Chương 5
17.
Trong phút chốc ánh mắt của ta trở nên lạnh lùng: "Nói rõ ràng."
Triệu Yên Nhiên và Tống Kính Thư cãi nhau xong xuôi, nàng ta chán ghét ta, lại càng chán ghét Tống Kính Thư hơn, sẽ không để chúng ta ở cùng nhau. Nàng ta liếc mắt nhìn Tống Kính Thư, đắc ý nói: "Hôm đó khi ngươi tỉnh lại có phải đã động phòng với y?"
Tống Kính Thư có vẻ bối rối, quát Triệu Yên Nhiên: "Ngươi ngậm miệng."
Lại nói với ta: "Âm Âm, chuyện này ta sẽ giải thích với muội, ta dẫn muội đi được không?"
"Ngươi không biết à? Nam nhân có quan hệ với ngươi là Đoan vương!" Triệu Yên Nhiên cao giọng nói: "Đoan vương xem trọng ngươi từ lâu, Tống Kính Thư từng muốn đưa ngươi cho Đoan vương đổi lấy bổng lộc quan lớn. Đáng tiếc bỗng dưng lại xuất hiện một Diễn thế tử."
Đoan vương, Tiêu Diễn.
Chân gãy.
Chuyện rải rác bị moi lên, trong lòng ta chợt dâng lên một suy nghĩ.
Mặc dù Tiêu Diễn làm quan trong triều nhưng không quản việc thăng chức cho quan viên. Trong lúc quan trọng hắn lại nhúng tay vào cướp quyền của Đoan vương.
Hắn còn đánh gãy chân Đoan vương.
Có phải... Có phải như ta nghĩ?
Trong lòng ta rối loạn, thật lâu không thể bình tĩnh lại.
"Âm..."
"Ngươi đừng đụng ta." Ta lui lại mấy bước, đáy mắt không hề che giấu vẻ căm hận: "Ta nhìn thấy ngươi đã buồn nôn."
Ánh mắt Tống Kính Thư đầy đau đớn: "Xin lỗi, ta thật sự không biết, ta cho muội uống rượu pha thuốc mê, để cho muội bị hắn ta khi dễ, ta vẫn luôn tự trách."
"Ngươi tự trách nhưng ngươi cũng làm." Ta lạnh lùng nói.
Ta không mất đi sự trong sạch nhưng ta không cần phải nói với y chuyện này.
Y không xứng để biết!
Trong lòng ta còn một nỗi nghi hoặc, vì sao Triệu Yên Nhiên và Tống Kính Thư đều nghĩ ta đã mất đi sự trong sạch?
Trong đó còn xảy ra chuyện gì?
Tiêu Diễn, hắn biết ẩn tình trong đó sao?
"Tống Kính Thư, đáng đời ngươi!" Triệu Yên Nhiên đắc ý cười, nàng ta thành công rồi.
Nhưng nàng ta không biết là cho dù không có nàng ta thì ta cũng không quay đầu.
Nhưng đúng là ta rất chán ghét nàng ta, ta cong môi cười, cố ý nói: "Triệu Yên Nhiên, cảm ơn ngươi đã cho ta biết Tống Kính Thư là kẻ tiểu nhân như thế. So ra thì Diễn thế tử đúng là người tốt khó tìm."
Sắc mặt Triệu Yên Nhiên đúng là hiếm có khó tìm.
Hiển nhiên, đây không phải kết quả nàng ta muốn.
Sau ngày hôm đó, Tống Kính Thư và Triệu Yên Nhiên hoàn toàn tách ra.
Triệu Yên Nhiên tìm người gieo tin Tống Kính Thư không tốt, bây giờ cả thành đều đang bàn tán.
Lúc trước hai người yêu tha thiết bây giờ nhìn nhau lại thấy chán ghét.
Tống Kính Thư bắt đầu nhiều lần tới tìm ta.
18.
Cả đêm ngồi xổm ở cửa lớn phủ thế tử dính mưa to cũng không đi.
Y đeo cành mận gai trên lưng muốn chịu đòn nhận tội.
Y cắn nát ngón tay, viết huyết thư cho ta.
