Chương : 3
Trần Hiểu Ngưng tuy rằng rất bất mãn nhưng cũng sợ hãi uy áp từ người hắn phát ra, đành lủi thủi đứng dậy đi nhanh vượt qua người hắn.
Đàm Hoàng Hạo nhếch miệng, phía trước đã không còn vật cản, hắn đứng đây cũng chẳng để làm gì, bước từng bước dài đi tiếp.
Trần Hiểu Ngưng đem tập hồ sơ cẩn thận đặt trong kho rồi tới phòng của y tá trưởng, đó là một người phụ nữ trung niên trạc tuổi năm mươi. Nhìn thấy cô, bà ta cười cười đứng dậy, hỏi:-" Có chuyện gì sao?"
- " Ừm, tôi muốn xin được chăm sóc cho bệnh nhân phòng VIP số 1 có được không?"
Nghe câu hỏi của cô, bà ta hơi cau mày lại:-" Vì sao cô lại muốn chăm sóc cho bệnh nhân đó?"
- " Tại vì tôi thấy ông ấy chỉ có một mình, nên..."
Cô còn chưa nói xong liền bị y tá trưởng ngắt lời:-" Hiểu Ngưng, tôi biết cô có ý tốt, nhưng với thân phận đặc thù của ông ấy thì phải trải qua kiểm duyệt nghiêm ngặt mới có thể làm công việc này được!"
- " Vậy sao?!"- Trần Hiểu Ngưng nhẹ giọng thì thầm, không che giấu một chút thất vọng.
- " Nhưng nếu cô muốn, tôi sẽ đề cử cô với viện trưởng để ông ấy xem xét!"- Y tá trưởng lại bổ sung một câu.
- " À, vậy cảm ơn nhiều!"- Cô mỉm cười lui ra bên ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Trần Hiểu Ngưng cầm hộp cơm mình nhận lúc nãy ra công viên sau bệnh viện ngồi ăn.
- " Tiểu Ngưng!"- Bỗng nhiên, một cô gái chạy tới, thở hồng hộc không ngừng, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, trên người cô mặc bộ đồng phục học sinh vô cùng hài hòa. Cô vui vẻ giơ hai ly trà sữa đưa tới trước mặt Trần Hiểu Ngưng.
- " Tiểu Na, sao hôm nay cậu về sớm vậy?!"- Cô cũng vui vẻ nhận lấy ly trà sữa từ tay của cô gái kia. Rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn giấy lau mồ hôi trên trán Tiểu Na.
Tiểu Na là bạn đã chơi thân với cô từ lúc còn rất nhỏ. Gia đình Tiểu Na rất giàu có nhưng sống ở thành phố B, cô ấy muốn tự lập cho nên mới tới đây học tập. Trong khi rất nhiều người khinh thường, bắt nạt cô vì không có cha, thì Tiểu Na lại là người duy nhất vươn tay cứu giúp cô. Từ lúc chơi với Tiểu Na thì cũng không còn người nào dám bắt nạt cô nữa, hai người lại thân càng thêm thân.
- " Nè, hôm nay tớ phải chạy bộ vài km mới mua được trà sữa loại giới hạn này đấy, cậu phải bồi thường cho tớ cái gì đi chứ!"
Trần Hiểu Ngưng lấy lòng nhéo nhéo má Tiểu Na, hai tay đấm lưng xoa bóp giúp cô.
Hai người trò chuyện một lát mà đã qua cả buổi trưa, cô từ biệt Tiểu Na rồi trở lại bệnh viện. Y tá trưởng thấy cô về tới liền chạy tới thông báo một tin vui, cô đã được nhận làm y tá chăm sóc riêng cho bệnh nhân phòng VIP số 1.
Trần Hiểu Ngưng trong lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng, không ngờ cô cũng có ngày được chăm sóc cho người mà mình ngưỡng mộ.
Cô háo hức sắp xếp đồ đạc của mình đi tới phòng VIP số 1. Mở cửa bước vào phòng, nụ cười trên môi của cô chợt cứng đờ, một cảm giác lạnh lẽo, sợ hãi lan từ lòng bàn chân tới tận đỉnh đầu. Trần Hiểu Ngưng cảm giác nụ cười của mình thực khó coi giống như sắp khóc đến nơi, tại sao cô còn xui xẻo gặp lại cái đại ôn thần này nữa chứ?!
