽ chấp nhận sức mạnh bí ẩn mà ngay cả hệ thống cũng không biết như thế nào, nhưng không còn cách nào để ngăn chặn nữa. Trừ khi tôi lớn lên, Kyle vẫn sẽ tìm mọi cách để để làm vậy.
Được rồi. Tốt nhất là cứ chịu trước đã.
- .....?
Tung.
Tuy nhiên, với âm thanh của vật gì đó va chạm, cơ thể tôi bị đẩy đi.
Tôi nắm chặt hạt điều hơn đến nỗi suýt chút nữa làm nó trượt khỏi mình và nhìn quanh như một con chồn đất thò đầu ra ngoài. Cái gì, hả...Chuyện gì vừa xảy ra? Có cái gì bay à?
".... Ngươi làm gì vậy?"
"Tôi vừa...."
Có một sự im lặng chết chóc. Lão pháp sư lại nuốt nước bọt và đặt tay lên cơ thể tôi một lần nữa.
"Cái này....Tôi sẽ cố gắng hơn vào lần này."
Bất chấp những gì ông ấy nói, toàn thân vẫn run lên.
Cuộc sống của ông cũng rất khó khăn. Tôi vỗ nhẹ vào tay ông ta và hít một hơi thật sâu. Nào, tôi sẵn sàng rồi.
"....Vào đi!"
Pháp sư hét lên một tiếng kỳ lạ và tỏa mana màu xanh lam ra khắp lòng bàn tay. Khoảnh khắc lượng lớn mana chạm đến cơ thể tôi.
Tung.
Tung.
Tok.
Cơ thể tôi santo hai lần trên không trung và đập vào tường, Kyle lập tức đứng dậy.
"Cashew!"
Kyle nhanh chóng nhấc bổng tôi lên. Tôi lắc người để thoát khỏi cảm giác tĩnh điện chạy khắp cơ thể.
"Cái gì vậy?"
Gì đây? Cảm giác của ma thuật vốn làm cả cơ thể rung lên như thế này hả?
[Sức mạnh không tương thích.]
Tôi ngẩng đầu lên và ngây người nhìn vào cửa số hệ thống hiện ra trước mắt. Các chữ cái được chia thành các đơn vị pixel và rất khó đọc, nhưng tôi vẫn hiểu nó muốn nói gì.
'Ngươi đang nói rằng cơ thể của ta và ma thuật của thế giới này đang va chạm? Giống như con quái vật xuất hiện trong cuộc trinh sát ư?'
Trong khi tôi đang xoa cầm và suy nghĩ nghiêm túc, Kyle đang chăm chú kiểm tra cơ thể tôi để đảm bảo không có vết xước nào.
"...... Điện hạ. Đó không giống như một con ma thú bình thường."
Vào lúc đó, người pháp sư, người đang đổ mồ hôi, thì thầm với giọng chìm xuống
"Nếu con vật nhỏ này không phải là một con ma thú bình thường, thì ngươi đang muốn nói gì!"
Khi Kyle hét lên, che cho tôi bằng lòng bàn tay, pháp sư đứng đằng xa co rúm người với khuôn mặt nhợt nhạt.
Này, này. Đừng nói quá nhiều, đó không phải là lỗi của ông ấy
"Vâng, nhưng thay vì hấp thụ phép thuật, nó hắt ngược trở lại...."
Trong khi vị pháp sư nói những điều vô nghĩa, tôi nhặt hạt điều đã bay xa. Nó bị va đập trong khi bay nên hơi bị gãy phần đầu. Dường như có một ít bụi trên đó.
- .....
Tôi bẻ vỡ hạt điều trên tay. Ôi, đừng ăn. Bị bẩn rồi, vì vậy tôi sẽ không cho vào miệng đâu.
Tôi ngồi phịch xuống ghế nhìn hai người vẫn đang tranh cãi, à không, một người nói còn bên còn lại chịu trận. Vì cơ thể này, tôi không thể cứu ông được. Ông chỉ còn cách nghe hết thôi.
Nghĩ vậy, tôi lại nhìn vào cửa sổ hệ thống, nơi các chữ cái lại bị lệch.
"Điện hạ!"
Trước âm thanh lớn đột ngột, tôi quay đầu lại và nhìn vào cánh cửa đột nhiên mở ra.
Kia là một khuôn mặt quen thuộc. Anh ta là một trong những hiệp sĩ của Kỵle thuộc nhóm trinh sát.
"Có chuyện gì vậy? Ở đây đang có khách, nhanh lên đi."