Rốt cuộc y cũng thấy ta tốt nhưng ta lại không yêu y nữa.
Ta không gặp y.
Thậm chí chê y phiền.
Nửa tháng sau ta ra cửa, không phải đi gặp y mà là Diễn thế tử viết thư cho ta.
Nội dung bức thư hơi kỳ lạ.
Giống như thư nhà của trượng phu đi ra ngoài viết cho thê tử.
Ta và hắn không phải có quan hệ đó,
Hơn nữa trong thư lại chỉ đích danh tên ta muốn ta hồi âm.
Thật sự quỷ dị, ta dựa theo lời hắn viết trong thư mà hồi âm, đi ra ngoài gửi thư.
"Âm Âm, cuối cùng muội cũng chịu ra ngoài gặp ta rồi." Tống Kính Thư nở nụ cười.
Y gầy hơn nhiều, mắt lõm sâu, đáy mắt có vẻ áy náy thật sâu.
"Chúng ta còn có thể trở lại như xưa không?"
"Không thể." Ta vứt lại một câu sau đó rời đi, lại bị Tống Kính Thư níu tay áo lại.
Trong lòng ta thấy phản cảm, ở trước mặt y phủi đoạn tay áo bị y chạm qua: "Tống Kính Thư, ngươi hãy nghe cho kỹ. Cho dù năm năm hay mười năm thì đáp án của ta cũng không thay đổi, ta không yêu ngươi!"
"Muội yêu Diễn thế tử sao?"
19.
Sau lưng ta vang lên câu nói này.
Trong lòng ta nhảy lên một cái, không trả lời y.
Ta chạy đến dịch quán đưa thư, đưa xong ta ở gần đó tìm chỗ trốn, không bao lâu sau ta nhìn thấy Đoan vương.
Sau khi trở về phủ ta lo sợ bất an.
Ta lo lắng lại hoang mang, ta không nên trả lời thư, lại cảm thấy trả lời là đúng, nhất định hắn đang âm mưu gì đó.
Ta lại không dám tùy tiện đi tìm hắn.
Cũng may thư vẫn không bị đứt đoạn.
Chỉ là ban đầu nội dung trong thư của Tiêu Diễn còn kiềm chế, sau đó lại biến thành rõ ràng.
Ngay cả sau khi trở về muốn đứa bé cũng nói hết ta.
Tới tới lui lui ta cũng hiểu ra, dù sao nghe hắn hồi âm là được.
Mỗi lần đáp trả thư xong ta đều đỏ mặt.
Ta không dám phán đoán, mình rốt cuộc mình viết lời ngon ngọt do thời thế hay xen lẫn thật lòng.
Nửa tháng sau thư bị cắt đứt.
Ta đợi thêm nửa tháng vẫn không đợi được thư trả lời.
Ta không thể ở trong phủ được nữa, bắt đầu đến cửa dịch trạm lưỡng lự không vào.
Rốt cục chúng ta nhận được thư, là Phúc bá run rẩy, lệ rơi đầy mặt nói: "Lâm cô nương, thế tử mất rồi!"
20.
Giây phút này ta như ngã vào vực sâu vô tận.
Giống như có người bóp cổ ta, bóng đen trước mắt chôn vùi ta.
Khi ta tỉnh lại, một nam tử áo trắng ở bên cạnh.
"Tỉnh rồi?"
Ta từng gặp y, đây là một trong những công tử bột chung nhóm Tiêu Diễn, tên Yến Thời An, biết y thuật.
Y vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: "Cô nương ngủ mê ba ngày."
"Hắn đâu? Có tin tức của hắn chưa?"
"Ở bên cạnh." Yến Thời An nói: "Nhưng không cứu nổi."
Trong đầu ta ầm một tiếng, lảo đảo đi qua, Phúc bá ở trong phòng gạt nước mắt, ta nhìn thấy nam tử sắc mặt trắng bệch nằm trên giường.
Khoét tim chẳng qua chỉ có thế.
"Tiêu Diễn."
Ta dựa vào giường, sợ hãi nồng đậm bao phủ ta, cảm xúc không thể khống chế cùng xông tới, ta run giọng nói: "Ngài đừng chết."