Bây giờ ngắm kĩ càng cô mới phát hiện ra một điều, hai người này thực sự có điểm giống nhau. Chẳng lẽ đây chính là cái người thừa kế trong truyền thuyết của nhà họ Đàm sao?
Trời ạ, nếu biết trước cái tên kia là cháu trai của ông ấy, cô nhất định có chết cũng không tự mình nhảy xuống vũng bùn này. Đã lỡ rồi thì không thể sửa lại được nữa, cô gượng gạo tiến vào trong ánh mắt nhìn chằm chằm của người đàn ông kia.
Ngược lại với vẻ mặt lãnh khốc băng sương của hắn thì lão nhân gia cực kì vui vẻ. Cuộc phẫu thuật thành công, điều đáng ngạc nhiên là ông cũng hồi phục rất nhanh, mới đó mà đã tỉnh lại rồi!
Trần Hiểu Ngưng quyết định bỏ qua người nào đó đang ngồi sờ sờ một bên, kéo ghế nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh ông. Có lẽ lão nhân gia rất thích nói chuyện, chỉ mới làm quen với cô nhưng đã thân thiết như người nhà, Đàm Hoàng Hạo ngồi kia mặt đen như đít nồi, bực bội bỏ đi.
- " Hahaha, đừng để ý tới nó, tính cách của nó vốn là như vậy rồi a!"- Sợ cô hiểu lầm gì, ông vội vàng giải thích.
- " Dạ, không sao!"- Cô cười nhẹ, trong lòng tự nhiên thấy hả dạ. Hình như tên kia có chút không thích cô nói chuyện với ông nội hắn thì phải, không sao, càng không thích thì cô lại càng nói nhiều, xem hắn có tức chết hay không!
Đàm Hoàng Hạc một thời lăn lộn trên thương trường, tất nhiên là có đôi mắt thông hiểu nhân tình thế thái. Vừa thấy cô lúc làm phẫu thuật thì ông đã có hảo cảm với đứa bé này rồi, có lẽ ông nên tạo cơ hội cho thằng cháu ngốc nghếch của mình tìm hiểu về nó một chút.
Đàm Hoàng Hạo nhếch miệng, phía trước đã không còn vật cản, hắn đứng đây cũng chẳng để làm gì, bước từng bước dài đi tiếp.
Trần Hiểu Ngưng đem tập hồ sơ cẩn thận đặt trong kho rồi tới phòng của y tá trưởng, đó là một người phụ nữ trung niên trạc tuổi năm mươi. Nhìn thấy cô, bà ta cười cười đứng dậy, hỏi:-" Có chuyện gì sao?"
- " Ừm, tôi muốn xin được chăm sóc cho bệnh nhân phòng VIP số 1 có được không?"
Nghe câu hỏi của cô, bà ta hơi cau mày lại:-" Vì sao cô lại muốn chăm sóc cho bệnh nhân đó?"
- " Tại vì tôi thấy ông ấy chỉ có một mình, nên..."
Cô còn chưa nói xong liền bị y tá trưởng ngắt lời:-" Hiểu Ngưng, tôi biết cô có ý tốt, nhưng với thân phận đặc thù của ông ấy thì phải trải qua kiểm duyệt nghiêm ngặt mới có thể làm công việc này được!"
- " Vậy sao?!"- Trần Hiểu Ngưng nhẹ giọng thì thầm, không che giấu một chút thất vọng.
- " Nhưng nếu cô muốn, tôi sẽ đề cử cô với viện trưởng để ông ấy xem xét!"- Y tá trưởng lại bổ sung một câu.
- " À, vậy cảm ơn nhiều!"- Cô mỉm cười lui ra bên ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Trần Hiểu Ngưng cầm hộp cơm mình nhận lúc nãy ra công viên sau bệnh viện ngồi ăn.
- " Tiểu Ngưng!"- Bỗng nhiên, một cô gái chạy tới, thở hồng hộc không ngừng, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, trên người cô mặc bộ đồng phục học sinh vô cùng hài hòa. Cô vui vẻ giơ hai ly trà sữa đưa tới trước mặt Trần Hiểu Ngưng.