"Tôi vô cùng xin lỗi! Tuy nhiên, một lá thư đến nói rằng Hoàng tử Belial đã bị tấn công..."
"....Tấn công?"
Cái gì bị tấn công cơ?
Tôi bật dậy.
Kyle bỏ mặc gã pháp sư, tóm lấy tôi và đặt tôi xuống lồng. Sau khi đóng cửa chuồng hamster, anh ta đến gần người lính ở cửa.
Đúng rồi! Thảo luận trong đây đi! Tôi cũng muốn hóng.
Tôi bám vào tấm màng trong suốt và vểnh tai nghe. May mắn thay, cửa phòng làm việc không đóng hoàn toàn, vì vậy tôi có thể lờ mờ nghe được cuộc trò chuyện.
Tóm lại, Belial, trong khi trở về lâu đài hoàng gia, đã bị tấn công bởi một đàn quái vật bí ẩn. Xe ngựa bị lật, nhưng vì địa điểm gần thủ đô nên phải mất một thời gian để tin tức đến công quốc Blake.....
Khoanh tay lại, tôi đi qua đi lại trong lồng.
Là mở đầu tiểu thuyết. Vì vậy, tại thời điểm này, các cuộc tấn công duy nhất mà tôi biết là kẻ phản bội bí ẩn ở phương Bắc, khiến Kyle bị thương ở cánh tay phải.
Tuy nhiên, kết quả là sự cố không xảy ra với Kyle, thay vào đó Belial lại gặp nạn?
'....Có gì đó là lạ.'
Nếu vậy, điều đó có nghĩa là Belial không phải là thế lực phục kích Kyle trong câu chuyện gốc? Tôi ngồi trên chiếc xích đu suy nghĩ và đung đưa qua lại.
Nói về thế lượng đang nắm giữ lâu đài hoàng gia lúc này, đó chắc chắn là nhị hoàng tử, Belial. Tôi ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng tên đó có một nụ cười làm say đắm mọi người với khả năng lãnh đạo đặc biệt của mình, vì vậy tất cả người dân ở thủ đô đều ủng hộ anh ta.
Như vậy, bên trong hoàng cung có gì khác nhau? Theo những gì tôi biết, một số thần dân đã công khai coi Belial là hoàng đế. Cho dù Đại hoàng tử còn sống.
'Nhân tiện, tên anh ta là gì?
Sau đó, một cửa số hệ thống hiện lên trong không khí,
[Lorenz Serena Meinhardt là người yếu đuối và hèn nhát. Anh ta không thể đánh bại Kyle bằng vũ lực, và không thể đánh bại Belial bằng trí thông minh, vì vậy điều duy nhất còn lại là danh nghĩa Đại Hoàng tử.]
'Phải, Lorenz.'
Tôi đã quên tên vì tôi không có ấn tượng lắm.
Tôi nhớ mô tả của anh ta trong cuốn sách. Tóc nhạt hơn Belial. Thoạt nhìn, người ta cho rằng ấn tượng đầu tiên là vẻ hào nhoáng giống mẹ anh - Serena, còn lông mày rậm và đường nét rõ ràng thì giống hoàng đế.
[눈_눈]
Được rồi, ấn tượng chung là vậy.
Tuy nhiên, ngay cả khi quyền lực của Belial mạnh hơn trong hoàng tộc, nếu nói đến luật pháp, thì anh ta cũng không thể trở thành hoàng đế,
Trên hết, không phải là không có lực lượng ủng hộ Đại Hoàng tử Lorenz, và hoàng đế cũng muốn giao đất nước cho con trai cả của mình.
Đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng dù Belial chạy lung tung thế nào, Lorenz cũng không can thiệp gì cả. Nắm yên cũng có thể làm hoàng đế, không cần động tay chân.
- Jjiik. (Khó đây, khó đây.)
Trong khi tôi quay bánh xe bằng chân trước như thường lệ, Kyle trở lại phòng làm việc với khuôn mặt tối sầm.
Chỉ cần nhìn vào là thấy bất ổn. Cho dù đối xử như kẻ thù, nhưng anh có lo lắng không?
Tôi đã sử dụng 'Biến hóa' ở một góc ngồi với một tiếng thở dài. Có vẻ như anh ấy thậm chí còn không có tinh thần để chăm sóc con hamster này, vì vậy bây giờ là thời điểm hoàn hảo để trở thành Shu.
Hơn hết, với thân hình nhỏ bé này, tôi sẽ không thể mang đến cho anh ấy sự thoải mái cần thiết. Bây giờ, tôi muốn ở bên Kyle như một con người.