Giờ phút này ta hiểu được suy nghĩ không dám nhìn thẳng trong lòng.
"Ta có lời chưa nói với ngài, chưa kịp nói với ngài..."
"A Âm?"
Giọng nói yếu ớt vang lên, ta ngẩng đầu khóe mắt rưng rưng. Ta ngây ngốc nhìn nam tử mở mắt ra đang nằm trên giường, mặc dù yếu ớt nhưng không phải sắp chết.
"Vừa rồi nàng có chuyện muốn nói với ta? Là chuyện gì?" Tiêu Diễn hỏi.
"Yến công tử, thế tử đã tỉnh rồi có phải không sao rồi không?" Phúc bá lau lau nước mắt mà hỏi.
"Không sao."
Ta quay đầu nhìn Yến Thời An.
Tiêu Diễn cũng kịp phản ứng, hắn yếu ớt cầm gối ném ra ngoài: "Ngươi dọa nàng làm gì?"
Yến Thời An ôm gối, cười cà lơ phất phơ: "Còn ném gối được xem ra thật sự không có chuyện gì."
"Cút!"
Trong phòng chỉ có ta và hắn.
Thì ra chỉ là vở kịch, ta phản ứng quá khích khó tránh khỏi hơi thẹn thùng, nên quyết định không nói gì.
"Lúc viết thư tình cho ta ngọt ngào lời gì cũng dám nói, bây giờ ở trước mặt ta sao thành câm rồi?"
Còn có thể chế nhạo người khác đúng là không có việc gì.
Mặt ta đỏ lên: "Là ngài viết cho ta trước, chẳng phải ta chỉ phối hợp với ngài thôi à?"
Tiêu Diễn ý vị thâm trường "À" một tiếng, hắn chợt chống người lên. Trên người của hắn bị thương, ta sợ hắn bị động vào vết thương nên đỡ hắn một phen. Hắn mượn lực của ta vội vàng đặt lên trán ta một nụ hôn.
"Cái này cũng là phối hợp sao?"
Ta ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt tĩnh mịch của hắn.
Trong phút chốc ánh mắt của ta trở nên lạnh lùng: "Nói rõ ràng."
Triệu Yên Nhiên và Tống Kính Thư cãi nhau xong xuôi, nàng ta chán ghét ta, lại càng chán ghét Tống Kính Thư hơn, sẽ không để chúng ta ở cùng nhau. Nàng ta liếc mắt nhìn Tống Kính Thư, đắc ý nói: "Hôm đó khi ngươi tỉnh lại có phải đã động phòng với y?"
Tống Kính Thư có vẻ bối rối, quát Triệu Yên Nhiên: "Ngươi ngậm miệng."
Lại nói với ta: "Âm Âm, chuyện này ta sẽ giải thích với muội, ta dẫn muội đi được không?"
"Ngươi không biết à? Nam nhân có quan hệ với ngươi là Đoan vương!" Triệu Yên Nhiên cao giọng nói: "Đoan vương xem trọng ngươi từ lâu, Tống Kính Thư từng muốn đưa ngươi cho Đoan vương đổi lấy bổng lộc quan lớn. Đáng tiếc bỗng dưng lại xuất hiện một Diễn thế tử."
Đoan vương, Tiêu Diễn.
Chân gãy.
Chuyện rải rác bị moi lên, trong lòng ta chợt dâng lên một suy nghĩ.
Mặc dù Tiêu Diễn làm quan trong triều nhưng không quản việc thăng chức cho quan viên. Trong lúc quan trọng hắn lại nhúng tay vào cướp quyền của Đoan vương.
Hắn còn đánh gãy chân Đoan vương.
Có phải... Có phải như ta nghĩ?
Trong lòng ta rối loạn, thật lâu không thể bình tĩnh lại.
"Âm..."
"Ngươi đừng đụng ta." Ta lui lại mấy bước, đáy mắt không hề che giấu vẻ căm hận: "Ta nhìn thấy ngươi đã buồn nôn."
Ánh mắt Tống Kính Thư đầy đau đớn: "Xin lỗi, ta thật sự không biết, ta cho muội uống rượu pha thuốc mê, để cho muội bị hắn ta khi dễ, ta vẫn luôn tự trách."