- " Tiểu Na, sao hôm nay cậu về sớm vậy?!"- Cô cũng vui vẻ nhận lấy ly trà sữa từ tay của cô gái kia. Rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn giấy lau mồ hôi trên trán Tiểu Na.
Tiểu Na là bạn đã chơi thân với cô từ lúc còn rất nhỏ. Gia đình Tiểu Na rất giàu có nhưng sống ở thành phố B, cô ấy muốn tự lập cho nên mới tới đây học tập. Trong khi rất nhiều người khinh thường, bắt nạt cô vì không có cha, thì Tiểu Na lại là người duy nhất vươn tay cứu giúp cô. Từ lúc chơi với Tiểu Na thì cũng không còn người nào dám bắt nạt cô nữa, hai người lại thân càng thêm thân.
- " Nè, hôm nay tớ phải chạy bộ vài km mới mua được trà sữa loại giới hạn này đấy, cậu phải bồi thường cho tớ cái gì đi chứ!"
Trần Hiểu Ngưng lấy lòng nhéo nhéo má Tiểu Na, hai tay đấm lưng xoa bóp giúp cô.
Hai người trò chuyện một lát mà đã qua cả buổi trưa, cô từ biệt Tiểu Na rồi trở lại bệnh viện. Y tá trưởng thấy cô về tới liền chạy tới thông báo một tin vui, cô đã được nhận làm y tá chăm sóc riêng cho bệnh nhân phòng VIP số 1.
Trần Hiểu Ngưng trong lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng, không ngờ cô cũng có ngày được chăm sóc cho người mà mình ngưỡng mộ.
Cô háo hức sắp xếp đồ đạc của mình đi tới phòng VIP số 1. Mở cửa bước vào phòng, nụ cười trên môi của cô chợt cứng đờ, một cảm giác lạnh lẽo, sợ hãi lan từ lòng bàn chân tới tận đỉnh đầu. Trần Hiểu Ngưng cảm giác nụ cười của mình thực khó coi giống như sắp khóc đến nơi, tại sao cô còn xui xẻo gặp lại cái đại ôn thần này nữa chứ?!
Bây giờ ngắm kĩ càng cô mới phát hiện ra một điều, hai người này thực sự có điểm giống nhau. Chẳng lẽ đây chính là cái người thừa kế trong truyền thuyết của nhà họ Đàm sao?
Trời ạ, nếu biết trước cái tên kia là cháu trai của ông ấy, cô nhất định có chết cũng không tự mình nhảy xuống vũng bùn này. Đã lỡ rồi thì không thể sửa lại được nữa, cô gượng gạo tiến vào trong ánh mắt nhìn chằm chằm của người đàn ông kia.
Ngược lại với vẻ mặt lãnh khốc băng sương của hắn thì lão nhân gia cực kì vui vẻ. Cuộc phẫu thuật thành công, điều đáng ngạc nhiên là ông cũng hồi phục rất nhanh, mới đó mà đã tỉnh lại rồi!
Trần Hiểu Ngưng quyết định bỏ qua người nào đó đang ngồi sờ sờ một bên, kéo ghế nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh ông. Có lẽ lão nhân gia rất thích nói chuyện, chỉ mới làm quen với cô nhưng đã thân thiết như người nhà, Đàm Hoàng Hạo ngồi kia mặt đen như đít nồi, bực bội bỏ đi.
- " Hahaha, đừng để ý tới nó, tính cách của nó vốn là như vậy rồi a!"- Sợ cô hiểu lầm gì, ông vội vàng giải thích.
- " Dạ, không sao!"- Cô cười nhẹ, trong lòng tự nhiên thấy hả dạ. Hình như tên kia có chút không thích cô nói chuyện với ông nội hắn thì phải, không sao, càng không thích thì cô lại càng nói nhiều, xem hắn có tức chết hay không!
Đàm Hoàng Hạc một thời lăn lộn trên thương trường, tất nhiên là có đôi mắt thông hiểu nhân tình thế thái. Vừa thấy cô lúc làm phẫu thuật thì ông đã có hảo cảm với đứa bé này rồi, có lẽ ông nên tạo cơ hội cho thằng cháu ngốc nghếch của mình tìm hiểu về nó một chút.