"Ngươi tự trách nhưng ngươi cũng làm." Ta lạnh lùng nói.
Ta không mất đi sự trong sạch nhưng ta không cần phải nói với y chuyện này.
Y không xứng để biết!
Trong lòng ta còn một nỗi nghi hoặc, vì sao Triệu Yên Nhiên và Tống Kính Thư đều nghĩ ta đã mất đi sự trong sạch?
Trong đó còn xảy ra chuyện gì?
Tiêu Diễn, hắn biết ẩn tình trong đó sao?
"Tống Kính Thư, đáng đời ngươi!" Triệu Yên Nhiên đắc ý cười, nàng ta thành công rồi.
Nhưng nàng ta không biết là cho dù không có nàng ta thì ta cũng không quay đầu.
Nhưng đúng là ta rất chán ghét nàng ta, ta cong môi cười, cố ý nói: "Triệu Yên Nhiên, cảm ơn ngươi đã cho ta biết Tống Kính Thư là kẻ tiểu nhân như thế. So ra thì Diễn thế tử đúng là người tốt khó tìm."
Sắc mặt Triệu Yên Nhiên đúng là hiếm có khó tìm.
Hiển nhiên, đây không phải kết quả nàng ta muốn.
Sau ngày hôm đó, Tống Kính Thư và Triệu Yên Nhiên hoàn toàn tách ra.
Triệu Yên Nhiên tìm người gieo tin Tống Kính Thư không tốt, bây giờ cả thành đều đang bàn tán.
Lúc trước hai người yêu tha thiết bây giờ nhìn nhau lại thấy chán ghét.
Tống Kính Thư bắt đầu nhiều lần tới tìm ta.
18.
Cả đêm ngồi xổm ở cửa lớn phủ thế tử dính mưa to cũng không đi.
Y đeo cành mận gai trên lưng muốn chịu đòn nhận tội.
Y cắn nát ngón tay, viết huyết thư cho ta.
Rốt cuộc y cũng thấy ta tốt nhưng ta lại không yêu y nữa.
Ta không gặp y.
Thậm chí chê y phiền.
Nửa tháng sau ta ra cửa, không phải đi gặp y mà là Diễn thế tử viết thư cho ta.
Nội dung bức thư hơi kỳ lạ.
Giống như thư nhà của trượng phu đi ra ngoài viết cho thê tử.
Ta và hắn không phải có quan hệ đó,
Hơn nữa trong thư lại chỉ đích danh tên ta muốn ta hồi âm.
Thật sự quỷ dị, ta dựa theo lời hắn viết trong thư mà hồi âm, đi ra ngoài gửi thư.
"Âm Âm, cuối cùng muội cũng chịu ra ngoài gặp ta rồi." Tống Kính Thư nở nụ cười.
Y gầy hơn nhiều, mắt lõm sâu, đáy mắt có vẻ áy náy thật sâu.
"Chúng ta còn có thể trở lại như xưa không?"
"Không thể." Ta vứt lại một câu sau đó rời đi, lại bị Tống Kính Thư níu tay áo lại.
Trong lòng ta thấy phản cảm, ở trước mặt y phủi đoạn tay áo bị y chạm qua: "Tống Kính Thư, ngươi hãy nghe cho kỹ. Cho dù năm năm hay mười năm thì đáp án của ta cũng không thay đổi, ta không yêu ngươi!"
"Muội yêu Diễn thế tử sao?"
19.
Sau lưng ta vang lên câu nói này.
Trong lòng ta nhảy lên một cái, không trả lời y.
Ta chạy đến dịch quán đưa thư, đưa xong ta ở gần đó tìm chỗ trốn, không bao lâu sau ta nhìn thấy Đoan vương.
Sau khi trở về phủ ta lo sợ bất an.
Ta lo lắng lại hoang mang, ta không nên trả lời thư, lại cảm thấy trả lời là đúng, nhất định hắn đang âm mưu gì đó.
Ta lại không dám tùy tiện đi tìm hắn.
Cũng may thư vẫn không bị đứt đoạn.
Chỉ là ban đầu nội dung trong thư của Tiêu Diễn còn kiềm chế, sau đó lại biến thành rõ ràng.
Ngay cả sau khi trở về muốn đứa bé cũng nói hết ta.
Tới tới lui lui ta cũng hiểu ra, dù sao nghe hắn hồi âm là được.
Mỗi lần đáp trả thư xong ta đều đỏ mặt.
Ta không dám phán đoán, mình rốt cuộc mình viết lời ngon ngọt do thời thế hay xen lẫn thật lòng.
Nửa tháng sau thư bị cắt đứt.
Ta đợi thêm nửa tháng vẫn không đợi được thư trả lời.
Ta không thể ở trong phủ được nữa, bắt đầu đến cửa dịch trạm lưỡng lự không vào.
Rốt cục chúng ta nhận được thư, là Phúc bá run rẩy, lệ rơi đầy mặt nói: "Lâm cô nương, thế tử mất rồi!"
20.
Giây phút này ta như ngã vào vực sâu vô tận.
Giống như có người bóp cổ ta, bóng đen trước mắt chôn vùi ta.
Khi ta tỉnh lại, một nam tử áo trắng ở bên cạnh.
"Tỉnh rồi?"
Ta từng gặp y, đây là một trong những công tử bột chung nhóm Tiêu Diễn, tên Yến Thời An, biết y thuật.
Y vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: "Cô nương ngủ mê ba ngày."
"Hắn đâu? Có tin tức của hắn chưa?"
"Ở bên cạnh." Yến Thời An nói: "Nhưng không cứu nổi."
Trong đầu ta ầm một tiếng, lảo đảo đi qua, Phúc bá ở trong phòng gạt nước mắt, ta nhìn thấy nam tử sắc mặt trắng bệch nằm trên giường.
Khoét tim chẳng qua chỉ có thế.
"Tiêu Diễn."
Ta dựa vào giường, sợ hãi nồng đậm bao phủ ta, cảm xúc không thể khống chế cùng xông tới, ta run giọng nói: "Ngài đừng chết."
Giờ phút này ta hiểu được suy nghĩ không dám nhìn thẳng trong lòng.
"Ta có lời chưa nói với ngài, chưa kịp nói với ngài..."
"A Âm?"
Giọng nói yếu ớt vang lên, ta ngẩng đầu khóe mắt rưng rưng. Ta ngây ngốc nhìn nam tử mở mắt ra đang nằm trên giường, mặc dù yếu ớt nhưng không phải sắp chết.
"Vừa rồi nàng có chuyện muốn nói với ta? Là chuyện gì?" Tiêu Diễn hỏi.
"Yến công tử, thế tử đã tỉnh rồi có phải không sao rồi không?" Phúc bá lau lau nước mắt mà hỏi.
"Không sao."
Ta quay đầu nhìn Yến Thời An.
Tiêu Diễn cũng kịp phản ứng, hắn yếu ớt cầm gối ném ra ngoài: "Ngươi dọa nàng làm gì?"
Yến Thời An ôm gối, cười cà lơ phất phơ: "Còn ném gối được xem ra thật sự không có chuyện gì."
"Cút!"
Trong phòng chỉ có ta và hắn.
Thì ra chỉ là vở kịch, ta phản ứng quá khích khó tránh khỏi hơi thẹn thùng, nên quyết định không nói gì.
"Lúc viết thư tình cho ta ngọt ngào lời gì cũng dám nói, bây giờ ở trước mặt ta sao thành câm rồi?"
Còn có thể chế nhạo người khác đúng là không có việc gì.
Mặt ta đỏ lên: "Là ngài viết cho ta trước, chẳng phải ta chỉ phối hợp với ngài thôi à?"
Tiêu Diễn ý vị thâm trường "À" một tiếng, hắn chợt chống người lên. Trên người của hắn bị thương, ta sợ hắn bị động vào vết thương nên đỡ hắn một phen. Hắn mượn lực của ta vội vàng đặt lên trán ta một nụ hôn.
"Cái này cũng là phối hợp sao?"
Ta ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt tĩnh mịch của hắn.